Tìm bài viết

Vì Bài viết và hình ảnh quá nhiều,nên Quí Vị và Các Bạn có thể xem phần Lưu trử Blog bên tay phải, chữ màu xanh (giống như mục lục) để tỉm tiêu đề, xong bấm vào đó để xem. Muốn xem bài cũ hơn, xin bấm vào (tháng....) năm... (vì blog Free nên có thể nhiều hình ảnh bị mất, hoặc không load kịp, xin Quí Bạn thông cảm)
Nhìn lên trên, có chữ Suối Nguồn Tươi Trẻ là phần dành cho Thơ, bấm vào đó để sang trang Thơ. Khi mở Youtube nhớ bấm vào ô vuông góc dưới bên phải để mở rộng màn hình xem cho đẹp.
Cám ơn Quí Vị

Nhìn Ra Bốn Phương

Chủ Nhật, 7 tháng 2, 2021

Vài Mẫu Truyện Thật Ngắn

 

Hạnh phúc

Ông bà hiếm muộn chỉ có mình cô là con. Lớn lên, qua mai mối, cô lấy chồng Việt kiều để được đến vùng đất hứa xa xôi. Ông bà thui thủi, đỡ đần nhau cho khuây khỏa nỗi nhớ con. Ba năm sau cô về , đúng vào lúc bà bệnh. Ông ngồi bên bà, tay nhăn nheo, run run đút từng muỗng cháo, lâu lâu lại lấy khăn lau miệng cho bà. Cô chạnh lòng nghĩ tới tổ ấm nơi xa. Từ lâu, cô không còn ăn cơm, nói chuyện cùng chồng... Chợt hiểu: Đâu phải cứ sang giàu mới ươm được mầm hạnh phúc!
<!>

Chân mẹ

Ngày đầu tiên đi mẫu giáo, con hăng hái xách ba lô vào lớp học, lúc mẹ vừa đưa đến cửa. Ngày thứ hai, tay kéo áo mẹ, mắt con đỏ hoe, chỉ chực khóc.
Ngày thứ ba, con ôm cứng chân mẹ khi vừa đến cổng trường: "Mẹ ơi!Con về với mẹ!"
Thế rồi con vào đại học. Những năm đầu con thường xuyên nhắn tin hỏi thăm mẹ. Thời gian sau, tin nhắn thưa dần.
Rồi một ngày, con về ôm chân mẹ: "Mẹ ơi!Con cần mẹ vô cùng!". Bởi người yêu con giờ đã có bến bờ hạnh phúc khác.
 
Cha

Nhà đông con. Cha mẹ tôi vất vả, bươn chải nhiều nhưng nhà vẫn nghèo. Nhìn mâm cơm gia đình đạm bac, cha buồn. Đôi khi có thêm thức ăn cải thiện, mẹ gắp cho cha. Cha không ăn và gắt lên:"Không muốn ăn!". Nhưng tôi hiểu: Cha nói dối. Khi trời mưa lạnh, không ai muốn ra đường, cha ra sông cất cá. Đến bữa cơm, tôi thấy trong mắt cha ánh lên niềm hạnh phúc.
Đến giờ, khi chị em tôi đã lớn, có thể mua biếu cha mẹ những món ăn ngon thì cha bị bệnh tiểu đường phải ăn kiêng, không ăn được những đồ ăn ngon nhiều dinh dưỡng.

Đèn tắt

Gíó đưa bụi chuối sau hè,câu hát đau lòng thuở các con còn bé và từ sông lạch tôi phải trở thành biển cả để con tôi có cha.
Còn nhớ lúc nghèo. Khi ấy quê tôi chưa có đèn điện, tôi thường dẫn các con đi xem phim. Xách lồng đèn bắt nhái cùng con chó đi theo, vô rạp nó nằm im dưới ghế. Khi về trời mưa bùn sình, thằng lớn cõng thằng út. Lon ton con chó theo sau....
Mẹ cùng con. Đường dài. Phim buồn. Mưa khóc nhìn đèn tắt.
 
Món ngon của mẹ

Mẹ cả đời vất vả, nhịn nhường, chưa từng tự tay gắp miếng ngon. Ăn cơm, chỉ ưa nhất món mắm cà làm xổi.
Cha bảo thương mẹ nhưng có bao giờ quan tâm mẹ nghĩ gì, thích gì.
Và gánh nặng gia đình đâu thấy cha ghé đỡ cho mẹ nhẹ vai . Về già, cha đổi tánh, càng khó chịu. Đòi ăn chay trường. Giỗ mẹ cũng bắt phải cúng chay . Con lén đặt vào góc khuất bàn thờ dĩa mắm cà mẹ ưa ngày trước. Lòng ngùi ngùi . Sống sao thác vậy. Sinh thời mẹ đâu biết ăn chay!
 
Đưa đón

Ngày xưa nhà nghèo. Mỗi ngày Ba chở hai con đi học trên chiếc xe đạp cà tàng. Đường đến trường nhiều dốc cao. Ba, người đẫm mồ hôi vẫn cố còng lưng đưa hai con đến trường đúng giờ. Có hôm trời mưa như trút nước. Ba cha con chỉ có một áo mưa. Ba nhường cho hai con để không bị ướt. Trên đường đi, Ba thường kể chuyện vui cho hai con nghe. Dù mệt hay khỏe, không bao giờ nghe Ba than một tiếng.
Nay sang đây định cư. Hai con đã trưởng thành và vững chãi. Còn Ba tuổi già không lái xe được. Đi đâu cũng phải khó khăn nhờ hai con chở.
Hôm nay có mấy người bạn đến mời họp mặt. Ba nhờ hai con đưa đón. Đứa em thoái thác: "Con không rảnh đâu, ba nhờ chị Hai chở đi". Nó lên xe chạy vội ra quán cà phê tán gẫu với bạn bè. Chưa kịp nhờ, cô chị đã gắt gỏng: "Già rồi, không lái xe được, chịu khó ở nhà cho yên thân, đi ra ngoài làm chi để người ta phải mất công đưa đón".
Ba nghe nói. Buồn. Làm thinh. Thẫn thờ ra sau vườn đốt điếu thuốc.
Mẹ ngồi nghe thấy hết. Nhìn theo Ba, nước mắt rưng rưng.
 
Cứ ngỡ

Yêu anh, nó cứ ngỡ mình có cả thế giới. Đọc báo thấy những chuyện tình tan vỡ, nó nhún vai:" Chuyện người khác....
Rồi anh xa nó. Thoạt đầu, nó ngỡ trái đất này chỉ toàn màu đen. Nhưng mọi thứ vẫn vậy. Mặt trời vẫn chiếu sáng mỗi ngày. Nó vẫn đi về, vẫn cười, vẫn nói, chỉ có lòng là buồn hơn. Bây giờ khi đọc về những câu chuyện chia ly, nó ngỡ họ đang viết về mình.
Cứ ngỡ, cứ ngỡ, nó cứ ngỡ tất cả là một cơn mơ....

Thương mẹ

Cô là con một, hay làm nũng. Không vừa ý là giận dỗi, bỏ cơm, lần nào mẹ cũng dỗ dành. Mẹ xào gan, cho thêm lát gừng, ăn không hợp vị, cô vùng vằng khóc. Mẹ mua phở cho con gái, thở dài:"Có đi làm dâu mới biết thương mẹ".
Chiều nay, bị mẹ chồng mắng vì nấu cháo giải cảm cho em chồng mà không có tía tô.Cô vội vã xin lỗi mẹ , vỗ về em rồi đi chợ, vừa đi vừa khóc, chưa lần nào mẹ mắng mà con chịu đựng , vỗ về mẹ, mẹ ơi! .
 
Hàng ô rô

Ngày đó, nhà tôi cách nhà em có một hàng ô rô. Tối nào tôi cũng chui qua hàng ô rô sang chơi với em. Hai đứa ngồi nói chuyện dưới trăng. Tình yêu trong sáng diệu kỳ!.
Rồi em bỏ làng lên phố. Tôi đau khổ nhưng cũng âm thầm lên phố làm thuê để tìm em. Có bận gặp em ăn mặc đúng mốt ngồi sau một anh chàng đẹp trai, tóc bóng mượt. Tôi lao vào công việc cho đến....
Ba năm sau, tình cờ găp em làm tiếp thị bia. Tôi nhìn em buồn. Em nhìn tôi khóc. Hay chúng mình về quê tối tối anh lại chui sang nhà em chơi, được không anh?
Tối. Trời sáng trăng như ngày xưa .Tôi định chui qua hàng ô rô thì hỡi ôi. Một bức tường vôi màu trắng chắn ngang Hàng ô rô ngày ấy đã chặt đi rồi...

Vô tình

Đau nhứt cả người. Tự xoa bóp thì mỏi tay. Ngoặt ra sau xoa dầu thì không được. Chị thấy cần biết bao một bàn tay giúp đở.
Nhớ xưa. Lòng tràn ngập nỗi ân hận muộn màng. Ngày ấy, cha đã ngoài 80 nhưng hãy còn chẳm hẳm, vẫn tự phục vụ. Hằng ngày, chỉ lo cơm nước, giặt giũ cho cha, chị coi mình đã tròn bổn phận. Những lần, thoáng thấy cha tự bóp chân tay với vẻ khó khăn, nhưng bận công kia việc nọ, chị vô tình:" Cha làm được mới không nhờ mình!"
Cứ thế. Giờ, cha đâu còn để chị trở về tuổi xưa! .

Mẹ

Xa nhà, ốm phải nằm viện, tủi thân con khóc với ba mẹ trong điện thoại, mẹ tức tốc đón xe đi cả nghìn cây số vô với con. Hết bệnh con về, đêm tỉnh giấc nghe tiếng mẹ trở mình rên khe khẻ...
Lục cuốn sổ khám bệnh mẹ dấu dưới gối, cuốn sổ nhàu nhỏ, nhiều dấu lem nhem: mẹ bị gai cột sống cổ chèn dây thần kinh làm tê bại cánh tay.
Hai năm trời mẹ đau, mà con không hề hay biết!

Chuyện vườn trầu

Nhà chỉ hai mẹ con. Mảnh vườn trầu mẹ dành cho ngày anh lấy vợ. Môt dạo anh phá vườn trồng nho.Khuyên lơn mãi, mẹ mới giữ lại được cho mình dăm nọc trầu vàng.
Mấy mùa thất bát, anh bỏ vườn nho tha phương cầu thực. Mẹ già lây lất qua ngày nhờ hàng trầu và nuôi hy vọng.
Rồi anh trở về cùng một cô gái xinh đẹp. Mẹ chưa kịp mừng, anh đã chìa vãn tự bảo mẹ ký tên. Bàn tay già nua đỏ vệt trầu, run run. Mẹ không sao viết nổi tên mình.
 
Lòng Cha

Thuở nhỏ nhà nghèo. Qùa bánh chỉ toàn những thứ rẻ tiền, tôi rất thích chuối nấu.
Tôi vào sư phạm, học ở tỉnh xa. Ba lặn lội tới thăm không quên đem theo cho tôi chuối nấu. Nhìn quanh, thấy ba má bạn chỉ đem những quà bánh đắt tiền . Tôi đâm ngượng, không muốn nhận . Ba dúi mấy trái chuối vào tay tôi: "Của má con nấu đó!".
Hết giờ thăm. Ba má các bạn người lên xe du lịch, người lên xe gắn máy. Ba đi bộ, lê đôi dép cũ mòn. Nắng xối lên đầu không nón. Tôi bật khóc.

Ba

Mẹ bỏ ba đi theo người đàn ông khác. Ba một mình gà trống nuôi con. Ba chăm chút con từng bữa ăn giấc ngủ, ba vụng về cầm dây nơ buộc tóc, tra khuy áo, cắt móng tay cho con. Con đi học xa, ba tự lo cho mình. Ngày nghỉ, con về thăm, bất chợt gặp ba trên đường, xót xa con nói:"Sao ba đi giữa trời mưa thế này?"
Ba cười:" Phải biết đấu tranh với thiên nhiên con ạ!"
Ba run run dắt chiếc xe đạp, nón đội đầu ướt đẫm. Trong giỏ, mấy con cá và mớ rau.

Ba mẹ tôi

Tôi đi học ở thành phố với bao nhiêu khó khăn, nhiều lần về thăm nhà rồi đi.
Hôm nay, tôi lại về thăm nhà ngay ngày bão lũ. Ba mẹ ra mừng rỡ nhưng trên khuôn mặt ẩn một nỗi lo âu. Tôi hỏi ba cảnh nhà, ba cười nói: "Con yên tâm học cho giỏi". Lúc đó, mẹ đi cửa sau qua nhà dì Năm mượn tiền và gạo cho tôi mang theo.
Ba mẹ đưa tôi xuống đò. Tôi tiến về phía trước, Ba mẹ lùi lại phía sau cực khổ trăm bề.

Vô tâm

Ngày còn nhỏ, tôi thường được di - dượng kể về chuyện tình của họ. Một tình yêu thật dẹp được tô điểm bằng những tình khúc của nhạc sĩ Trịnh Cộng Sơn mà lúc ấy cả hai người đều thích...
Hôm vào nhà sách, thấy tuyển tập nhạc Trịnh Công Sơn, tôi mua ngay gởi tặng dì - dượng. Người bạn gái đi cùng bỗng hỏi: "Ba mẹ anh thích gì? Sao anh không mua tặng họ?".
Tôi chợt giật mình. Tôi có vô tâm lắm không khi mà tôi cũng chẳng biết được ba mẹ tôi thích điều gì nhất!
 
Thầy và trò

Về hưu, tôi mở lớp dạy kèm tại nhà. Cô bé học lớp 9, chăm ngoan nhưng hơi chậm hiểu. Thôi thì lấy cần cù bù thông minh. Tôi kiên trì giảng đi giảng lại. Mỗi khi gương mặt cô bé bừng sáng vì đã hiểu, tôi thấy mọi mệt nhọc tan biến.
Mấy hôm nay, cô bé có vẻ lo ra không tập trung. Nhìn lên tờ lịch, tôi lờ mờ đọc được lý do. Cuối giờ, tôi chủ động bảo:
- Con đừng nhắc mẹ tiền học, khi nào đóng cũng được. Có điều con đừng vì chưa đóng tiền mà nghỉ học.
Cô bé thở ra như trút được gánh nặng. Ôi! Học trò của tôi...
 
Ba Và Mẹ

Mẹ xuất thân gia đình trí thức, yêu thích thơ, văn. Ba tuy cũng được học nhưng con nhà nông “chánh hiệu”.
Mẹ sâu sắc, tinh tế. Ba chất phác, hiền hòa.
Mỗi khi ba mẹ đấu lý, chị em thường ủng hộ mẹ, phản đối ba. Mẹ luôn đúng và thắng.
Hôm ba bệnh nặng, cả nhà lo lắng vào ra bệnh viện.
Tối ba nói sảng điều gì, không ai hiểu. Nhưng lần đầu tiên nó nghe mẹ nói “Đúng! Ông nói đúng…” Quay đi, mẹ sụt sùi, chị em thút thít khóc.

Thời gian

Mẹ già bị bệnh Alzheimer, lúc nhớ lúc quên. Gặp người này lại tưởng người kia. Chủ nhật, con gái từ thành phố tất tả về thăm.
Thấy mẹ cười, chị rất mừng. Chắc mẹ còn nhận ra mình.
Mẹ cầm tay chị rồi sụt sùi:" Chị về chơi, con gái tui có nhắn gửi chi cho tui không.?"
Chị ôm mẹ khóc òa. Nhìn hai mẹ con, bố quay mặt, lau nước mắt.
 
Miếng cơm cháy

Ngày xưa nhà nghèo lắm, gia đình đông con nên cha mẹ tôi rất vất vả để lo toan cho từng bữa cơm. Có một thời gian tôi để ý thấy mẹ ăn toàn cơm cháy, tôi thắc mắc thì mẹ cười bảo rằng cơm cháy ăn ròn thơm ngon nên mẹ thích ăn.
Thời gian trôi qua, đến khi tôi lập gia đình. Những đứa con lần lượt ra đời, vợ chồng chúng tôi cũng rất chật vật để nuôi bao nhiêu miệng ăn. Có lần nhà thiếu gạo, nấu đủ chỉ cho các con ăn, tôi ráng cạo vét mấy miếng cơm cháy ra ăn đỡ lòng, đứa con út của tôi vội hỏi tại sao mẹ lại ăn cơm cháy khô cứng thế.
Lúc này tôi muốn trào nước mắt để hiểu rằng ngày xưa mẹ tôi đã hy sinh tất cả cho các con như thế nào. Mẹ ăn gì cũng được miễn là các con no đủ là mẹ vui sướng lắm rồi. Lòng mẹ bao la như thế đó!
 
Mặt trái

Có một chàng trai trẻ tìm đến một vị Đại Sư để khẩn cầu:
“Bạch thầy, vợ con tính tình hầu hết là tốt, nhưng đôi lúc cũng có những tính xấu. Xin thầy chỉ dạy phương cách để biến đổi tính tình vợ con trở thành hoàn toàn tốt.”
Vị Đại sư mỉm cười từ tốn giảng:
“Trên đời này làm gì có cái gì hoàn hảo chứ. Con người có tính tốt tính xấu, vạn vật cũng có mặt phải mặt trái. Con hãy đi khắp thế gian, tìm cho thầy một tờ giấy chỉ có mặt phải mà không có mặt trái. Nếu con tìm được, thầy sẽ chỉ dạy cho con làm cách nào vợ con chỉ còn có tính tốt.”
 
RƯỢU NHẠT

Cầm chai rượu Nó vừa mua về và rót đầy chiếc cốc nhỏ, đưa cốc lên miệng… Bỗng ba Nó nhổ toẹt ngụm rượu xuống nền nhà, giọng thô lỗ:
- Tiên sư mụ Tám Béo, dạo này toàn bán rượu đểu. Không thể nuốt nổi, bán thì đắt lòi, được rồi!
Dứt lời, ba Nó cầm chai rượu phăm phăm sang nhà bà tám Béo. Nó hoảng hốt can ngăn:
- Ba, ba … ba đi đâu dzậy?
Ba Nó lạnh tanh:
- Đi đập chai rượu vào mặt mụ Tám Béo!
Nó ông lấy chân ba Nó khẩn khoản:
- Đừng mà ba ! Lỗi là do con, bác ấy không có lỗi đâu ba!
Ba Nó nhìn nó ngạc nhiên và quát:
- Nói!
Nó giật thót mình, nhưng vẫn rành rọt từng câu chữ:
- Con thấy mỗi lần ba say rượu là ba lại khóc, con không sợ ba đánh đòn, nhưng rất sợ khi thấy ba khóc. Nên gần đây, con thường đổ bớt rượu đi và thêm nước lọc vào… hôm nay con quá tay…
Ba Nó nhìn Nó chết trân.
“Con gái tôi đã lớn”

CHỜ ĐỢI...

Cầm gói quà sang nhà hàng xóm. Nó lễ phép:
- Cô ơi, có người gửi cho cô cái này ạ!
Người phụ nữ vồ lấy gói quà, mở ra và reo lên:
- Anh ơi, anh… có rồi nè!
Người đàn ông lật đật chạy ra. Nhà họ như có hội…
Nhìn xuống. Họ vẫn thấy Nó đứng ngó họ trân trân. Nhắc:
- Sao cháu không về đi?
Nó lấp lửng:
- Cháu chờ…
Người đàn ông nói nhỏ với người phụ nữ:
- Em cho con bé 10 ngàn!
Người phụ nữ chìa 10 ngàn ra trước mặt Nó:
- Cô cho cháu nè!
Nó nói :
- Cháu không chờ cô cho tiền. Cháu chờ một lời cảm ơn!

Tác giả vô danh thị..

Không có nhận xét nào: