Tìm bài viết

Vì Bài viết và hình ảnh quá nhiều,nên Quí Vị và Các Bạn có thể xem phần Lưu trử Blog bên tay phải, chữ màu xanh (giống như mục lục) để tỉm tiêu đề, xong bấm vào đó để xem. Muốn xem bài cũ hơn, xin bấm vào (tháng....) năm... (vì blog Free nên có thể nhiều hình ảnh bị mất, hoặc không load kịp, xin Quí Bạn thông cảm)
Nhìn lên trên, có chữ Suối Nguồn Tươi Trẻ là phần dành cho Thơ, bấm vào đó để sang trang Thơ. Khi mở Youtube nhớ bấm vào ô vuông góc dưới bên phải để mở rộng màn hình xem cho đẹp.
Cám ơn Quí Vị

Nhìn Ra Bốn Phương

Thứ Ba, 11 tháng 5, 2021

Thư gửi bạn ta BÙI BẢO TRÚC (2007) - HEAVEN CAN WAIT

HEAVEN CAN WAIT
Có một cuốn phim chiếu đã lâu tôi định đi xem, rồi lại thôi khi nghe loáng thoáng phim kể về một cầu thủ bóng bầu dục gì đó, môn thể thao mà tôi không biết một chút gì, cũng chưa ngồi xem hết một trận bóng nào và cũng không định tìm hiểu cho bết về môn thể thao đó.Tôi không xem phim Heaven Can Wait nhưng lại rất thích cái tựa của nó. Không biết cái tựa Heaven Can Wait định nói lên điều gì và liên hệ như thế nào với người cầu thủ quarterback đó. Tôi chỉ thích cái tựa của nó: Heaven Can Wait: thiên đường có thể đợi.
<!>
Thiên đường là nơi ai trong chúng ta chẳng muốn sau này đi thẳng lên ngay. Ấy thế mà thiên đường cũng có thể đợi được thì hay biết chừng nào. Chuyện cần thiết và cấp bách như lên thiên đường, kiếm một chỗ để ở lại quan trọng như thế mà còn đợi được thì tất cả mọi chuyện khác đều có thể đợi được. Không việc gì mà cứ phải nhắng lên. Ðâu vẫn còn có đó.

Thỉnh thoảng tôi lại lôi cái tựa cuốn phim đó ra để bào chữa cho vài ba chuyện chậm trễ của mình. Heaven Can Wait. Thiên đường mà còn đợi đó được, huống chi là những chuyện tẹp nhẹp khác.

Hay nói theo kiểu một người bạn của tôi thì có chậm một chút, có phải đợi thêm một chút cũng có chết ông Tây bà đầm nào đâu.

Và vì không sợ sự từ giã cuộc đời của bất cứ một ông tây hay bà đầm nào, nên nhiều lần tôi cũng cho một số chuyện phải đợi.

Tôi mua dài hạn mấy tờ báo cùng một lúc nên hễ tờ này hết hạn thì những tờ khác cũng hết hạn theo. Cuối tuần này những tờ báo đó hết hạn cùng một lúc và nếu còn muốn tiếp tục đọc US News and World Report, Time, Newsweek, National Geographic, Vanity Fair và luôn cả tờ Playboy, thì tôi phải gửi chi phiếu gia hạn.

Mỗi lần mua chỉ thêm một năm thôi. Ở tuổi này, cứ mua từng năm một cho chắc ăn cái đã.

Sáng nay, vừa ký xong sáu tấm ngân phiếu để gia hạn mua báo, thì một bài viết trên một nhật báo Việt ngữ ở đây lại làm cho cái tựa phim ấy trở lại.

Bài báo viết về một cụ bà ở một thị trấn nhỏ ở Việt Nam, Bà Ba Bán Bắp, ngoài 80 tuổi đang phải nuôi năm đứa cháu ngoại, không có cha, mẹ lại mới chết. Năm anh em chúng, đứa lớn 18 tuổi, đứa nhỏ hơn mười tuổi vất vả lắm mới kiếm được bữa ăn. Nhưng tất cả đều cố gắng đi học. Mấy hôm nay, việc kiếm sống gặp khó khăn hơn, cả bọn ngồi ăn cơm với một tô canh toàn quốc.

Không biết cái tên ấy nghĩa lý ra làm sao nhưng chắc không thể là một tô canh tử tế cho năm cái cơ thể đang sức lớn và một cụ bà trên 80 tuổi.

Tôi nghĩ đến số tiền mua báo của sáu tấm ngân phiếu vừa ký.

Thôi, Heaven Can Wait, thiên đường còn chờ được huống chi mấy tờ báo vớ vẩn đó.

Có trả chậm, có gửi chậm một tuần thì những tờ báo này vẫn còn có thể chờ được. Cùng lắm là tòa báo tống thêm mấy cái thư nhắc người độc giả này rằng sao chưa trả tiền báo là cùng chứ gì.

Nhưng năm đứa trẻ ở sông Hậu này thì không chờ được. Chúng sắp đi học trở lại, chúng cần bữa ăn vào ngày mai. Chúng cần cái bút, tập giấy. Mẹ chúng chết, gia đình nợ mười bốn triệu trả tiền nhà thương.

Vậy thì tiền báo chờ thêm một tuần cũng chẳng sao.

Bữa nhậu dự tính với vài người bạn cũng có thể đợi qua tuần khác. Cái máy CD trong xe hỏng định thay cái khác thì hãy cứ bắt nó chờ đã.

Heaven Can Wait. Nhưng tình cảnh của năm đứa trẻ Việt Nam ở sông Hậu thì không.

Hai tuần trước tôi đi một đám cưới ở San Jose, quầy rượu ở ngoài cửa phòng tiệc bán mỗi chai Heineken 6 đồng và hai người đàn ông đứng ở bar dễ ghét vô cùng. Con dao vừa chặt xuống với cái giá 6 đô la mỗi chai bia mang vào cho mấy người bạn thì hai cái mặt ấy lại có vẻ chờ tí tiền tip.

Hôm nay, sau khi đọc bài báo, nghĩ lại mấy chai Heineken đó, tôi lại càng giận mình tại sao tip tới 6 đồng cho hai người đàn ông ở bar rượu.

Chỉ vì nghĩ tới năm đứa bé. Tự nhiên thấy giá 6 đồng một chai Heineken là vô lý, chuyện tip 6 đồng bạc là thậm vô lý.

Với 6 đồng bạc ấy, mấy đứa bé cũng ăn được bữa sáng.

Nên tiền mua báo thì hãy cứ chờ đó, tuần tới gửi đi gia hạn cũng còn kịp chán.

Thay vào đó, tôi gửi người bạn có cách liên lạc về Việt Nam gửi cho mấy đứa bé một ít tiền, tương đương với hơn mấy chục chai Heineken trong bữa nhậu cuối tuần.

Tôi mong chúng không trách tôi là đã cho chúng nó quà bằng tiền uống bia của mình và mấy người bạn.

Không, không phải vậy. Các bạn nhậu của tôi sẽ rất vui vẻ khi bỏ bữa nhậu để giúp các cháu chút ít.

Mọi chuyện khác, kể cả thiên đường cũng đều đợi được. Mấy đứa bé tội nghiệp đó thì không.

Bùi Bảo Trúc 

Không có nhận xét nào: