(hình minh hoạ)
Nghe tiếng chân bước lẹp xẹp trước cửa, chị Dậu ngoái đầu ra, thấy anh Dậu đang lê từng bước mệt mỏi vào, chị vội vã đứng lên, bước tới đỡ lấy cánh tay anh Dậu, lo lắng hỏi:
-Nhà em làm sao thế? Có chuyện gì vậy?
Anh Dậu vật người ra chiếc chiếu cói, thở dài:
-Thì cũng việc cưỡng chế nhà ta đó!
Chị Dậu ngồi xụp xuống cạnh chồng, mở to mắt, miệng như mếu, hỏi tới tấp:
-Thế.. bác Cần, Chủ Tịch, nói sao? Ông ấy không lý gì đến tình trạng thương binh của nhà em à? Nhà em có đưa trình giấy thương binh ra không? Có nói là nhà mình là do cụ Cố tổ để lại không?
Anh Dậu vẫn nằm dài trên chiếu, lắc đầu:
-Thương binh thì ăn thua mẹ gì? Bác Cội ở xóm trên đưa cả giấy liệt sĩ của anh Cội, rồi Huân Chương Chống Mỹ nữa, mà cũng bị đuổi nữa là.
Chị Dậu đột nhiên nổi lôi đình;
-Thế thì còn thể thống gì nữa? Còn ác hơn cả thời Thực Dân Tây nữa à? Bọn nó có còn lương tâm không? Trời cao đấy dầy ạ!
Rồi chị quay ra cửa, khóc rống lên:
-Ối! Bác Hồ ơi! Bác lừa chúng cháu chết cả rồi!
Vừa lúc ấy, có tiếng chân nhiều người xầm xập chạy đến. Một số thanh niên gậy gộc, tay đao, tay súng, ồ ạt tiến vào. Tên đi đầu chỉ tay vào chị Dậu:
-Lày! Chị kia! Chị gọi Bác Hồ nàm rì thế? Chị muốn tuyên truyền phản động hả?
Như bếp than đang âm ỉ được một giọt dầu hôi đổ vào, chị Dậu đứng bật dậy, cũng chỉ tay vào tên cầm đầu:
-Tuyên truyền phản động hả? Mày nói sao? Tao mà tuyên truyền phản động hả? Mày có biết mày đang nói với ai không? Tao này! Tao là dân quân du kích xã Đồng Điếu đây! Tao tuyên truyền phản động ở cái lỗ nào?
Nghe vợ nói lớn, anh Dậu cố chống tay ngồi dậy, giơ tay can vợ:
-Thôi, mình ơi! Giữ mồm giữ miệng! Thời buổi này, con chó con mèo cũng không dám kêu nữa là! Mình nói hăng thế, chúng nó lại chụp mũ..
Một đứa con gái mặt rỗ chằng rỗ chịt, hùng hổ tiến lại, một tay chống bẹn, một tay xỉa váo mặt anh Dậu:
-Lày! Anh lói điêu ngoa thế? Anh lói anh chụp mũ nhà anh hả? Đây đéo thèm chụp mũ nhá! Đây muốn bắt ai thì bắt, muốn nhốt ai thì nhốt, đéo cần chụp mũ.
Chị Dậu nổi sung lên, bước một bước lại chỗ đứa con gái rỗ, vung tay tát nó một cái:
-Mày đừng có hỗn với chồng tao, đồ con đĩ non! Mày tưởng mày làm Ban Văn Hóa là mày muốn làm giời làm đất gì thì làm hả? Tao vả vỡ họng mày ra bây giờ! Lúc tao làm du kích, mày còn ở truồng tắm ao mà! Mày có nhớ lúc mày bị đỉa chui vào đít, mày khóc như cha chết, tao phải gắp đỉa ra cho mày mà…
Bị tát sung cả má, con nhỏ rỗ kia cũng nổi hung, té tát:
-Nhà chị dám đánh chính quyền hả!
Rồi quay lại đám lâu la đứng sau:
-Các đồng chí! Bắt nhốt con mẹ lày cho tao. Ló dám chống đối chính quyền! Tấn công nhà lước!
Vừa lúc ấy, một bóng lùn lùn mập mập tiến vào, gạt tay con bé rỗ ra, nói:
-Thôi, đồng chí Bê! Đồng chí không được nóng. Để tôi giải quyết.
Anh Dậu đang ngồi bệt dưới đấy, thấy người vừa tới, vội bật dậy, chắp tay vái:
-Chào đồng chí chủ tịch xã.
Người mới đến là Chủ Tịch Xã Đồng Điếu, dáng điệu thong thả hơn mấy tên du côn kia, nói chậm rãi:
-Anh chị phải hiều là đây chủ trương của Nhà Nước, không phải của chúng tôi. Xã được lệnh phải đổi diện đất của anh chị thành đất Quốc Phòng, để giải quyết tình trạng thiếu cơ sở hoạt động. Anh chị cứ nghe lời chúng tôi đi, nhận tiền bồi thường rồi chúng tôi sẽ giải quyết cho anh chị nơi ăn chốn ở mới tốt đẹp hơn.
Anh Dậu cười khẩy:
-Tốt đẹp hơn? Bồi thường à? Bồi thường được bao nhiêu? Đất của chúng tôi giá bốn trăm ngàn một thước vuông, xã bồi thường bốn chục ngàn một thước vuông, như vậy cũng coi như ăn cướp rồi. Nếu chúng tôi nhận tiền bồi thường rồi đi mua đất ở thành phố giá 4 triệu đồng môt thước, thế thì chúng tôi có đủ tiền để mua một cái nhà xí ở đó không? Không mua được nhà, không có chỗ ở thì chỉ lang thang ngủ bờ ngủ bụi cho đến khi công an đến bắt nhốt về tội du đãng hả?
Ông chủ tịch xã gãi đầu:
-Cái này.. cái này không phải do chúng tôi đặt ra. Nhà Nước đặt tiêu chuẩn rõ ràng rồi. Nếu đồng chí chịu chuyển chỗ ở, Nhà nước sẽ cấp sổ đỏ cho gia đình đồng chí ở chỗ mới, đừng lo!
Anh Dậu ngửa mặt lên trời, cười khằng khặc:
-Sổ đỏ? Cầm lấy cái sổ đỏ chết tiệt ấy để mang nợ suốt kiếp à! Mỗi gia đình nhận sổ đỏ, chưa biết chỗ ở mới có ở được không, đã phải viết giấy nợ Nhà Nước vài trăm triệu đồng! Lấy tiền đâu ra mà giả? Cởi truồng ra, bán cả quần xịp cũng không biết giả nợ đến mấy kiếp! Chúng tôi đang có nhà ở, khi khổng khi không bị nhà nước đuổi nhà, cho một miếng sổ đỏ bằng bàn tay, rồi biến thành thằng mang nợ phải trả nợ lãi mẹ lãi con. Mà cũng đéo đào đâu ra tiền mà trả. Tiền ăn không có lấy cái con c, gì mà trả.
Càng nói, anh Dậu càng như mê đi:
-Mẹ kiếp! Tôi đi bộ đội, để lại mặt trận một nửa cái bàn chân, bây giờ què không ra què, đi thẳng không ra đi thẳng, có một miếng đất bằng cái lờ bà Nữ Oa cũng bị Nhà Nước đè ra, đòi lấy, nếu không giao cho nhà nước thì bị dán vào miệng cái bản án Chống đối người thi hành công vụ. Rồi bị kéo lê đi con chó. Mà con chó cũng còn hơn con người nhá! Con chó của ông chủ tịch Xã được ăn mỗi ngày một miếng thịt bò, tiền là tiền viện trợ xóa đói giảm nghèo đó mà! Còn tôi, thương tích đầy mình, đéo có khi nào được ăn một miếng thịt bò to như miếng thịt của con chó của ông chủ tịch!
Ông chủ tịch nghe đến đây thì xạm mặt, ấp úng:
-Tôi nói anh là vì tình đồng chí. Anh nên nhanh chóng giao nhà cửa cho nhà Nước, rồi lên tỉnh ở!
Nghe đến chữ “lên Tỉnh ở”, anh Dậu như nổi điên:
-Hà! Lên tỉnh ở hả? đã nói là đéo mua được một cái nhà xí ở trên tỉnh thì lên làm gì? Mà cho dù có mua được một cái nhà xí, thì làm gì mà ăn hả? Đời nhà tôi, bốn đời cố nông, chuyên làm ruộng thuê, nay lên tỉnh, đéo có nghề ngỗng gì, thì chỉ đi ăn mày! Mà nhà tôi không có mả ăn mày! Chỉ có ông Chủ Tịch Huyện, ngày trước 75 thì vẫn đi ăn mày, nay lên chủ tịch huyện thì nhà lớn, nhà nhỏ, vợ lớn, vợ nhỏ.. Tôi thì đéo biết làm gì chỉ biết cầy ruộng, rồi cầm sung, bây giờ lại tiếp tục đi cầy ruộng thuê cho người ta, cho bà vợ nhỏ của ông Bí Thư Huyện. Mà cũng đéo yên thân! Bây giờ lại bị đuổi đi..
Chị Dậu thấy chồng nổi nóng thì cũng nóng theo. Chị gào lớn:
-Ối giời cao đất dầy ơi! Ối làng nước ơi! Xem đây này. Bác Hồ bảo chúng tôi đi chiến đấu, thắng Mỹ ta sẽ xây lại bằng mưới, bây giờ chồng tôi là thương binh bậc một, mà nhà chúng tôi cũng bị cướp, lấy cái gì là mười đây? Có mười có lỗ đít! Mười cái l. què ấy!
Một tên ranh con, cầm khẩu súng Aka, hùng hổ chĩa vào chị Dậu:
-A! Cái con mụ lày! Cho ăn cơm không ăn, nại muốn ăn cứt!
Rồi nó hô lớn:
-Các đồng chí! Nhốt con mẹ này vào tù cho tao! Có gì thì tao chịu!
Anh Dậu tức tối chỉ tay vào mặt nó:
-Luật ở đâu ra mà đòi nhốt với giam, hả thằng công an con kia?
Tên Công an cười hì hì:
-Luật hả? Luật ở miệng tao này! Cái gì tao muốn làm là tự nhiên nó thành luật! Mày có tức không?
Chị Dậu xỉa xói vào mặt tên công an:
-Mả mẹ chúng mày nhá! Vào đồn công an hả? Vào đấy bằng chân, mà ra bằng cáng hả? Vào đấy thì hôm trước hôm sau, tụi mày đến nhà, báo cáo là anh ấy đã treo cổ tự tử bằng giây giầy rồi! Tao đây không có ngu mà vào đồn với chúng mày! Tao không vào mày làm gì tao? Ngày xưa bọn Lý trưởng, trương tuần còn không dám mó vào người tao nữa là bọn công an chúng mày…
Tên công an quắc mắt:
-Nhà chị không muốn vào cũng phải vào!
Rồi nó lẩm bẩm:
-Lý Trưởng, Trương Tuần đéo có quyền bằng tao.
Để chứng minh quyền lực, nó quay lại, hô lớn:
-Các đồng chi nghe lệnh tôi! Trói gô vợ chồng con mụ này lại vì chúng dó chống đối người thừa hành công vụ.
Tên Chủ tịch xã định giơ tay ngăn cản, nhưng lũ lâu la đã hùng hổ nhẩy vào trong nhà, tay đấm chân đá, lôi kéo anh Dậu, chị Dậu lê lết dưới đất, áo quần xổ bung. Anh Dậu cố chống cự lại nhưng bọn kia đông quá lại như lũ chó đói nên chỉ một lát là hại vợ chồng như hai cái xác bị nhóm công an cầm chân lôi xềnh xệch đi ra ngoài cồng. Chị Dậu cố tru tréo lên:
-Ối giời cao đất dầy ơi! Hàng xóm ơi! Coi bọn công an nó hãm hiếp tôi náy! Ối Bác Hồ ơi!
Anh Dậu đang bị lôi đi dưới đất, nghe chị Dậu gọi Bác Hồ, anh cố nhỏm dậy, gào lên:
-Bác Hồ cái con c. tao nè! Đ. Mẹ Bác Hồ và lũ ăn cướp! Đ. Mẹ chúng mày!
Một tên công an giơ chân đạp vào mồm anh Dậu, hằn học:
-Đ. Mẹ mày! Lũ dân ngu! Bây giờ mới biết bác Hồ là ai thì trễ rồi con ạ!
Phía sau, ông chủ tịch xã lẩm bẩm:
-Thế là xong một vụ cưỡng chế! Nhanh quá! Phen này báo cáo lên trên, thế nào cũng được thưởng!
Trong một căn buồng nhỏ, bổng có tiếng khóc òa lên của một đứa trẻ:
-Bố ơi! Mẹ ơi! Bố Mẹ …ẹ..e….e…
Xa xa có tiếng chó sủa ầm ĩ như một hội chợ chó dại..
Chu Tất Tiến.
Tháng 4 năm 2017
*************************************************
Không rõ từ bao giờ mà người Việt hải ngoại quên nỗi đau của người dân mình tại quê hương yêu quý, mà cứ mãi lo đánh phá nhau cực kỳ tàn tệ: Cộng Hòa - Dân Chủ, mà không hiểu rằng, tất cả những lời viết trên mạng bằng tiếng Việt sẽ đều chui vào thùng rác, không tạo được một ảnh hưởng nào trong sinh hoạt của cộng đồng Việt, nói chi đến việc ảnh hưởng trong chính trường Mỹ. Những người viết các lời bôi bác thậm tệ, mày tao chi tớ, tục tĩu tối đa, thực ra, chỉ làm lộ ra cá tính du côn, ít học, trình độ học thức và suy nghĩ thấp kém của người viết mà thôi. Những chụp mũ, đặt tên xấu xa cho người này, người nọ cũng không rung động được ai, không cải hoán được người nào, ngoài việc thỏa mãn cái "Tôi", cái "Tao" to khủng khiếp.
Về phạm vi Tôn giáo cũng thế. Rất nhiều kẻ mạo danh hay núp bóng Phật Giáo đánh phá tư tưởng của người khác tôn giáo, và đánh phá ngay cả Phật Giáo, bằng những lời lẽ của quỷ sứ, ma vương. Trong khi đó, hàng ngàn người từng hãnh diện là Cựu Chiến Sĩ, Cựu tù cải tạo bây giờ cũng biến chất, vác bị gậy đi theo những kẻ cộng sản nằm vùng, mong chúng bố thí cho tí cơm thừa canh cặn. Có kẻ còn đứng cạnh người chửi bới, nhục mạ Quân Lực VNCH mà nhe răng chó ra cười khoái chí. Có kẻ bỏ cả vạt có mầu cờ Tổ Quốc để vào ngồi chung bàn tiệc với Việt Cộng, hãnh diện được bắt tay kẻ đày đọa dân mình, sung sướng được Cán bộ cao cấp Việt Cộng gọi là "ông Chủ tịch".
Than ôi! Tội nghiệp cho dân Việt, đến thế kỷ 22 này, coi như tuyệt vọng, không mong gì được hưởng Tự Do, Dân Chủ và Độc Lập nữa rồi, vì ở hải ngoại, thì người này lo giết người kia bằng chữ nghĩa trên Email, còn trong nước, thì Đảng viên và những kẻ theo đóm ăn tàn, tha hồ tung hoành ăn chơi thỏa chí, tiền triệu đô la vất ào ra cửa sổ, và đa số dân chúng, nhất là thanh niên thiếu nữ thì sa đọa, trụy lạc, chỉ lấy ăn chơi làm lý tưởng.
Bên cạnh đó, Tư Bản đỏ ào sang Mỹ, nhất là California, tiêu tiền như rác, mua nhà hàng triệu bằng tiền mặt, đẩy giá nhà lên đến trời, khiến cho dân Việt ở lâu không còn cơ hội mua nhà nữa. Sự lạm phát tăng cao chóng mặt chỉ vì các đại gia, tư bản đỏ, cối cán, vung tiền qua Mỹ, phá giá đồng bạc.. Mới đây, trong ngày Tết tại miền Nam California, một đại gia từ đâu đến mang nguyên một xe Truck chứa pháo, đốt ầm ỉ, gần như là trận chiến 1968! Hàng chục ngàn đô la nổ tung. Nhiều đại gia đi chợ Tết mua cả chục ngàn tiền hoa chơi Xuân.. Số tiền đốt trong vài phút này có thể nuôi đủ nhiều gia đình tại các thôn xóm xa, dư sức mở một trường học cho các trẻ em ở làng nghèo..
Còn ai là người Việt có tâm hồn yêu nước nữa không?
CTT
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét