Tôi vừa nhận được quyển Quân Sử của TQLC do cựu Thiếu Tá Phạm Cang – nguyên TĐT Tiểu Đoàn 7 TQLC từ Iowa gửi tặng (cựu Thiếu Tá Phạm Cang – khóa 20 Võ Bị Dalat, là người tù cùng Trại Bình Điền với người viết bài này) . Hiện nay (2017), Thiếu Tá Phạm Cang là đương kim Chủ Tịch của Tổng Hội TQLC / VN tại Hoa Kỳ.
<!>
Tôi chú trọng đến phần chiến công của Sư Đoàn TQLC trong chiến dịch tái chiếm thành phố Quảng Trị vào năm 1972 để ghi nhận tài điều binh của các sĩ quan các cấp trong Sư Đoàn TQLC cũng như sự dũng cảm và hy sinh vô bờ bến của các quân nhân tham dự chiến dịch này. Nhưng quả là thiếu sót lớn nếu không đề cập đến các chiến công và nỗ lực cũng như hy sinh của các quân nhân các cấp trực thuộc các đơn vị khác như Sư Đoàn 3 BB,Sư Đoàn 1 BB , các Liên Đoàn BĐQ, các Lữ Đoàn Dù, các Lữ Đoàn TQLC, các tiểu đoàn Pháo Binh, các chi đoàn chiến xa M41 và M48 , Tiểu Khu Quảng Trị, các CSQG thuộc Ty Cảnh Sát Thừa Thiên và Quảng Trị, các đơn vị Lôi Hổ và Lực Lượng Đặc Biệt, các chiến sĩ Không Quân và Hải Quân/QLVNCH…v…v…
Tài liệu của sĩ quan Lê Văn Trạch (Phòng 2 Sư Đoàn 3 BB) tiết lộ rằng Bộ TTM tại Saigon cũng như Phòng 2 của Sư Đoàn 3BB và Phòng 2 của QĐ 1 bị quân đội CSBV đánh lừa bằng cách tạo ra những mật lệnh truyền tin cũng như mở ra những cuộc tấn công hạn chế tại Quân Khu 2 khiến Tướng Vũ Văn Giai ra lệnh đổi quân vào đúng ngày 30 tháng 3 năm 1972 (là ngày Cộng Quân Bắc mở cuộc tổng tấn công toàn diện tại Quảng Trị). Lệnh đổi quân sẽ hoàn tất vào 6 giờ chiều cùng ngày, nhưng từ 12 giờ trưa, Tướng Vũ Văn Giai và Đại Tá Cố Vấn sẽ bay về Sài Gòn nghỉ lễ Phục Sinh cuối tuần (trích sách Easter Offensive của Đại Tá H. Turley).
Chiến trận Quảng Trị đã trôi qua 45 năm, nhiều tài liệu của 2 bên lâm chiến đã được công bố, nhưng những điều đã được công bố (có cả hình ảnh và thủ bút của những người tham dự chiến trận) thì không phải là những điều được người viết trình bày tại bài viết này. Cũng có thể độc giả đòi hỏi người viết phải trưng ra tài liệu để minh họa cho lập luận trình bày , xin trả lời trước là cá nhân người viết không có tài liệu nào hết, vấn đề được trình bày thuộc về cảm quan , cho nên nếu không đồng ý với người viết , xin trình bày những luận cứ phản bác. Cũng không có vấn đề “ĐÚNG,SAI” vì mục đích của bài viết là chúng ta nên nhìn trận chiến Việt Nam qua nhiều vị trí quan sát (chứ người Việt chúng ta không nên nhìn cuộc chiến Việt Nam qua nhiều lăng kính khác nhau) để thế hệ kế thế có dịp ngó lại các sự kiện lịch sử gần giống với thực tế đã từng xảy ra trước đó !
Tôn Vũ Tử (tác giả tập sách nổi tiếng có tên là BINH PHÁP) khi giúp vua nước SỞ “bình thiên hạ”, được vua Sở nhờ giúp “làm thế nào để thắng đội ngựa đua của quan Tướng Quốc nước Sở(luôn luôn trong mọi cuộc đua, đội ngựa của Vua, lúc nào cũng thua ). Tôn Vũ Tử lấy đội ngựa đua yếu nhất của nhà Vua thi với đội mạnh nhất của quan Tướng Quốc ,kết quả 0 – 1. Lần thứ nhì lấy đội hạng trung của nhà Vua thi với đội dở nhất của quan Tướng Quốc , kết quả 1 -1 . Lần thứ ba, lấy đội giỏi nhất của nhà vua đấu với đội trung bình của quan Tướng Quốc, kết quả chung cuộc đội ngựa đua của phía nhà Vua thắng với tỷ số 2-1.
Trái với nhận định của sĩ quan Lê Văn Trạch (phòng 2 của Sư Đoàn3 BB), tôi cho rằng chính lực lượng xâm lăng của Cộng Quân bị lừa vào BẪY và RỌ ngay tại vùng Quảng Trị giới tuyến để rồi chịu nhận một tổn thất sinh mạng quá lớn lao. Diễn trình lọt vào BẪY và RỌ của quân Bắc Việt gần giống với cuộc đua ngựa do Tôn Vũ Tử sắp xếp :
1. Chỉ trong 48 giờ chiến đấu, Trung Tá Phạm Văn Đính của Trung Đoàn 56 /Sư Đoàn 3 BB kéo cờ trắng đầu hàng quân BV vào lúc 14:30 ngày 2 tháng 4 năm 1972. Gần một tháng sau Tướng Vũ Văn Giai hạ lệnh Sư Đoàn 3 BB rút khỏi Quảng Trị, đó là ngày 1 tháng 5 năm 1972. Kết quả 1 -0 nghiêng về phía quân Cộng Sản .
2. Đến 14:30 ngày 1 tháng 5 năm 1972, Lữ Đoàn 147 TQLC và Lữ Đoàn 1 Kỵ Binh rút khỏi thành phố Quảng Trị . Tới ngày 2 tháng 5 năm 1972 , phòng tuyến cuối cùng của QL/VNCH là sông Mỹ Chánh do 2 Lữ Đoàn TQLC , Lữ Đoàn 2 Nhảy Dù và 01 Liên Đoàn Biệt Động Quân trấn giữ và Cộng quân cũng bị chận đứng tại đây, không tiến thêm được bất cứ tấc đất nào nữa. Kết quả 1-1.
3. Ngày 1 tháng 5 năm 1972 , Tổng Thống Nguyễn Văn Thiệu bổ nhiệm Trung Tướng Ngô Quang Trưởng đảm nhận chức vụ Tư Lệnh Quân Đoàn 1 và Quân Khu 1. Trung Tướng Ngô Quang Trưởng ban hành lệnh giới nghiêm trên toàn tỉnh Thừa Thiên và đưa ra 2 nhiệm vụ phải khẩn cấp thực hiện là phòng thủ Huế và tái chiếm Quảng Trị. Tổng Thống Nguyễn Văn Thiệu chấp nhận kế hoạch tái chiếm Quảng Trị khởi đầu từ ngày 19 tháng 6 năm 1972 cho đến 19 tháng 9 năm 1972 (thời hạn 3 tháng). Tiểu Đoàn 5 TQLC do Thiếu Tá Phạm Văn Tiền chỉ huy đã cắm cờ VNCH tại Cổ Thành Quảng Trị vào ngày 16 tháng 9 năm 1972 – trước thời hạn ấn định 3 ngày. Kết quả 2-1 chung cuộc cho chiến trường Trị Thiên vào năm 1972.
GHI CHÚ CỦA NGƯỜI VIẾT
Từ điển VN định nghĩa BẪY như sau :
@(Danh từ ) = a /dụng cụ thô sơ để lừa bắt, giết loài vật hoặc kẻ địch ; thí dụ : bẫy chông , chim sa vào bẫy.
b/ Cái bố trí sẵn để lừa cho người ta mắc vào.
@ (Động từ) = a) bắt hoặc tiêu diệt bằng bẫy.
b) Lừa cho mắc mưu để làm hại , thí dụ : bẫy người vào tròng.
RỌ (danh từ ) = đồ dùng đan bằng tre nứa, hình thuôn dài dùng để nhốt súc vật khi vận chuyển.
Chuẩn Tướng Vũ Văn Giai sau khi họp Bộ Tham Mưu Sư Đoàn 3 BB cùng các sĩ quan chỉ huy các lực lượng yểm trợ cho chiến trường Quảng Trị, đã tuyên bố rút quân khỏi Quảng Trị vào khoảng 3-4 giờ sáng ngày 01 tháng 5 năm 1972 . Các đơn vị đồn trú trong Cổ Thành Quảng Trị di chuyển theo hướng Tri Bưu , Quy Thiện , Hải Lăng ; nhưng mãi đến trưa 3 chiếc trực thăng CH-54 mới bốc Chuẩn Tướng Vũ Văn Giai và các cố vấn Mỹ bay vào Huế.
Tại Huế , Thiếu Tá Liên Thành – Trưởng Ty Cảnh Sát Huế - Thừa Thiên hay tin Sư Đoàn 3 BB rút bỏ Quảng Trị từ 4 giờ sáng ngày 1 tháng 5 năm 1972 : tin này do cố vấn trưởng của CSQG loan báo (ông này được người bạn đang là cố vấn trưởng cho Chuẩn Tướng Vũ Văn Giai ngay tại Bộ Tư Lệnh Sư Đoàn 3 BB loan báo ). Thiếu Tá Liên Thành liền thông báo ngay cho Thiếu Tá Hóa , lúc đó đang là tùy viên của Thiếu Tướng Phạm Văn Phú – Tư Lệnh Sư Đoàn 1 BB. Thiếu Tá Hóa chưa hay biết gì cả, nhưng Thiếu Tá Liên Thành cho hay đây không phải là tin tình báo mà do chính cố vấn trưởng của CSQG sau khi nói chuyện qua điện thoại với cố vấn trưởng của Chuẩn Tướng Giai. Thiếu Tá Hóa nói sẽ gọi lại sau khi kiểm chứng.
Tới 6 giờ sáng , Thiếu Tá Hóa cho hay nguồn tin trên là đúng và xác nhận một số quân nhân và dân chúng Quảng Trị đã vào địa phận tỉnh Thừa Thiên. Ngay sau đó, Thiếu Tá Liên Thành phát động cuộc hành quân Cảnh Sát , bắt giữ toàn thể các phần tử thân Cộng và hoạt động cho Việt Cộng mà Ty CSQG Thừa Thiên đã thành lập danh sách đen từ trước , con số bị bắt vượt quá 2,000 người chỉ trong 48 giờ thực hiện (da số là các phật tử dưới trướng của nhà sư Thích Trí Quang và Giáo Hội Ấn Quang .Ông báo cáo thành quả này cho Tướng Nguyễn Khắc Bình và yêu cầu BTL giúp đỡ .Chưa tới 10 ngày sau, Tướng Nguyễn Khắc Bình gửi ra Huế một chiếc hải vận hạm cuả Cục Quân Vận để chuyên chở hơn 2000 người này ra đảo Côn Sơn, chịu trách nhiệm an ninh là Thiếu Tá Nguyễn Hữu Hải của ngành Cảnh Sát Đặc Biệt. Tướng Nguyễn Khắc Bình nói đây là kế hoạch “bịt tai , bịt mắt , trói chân , trói tay “ của CSQG nhằm tránh thành phố Huế bị “nội công – ngoai kích “ của Việt Cộng.
Điều đáng nói ở đây là Trung Tướng Hoàng Xuân Lãm , Tư Lệnh Quân Đoàn 1 và Quân Khu 1 từ trong Đà Nẵng không hay biết gì cả , chả thế mà từ trung tuần tháng 4 năm 1972, tiếng nói của ông được phát thanh trên Đài Phát Thanh Huế có đoạn : “Quảng Trị vững như bàn thạch…” . Thiếu Tá Liên Thành nói với tôi : không ai cười Tướng Lãm về chuyện này cả vì công chức và dân chúng thì bận lo di tản vô Đà Nẵng, còn lính tráng và Cảnh Sát thì lo chống giữ quân BV để chờ Sài Gòn …tiếp viện.
Hồ sơ trận liệt của Phòng 2 / Sư Đoàn 3 BB cho hay trận chiến Quảng Trị năm 1972 rất quan trọng, cho nên Quân Ủy Trung Ương Quân Đội Bắc Việt đã cho thành lập Đảng Ủy và Bộ Tư Lệnh Chiến Dịch Trị Thiên do Tướng Lê Trọng Tấn, phó Tổng Tham Mưu Trưởng, làm Tư Lệnh, Tướng Lê Quang Đạo , phó chủ nhiệm Tổng Cục Chính Trị làm Chính Ủy kiêm Bí Thư Đảng Ủy. Các Tướng Cao Văn Khánh ,Giáp Văn Cương , Doãn Quế , Hồng Sơn , Lương Đệ , Anh Nhân làm Phó Tư Lệnh Chiến Dịch . Ngay cả Bí Thư Tỉnh Ủy Quảng Trị là Hồ Sĩ Thản cũng được tham gia vào Đảng Ủy BTL Chiến Dịch . Sau chót , Thượng Tướng Văn Tiến Dũng , Ủy Viên Bộ Chính Trị , đương kim Tổng Tham Mưu Trưởng Quân Đội Bắc Việt được cử làm đại diện của Quân Ủy Trung Ương trực tiếp chỉ đạo hướng chiến lược của Chiến Dịch quan trọng này.
Tôi không nêu chi tiết các đại đơn vị của Quân Đội BV (độc giả nào cần biết chi tiết xin xem báo KBC Hải Ngoại cũng như các hồi ký của các vị chỉ huy của VNCH viết về trận chiến này ), về mặt tổng quát quân BV có 6 Sư Đoàn BB chủ lực, 01 trung đoàn độc lập , 5 tiểu đoàn độc lập , 4 tiểu đoàn đặc công , 5 tiểu đoàn địa phương của Quảng Trị và Quảng Bình, 4 trung đoàn pháo binh, 4 trung đoàn cao xạ phòng không , 01 trung đoàn hỏa tiễn SAM , 02 trung đoàn thiết giáp , 02 trung đoàn Công Binh.
Phần trước người viết đã nhắc sơ về lực lượng trấn giữ chiến trường Quảng Trị, nhưng nếu so sánh với lực lượng BV thì quyết định của Tướng Vũ Văn Giai rút quân ra khỏi Quảng Trị vào ngày 01 tháng 5 năm 1972 là quá hợp tình hợp lý. Hồ sơ trận liệt của Phòng 2 Sư Đoàn 3 BB được chuẩn bị kỹ càng như đã nêu, chả lẽ Bộ Tổng Tham Mưu tại Sài Gòn không có kế hoạch đối phó ? Theo sự suy xét của người viết, Bộ TTM tại Sài Gòn đã tham khảo với Ban Tham Mưu của Đại Tướng Creighton Abrams để giăng BẪY chiêu dụ đại quân của BV sập bẫy tiến vào Quảng Trị.
Phía tình báo của quân BV đã đánh giá thấp khả năng của Chuẩn Tướng Vũ Văn Giai và khả năng tác chiến của Sư Đoàn 3 BB qua các dữ kiện thu thập từ thực tế như sau :
A. Đại Tá Vũ Văn Giai là sĩ quan xuất sắc cấp Trung Đoàn, ông được vinh thăng Chuẩn Tướng (sau chiến dịch Lam Sơn 719 – tháng 2/ 1971) để đề cử làm Tư Lệnh Sư Đoàn 3 BB tân lập vào ngày 01 tháng 10 năm 1971, tuy nhiên ông chưa có thì giờ để được đi học Khóa Tham Mưu Cao Cấp điều binh cấp Sư Đoàn. Mang tiếng là Tư Lệnh Chiến Trường Quảng Trị, nhưng ông không điều khiển được các Lữ Đoàn TQLC , các Lữ Đoàn Nhảy Dù, các Liên Đoàn Biệt Động Quân, các Thiết Đoàn Kỵ Binh..bởi vì các đơn vị tăng phái cho ông đều tuân lệnh từ các cấp chỉ huy hàng dọc của đơn vị họ.
B. Vì thành lập quá gấp gáp để đáp ứng cho nhu cầu chiến trường Quảng Trị, một số quân nhân của Sư Đoàn 3BB được ân xá từ nhóm quân phạm và nhất là Lực Lượng Biên Phòng bị giải tán rồi chuyển qua Sư Đoàn 3 BB nên thiếu thành phần hạ sĩ quan và sĩ quan cấp trung đội và đại đội thiện chiến (trước đó họ quen việc trấn đóng phòng thủ tiền đồn biên giới nên chưa quen với công việc chiến đấu di động như các đơn vị BB thuần túy).
Tôi cho rằng sự yếu kém của Sư Đoàn 3 BB khi trấn giữ mặt trận Quảng Trị là điều thực tế , nhưng vai trò của Sư Đoàn 3 BB vào thời điểm tháng 4/1972 là miếng mồi để dụ quân BV tiến vào Quảng Trị (xin xem tiêu lệnh phân công và nhiệm vụ do chính Tướng Lê Trọng Tấn soạn thảo) vì vậy khi thấy Sư Đoàn 3 không được tăng viện tương ứng, Trung Tá Phạm Văn Đính – Trung Đoàn Trưởng Trung Đoàn 56 vội vã ra đầu hàng quân BV: Trung Tá Đính không nghĩ tới trường hợp Chuẩn Tướng Vũ Văn Giai được mật lệnh sẽ rút quân ra khỏi Quảng Trị để tránh bị tổn thất nhân mạng cho binh sĩ các cấp.
Tất cả những đơn vị rút lui ra khỏi Quảng Trị vào tháng 5 / 1972 đều được chỉnh đốn hàng ngũ, tái trang bị quân trang quân dụng để chờ ngày xuất phát tái chiếm Quảng Trị. Nhưng riêng Sư Đoàn 3 BB thì không, sau khi tập trung tái bổ xung nhân sự và quân trang vũ khi tại Trung Tâm Huấn Luyện Đống Đa , toàn thể Sư Đoàn 3 BB được vận chuyển vào Quảng Nam để nhận vùng trách nhiệm mới. Thiếu Tướng Nguyễn Duy Hinh (gốc Pháo Binh ) được bổ nhiệm làm tân Tư Lệnh , dĩ nhiên phải thay đổi huy hiệu của Sư Đoàn vì khi trấn đóng tại Quảng Trị, huy hiệu cũ có 2 chữ BẾN HẢI. Để thay thế Sư Đoàn 3, toàn thểSư Đoàn TQLC cũng được chuyển ra Quảng Trị (ngoại trừ Trung Tâm Huấn Luyện Sóng Thần và Quân Y Viện Lê Hữu Sanh vẫn còn nằm lại Thủ Đức – Gia Định). Điều đó củng cố cho ý nghĩ của tôi là kế hoạch di tản Sư Đoàn 3 ra khỏi Quảng Trị cũng như tái phối trí và hoán chuyển 2 Sư Đoàn vừa nói trên đều nằm trong kế hoạch dự trù từ trước của Bộ TTM tại Sài Gòn.
Sĩ quan Lê Văn Trạch của Phòng 2 Sư Đoàn 3 BB viết : “ … Trước tình hình khẩn trương, có nguy cơ quân đội BV sẽ tấn công vào Thừa Thiên – Huế, trong khi Tướng Hoàng Xuân Lãm và Bộ Tham Mưu của ông không còn khả năng và uy tín để chỉ huy những đại đơn vị thuộc quyền và ứng phó với một chiến trường quá cỡ “ (Hết trích)
Đại Tá Ngô Quang Trưởng đang là Lữ Đoàn Trưởng cuả Nhảy Dù đang hành quân tại vùng giáp ranh Quảng Trị - Thừa Thiên, tháng 6/1966 nhận được lệnh của Trung Tướng Nguyễn Hữu Có – TTM Trưởng Ql/VNCH vào thành Mang Cá đảm nhận chức vụ Tư Lệnh Sư Đoàn 1 BB thay thế Chuẩn Tướng Phan Xuân Nhuận bị cất chức và chuyển giao vào Sài Gòn để ra Tòa Án Quân Sự vì Tướng Nhuận dính dáng đến biến cố BẠO LOẠN MIỀN TRUNG 1966. Năm 1967 ông thăng chức Chuẩn Tướng và nắm giữ Tư Lệnh Sư Đoàn 1 BB trong vòng 4 năm từ 1966đến 1970, ông cũng được thăng cấp Thiếu Tướng trong thời gian làm Tư Lệnh Sư Đoàn 1 BB. Khoảng cuối năm 1970 ông về nắm giữ Tư Lệnh Quân Đoàn 4 và Quân Khu 4, ông được vinh thăng Trung Tướng trước khi trở ra miền Trung làm Tư Lệnhvùng 1.
Điều chắc chắn không ai chối cãi là ông quá quen thuộc với địa hình vùng Quảng Trị - Thừa Thiên nhiều hơn Chuẩn Tướng Vũ Văn Giai . Và cá nhân người viết còn đoan chắc là Tướng Ngô QuangTrưởng đã tham dự nhiều khóa huấn luyện của Trường Chỉ Huy Tham Mưu Cao Cấp Liên Quân của Quân Lực Hoa Kỳ tại Fort Lavenworth. Sự thăng tiến trong kỹ thuật tác chiến của Tướng Trưởng nằm ngoài tầm kiểm soát của các cơ quan tình báo BV, nên quân BV đã phải trả giá rất đắt về nhân mạng trong chiến dịch tái chiếm Quảng Trị 1972.
Tướng Trưởng cũng đã tốt nghiệp với ưu hạng của Văn Bằng Chỉ Huy Tham Mưu Cao Cấp Liên Quân Đồng Minh và Đại Tướng Norman Schwarkoff đã viết thư khen ngợi ngưỡng mộ “ông thầy” chính là dịp ông đã chứng kiến tài phối hợp điều binh Liên Quân Đồng Minh trong chiến dịch tái chiếm Quảng Trị năm 1972 ( nhiều sĩ quan VNCH đã lầm tưởng Đại Úy Schwarkoff ngưỡng mộ Thiếu Tá Trưởng trong trận đánh tại Ia Drang vào năm 1965 khi Thiếu Tá Trưởng làm Tiểu Đoàn Trưởng của TĐ 5 ND ).
Ngay khi ra vùng 1, Tướng Trưởng đã cho thiết lập Trung Tâm Truyền Tin để ông có thể ra lệnh trực tiếp cho các giới chức quân sự cao cấp như Bộ Tư Lệnh Không Quân Chiến Lược B-52 tại căn cứ Utapao bên Thái Lan, Bộ Tư Lệnh Hải Đội của HK tại vùng biển VN, các đơn vị Không Quân của Hải Quân đóng trên các HKMH, Sư Đoàn TQLC/VN , Sư Đoàn ND, các Liên Đoàn Biệt Động Quân, Lữ Đoàn 1 Thiết Kỵ , các tiểu đoàn PB Diện Địa cũng như Bộ Chỉ Huy Tiểu Đoàn 101 của PB 175 ly. ( Chú thích của người viết : liệt kê dài dòng như vậy cho các độc giả không phải là hàng sĩ quan cao cấp hiểu chuyện, đối với các sĩ quan cao cấp, Trung Tướng Trưởng đang điều quân cấp liên Quân Đoàn của Liên Quân Đồng Minh).
Đại Tá Dư Quốc Đống giữ chức Tư Lệnh Nhảy Dù thay thế Thiếu Tướng Cao Văn Viên để giữ chức Tư Lệnh Quân Đoàn 3 từ 1965, ông thăng chức Chuẩn Tướng vào năm 1966 (khi đó Đại Tá Ngô Quang Trưởng còn giữ chức Lữ Đoàn Trưởng của ND). Ngay từ 19-6-1965, Tướng Lê Nguyên Khang đã nắm giữ Tư Lệnh Quân Đoàn kiêm nhiệm Tư Lệnh TQLC. Vì vậy khi ra miền Trung nắm giữ Tư Lệnh Quân Đoàn 1, Bộ TTM đã thay thế 2 ông Tướng có thâm niên công vụ cao hơn Tướng Trưởng để ông dễ chỉ huy 2 đại đơn vị ND và TQLC. Sự thay thế đó là Đại Tá Lê Quang Lưỡng giữ chức Tư Lệnh Sư Đoàn Dù và Đại Tá Bùi Thế Lân giữ chức Tư Lệnh Sư Đoàn TQLC, cả 2 ông Tư Lệnh mới này đều tốt nghiệp Khóa 4 Trướng BB Thủ Đức và chưa có thâm niên công vụ cấp Tướng Lãnh.
Quyển sách Quân Sử của TQLC/VNCH cũng đề cập đến khả năng ghê gớm và hiệu quả của Hải Pháo đặt trên các tàu chiến tiếp cận bờ biển Quảng Trị đã bắn yểm trợ TQLC/VNCH . Đây là loại vũ khí mà các tướng lãnh của BV không biết tới. Họ đã điều động nhiều súng phòng không để kiềm chế các máy bay KQ , nhiều đơn vị mang hỏa tiễn AT-3 để khống chế chiến xa của ta, dùng đại bác 130 ly tầm xa 32 km bắn cường tập vào mục tiêu để đè bẹp pháo binh ta. Nhưng không có đơn vị nào trang bị hỏa tiễn ĐỊA đối HẢI để đẩy lui các chiến hạm của HK ngày đêm pháo kích vào các căn cứ của Cộng Quân ! Điều này cũng dễ hiểu vì quân đội Liên Sô và Trung Cộng không có kinh nghiệm nào về hải pháo và cũng chưa bao giờ tham chiến với mô thức chiến trận này. Suy ra, nếu có tác chiến trực tiếp với HK thì bộ binh Trung Cộng hay bộ binh Liên Sô cũng sẽ chịu tổn thất nặng nề y như quân đội BV vậy thôi.
Tôi gọi Cổ Thành Quảng Trị là cái RỌ, vì chiều tối 01 đại đội quân BV vượt sông chui vào tăng cường cho quân trú phòng, nhưng không chịu nổi hỏa lực của hải pháo, nên sáng hôm sau phải rút ra. Làm một bài tính, khi vào khoảng hơn 100 người mà khi rút ra, đại đội chỉ còn khoảng 7-8. Nhà báo Huy Đức trong quyển Bên Thắng Cuộc tính nhẩm đã có hơn 10,000 chiến binh BV bỏ mạng, bỏ xác tại Cổ Thành (thành phần này đa số là sinh viên học sinh của thành phố Hà Nội).
Nhiều người VN (kể cả người viết bài) đều không hiểu đấu pháp của Tổng ThốngNixon nên phía bên Cộng Sản đã chịu tổn thất nhân mạng lên tới 3 triệu tinh binh. Tháng 11/1968 , cá nhân tôi cùng với ông bạn Lê Đình Hân chạy Honda lên Tòa Đại Sứ Mỹ ở đường Thống Nhất xem diễn biến bầu cử giữa 2 UCV Humphrey của Đảng DC và UCV Nixon của Đảng CH. Chúng tôi thở phào khi UCV Nixon chiến thắng và lầm tưởng chính phủ NIXON sẽ yểm trợ VNCH chiến thắng BV. Đó là một sự lầm lẫn to lớn vì sau này mới hiểu ra là Nixon cần chiến thắng ngôi vị Tổng Thống HK để “rút quân về nước”.
Nixon ra lệnh cho Melvin Laird – Bộ Trưởng Bộ QP lập kế hoạch rút quân dưới cái tên Việt Nam Hóa Chiến Tranh . Cuối năm 1971, toàn thể Lục Quân HK trú đóng tại phần đất VNCH đã lên đường về nước. Cấp lãnh đạo BV tưởng là ngon ăn nên phát động 3 mặt trận Trị - Thiên, Kontum và Bình Long –An Lộc nhưng thất bại cả 3 mặt trận . Lãnh đạo VC tưởng rằng nhân dân HK sẽ không bỏ phiếu cho Nixon vì Kế Hoạch Việt Nam Hóa Chiến Tranh thất bại. Thực Tế Tổng Thống Nixon đạt được thắng lợi trên 49 tiểu bang vì ông chủ trương rút quân từ từ chứ ông không “bỏ chạy” như UCV Đảng DC (là TNS Mc Govern và Edmunk Muskie) chủ trương.
Tôi không có bất cứ lời than phiền nào đến các vị lãnh đạo của VNCH vì chúng ta đang bị BV xâm lăng, chúng ta bắt buộc phải chiến đấu để bảo vệ đất nước của chúng ta, bảo vệ nhân dân và gia đình thân thuộc của chúng ta. Tôi hiểu là chính phủ Nixon giúp chúng ta chiến thắng trận Quảng Trị năm 1972 là để “mua thời gian” không cho Cộng Quân chiếm VNCH trong năm 1972. Hoa Kỳ là một quốc gia lớn, có nhiều việc cần phải làm, HK không thể bị sa lầy tại VN cho nên bỏ rơi VNCH cũng là cách làm cho chiến tranh VN phải chấm dứt.
Viết xong tại San José ngày chủ nhật 12 tháng 2 năm 2017
Trần Trung Chính
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét