Tìm bài viết

Vì Bài viết và hình ảnh quá nhiều,nên Quí Vị và Các Bạn có thể xem phần Lưu trử Blog bên tay phải, chữ màu xanh (giống như mục lục) để tỉm tiêu đề, xong bấm vào đó để xem. Muốn xem bài cũ hơn, xin bấm vào (tháng....) năm... (vì blog Free nên có thể nhiều hình ảnh bị mất, hoặc không load kịp, xin Quí Bạn thông cảm)
Nhìn lên trên, có chữ Suối Nguồn Tươi Trẻ là phần dành cho Thơ, bấm vào đó để sang trang Thơ. Khi mở Youtube nhớ bấm vào ô vuông góc dưới bên phải để mở rộng màn hình xem cho đẹp.
Cám ơn Quí Vị

Nhìn Ra Bốn Phương

Chủ Nhật, 5 tháng 1, 2020

BƯỚM LẠC GIỮA RỪNG HOA - Ái Hoa.

Lời thưa trước: Đây chỉ là một câu chuyện hư cấu. Những chi tiết về chuyến đi, về chiếc tàu có lẻ không còn đúng nữa vì nghe đâu loại tàu này đã được tân trang. Giá biểu và đường tàu đi chắc cũng đã thay đổi. Nhân vật trong truyện cũng toàn là sản phẩm tưởng tượng của người viết. Hôm nay đã vào xuân. Trong vườn hoa đẹp nở đầy. Vườn nhỏ nhưng vì tôi yêu hoa nên cố trồng nhiều loại khác nhau, ngoài những cây lớn như cam, mơ, táo, mận mà mùa xuân nào cũng đua nhau nở hoa trồi lộc, còn những loại khác như hoa hồng, cúc, mai, hoa giấy, nhiều nhất là hoa dại màu vàng sặc sỡ chẳng hề tốn tiền mua tốn công trồng trải đầy trên đất, điểm tô cho khu vườn thêm sắc thêm hương. Thế nhưng thật là kỳ lạ; chỉ có một chàng bướm trắng đang bay lượn trong vườn, dù tôi đã chẳng mời “Bướm ơi, bướm hãy vào đây, cho tôi hỏi nhỏ câu này chút thôi.”* Chàng bướm nhỏ, cánh mỏng manh, bay đi bay lại một mình giữa rừng hoa.<!>
 Rất khác với cảnh một ngày cuối thu nào đó, khi thấy một bầy bướm vàng quanh quẩn trong vườn tìm hoài chẳng ra một cánh hoa nào, làm tôi thương tình ái ngại. Lo cho bướm buồn, nên tôi đã năn nỉ bầy bướm “Bướm ơi bướm hãy tìm hoa, vườn nhà người khác vườn tôi hoa nghèo.” Giờ đây vườn nhiều hoa như vậy mà chỉ có một chàng bướm thôi. Trời có vẻ như bất công! Bướm có Bướm Đêm (Túy Hồng), Bướm Trắng (Nhất Linh) vậy chắc cũng có bướm Ngày, Bướm Xuân, bướm Thu. Căn cứ vào hai sự kiện đã chứng kiến, tôi kết luận là làm kiếp bướm cũng có số hên xui. Tên Xuân may mắn, còn tên Thu tiêu điều. Nghe đâu còn một loại Bướm Đen nữa mà ai gặp nó thì rất xui. Tôi lại đâm ra lo hão; bướm Thu làm sao sống nổi khi cả hoa già cũng không có, làm sao bướm Xuân có thể viếng đủ hết các hoa vườn nhà mình,. Tôi tự hỏi việc mình liên kết hoa với ong bướm có đúng hay không…

Nhìn quang cảnh hiện giờ, tôi lại liên tưởng đến những gì đã xãy ra ở trên tàu trong chuyến đi cruise cuối thu năm 2007 trên chiếc tàu Monarch Of The Seas dạo nọ.. Sao mà giống với cảnh chàng bướm trong vườn hoa mùa Xu ân n ày của tôi quá! Tôi xin kể lại vể chuyến đi ấy với một số tình cãnh, cảm nhận mà tôi còn nhớ được…

Một nhóm gần 50 người của một hội đoàn tôn giáo ở Los Angeles đã rủ nhau cùng đi. Mai, một bạn gái trong hội đó rủ tôi đi cùng. Vì cũng muốn biết đi cruise vui thế nào mà họ cứ tổ chức đi hoài nên tôi đồng ý nhập bọn. 

Con gái tôi chở Mai và tôi từ San Diego lên bến tàu ở Los Angeles khoảng 3 giờ chiều. Nhờ đã lên internet, chuẩn bị đầy đủ vé, giấy phép lên tàu, passport, ký quỹ tiền tiêu trên tàu cả rồi nên khi đến chỉ cần trình ra cho trạm kiểm soát, xong rồi là có thể lên tàu ngay, không phải sắp hàng chờ. Tưởng mình đến sớm, ai dè lên tàu rồi mới thấy đã đầy người trên đó. Nghe đâu đến 5 giờ chiều tàu mới rời bến nhưng 1giờ chiều hành khách đã được phép lên tàu, và được tự do đi lại ăn nhậu. Các chuyến cruises vẫn từng nổi tiếng với những chuyến đi kỳ thú, phục vụ chu đáo, và ẩm thực rất phong phú đó mà.

Chiếc tàu nhìn từ xa thấy nhỏ xíu, nhưng khi đến gần mới thấy nó to quá chừng chừng! Vào trong càng thấy nó rộng thênh thang trông chẳng khác chi một khách sạn siêu sao trên đất liền. Từ ngày suýt chết đuối vì vượt biên, nhiều năm sau đó tôi đã xa lánh vùng biển vì nỗi sợ hãi ám ảnh. Vậy mà khi lên chiếc tàu này tôi thấy rất yên tâm. Phải chăng nỗi ám ảnh của tôi quá nhỏ so với chiếc tàu khổng lồ, đã bị nó át mất đi rồi? 

Đang đi tìm phòng mình, chúng tôi chợt khựng lại vì có tiếng đàn ông giọng Bắc rất ngọt ngào gọi giựt sau lưng:

-Phía trước có phải là cô Mai không? Phòng Mai ở đâu vậy?

Câu hỏi thấy bình thường, nhưng tôi là người hay sắc mắc nên liền thấy buồn cười, nghĩ thầm trong bụng: “Đàn ông gì mà chưa chi đã hỏi phòng người ta!”

Mai là người Nam, tánh tình bộc trực mà ngây ngô. Nghe hỏi thế liền nhìn tôi:

-Chị Hoa nhớ phòng mình số mấy không? 

Tay mò vào xách tay của mình để tìm giấy tờ, mắt thì ngó qua xem thử anh chàng này ra sao. Anh ta mặt mày trông cũng sáng sủa, dễ mến, người cao ráo trông thanh nhã ra phết. Vừa tìm ra giấy tờ, chưa kịp trả lời số phòng thì anh chàng đã quay lưng chạy mất với tay xách nách mang. Hình như đang theo một người nào mà chàng ta sợ lạc.

Mai đứng ngẩn người ra đó. Phải đợi tôi nhắc thì mới tỉnh, nhớ lại mình đang cần phải đi tìm phòng để cất đi mấy của nợ đang phải kéo trên tay, vác trên vai. Nghe người ta nói ra biển lạnh lắm nên ai cũng mang theo măng tô, áo ấm nên phải xách đùm đề. Mai vừa đi vừa tiết lộ:

-Đó là anh Khanh. Chị Hoa có biết ảnh không? “Buồn cười chưa!” Cười thầm trong bụng, tôi cũng trả lời:

- Làm sao mà tôi biết được chứ? Cả đời tôi chưa gặp bao giờ. Hề hề

- Chị không biết cũng phải; anh ấy ở trên Los Angeles. Là một người bạn em thường gặp trong Hội. Anh ấy còn độc thân (?), trưởng ban nhạc, chơi nhạc trong những tiệc cưới và các buổi văn nghệ ở Santa Ana và Los Angeles. Hèn chi mà giọng nói ngọt ngào như đang ca! Tôi nghĩ. Nghe Mai quảng cáo cho anh chàng, tôi nghĩ bụng “Kiểu này coi bộ không xong rồi!”

Vất vả len qua những lối đi không mấy rộng trên tàu với hành lý người khác để ngổn ngang, rồi cũng tới cái phòng của chúng tôi, ở deck 4, phòng ngay giữa lòng tàu. Nó nhỏ như gì đâu! Người này phải vào trước cất đồ vào cái ngăn cũng nhỏ xíu, rồi người kia mới vào được. Này nhé! Phòng có 2 cái giường, có nệm gối lịch sự, giữa hai đầu giường có một bàn nhỏ để điện thoại và làm bàn viết. Dưới bàn viết có 4 hộc nhỏ cho khách để đồ linh tinh (nhưng chủ tàu đã để sẵn những đồ linh tinh, mình vô ý dùng thì phải lấy tiền đã ký quỹ ra trả giá đắt.) Trên trần có gắn TV. Phòng vệ sinh và phòng tắm cũng đàng hoàng lắm, có cả máy sấy tóc! Nhưng mà thứ gì cũng nhỏ xíu. Giường thì chỉ đủ một người nằm. Ai có tật trở mình khi ngủ thì coi chừng, rớt liền một khi. Khách nào muốn tới thăm thì ráng mà ngồi trên giường, bao giờ muốn đi thì chủ phải lên ngồi đầu kia giường nhường lối cho khách đi ra. Phòng tắm cũng chỉ đủ cho ta tắm với cái vòi sen, lớ ngớ mở hé cửa là nước ra ngoài phòng chơi liền. Phòng ở có hai người, người nào không muốn cho người khác thấy mình trần truồng thì phải vào phòng tắm này, chịu khó leo lên nắp bồn cầu để thay đồ may ra khỏi bị ướt. Tại cái closet nó chật quá nên tôi đẩy luôn vali của tôi vào dưới gầm giường nhường chỗ đó cho Mai. Đại diện nhóm chúng tôi mua nhiều vé loại rẻ, được bớt giá nên giá rất thấp, chỉ $139 mỗi người. Đi chơi 4 ngày 3 đêm mà chỉ phải trả chừng đó tiền thì còn than phiền gì nữa? Chúng tôi bảo nhau.

Hai đứa tôi đứa nào cũng con nhà lành hay mắc cở nên đã thay phiên nhau vào phòng tắm để thay áo quần. Đi ra mặt mày khô ráo nhưng ống quần thì ướt nhẹp. Đâu có sao, cứ đi tìm đồ uống cho khỏi khát đã. Tiện dịp thì đi quanh quẩn xem tàu bè ra sao.

Chạy loạn một hồi mới tìm ra được phòng ăn mà người ta bảo là phục vụ 24/24. Chỉ đang khát chưa thấy đói, nhưng thấy phòng ăn đầy thức ăn ngon nên chúng tôi cũng nhào vào lấy mỗi đứa một đĩa thức ăn, rồi đi kiếm chỗ ngồi ăn. Phòng ăn đầy người, kiếm chỗ thật khó khăn. Bỗng Mai kêu lớn, mừng rỡ:

-Anh Khanh kia kìa chị Hoa. Mình đến đó ngồi chung đi! Hình như có chị Lan nữa đó.

Không cần ý tôi , Mai bước nhanh tới ngay sau lưng họ, hỏi “Anh Khanh ở tầng nào vậy?” (Tôi giựt mình. Đàn ông hỏi phòng còn đở, đàn bà hỏi phòng đàn ông ngon lành?) Người đàn bà ngồi bên cạnh “Anh Khanh” quay lui thật nhanh, đón câu hỏi liền:

-Chào Mai. Mình ở tầng 4, sát ngay phòng anh Khanh đấy. Muốn thì cứ ngồi đây luôn cho vui! Tụi mình ăn cũng sắp xong rồi đấy. Giọng Bắc Kỳ 75 chua lè. Nhìn sắc diện của người đàn bà, tôi hỏi thầm không biết bả vui thiệt không!

Thấy chúng tôi tay bận cầm đồ ăn đồ uống, Khanh kéo thêm 2 ghế cho chúng tôi ngồi. Mai oang oang giới thiệu (như thể cho cả phòng cùng nghe):

- Đây là anh Khanh, còn đây là chị Lan. Anh Khanh đã gặp chị Hoa rồi, còn chị Lan chắc chưa biết chị Hoa đâu nhỉ? 

Tôi nói:

-Tui cũng chỉ mới gặp Lan lần đầu. Rất vui được quen biết hai anh chị. Tôi định thông qua thủ tục cho nhanh để thường thức mớ đồ ăn nóng hổi rất hấp dẫn của mình.

Chàng Khanh hỏi:

- Các cô có ai bị say sóng không vậy? 

-Say sóng gì đâu anh Khanh.. Êm quá trời mà. Mà tàu chưa đi sao biết được.? Mai đáp.

-Em mấy lần đi vượt biên, có lần cũng buồn nôn, nhưng bây giờ không sao. Thấy Khanh nhìn mình, cô Lan trả lời.

Thấy tôi chăm chỉ với việc ẩm thực, Khanh cười hỏi:

-Còn cô thì sao cô Hoa?

-Tui à? Đi vượt biên trên chiếc thuyền nhỏ bị sóng dồi lên dập xuống đến 9 ngày 10 đêm, trên thuyền ai cũng oẹ mửa tùm lum mà tui chẳng bị chi cả. Bao tử tôi tốt lắm. Miệng nhai, tôi vừa cười vừa khoe.

Anh chàng:

- Thế đố ai biết tên Monarch of The Seas của chiếc tàu này có nghĩa gì không?
“Hết chuyện rồi hay sao mà hỏi tào lao vậy cha?” Tôi nói thầm. Mai nhanh nhẩu: -Em nghe nói tàu này từ lâu đã đưa khách đi cruise hoài, có uy tín lắm. Anh chàng liền thao thao bất tuyệt, như muốn khoe ta đây thông kim bác cổ:

- Cái chữ Monarch có nghĩa là Ông Vua. Tôi có nghe về một loài bướm có tên là Monarch. Loài bướm này có đôi cánh vàng viền trắng đen lớn và đẹp lắm. Nhưng dù là bướm vua đi nữa thì vẫn nhỏ xíu, đôi cánh quá mong manh, chỉ cần một cơn gió mạnh đã đủ tả tơi rồi, làm sao xuyên đại dương cho được? Có lẽ họ muốn ví chiếc tàu này là Ông Vua của biển cả thì đúng hơn phải không các cô? Cũng mong là thủy quái, long vương ở đại dương khi thấy Ông Vua sẽ nể mặt cho đi qua để mình vui chơi ít ngày. Nói xong chàng ta tự tán thưởng mình bằng một nụ cười duyên rất điệu đàng. 

Thấy Khanh có vẻ có kiến thức vể loài bướm mà từ lâu tôi đã rất thích nên tôi hỏi thử chàng ta:
-Thế anh Khanh nghĩ chi về liên hệ giữa hoa và bướm?

Khanh đáp:

-Tôi nghĩ người ta ghép từ Hoa Bướm vì họ thấy ở đâu có hoa là ở đấy có bướm. Chỉ là họ không biết có nhiều lúc bướm chẳng tìm thấy hoa… (Nhìn tôi, miệng cười duyên.) 

-Anh Khanh tiếu lâm quá! Nhưng điều tui muốn biết là mối liên hệ thực sự của chúng mờ.

Đến đây thì chàng ta nhíu mày suy nghĩ, đắn đo hơn:

-Cô Hoa chắc cũng biết rồi mới hỏi thế phải không? Hoa và ong bướm thuộc loại khác nhau thì làm sao có dục tình hay tình yêu được? Như vậy ghép chúng với nhau làm sao được nhỉ? Một con bướm làm sao làm tình được với một cái cây! A, tôi nghĩ ra rồi! Ha ha!

Chuyện người ta đang đến hồi gay cấn vậy mà nàng Lan cắc cớ đứng lên từ giả:

-“Tụi mình” đến đây sớm, từ lúc 2 giờ chiều lận. Giờ đã 4 giờ chiều rồi. “Tụi mình” đi đã nhé! 

Thấy Lan nhìn mình, Khanh phải đứng lên theo. Không quên nhìn Mai và tôi nhắc nhở:

-Hai người ăn uống cho nhanh đi! Tàu sắp điểm danh và thông báo về biện pháp an toàn trước khi rời bến đó. Nhớ lên boong sớm đi!

Chúng tôi gật đầu cám ơn Khanh. Ngẩu nhiên tôi bắt gặp cái liếc muốn đứt đuôi con mắt của Lan. Mai thì có vẻ hụt hẫng trong đôi mắt từng nổi tiếng Sầu Mộng. Những phát hiện tình cờ này làm tôi để ý đến liên hệ phức tạp của những người trong Nhóm từ đó. Chúng tôi ăn nhanh cho xong, rồi lên boong như Khanh đã nhắc. Sau khi nhân viên của tàu hướng dẫn cách xử dụng life supports (phao cấp cứu có sẳn trong mỗi phòng cho hành khách) gặp trường hợp rủi ro bất ngờ, và chi tiết cần biết khi ở trên tàu.vv., thì còi tàu hụ lên. Tàu nhỗ neo rời bến. 

Chờ cho mọi người tãn mát, khi boong tàu chỉ còn lại thưa thớt ít người, tôi và Mai ra lan can đứng ngóng vào nơi mình vừa rời xa. Bến tàu ở cảng này lớn quá! Nước mênh mông sâu thăm thẳm. Cảm giác khi chiếc thuyền nhỏ 18m chở 81 người chúng tôi vượt Cửa Đại ra biển lớn 24 năm về trước; quay quắt buồn khi nghĩ rằng mình phải vĩnh biệt quê nhà và bà con thân yêu. Lần này khác hẳn, chỉ thấy nôn nao trông đợi những điều mới mẻ nơi xứ lạ. Theo lịch trình có sẵn, 3 điểm đến sẽ là: 1.Vịnh San Diego, để cho hành khách ngắm cảnh Cabrillo Monument, lên bộ xem downtown SD hoặc trượt nước ở Harbor Island. 2. Rosarito Beach bên láng giềng Mễ, cho khách đi ăn đồ biển và mua sắm. 3. Catalina Island, để thăm hòn đảo đẹp, và rồi trở về bến cũ ở Los Angeles.

Tiếng Mai chợt cất lên, cắt đứt suy nghĩ lan man của tôi:

-Hồi nãy anh Khanh bảo ghép Hoa với Bướm là không đúng, vì chúng nó thuộc hai giống khác nhau. Chị thấy đúng không?

Câu hỏi nầy vậy mà khó trả lời đây, nhưng tôi cũng ráng nói theo cách hiểu của tôi:

-Hoa là thảo mộc, bướm là sinh vật, sao có thể làm tình với nhau được? Cũng chẳng ai tin chúng có tình cảm để nói chúng gần gũi sinh tình. Những người có tâm hồn nghệ sĩ thấy bướm luôn vờn lượn bên hoa nên tưởng tượng ra chuyện tình cảm thơ mộng vậy thôi. Truyện Bướm Trắng của Nhất Linh, hay Bướm Đêm của Túy Hồng chẳng hạn. Bướm Đêm trong truyện của Tuý Hồng tả một người “con gái” ăn sương bất hạnh. Thực ra thì có thể nói ong bướm như là mai dong cho các hoa đực hoa cái. Mai thấy không? Bướm dù đực hay cái đều cần hút mật, liếm phấn nơi nhụy hoa (của hoa đực cũng như hoa cái) để sống còn, chúng mang phấn từ hoa này qua hoa kia, nhờ vậy mà hoa cái thụ phấn của hoa đực để kết quả. Loại cây cối lưỡng tính phải có đực có cái mới truyền giống được. Một công đôi ba việc, có lẽ là ý Ông Trời. Ổng muốn ong bướm phải làm việc mới được ăn. Bướm bị trách thật là oan ức!

- Chị Mai, Hoa ơi! Đang làm gì đó? Sao chưa xuống phòng ăn? Mọi người đang đợi kìa.

Nghe vậy, tôi và Mai vội đi theo “ Cúc” (Mai giới thiệu.) Đi trên tàu êm như đi trên đất liền, không một chút tròng trành nên khó mà biết tàu đang chạy hay đã nghỉ đêm. Mai và Cúc đi trước, tôi theo sau. Tôi loáng thoáng nghe họ nói chuyện về chàng Khanh với một cô Hồng nào đó hẹn hò với nhau, rồi một cô Lê nào đó ghen. Hai cô vừa mới gây nhau, suýt đánh nhau nữa.

Tôi xin kể “sơ sơ” về chiếc tầu này nhé! Monarch of the Seas cùng 22 tàu du lịch lớn nhỏ khác thuộc một công ty có tên gọi là Royal Caribean Cruise Line (RCCL). Các tàu chở người đi du lich khắp năm châu bốn biển, tổ chức thành những chuyến đi dài ngắn khác nhau và có những lộ trình khác nhau. Tàu này, chỉ là hạng trung mà có thể chứa được đến 2,772 người khách. Tàu chia làm hai phía, có cầu thang bộ và thang máy đi lên hai bên. Hình như bên trái những tầng dưới toàn phòng cho hành khách, bên phải thì dành cho đủ loại sinh họat như phòng khách (cũng là văn phòng làm việc của nhân viên an ninh và hành chánh,) hai phòng ăn lớn gọi là Vincent's or Claude's. Viking Crown Lounge giống như đại thính đường cho những buổi trình diễn văn nghệ. Nhảy đầm thì có Schooner Bar, Boleros, Sound of Music, xem biểu diễn hầm bà lằng ở Circuit Night Club. Ai muốn thử thời vận thì đến casino ở tầng 5. Nếu thắng tiền thì quầy rượu ngay đó, có tiệm bán áo quẩn thời trang, tiệm nước hoa, nữ trang, đồ kỷ niệm, đồ cổ. Có Beauty Shop, có Spa. Một Fitness center có nhiều máy móc rất tốt. Chúng tôi định sẽ đến tập lúc nào rãnh, nhưng hoá ra mình đã nhìn nó lần đầu cũng là lần cuối. Tầng 11 (phía trái của tàu) là chỗ chúng tôi hay tới ăn uống. Nhưng phía phải thì có hồ tắm khá lớn, dọc hai bên có ghế dài cho người ta tắm nắng. Nghe đâu ở tầng 7 có đường đi bộ xung quanh có kiếng che cho những ai sợ gió máy. Sinh hoạt trên tàu hàng ngày có bingo, đấu thầu các họa phẩm, đồ cổ, có phòng chơi games…Ai muốn xem phim thì vào Sound of Music mà xem, đủ loại phim mới cũ, hay dở. Ai muốn đọc sách thì vào thư viện để…giựt gân (vì ngay ở dưới đó là ban nhạc giựt chơi liên tiếp ồn ào chịu không nổi.) Hằng đêm có trình diễn văn nghệ, hài kịch, nhạc kịch, magic shows, hoà tấu do các ban rất nổi tiếng được mời đến. Có thể nói trên tàu có đủ thứ làm cho già trẻ lớn bé lúc nào cũng vui, và nhất là lúc nào cũng no say. Vui nhất là hoa bướm có dịp tìm nhau. Thường hoa chỉ ở một chỗ, bướm phải tìm hoa. Nhưng khi mà cả hoa lẫn bướm từ bên VN sang (nói riêng) đều di động, còn đổi sắc thay hương để đi tìm nhau nữa thì còn gì vui bằng! 

Phần lớn những bữa ăn của chúng tôi đều ở Windjammer trên tầng 11và tiệm pizza trên tầng 12. Tôi và Mai chỉ đến phòng ăn chính trong bửa tiệc Thủy Hành Đoàn chào mừng hành khách, và bửa ăn cuối để từ biệt. Mình nhà quê, vào đó được bồi bếp của họ tiếp đãi lịch sự kiểu quý tộc, một tiếng Sir hai tiếng M’m sướng thấy mồ, nhưng chúng tôi không đến vì ở phòng ăn buffet muốn đến lúc nào thì đến, muốn ăn gì thì ăn. Hơn nữa cách trình bày rất đẹp, đồ chua khắc hình chạm kiểu mỹ thuật vô cùng. Đồ ăn hằng trăm món, đồ Tây đồ Tàu, đồ Nhật đủ cả . Mình có thể ngồi bên cửa sổ hoặc ra ngoài lan can tàu để vừa ăn vừa ngắm trời trăng mây nước. 

Bữa ăn tối đầu tiên ở phòng ăn chính, tôi mới biết Nhóm của Mai đông như thế nào! Phần họ chiếm đến 7 cái bàn dài. Chúng tôi đến trể, nếu không nhờ có chàng Khanh sốt sắng nhường ghế và kéo thêm ghế giúp cho chổ ngồi thì chắc phải lính quýnh lắm. Mai còn biết người này người kia, tôi thì chẳng biết ai cả. Ai chào mình thì mình chào lại thôi. Toàn những khuôn mặt lạ, nên cũng ngán. Nghe nói có cả sư phụ của họ đi nữa. Nghe rằng người nầy có thể nhìn mặt mình mà đoán có hồn linh nào ám mình không hay có thể nhìn thấu tâm tư thầm kín của mình xuyên qua đôi mắt thì tôi càng thêm ngán. Yên chỗ rồi, đã kêu món ăn rồi nên tôi cũng rảnh rang nhìn quanh. Thấy cứ một ông thì có một bà ngồi bên, có đến chừng 15 cặp như vậy, nên tôi đoán đó là 15 cặp vợ chồng. Còn lại, ngoại trừ tôi và Mai thì còn khoảng trên 10 người đàn bà, tuổi từ 40-60 đang ngồi chung với nhau, quanh chàng Khanh. Vậy là sau khi nhường chỗ cho tôi và Mai, chàng Khanh liền được đám này hoan nghênh mời nhập bọn. Đàn bà độc thân nhiều quá! Từ ngày chồng tôi mất, biến tôi thành kẻ độc thân, tự nhiên trong tôi phát sinh ra lòng lân mẫn đối với đàn bà lẻ loi như mình! Bữa ăn là dịp cho tôi quan sát thiên hạ chứ tôi và Mai làm sao mà ăn nổi nữa! Đã ních một bụng no nê trên tiệm buffet trên kia khi vừa mới lên tàu rồi. Vì thế tôi đã giả bộ như một mệnh phụ, tay dao tay nĩa, khều khều miếng cá salmon, chút salad, hớp một ngụm nước, ăn uống nhỏ nhẻ như mèo ăn. Ý nghĩ này làm tôi cười tủm tỉm. A! Còn xem chàng Bướm Khanh đối xử với các bông hoa biết nói kia ra sao! Tôi đưa mắt nhìn, thấy họ kẻ gắp món nầy kẻ nhường món nọ cho chàng. Sắp cười phì, chợt chạm phải cái mặt ông sư phụ của họ, cặp mắt đang chiếu tướng mình nên đành phải lấy khăn che miệng giả vờ ho. Hình như ông ta đọc thấy chữ ở trong đầu, trong mắt tôi hay sao ấy, vì tôi thấy mắt ông như đang cười. Muốn nghiêm chỉnh thì tôi phải nhìn đi nơi khác thôi. Ngồi bên tôi là Mai, bên trái tôi là hai bà già người Tàu khoảng trên 80, sau lưng tôi là một cặp vợ chồng, ông chồng như có bầu 6 tháng. Nghe Mai thì thầm rằng cặp này giàu lắm. Cô vợ trước là ca sĩ, hát rất hay, lại rất xinh đẹp. Ông đi nghe hát phải lòng nên cưới cổ về. Theo cách xưng hô và câu chuyện giữa họ, tôi đoán cặp vợ chồng này dẫn theo mẹ vợ, mẹ chồng theo. Họ hạnh phúc quá! Các cameramen đến từng bàn chụp hình cho từng người. Một cặp trai gái Mỹ từ đâu không biết chạy đến sà xuống xin chụp hình chung với tôi và Mai. Còn hẹn chúng tôi sáng mai ra đại sảnh xem hình (Chắc là muốn tôi trả tiền hình giùm họ.) Ngồi bên những người lạ hoắc, chẳng có chuyện gì mà nói nên tôi và Mai rủ nhau dông. 

Dù Mai đã dặn trước tôi là phải mang quần áo đẹp theo để đi khiêu vũ và chụp hình, nhưng tôi xuề xoà quen rồi, dù có mang theo đồ đẹp cũng không thấy thoải mái mà mặc, nên vẫn mặc một áo đầm rất giản dị. Còn Mai thì diện áo đầm rất thời trang, nghe đâu mới mua hết hơn 200 đô, tai mang hoa tai, tay đeo dây hột xoàn lóa mắt. Mai trông đẹp hẳn sau khi chưng diện. Mai bảo đi chụp hình phải diện mà. Thế rồi chúng tôi lên đường đi xem Ông Vua Bướm sinh hoạt ban đêm ra sao…

Vừa ra tới đại sảnh, mấy thợ chụp hình lại ùa tới đòi chụp hình nữa. Có lẽ vì Mai đẹp quá chăng? Không cho họ cũng chụp bừa, vậy nên tôi và Mai chụp chung vài kiểu trước cái trụ có để bình bông thật lớn, rồi mỗi đứa chụp riêng. Vừa lúc có khách đến đông, họ mới chịu buông chúng tôi ra. Đang nhìn quanh chưa biết nên đi đâu thì chợt thấy nhiều người trong Nhóm bạn từ nhiều ngã đi về phía chúng tôi. Thấy chúng tôi họ chào hỏi qua loa rồi đi lên cái thang máy ngay sau lưng chúng tôi. Quý cô/ bà người nào cũng diện thật đẹp, rực rỡ dưới ánh đèn 200 watts của đại sảnh. Chúng tôi vừa định theo họ thì thấy Khanh đi tới, có cả chục bóng hồng kèm trước theo sau. Ôi chà! Mấy cô mỗi người mỗi vẻ, rực rỡ, sặc sỡ với những bộ cánh có lẽ là đẹp nhất của mình. Bao nhiêu người trên tàu nhìn họ trầm trồ. Khanh cho hay là ở trên deck 6 sẽ có show kiểu Broadway hay lắm nên xem. Chúng tôi tháp tùng họ, làm phái đoàn Hoa Bướm trở thành đúng 1 tiểu đội. Viking Crown Lounge rộng lớn là thế mà lúc đó đông nghẹt. Thế là đoàn phải phân tán. Tôi và Mai len lỏi leo lên ngồi trên những bực xi măng cao ở cuối rạp. Chỗ này rất tiện, xem rõ trên sân khấu, theo dõi được ai ra ai vào, và có gì chạy cũng lẹ.

Thuyền trưởng, một phụ nữ xinh đẹp lên tiếng chào mừng chúng tôi, cùng giới thiệu các nhân viên trực thuộc lớn nhỏ trên tàu. Được biết tất cả trên 800 người phục vụ cho chuyến tàu này. Tiếp theo là những màn hòa tấu, vũ nhạc, magic show của David Copperfield nổi tiếng. 

Sau đó hình như là còn những màn rất hay, nhưng mà… bướm vờn, hoa lượn, vờn qua lượn lại làm rối trí tôi mất!…Dưới ánh đèn mờ của thính phòng, một bóng người len lỏi đi ra, chút sau thêm một bóng nữa. Tiếng Mai bên tai tôi: “Ai mà trông giống như anh Khanh.” Rồi “Giống như chị Hồng”. Thì ra Mai để ý từng người từng chi tiết. Đã nghe được chuyện hai cô Hồng, Lê hồi nãy rồi nên tôi cũng cảm thấy hồi hộp…. Giữa lúc khán giả đang thích thú xem màn vũ hấp dẫn trên sân khấu thì lại một bóng người đứng dậy, bao nhiêu tiếng huýt gió vang lên. Bóng đó vẫn ngang nhiên len lỏi qua hàng ghế để đi ra. “Rồi, Chị Lê đó chị Hoa ơi!” Mai kêu lên. Tôi giật mình, nghĩ thầm thế nào cũng có chuyện đây. Càng lo khi thấy tiếp theo đó 6, 7 người nữa rời phòng. Mai bảo tôi: “Mình đi theo xem đi!” Mai đứng lên, tôi cũng cáo lổi những người quanh đó để đi xuống. Ra tới bên ngoài thì chẳng thấy bóng dáng những người vừa ra đâu cả. Bối rối, chúng tôi rủ nhau đi về phía Boleros cầu may. May quá! Từ xa đã thấy Khanh và Lê đang nhảy Chachacha, Hồng đang nhấp nhổm trên ghế ngồi. Cúc, Đào, Lan, Huệ và… đang ngồi chung bàn. Bây giờ có thêm nàng Mai. Ô hay! Ngẫu nhiên kỳ lạ! Bao nhiêu loài hoa, trái mùa hay không đang phô hương khoe sắc nơi đây! Xong bản Chachacha, đến nhạc Swing. Khanh mời, cô nào cũng lắc đầu, chắc là không biết nhảy điệu này. Tôi và Mai đứng gần đó. Chàng ta mời Mai, Mai kéo tay tôi đưa cho Khanh. Có là ma chê quỷ hờn rồi mới đến phiên mình cũng chẳng sao, tôi thích Swing, Bebop như một cách tập thể dục từ lâu. Nhịp điệu này rất nhanh, nhảy Jive búng nhanh hơn còn được thì Swing thấm gì! Tôi cứ mong được nhảy một lần cho thoải mái, dè đâu partner chỉ biết đi 4 bước căn bản, không biết đi 5 bước hay phăng gì cả làm tôi mất hứng. Vậy mà khán giả ngồi quanh đó, Mỹ, Phi, Tàu…nhìn có vẻ ngưỡng mộ lắm. Hà hà! Chứng tỏ là họ không học, không thường đi khiêu vũ như mình. Khanh lên hát bài Papa. Ban nhạc Mỹ, lại Pro nữa đàn không điệu nghệ sao được! Giọng ca của Khanh là Tenor, nhưng âm sắc ấm áp rất hay. Bài này nhảy Swing thì tuyệt, nhưng biết nhảy với ai! Cả phòng ai cũng vỗ tay khen. Chúng tôi cũng cảm thấy hãnh diện lây. Khanh khôn ngoan , mời đủ mọi người, nhờ vậy mà chiến tranh không xãy ra như chúng tôi vẫn lo.

Vì muốn họ được thoải mái vờn hoa bắt bướm, và cũng đến lúc ngáp lên ngáp xuống rồi nên tôi gật đầu chào từ biệt. Ông Vua Bướm vui nhất là về đêm, nhưng tôi phải về phòng vì buồn ngủ không chịu nổi. Chẳng biết nghĩ sao, Mai đã đi theo tôi. Dù buồn ngủ lắm nhưng tôi vẫn thấy rõ ba bốn bóng hồng sặc sỡ lảng đãng đó đây. Có lẽ họ không biết chàng bướm đang ở đâu mà tìm. Trong lòng buồn chi lạ! Hỏi thầm tại sao trời không sinh nhiều bướm để hoa được nhờ! Buồn thì buồn nhưng về đến phòng là tôi lăn ra ngủ, chẳng còn biết trời trăng. 

Sáng ngày hôm sau, chúng tôi mang theo passport để lên một phố cảng xứ Mễ. Bến cảng thật lớn, phải đi qua nhiều trạm gác, xuất trình passport mới được qua. Hàng hóa tưởng là cũng giống như Tijuana, cũng giống thiệt nhưng nhiều hơn. Cũng có nhiều thứ đáng mua hơn, không đến nổi dổm lắm. Chỉ tiếc là không khiêng nổi, nếu không tôi cũng mua những đồ gốm, đồ gổ khắc chạm khá đẹp. Chúng tôi quanh quẩn trên các đường phố, thỉnh thoảng gặp những người trong Nhóm, họ hẹn chúng tôi sẽ gặp nhau ở chợ gần đó để ăn trưa chung. Quanh chàng Khanh lúc nào cũng có những bông hoa biết nói không giống nhau ! Đi chán lại mỏi chân đói bụng, chúng tôi lết về phía quán chợ. Dọc đường Mai kể cho tôi nghe rằng đêm qua sau khi tôi ngủ say, Mai khó ngủ nên lên boong, gặp Khanh và mấy bạn gái khác ngồi nói chuyện vui lắm.

Đến giữa trưa, khi mọi người đã tề tựu đông đủ, một số đông người đề nghị qua chợ mua tôm hùm, sò huyết, cá, cua tươi về nhờ chủ quán luộc giùm. Khi họ mang ra cho mình ăn, thì tôm hùm thịt khô queo, cua thì càng rỗng không thịt, sò thì dai nhách. Chắc là chủ quán muốn bảo: “Cho đáng kiếp! Ai bảo vào quán mà ăn đồ của thiên hạ.”
Rảo quanh phố mệt phờ người, mong đến đây để được ăn thuỷ sản tươi ngon, rút cục chẳng được gì. May là có shuttle chủ tàu thuê bao sẵn nên mới trở lại tàu nổi. 

Tối hôm đó tôi lên Windjammer trên tầng 11 để ăn bù tôm hùm, cua, cá, hào. No nê rồi về nằm trong phòng xem TV, rồi ngủ mê lúc nào không hay. Nửa đêm thức giấc, chằng thấy Mai đâu, liền một mình leo lên boong tàu xem ban đêm trên biển. Thì ra là tàu đang chạy. Tháng 9, đã là mùa thu nhưng đêm hình như vẫn còn lưu luyến với mùa hè. Bên hồ bơi, vẫn nhiều người đang tắm, chuyện trò rôm rả. Trời trăng đầy sao, nhìn từ giữa biển khơi hình như chúng xa mình hơn và nhỏ hơn. Trên trời vẫn thấy những giãi mây trắng lang thang. Tiếng máy tàu át mất tiếng sóng. Chiếc tàu như con quái vật phủ đầy ánh sáng rẽ nước tiến tới giữa biền nước đen ngòm, dưới bầu trời bao la vô tận, giữa lòng đêm mênh mông. Từ trong tiềm thức, âm thanh của bài Hoa Biển của Trần Thiện Thanh với giọng hát ông ấy ngày nào chợt hiện.

Hoa Biển

Ngày xưa em anh hay hờn giỗi
Giận anh khi anh chưa kịp tới
Cho anh nhiều lời, cho anh bồi hồi
Em cúi mặt làm ngơ
Không nghe kể chuyện
Bao nhiêu chuyện tình đẹp nhất trên trần đời.
Tại em khi xưa yêu hoa màu trắng
Tại em suy tư bên bờ vắng
Nên đêm vượt trùng
Anh mong tìm gặp hoa trắng về tặng em
Cho anh thì thầm
Em ơi tình mình trắng như hoa đại dương.
Trùng khơi nổi gió lênh đênh triền sóng
Thấy lung linh rừng hoa
Màu hoa thật trắng, ôi hoa nở thắm
Ngất ngây lòng thêm.
Vượt bao Hải lý chưa nghe vừa ý
Lắc lư con tàu đi
Chỉ thấy bọt nước tan theo ngọn sóng
Dáng hoa kia mịt mùng.
Biển khơi không mang hoa màu trắng
Tàu anh xa xôi chưa tìm bến
Nên em còn hờn, nên em còn buồn
Sao chưa thấy anh sang
Em ơi giận hờn
Xin như hoa sóng tan trong đại dương.

Giữa biển nhằm lúc trời yên bể lặng, không có “trùng khơi nổi sóng, lại là ban đêm khó mà tìm giùm hoa màu trắng cho NS Trần Thiện Thanh tặng cho người yêu của ổng, nhưng cũng cảm được bao nhiêu hoa sóng đang tan trong đại dương như lời cầu xin của người nhạc sĩ quá cố trong chuyện tình Hoa Biển lãng mạn của ổng.

Khi hơi sương đã đẫm ướt tóc vai, tôi trở về phòng. Không biết Mai về từ hồi nào đang ngủ, không muốn đánh thức bạn nên tôi nhẹ nhàng đóng cửa lại. Rồi cứ thế thao thức tưởng tượng đến chuyến đổ bộ lên đảo Catalina khi trời sáng … 

Những người trong Nhóm đã rủ nhau lên Catalina Island đâu từ sớm. Khi chúng tôi lên bờ không thấy ai cả. Nhưng hòn đảo nhỏ, quanh quẩn chỉ có mấy con đường phố nên rồi cũng gặp nhau. Chúng tôi gặp Chàng ấy lúc Chàng đang đi chung với 3 nàng khác. Chàng đề nghị để Chàng đi thuê Golf Car hay xe lam riêng để chạy lên ngắm cảnh trên đồi. Chúng tôi bằng lòng. Chàng bảo chúng tôi (tôi, Mai, và 3 nàng bị bỏ lại) vào trong một tiệm bán đồ lưu niệm bên đường phố xem đồ để chờ. Chờ hoài chẳng thấy nên chúng tôi ra hẳn ngoài đường đứng ngóng, nghĩ rằng Chàng quên chổ hẹn. Tôi chợt thấy bóng chàng ta đang cùng Lan, Cúc, Lý, Hồng sánh vai nhau khuất vào một khúc quẹo dốc đồi xa xa. Mấy nàng kia cũng kịp nhìn thấy cảnh đó như tôi. Tội nghiệp làm sao! Mặt nàng nào cũng tiu nghĩu. Tôi nghĩ thầm trong lòng, người đàn ông đó chẳng phải là kẻ bình thường. Bạ đâu chầu đó, đúng là tính cách của loài ong bướm. Và những nàng mà đi tin yêu chàng ta thì chắc phải khổ một kiếp hoa thôi.

Để cho cuộc đi chơi đảo đừng vì thế mà buồn nản, tôi dẫn bạn vào phòng vé trung ương để mua một bộ vé gồm 2 tours, một tour đi xem dưới nước (Underwater tour) và một cái khác gọi là ngắm cảnh (Sight View). Khi mua chung 2 tours như thế thì giá vé được rẽ hơn đến 12 đô mỗi người. Chúng tôi đã thích thú vô cùng khi ngồi trong một chiếc tàu giống chiếc tàu ngầm, sâu 5 bộ dưới nước để đi vào vùng biền sâu có nhiều cây tảo thật to, thật dài màu ngà và vô số đàn cá lớn nhỏ giống cá dìa bơi lội bên ngoài trố mắt nhìn mình qua cửa kiếng. Chúng tôi cũng đi qua vùng đáy biển có những loài rong biển có nhiều màu sắc thật đẹp, đỏ, hồng, vàng, tím, mà nghe đâu rất cần cho những người làm Sushi khắp nơi. Sau đó không cần thuê xe, chúng tôi lên chiếc shuttle có mua vé sẵn để đi tham quan khắp đảo. Đảo nhỏ nhưng đẹp lắm!

Nghe đâu ngay chính ở đảo này, TT Ronald Reagan đã đươc tuyển lựa làm tài tử cinéma. Marilyn Monroe đã từng sống ở đây với người chồng đầu tiên sau Thế Chiến II, Natalie Wood đã chết đuối ở đây khi cùng đi thuyền với ông chồng Robert Wagner. Cũng ở nơi đây, Lisa Marie Presley, con gái của Elvis Presley vì tức giận ông bồ Nicolas Cage mà ném mất cái nhẩn quý giá cha mình đã cho làm của hồi môn. 

Thổ sãn của đảo là cá tươi. Tôi thích nhất là được ăn cá tươi làm thành nhiều món khác nhau. Ai lên đảo này đều biết trên cầu tầu dài ngay bến phà có rất nhiều tiệm ăn thủy sãn. Tôi đến nhờ một tiệm làm riêng cho tôi món cá hấp, cá chiên. Tưởng là mình ăn được nhiều, nào ngờ chưa xong 2 miếng phi lê là hết ăn nổi nữa. Bụng no nhỏ hơn bụng đói!

Tối hôm đó trở về tàu, chúng tôi cũng như những hành khách khác trên tàu đã đến dự buổi tiệc từ giả của Ông Vua Bướm. Bữa tiệc thật thịnh soạn. Tôi chọn Angel’s Hairs spaghetti trộn với thịt tôm hùm ăn chung với một ít salads. Nhưng món ăn không quan trọng đối với tôi. Điều quan trọng là cảm thấy niềm lưu luyến giữa những người làm trên tàu và hành khách với nhau. Vẫn biết rằng đó chỉ là xã giao nghề nghiệp, nhưng giữa người với người như có sẵn mối cảm tình không biên giới. Vị nữ thuyền trưởng chúc chúng tôi những lời tốt đẹp nhất và hy vọng sẽ gặp lại trong những chuyến đi khác. Sau đó, cả đoàn người phục vụ trên tàu diễn hành qua từng dãy bàn dài , khắp cả phòng ăn lớn, vừa đi vừa ca “Ọ è, thằng quẻ đánh đu, thằng mù nhảy dù, Zero bắn súng. Tiến lên, con ma nào đây? Thằng Tây nhảy dù, Thằn Lằn cụt đuôi. Tiến lên, Zero nhào dô, thằng Cu cuốn dù, thằng Mù hụt hơi.”* (Xin lỗi! Tôi không nhớ nhạc ai, lời hát như thế nào khi nghe họ hát. Tôi chỉ nhớ từ nhỏ đã nghe lời ca như vậy.)* Điều làm tôi ngạc nhiên nhất là không thấy Khanh cũng như các nàng Lan, Lê, Cúc, Lý, Hồng, Đào đâu cả. Tôi ngạc nhiên hỏi, Mai bảo không biết, mặt trông buồn buồn, làm tôi cũng buồn theo. Tôi đi theo bạn với bước chân máy móc, tâm trí chìm vào nỗi suy tư vì đâu mà có bao nhiêu người phụ nữ nước tôi lẻ loi thiếu tình… Ở xứ người có bao nhiêu ong bướm mà họ vẫn chịu cô đơn đi tìm người đồng hương đánh bạn. Phải chăng vì họ vẫn muốn tìm về nguồn cội, muốn giữ gìn dòng giống Rồng Tiên, cùng ngôn ngữ, cùng ý hướng? Đàn ông Việt qua thời loạn đã quá nhiều người hy sinh ở chiến trường, bao người dở sống dở chết vì cãi tạo, số ít người còn lại đua đòi khoái lạc, bỏ quên trách nhiệm truyền giống tốt, gầy lại giống nòi quê mẹ. Những người đàn bà một thời dài cổ trông chồng, bây giờ trở thành những cánh hoa lạc lõng lẻ loi!

Vậy mà đã hơn ba năm qua kể từ chuyến đi đầy Hoa Bướm đó. Giờ đây nhìn Hoa Trà (Camelia), hoa phượng tím (Jacaranda) chưa héo đã lìa cành. Hoa Azelia héo trên cành rồi mà không chịu rụng. Tôi mong những nàng ấy nay đừng có giống loài hoa Azelia còn trên cành nhưng héo úa vì thiếu ý trung nhân!

Ái Hoa 
(Tháng 12, 2010)

* Thơ Nguyễn Bính
* Sau này tôi mới biết đây là bài Should Auld Acquaintace Be Forgot, sau đổi là Auld Lang Syne. Ngươời Pháp dịch lại là Au Revoir. Từ năm 1945 khi du nhập vào Việt Nam, tên là Tạm Biệt thì thường được các Hướng Đạo sinh hát. Lời mới bây giờ (chẳng biết dịch giả là ai) có những lời như thế này:

Giờ đây anh em chúng ta cùng nhau giã từ, lòng càng lưu luyến
Nắm tay ta hãy cùng nhau hòa ca hát bài tạm biệt từ đây
Trước khi chia tay rời xa, cầm tay chúc nhau mọi điều như ý
Chúc nhau gia quyến bình an và mong có ngày lại được gặp nhau.

Không có nhận xét nào: