Người Do Thái có câu nói rằng: “Cuộc sống chính là giáo án hay nhất và cha mẹ là những người thầy tốt nhất.” Quả thực, các bà mẹ Do Thái thường lồng ghép những bài học đắt giá về cuộc đời để dạy con bất cứ khi nào có thể. Ở Israel, các bà mẹ có thói quen dạy các con đi chợ cùng mình. Xưa kia, mỗi tuần chợ chỉ họp một lần, và người nông dân đều đem hết nông sản ngon lành họ trồng được tới đây bán. Nông dân Israel có thói quen khi hái quả sẽ hái cả cành ngắn để hạn chế việc mất nước, giữ được hương vị ngon lành của hoa màu. Vì thế, đôi khi hoa quả thường có vài vết xước nhỏ do các cành cây gây ra.
<!>
Sara Imas là một bà mẹ Do Thái nổi tiếng, là tác giả cuốn sách “Vô cùng tàn nhẫn, vô cùng yêu thương”. Bà có 3 người con, cả 3 đều rất thành công, tốt nghiệp đại học và trở thành người giàu có ngay từ khi còn rất trẻ.
Trong cuốn sách của mình, Sara chia sẻ: “Mỗi lần dẫn các con đi mua hoa quả, tôi lại yêu cầu mỗi đứa chọn một quả lê có chút vấn đề nhỏ nào đó nhưng vẫn có thể ăn được trong ngày”. Tất cả các quả lê đều có giá như nhau, nên lũ trẻ cảm thấy rất khó hiểu, nhưng bà Sara nhất quyết không giải thích ngay lập tức với chúng.
Đến tối, khi gọt hoa quả để ăn tráng miệng, Sara mới giải thích cho các con. Bà nói: “Trước tiên, chúng ta phải biết nghĩ cho người khác, nếu như ai cũng chọn quả ngon, quả đẹp thì những quả còn lại sẽ để ai ăn? Chúng ta giúp đỡ người khác một chút có phải tốt hơn không? Chúng ta mua giúp người bán hàng 3 quả lê không đẹp mắt, người khác cũng giúp họ mua vài quả, như vậy chẳng phải những quả lê xấu xí sẽ ít đi sao?”.
Người Do Thái được dạy rằng, họ phải biết quý trọng hoa tươi trái ngọt, bởi đó là những thứ mà nước và ánh mặt trời đã ban tặng cho họ. Bà mẹ Do Thái nói, những quả lê kia không phải là không ăn được nữa, chỉ có chút vấn đề nhỏ thôi, ăn vào cũng chẳng thể ảnh hưởng tới sức khỏe. Bà nói: “… Mẹ mong rằng từ chuyện quả lê nhỏ bé này, các con có thể học được cách chia sẻ và giúp đỡ người khác”.
Sau đó, cô con gái út liền hỏi lại bà: “Tại sao vậy? Tại sao con lại phải ăn những quả xấu xí này? Tại sao không cho con ăn những quả ngon đằng kia?”.
Thấy vậy, Sara Imas trả lời: “Một quả lê khi còn ở trên cây thì chẳng vấn đề gì, nhưng khi người nông dân hái xuống và cho vào giỏ, chúng va vào nhau nên mới có những vết xước sẹo. Cuộc đời chúng ta cũng vậy, sau này khi bước vào xã hội, các con sẽ phải va chạm với rất nhiều vấn đề, khi đó các con cũng sẽ hy vọng có người thấu hiểu và đồng cảm với mình, giống như hôm nay các con đồng cảm với những quả lê này vậy.”
Bà mẹ Do Thái đã dạy con một thói quen tốt, đó là biết cách thông cảm cho người khác. Một người dù thông minh đến đâu, nếu chẳng có thói quen tốt thì rất đáng lo ngại. Từ việc chấp nhận những quả lê, quả táo có vấn đề, khi bước chân vào xã hội, ta cũng học cách chấp nhận những khuyết điểm nhỏ bé của người khác.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét