Tìm bài viết

Vì Bài viết và hình ảnh quá nhiều,nên Quí Vị và Các Bạn có thể xem phần Lưu trử Blog bên tay phải, chữ màu xanh (giống như mục lục) để tỉm tiêu đề, xong bấm vào đó để xem. Muốn xem bài cũ hơn, xin bấm vào (tháng....) năm... (vì blog Free nên có thể nhiều hình ảnh bị mất, hoặc không load kịp, xin Quí Bạn thông cảm)
Nhìn lên trên, có chữ Suối Nguồn Tươi Trẻ là phần dành cho Thơ, bấm vào đó để sang trang Thơ. Khi mở Youtube nhớ bấm vào ô vuông góc dưới bên phải để mở rộng màn hình xem cho đẹp.
Cám ơn Quí Vị

Nhìn Ra Bốn Phương

Thứ Tư, 29 tháng 8, 2018

HY VỌNG VƯƠN LÊN TỪ TUYỆT VỌNG - BÀI SỐ 3 - Hồ Tấn Vinh



EM NHỎ BÉ BỎNG HIÊN NGANG
Vẫn in mãi trong đầu tôi - và chắc nhiều người còn nhớ - hình ảnh một em bé trai tỉnh Long An đứng giữa trời, hiên ngang đưa tay lên trời hô to ‘đả đảo cộng sản’ và kêu gọi mọi người đứng lên đạp đổ chế độ cộng sản xuống.
<!>
Gia đình Tuấn với đầy đủ mẹ cha, em gái đang sinh sống yên lành trên mảnh đất dầy công vun xới từ bao đời. Bỗng bị xáo trộn bởi chính sách “thu hồi, giải tỏa, cưỡng chế...”. Mảnh đất của gia đình Tuấn “được” nhà cầm quyền công bố thu hồi, bồi thường 300 ngàn đồng một mét vuông, trong khi đất tại khu liền kề được người dân bán với giá 25 triệu đồng một mét vuông.  Gia đình Tuấn, cùng một hộ dân liền kề, quyết bảo vệ đất, chống lại Đoàn cưỡng chế, “cưỡng chiếm” bằng được mảnh đất của gia đình em. Kết quả, 12 người bị nhà cầm quyền bắt giam, tuyên án tổng cộng 27 năm tù giam, và 6 năm, 6 tháng tù treo. Bà Mai thị Kim Hương, mẹ của Nguyễn Mai Trung Tuấn, bị tuyên 3 năm 6 tháng tù giam, và cha của Tuấn, Ông Nguyễn Trung Can bị tuyên án 3 năm tù giam. Nguyễn Mai Trung Tuấn bị tuyên án 2 năm 6 tháng tù.
Nguyễn Mai Trung Tuấn, 15 tuổi , học sinh lớp 9, ngày 2 tháng 3 năm 2015,  trước Toà Án nhậnlãnh bản án với nụ cười hồn nhiên.
Trong tình thế ngặc nghèo của đất nước, giữa cái tủi nhục bó tay của người lớn, nụ cười của em Nguyễn Mai Trung Tuấn có vẽ như khinh bỉ, như thách thức, thể hiện một cách sâu xa tinh thần bất khuất của dân tộc trước bạo quyền.
Ngọn lữa nhỏ đã đốt lên trong đêm dầy.
Muốn sống như con người thì phải có can đảm làm người. Theo bước chân của em, từ đó có biết bao người đứng lên - không còn sợ hãi nữa. Cụ thể là những cuộc biểu tình liên tiếp ‘vì cá chết’ vì môi trường sống đồng loạt xẩy ra ở các thành phố lớn như Sài Gòn, Hà Nội hay ở các tỉnh nhỏ như Hà Tĩnh.
VÒNG TAY DÂN TỘC
Hy vọng đã vươn lên không chỉ theo chân của người biểu tình, mà nó còn thể hiện qua những vòng tay của những người đứng chung quanh mẹ con chị Hoàng Mỹ Uyên đưa ra để che chở cho mẹ con chị đang bị đám áo xanh đánh dập mặt.
Hy vọng cũng vươn lên khi những thanh niên thiếu nử đi biểu tình bị bắt đem về đồn được những bàn tay bí mật tiếp tế thức ăn và nước uống.
Những cái ‘chịu đòn thay’ khi bị dập dùi, giúp đỡ trong hoạn nạn, trong đau khổ chính là chất keo sơn nó kết liền tình người với nhau. Nó tạo ra sức mạnh quần chúng và vì nó cũng chính là cái chánh nghĩa.
DÁM ĐÒI QUYỀN SỐNG MỚI CÓ TỰ DO
Hai hay ba chục người cũng xuống đường. Cả ngàn người cũng xuống đường. Già trẻ, con nít đều có đủ. Đông nhứt là những thanh niên, thiếu nữ. Họ lớn lên trong chế độ ‘trồng người’ của đảng. Họ đều có kinh qua quàng khăn đỏ ‘cháu ngoan Bác Hồ’, tôn sùng ‘chủ nghĩa Mác-Lê’, tung hô ‘đảng CS muôn năm’.. Nhưng bây giờ họ lại ngưỡng mộ cô giáo Trần Thị Lam hay thích thú ngâm nga
Đất nước mình ngộ quá phải không anh
Bốn ngàn năm tuổi mà dân không chịu lớn
Bốn ngàn năm tuổi mà vẫn còn bú mớm
Trước những bất công vẫn không biết kêu đòi . . .
Hay họ đã dám kêu đòi rồi. Đứng trước họa diệt vong, vì tương lai của dân tộc, họ đã dám đem con thơ xuống đường. Trên đời này còn có cái gì liều mạng hơn, mãnh liệt hơn? Bi thảm hơn?
Dân chúng bây giờ không còn sợ nữa. Một người đàn bà đơn độc ở nhà CŨNG BIỂU TÌNH ĐƯỢC.
Hay đứng giữa đám đông đang biểu tình, họ thường bình tĩnh hiên ngang giải thích với công an cái lý do xuống đường là để cứu nước, cứu chung hết mọi người trong đó có cả công an. Rất nhiều lần, họ đã làm cảm động công an.
Nhưng nếu họ bị bắt đem về đồn để đánh đập thì những đòn thù mà công an đánh lên người biểu tình trui rèn thêm cái quyết tâm ‘dám đòi quyền sống mới có tự do’. Cú đấm đó có đấm vào thân thể họ thì nó cũng đấm mạnh hơn vào chế độ dã man làm cho chế độ mau tan rả hơn.
BÀI HÁT DỰNG NƯỚC
Từ Nam ra Bắc, trên đường phố hay trong đồn công an, trong các quán ăn hay trên đường đi tọa kháng, đâu đâu người ta cũng ngẩn cao đầu mà hát:
Trả lại đây cho nhân dân tôi 
Quyền tự do, quyền con người 
Quyền được nhìn, được nghe, được nói 
Quyền được chọn chân lý tự do 
Quyền xóa bỏ độc tài độc tôn.
Trả lại đây cho anh quân nhân 
Quyền được sống đời trai hùng 
Quyền tự hào, tự tôn nòi giống 
Là bảo vệ non nước Việt Nam 
Là bảo vệ dân lành Việt Nam.
Trả lại đây quyền phúc quyết của toàn dân 
Dân biết điều gì dân cần 
Để tự do mưu cầu hạnh phúc.
Trả lại đây quyền chính đáng của người dân 
Dân biết chọn gì cho mình 
Cho thái bình non nước Việt Nam.
https://www.youtube.com/watch?v=7Acf7GcY2UY
Hy vọng đã vươn lên trong cái nhân diện ra được ai đã làm cho đất nước nát bét như thế này và cái hồi thần nhận ra sức mạnh của mình nằm trong bàn tay của mình, trong bước chân của mình để thay đổi vận mạng.
Nhận diện đúng đối tượng.
Thống nhứt được nguyện vọng của quần chúng.
Đó chính là hai điều kiện cần và đủ để cả nước lên đường.
Tay không giữa đường phố, bơ bơ giữa đường phố, những người mẹ VIỆT NAM ôm con xuống đường vì việc nước, chẳng lẽ QUÂN NHÂN đành để mất nước mà không nổ được tiếng súng nào?

Không có nhận xét nào: