Hôm nay trời mưa vừa học xong ra đi ăn phở, đang ngồi ăn thì nghe có tiếng gọi của thằng nhóc.
- Chú ơi, bán con ly trà đá.
Để ý thấy nó lấy trong túi ra 7k, 2k trả ly trà đá còn 5k bỏ túi. Trời còn mưa nó ngồi bên vệ đường đục mưa, dáng người ốm với ánh nhìn nhút nhát.
Anh bán phở ra hỏi chuyện, mới biết nhóc nó quê ở An Giang Ngồi hỏi chuyện nó kể:
- Ba con mất lâu, mẹ lên đây đi làm (Long Thành) cũng hơn 1 năm, mà từ lúc mẹ đi đến giờ không có về, tết hay giỗ ba cũng vậy. Con có đứa em nữa, 2 anh em ở với ngoại. Ở nhà, con đi làm phụ gáp tủ cho người ta, kiếm thêm tiền phụ ngoại nuôi nhỏ em đi học.<!>
- Thế em bao nhiêu tuổi?
- Dạ con 14 còn nhỏ em 10 tuổi đang học lớp 4.
- Thế nay em lên đây làm gì?
- Dạ ngoại con mất, con lên đây tìm mẹ.
- Thế em không có số điện thoại của mẹ hả?
- Dạ có, nhưng mà từ tết giờ số đó không liên lạc được. Lúc trước mẹ nói làm ở Long Thành nên con vô đó tìm mà không tìm ra.
Hết tiền nên con đi bộ từ Long Thành về đây, định mua ly trà đá uống nghỉ mệt rồi đi bộ ra bến xe miền Tây tìm xe xin về nhờ.
Thấy nó đói, anh chủ gọi vào làm cho nó bát phở. Nhìn dáng vẻ nó như kiệt sức do đói và phải đi khá xa... Ăn xong anh chủ hỏi:
- Thế giờ tính sao?
- Dạ, giờ con đi bộ ra bến xe xin đi nhờ xe về.
- Không, ý anh hỏi mày: ba mất, mẹ giờ tìm không thấy. Ngoại cũng mất giờ 2 anh em tính sao?
- Con gửi em rồi lên đây tìm mẹ, giờ không thấy con phải về coi nó, còn cho nó đi học nữa. Nó nói thêm: Con làm lương tháng 2 triệu rưỡi, giờ con cỡ nào cũng lo cho nó, không cho nó nghỉ học. Con trai không học thì được chứ con gái phải đi học mới tốt. Con thấy rồi!
Trong lúc chờ nó nghỉ mệt, tôi nói với anh chủ quán để em chở nó ra bến xe mua vé cho nó về. Rồi quay sang bảo nó:
- Anh chở cho mày ra bến xe mua vé cho mày về. Nó vui mừng gật đầu.
Tôi đưa nó ra bến xe, khi buớc ra về anh chủ quán dúi vào túi cho nó thêm 80k. Và bảo tôi, em đưa nó ra bến xe lo cho nó về giúp anh.
Nó không quên cúi đầu cảm ơn anh chủ quán
- Con cảm ơn chú!
Cuộc sống thế đấy. Có những phận người từ nhỏ luôn thiếu thốn và thua thiệt so với những bạn cùng lứa, dù cha mất, mẹ bỏ đi nhưng trong suy nghĩ họ vẫn cố gắng sống, cố gắng vươn lên.
Vươn lên trên hoàn cảnh lẫn cả cách suy nghĩ, bằng cách nào đó họ có thể hy sinh và làm tròn trách nhiệm để lo cho gia đình giống như nhóc này.
Cơn mưa chiều ở Sài Gòn tuy lạnh nhưng vẫn ấm lòng.
Fb Vương Điền
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét