Ông Tổng nói với phường bát âm: Lời bài khóc do tôi sáng tác, các anh thấy trong đó vừa mang tình văn học lại không mất quan điểm. Anh Lễ bảo: Tuyệt vời, bác có khả năng duy mỹ. Ông Tổng nói: Duy vật chứ!. Anh Tiết góp vào: Cả hai! Ngoài ra nó còn mang nhạc tính. Ông Tổng xua tay: Các anh nói hơi khó hiểu, mặc dù tôi biết là lời khen. À! Khi khách tới đông nhờ mấy anh chơi bản nhạc “Diệt Phát Xít” cho không khí thêm hùng tráng.
– Vâng! Phường chúng tôi lúc nào cũng sẵn sàng – anh Thứ bảo.
Tiếng xe, tiếng người ồn ào…
– Dạ! Mời các quý vị… Quý hóa quá!… Ông cụ nhà tôi chắc mát lòng mát dạ…
– Cụ “đi” từ lúc nào?
– Hôm qua, lúc chính ngọ…
– Thủ trưởng yên tâm, em sẽ cho đăng trên báo, em tạm mượn bức ảnh cụ nhà, in vào mục chia buồn để thêm phần trang trọng…
– Hết bao nhiêu?
– Em ủng hộ vô tư coi như con cháu trong nhà tiền nong làm gì, nếu được chỉ xin thủ trưởng cái chữ ký vào bản hợp đồng chuyển nhượng…
– Cứ từ từ, đợi qua ngày mở cửa mả. Có quen ai bên tờ “Thi văn” không?
– Thằng bạn em phụ trách phần biên tập thơ của tạp chí…
– Tốt! Cậu nhờ anh ta làm bài thơ ca ngợi ông cụ, tôi sẽ tóm tắt quá trình quê quán, đức độ cụ nhà…
– Tưởng gì chứ việc đó thằng em làm một phát ăn ngay…
Kìn kìn vòng hoa các cơ quan đoàn thể từ thấp tới cao đề hàng chữ Kính viếng… Vô cùng thương tiếc… Cỗ bàn được bày ra, nếu vắng những người khóc thuê và tiếng nhạc nỉ non của phường bát âm rất dễ lầm đây là đám cưới. Khách, chủ đều tươi cười nâng ly chúc tụng nhau. Vợ ông chủ tich nói: Đám nhà tôi có vui không quý vị?
– Vui, vui lắm, còn hơn cả tết. Cũng nhờ cụ qua đời anh em chúng ta mới được hân hạnh gặp nhau đông đủ như ngày hôm nay.
– Mời anh em nhạc sĩ ngừng tay xơi bữa cơm dưa muối – ông Tổng nói với phường bát âm…
Nhìn các món trên bàn, anh Tiết bảo: Dưa muối kiều này còn hơn thịt cá nhà tôi. Anh Thứ nói: Thịnh soạn như vậy là con cháu hiếu thảo lắm!. Anh Lễ hỏi: Hết khoảng mấy cây hở các huynh? Tôi bảo: Không liên quan gì đến chúng ta, mấy cây cũng vậy. Xin mời các đại sư huynh khai chiến với đĩa thịt gà, nào nâng đũa!
Ông Tổng nói với thực khách: Làng tôi sinh nhiều anh hùng, ngay đầu làng dựng đền thờ vị thành hoàng có tài đánh giặc…
– Chắc thành hoàng đem lại ấm no cho toàn dân? Ai đó hỏi ông chủ tịch.
– Làng tôi vẫn nghèo, nhưng giàu lòng yêu nước.
Đám kết thúc. Ông Tổng cùng vợ tiếp phường bát âm vào buổi chiều ngày hôm sau:
– Cám ơn các anh. Ông quay sang hỏi vợ: “Thế nào?”. Lãi mình ạ! Tiền phúng viếng hơn hai trăm triệu, chưa kể đồ mừng. – Vợ ông trả lời.
– Vậy bồi dưỡng thêm cho mỗi người năm chục ngàn…
Trên đường về anh Tiết bảo: Cứ đà này, tôi chỉ mong các bậc giàu tiền lần lượt quy tiên. Anh Thứ thì nói (sau khi đếm tiền): Cái chết của các bậc quyền quý lợi nhiều hơn hại, nó đem lại cho chúng ta nguồn sống, nó giúp chúng ta tồn tại và nếu chúng ta sống mạnh sống hùng thì cả dân tộc hồng hào. Khuôn mặt xanh xao truyền thống sẽ đổi màu, dạ dày chẳng còn sôi réo đòi báo động.
Tôi bảo: Có nghĩa chiến tranh hết đe dọa. Anh Thứ gắt: Tầm bậy! Giống người khi đủ ăn rồi họ lại đòi hỏi nhu cầu khác. Tôi hỏi: Nhu cầu gì? Anh Tiết nói: Mày chỉ đáng ăn cứt khi hỏi câu này. Anh Lễ cười: Nếu vậy thì tổ quốc dấu yêu hết cả cứt, vì rất nhiều thằng hỏi như nó…”
2. Đám ma bố ông X
X – trẻ trung, vẻ mặt đa mưu. Không hổ danh “hậu sinh khả úy”, vợ con rồi X vẫn ngủ thêm với nhiều cô gái qua các cuộc tình đã đóng bảo hiểm. Điều đó chứng tỏ X sòng phẳng, thận trọng và thấp thoáng nhân tính. X nói với phường bát âm: Tôi cần các anh. Anh Thứ hỏi: Chúng tôi phải làm gi?. X nói: Yêu cầu nét mặt biểu hiện sự đau thương tới tột cùng. Anh Lễ hỏi: Giá cho sự đau thương là bao nhiêu? X trả lời: Một triệu? Tôi nói: Khi nhạc sĩ phải đóng vai kịch sĩ cũng chẳng mấy dễ dàng! xin anh hai triệu. X trả lời: OK!.
… Anh Tiết nói với tôi: Mày đã bắt đầu biết cách nâng cao giá trị tập thể, tao kiêu hãnh vì mày, chúng ta không thể sống theo kiều bầy đàn nguyên thủy, một cộng đồng có sức sống mạnh mẽ đòi hỏi tính liên kết bất vụ lợi. Hôm nay, trước linh hồn bậc cao niên khả kính tao xin thề, thương mày nhiều hơn nữa và thực hiện tốt chiến thuật “kẻ tung người hứng”. Anh Thứ bảo: Hoan hô các Khanh! Vương quốc sẽ hùng mạnh, ngày mai Trẫm khao thưởng tất cả bữa lẩu dê ở phố Lê Duẩn. Anh Lễ bảo: Món dái dê hấp cách thủy rất tuyệt. Tôi nói: Hôi bỏ mẹ!. Anh Thứ bảo: Vấn đề này mày vẫn còn đần độn, tao sẽ dậy dỗ mày có cái nhìn mang tính khoa học, tính triết lý Phương Đông và nhân bản trước những món ăn được chế tác từ bộ phận sinh dục, nó huyền bí, cao cả, thiêng liêng… Anh Tiết nói: Chưa đủ, còn phảng phất mùi thiền.
Đám ma bố ông X không ồn ào, người trong nhà nói nhỏ với nhau tựa tiếng khóc thút thít, khung cảnh lạnh lẽo gây cảm giác rờn rợn. Anh Thức ngừng tay trống lí nhí: Tao thấy giống như là chuyện Liêu Trai. Người đàn bà phụ trách công việc tiếp rượu, thuốc cho phường bát âm còn trẻ, vành khăn tang chít hờ hững ngang đầu làm tăng thêm nét đẹp quý phái, bộ tang lễ màu trắng mỏng dính như váy ngủ để lộ thân hình hoa hậu. Anh Tiết bảo: Cô bồ ruột của cái ông đang nằm trong quan tài. Anh Lễ nói: Kiểu già non ngãi non vợ chồng. Anh Thứ bảo: “Nhìn bộ đồ tang phủ trên mình người đẹp khiến ….., ăn mặc kiểu đấy cũng gần giống trần truồng. Anh Tiết nói: Thôi, xin bố hãy tập trung chơi nhạc. Tôi hỏi anh Tiết: Vợ ông ấy không ghen? Anh Tiết bảo: Bà khuất núi trước chồng hai năm, cho nên cô bồ mới ngang nhiên tiếm quyền.
Tang lễ bố ông X sang trọng xong trang nghiêm, bình dị. Người tinh tế tới dự thấy gần giống một âm mưu khiến họ phải dè dặt, ý tứ. Các món ăn đậm đà bản sắc dân tộc, đồ uống cũng thế, rượu làng Vân thay thế vị trí rượu phương Tây. Từ giàn âm thanh đời mới cứ khoảng nửa tiếng đồng hồ lại phát cuốn băng ghi âm giọng nói bố ông X đọc lời khai mạc buổi hội thảo mang chủ đề “Bàn về văn hoá tang lễ”. Anh Thức bảo: Đám này phường mình nhàn hạ. Tôi nói: Sự có mặt của phường bát âm chỉ mang giá trị vật trang sức. Anh Thứ bảo: “Thôi đi các bố! Tôi chỉ quan tâm mấy tờ giấy có mệnh giá cao… Tôi nói: Giọng nói người chết nghe khá hào hùng, bài diễn văn hay đấy chứ! Anh Lễ bảo: Tao nghe thấy giống kiểu quảng cáo thuốc chữa hôi nách, sâu răng, hắc lào, bệnh lậu của gánh thuốc “Sơn đông mãi võ” “.
Đêm rằm. Tôi không ngủ mà đi dạo quanh khu vườn nhà ông X. Trăng sáng quá, các anh trong phường bát âm chắc đã ngủ ngon, nhìn trăng, nhìn cảnh vật tôi bỗng nhớ tới hai câu thơ của một thi sĩ nhà quê:
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét