– Đang ế ngáp dài ngáp ngắn ra, tau bày cho xông hơ một chút là trai dẫn xác tới liền liền.
Nói rồi cô ta cũng đứng dậy, vén váy nhảy qua nhảy về như con thoi trên trách lửa còn nghi ngút khói.
Cánh cửa sập sau lưng. Mận bật máy, bộ hình karaokê bắt đầu diễu ra trong tivi. Tôi ngả người xuống ghế nệm, kéo tay Mận:
– Thôi. Dẹp đi. Anh đến đây có phải để hát hò đâu, em yêu.
Mận vặn nhỏ âm thanh:
– Kệ, có chút nhạc cho đúng điệu, ra vẻ mình đang hát kara thiệt.
Nói rồi Mận lại gần, đổ ập xuống, hai cánh tay rắn chắc xiết quanh tôi.
Nằm đè trên mình tôi như thế, nàng đưa tay xoa trán, bóp huyệt. Mận đã quen tính tôi rồi. Trước hết phải xả cho bộ dây thần kinh chùng xuống, các cơ thịt trên mặt giãn ra. Những giờ dài cầm lái trên đường làm tôi căng cả óc, mắt nhức, nhìn vào đâu cũng muốn gây sự.
Tay Mận thô, nhưng lòng bàn tay và mười đầu ngón rất mềm, ấm nóng. Mận có lần kể tôi nghe hồi mới vào làm ở đây, học lóm được của bà chủ cách ngâm tay bằng nước nóng rồi nhè nhẹ gỡ lần những cục chai to. Gỡ hàng tháng, da tay mới được như thế này. Cô lật sấp tôi lại. Những cái vuốt mạnh mẽ dọc theo lưng làm cơ thể ngổn ngang của tôi dần dần hồi tỉnh.
Cái ghế bành to đến nỗi tôi nằm thoải mái như nằm trên giường. Mận ngồi dậy, hai tay tuột cái áo chun qua đầu.
Giống như một ngọn lửa bùng lên, tôi cháy rất nhanh, rất đơn giản, rồi tắt.
Nhổm dậy, tôi quờ chân tìm giày.
– Ông cũng lờ mờ biết em làm nghề ni chớ. Nhưng khi xóm giềng chưa biết thì đâu có sao. Xóm giềng biết rồi là chuyện khác.
Tôi chịu, không hiểu nổi cái lôgic của ông cháu nhà Mận.
Làng Cổ Kỳ, quê Mận nằm không xa trục đường Bắc Nam. Đường vào làng phải rẽ vào một ngã ba, có dãy đồi chạy lan từ phía núi đến sát đường quốc lộ. Nhờ dãy đồi này mà phong cảnh Cổ Kỳ đẹp như tranh, nhưng cũng vì nó mà ngôi làng cách biệt hẳn với những vùng lân cận. Trong khi nhà ngói mọc lên ở hai bên đường một thì ngôi làng này vẫn tuềnh toàng chẳng khác gì mười lăm năm trước. Thật tình mà nói, Mận không lấy tiền tôi cũng phải. Nếu không có lời khẩn cầu của Mận thì tôi chẳng việc gì phải cho xe vào đây. Mất thêm ba mươi phút ra vào, mà chẳng có việc gì ngoài việc liếc qua xem “có gì lạ không”.
– Sao em không chỉ nhà, anh đến đưa tận tay cho chắc.
Tôi cáu:
– Em coi thường anh quá. Ăn có nơi, chơi có chốn, anh có phải là yêu râu xanh đâu.
Tôi gật đầu, hiểu ý Mận.
Tôi là hình ảnh của phố phường. Bộ quần áo Jean, chiếc dây chuyền nơi cổ, cái đồng hồ trên tay. Hình ảnh tôi sẽ gợi lên tiếng gọi cồn cào từ một cuộc đời no đủ hơn, có thể sẽ làm nung nấu trong lòng Mận Xanh thơ ngây ý muốn bỏ làng ra phố. Như Mận Chín sáu năm trước. Phải, như Mận Chín cái hồi đi nhờ xe tôi vào đây, chưa biết xức nước hoa, mang giày cao gót và cố tẩy cho hết vẻ quê mùa như bây giờ.
Cầm lái đường dài thật buồn. Xe tôi băng qua những quãng đường miền Trung, hai bên là ruộng khô trơ trụi. Tiếng nhạc boléro từ chiếc máy nhạc làm tôi đỡ cô quạnh: “Đường dài, miệt mài tôi đi…”.
– Có mỗi một cái mà cũng xách đi bán hả o?
Người đàn bà thấy tôi bắt lời, lập tức chào hàng:
– Anh cần thì tui đi kêu, mấy cái cũng có.
– Thôi. Đang mệt bã cả người, vả lại mắc hàng hóa trên xe không đi đâu được.
– Thì phục vụ tận nơi, lo chi anh. Năm chục chơ mấy.
Mận lom khom che dù đi tới trong mưa. Tôi đóng sập cửa xe. Một tiếng ho từ cổ nàng phát ra. Tôi bật đèn xe, Mận xua tay:
– Tắt đi anh. Ra đây thì phải cẩn thận, chớ không em lãnh đủ.
– Dạo này em đang đắt nên phải cố.
– Đắt?
– Bà chủ em giỏi lắm, có người âm phò trợ mà lại có cả người dương che chở nữa. Bà mới mua thêm căn nhà, mở thêm quán cà phê.
Tôi nhét tiền vào túi áo Mận, Mận giãy nảy, nhưng tôi đã mạnh tay đẩy nàng xuống khỏi xe:
Mận vào toalét rửa tay thật lâu rồi trở ra nằm xuống bên tôi. Tôi lùa tay vào áo nàng. Thịt nàng lạnh và mềm, chỉ còn đôi vú xộc xệch là có chút hơi ấm. Tôi nấn ná sưởi tay trên vùng ấm mong manh đó. Mận rúc cái đầu phảng phất mùi nước hoa rẻ tiền vào ngực tôi như mọi lần. Một lát, nàng đẩy tôi ra, vẻ khổ sở.
Mận nhăn nhó:
– Em có tiếc gì với anh đâu, chỉ vì em đang bệnh.
Tôi lặng thinh. Buồn nhưng không quá bất ngờ. Kiếp giang hồ trước sau rồi cũng có lúc thế này. Mận kéo tôi nằm xuống, cười gượng:
– Anh đừng buồn, em vẫn có cách làm cho anh vui được mà.
– Sao không đi khám chữa đi, muốn chết à.
– Đi chứ, gắng tới hết tuần đã. Ngoài làng em…
Tôi nói lảng qua chuyện khác:
– Ngã ba vào làng tráng nhựa rồi. Bữa này Mận Xanh đi học khỏi lội bùn lội bụi.
Bỗng, mắt Mận sáng lên:
– Này, sao anh không lấy vợ đi, lang bạt mãi.
– Lù khù như anh, lấy ai bây giờ.
– Thôi mà, lù khù ôm lu cũng nổi. Lấy Mận Xanh không, em làm mối cho.
Tôi phá ra cười. Thật bất ngờ. Mận có vẻ tự ái:
– Em đi giang hồ thiệt nhưng nhà em đã từ rồi. Từ em rồi thì nhà em vẫn là nhà đàng hoàng, anh làm rể cũng đâu có xấu.
– Vậy anh chê Mận Xanh cái gì?
– Ai chê. Có điều đã thấy mặt mày, tiếng tăm chi! Mấy năm nay em giữ khư khư không cho anh giáp mặt. Còn hơn gái cấm cung, rồi đùng một cái biểu lấy làm vợ. Biết hắn có ưng mình không, hay hắn cho mình cái tát, hắn chửi vào mặt mình là đồ vô duyên, chạy không kịp.
Mận cười, cố nín cơn ho:
– Nói nghe tội chưa. Anh mà thiệt bụng ưng Mận Xanh, em chỉ nhà chỉ xóm cho mà tìm. Anh cứ hứa đi đã, hứa chắc rồi em chỉ.
– Không hứa. Chuyện nhân duyên là số trời, ai dám hứa trước được. Tin thì tin, không tin thì thôi.
Ông già sờ soạng trên mặt bàn, đưa mấy ngón tay quều quào mân mê gói giấy. Nhướng đôi mắt mờ đục về phía tôi, ông hỏi:
– Tôi hỏi khi không phải… Mấy thứ này có phải là của con Mận gửi về?
Tôi nín khe một lúc, rồi nói dối:
– Dạ không. Có người bạn cháu quen với Mận Xanh, nhờ cháu cầm quà về giúp.
– Con Mận Xanh cả đời ở làng, làm sao quen ai ở xa.
Hai bàn tay xương xẩu run run mở gói giấy, những ngón tay lần mò quanh hộp chè và mấy chai dầu xanh. Hai giọt nước mắt lăn tăn từ từ ứa ra trong hai cái tròng mù lòa. Ông già bập bệu:
– Anh đừng giấu tui, tui biết của con Mận đây mà. Anh biết hắn ở đâu thì nói giùm hắn về cho tui gặp. Làng bữa ni cũng khá rồi, về mà làm ăn đừng đi trôi nổi nữa làm chi.
– Hay là cụ nói Mận Xanh viết thư nói rõ ý cụ như thế, chứ cháu chỉ nói mồm, sợ cô ấy không tin.
– Thôi cụ cứ yên tâm, cháu sẽ nói, có gì lần sau cháu quay lại.
Từ giã ông già ra đi lòng tôi lâng lâng. Không rõ Mận Chín có đủ can đảm về không, nhưng ít nhất nàng cũng có một mái nhà chờ đợi. Mãi vui mà tôi quên cả đói, lúc xe ra đến ngã ba ven đồi, mới nhớ ra từ trưa đến giờ mình chưa có hạt cơm nào trong bụng.
Con cá giẫy đành đạch trong chiếc vợt sũng nước, người đàn ông xách vào căn bếp khuất sau bức vách nứa. Còn lại một mình, tôi nhìn ra cửa sổ. Quán nào cũng đầy vẻ bình yên với ngọn khói nhẹ nhàng vươn lên nền trời. Bên vệ đường, cạnh xe tôi còn vài chiếc ô tô khác đậu trong bóng cây – đa số là những chiếc xe bốn chỗ ngồi từ xa tới.
Tô cháo nghi ngút khói đặt trước mặt. Tôi ngước nhìn: Không phải gã chủ quán mà một cô bé, gọn gàng, chắc lẳn trong bộ quần lụa áo cánh. Da thịt trẻ trung rực rỡ trong bộ áo quê mùa mộc mạc. Cô bé nhìn tôi, cười ngây ngô. Bất giác tôi hít vào một hơi đầy lồng ngực, cảm thấy quanh đây cái gì cũng tươi tắn, mới mẻ, nguyên sơ.
Tôi húp một muỗng cháo, ruột gan thấy dịu lại, ngọt đến đầu lưỡi.
– Thì anh cứ ăn đi đã, đi đâu mà vội.
Dứt lời, không dừng tay quạt, cô nằm xoài xuống bên tôi. Đưa tay lật thân áo trước lên lên, cô ưỡn người để lộ một khoang bụng nâu mịn với cái rốn sâu tròn trĩnh. Hai bắp vế căng đầy xoãi ra dưới lớp quần lụa. Dáng nằm vụng về, thô thiển mà gợi cảm, làm chốc lát tôi hiểu ngay ý nghĩa hai chữ “Cơm Quê” treo lủng lẳng ngoài cửa quán.
Dưới chân tôi, Mận Xanh đưa hai bàn tay xòe ngón lên, cho tôi biết giá cả. Thấy tôi cứ đờ ra, có lẽ cho rằng tôi chê đắt, cô ta nói, tỉnh queo:
– Anh thông cảm, vàng lên thì l… cũng lên chớ. Thời buổi ni, cơm quê có giá hơn cơm phố đó anh…
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét