Số tôi bị Sao “Dao, Kéo” chiếu mạng nên gặp toàn chuyện hung hiểm, bị sắt thép đâm vào người hoài hoài. Hồi học lớp đệ Ngũ (lớp 8) thì vì gầy yếu, bị “bu-lì”, bắt nạt trong lớp hoà, nên một hôm tức khí lấy lưỡi lam, bẻ ra làm đôi, tay phải cầm nửa miếng dao sắt, rạch trên cổ tay trái hàng chữ “chu tat tien” thật sâu cho máu chẩy thành giọt xuống đất, rồi dí vào mặt thằng Hoàn, vua bắt nạt, làm thằng này xanh mặt. Từ đó, hết dám “bu-lì” tôi. Đến thời thanh niên thì đánh lộn lia chia, bị đâm, chém nhiều nhát, sẹo rải rác từ ngực xuống tay chân. Đi lính, rồi đi tù. Vì tính ba gai, nên bị đập hai lần. Lần đầu, vì phát biểu xin xem lễ Giáng Sinh, bị cai tù Tổng Quản Giáo kêu vào phòng đập cho môt trận, nhưng với tôi là nhẹ hều, không “xi nhê”. Lần hai, đang ngồi trên chiếu, chơi đàn một mình, bỗng bị một nhóm 5,6 mạng nhào dô, vung chân đá liên tiếp vào mặt, khi cái đầu mình vừa đúng tầm những bàn chân lực lưỡng, nên vỡ mũi, vỡ má, chảy máu tai lênh láng.
<!>
Từ đó ngạt mũi liên miên, không thở được, phải ngủ ngồi cả năm. Sau, nhờ gia đình mang thuốc trụ sinh lên, mới thở được, nhưng cứ mùa lạnh là ngạt cả hai bên mũi, xức dầu xanh muốn ói luôn. Về nhà thì lập tức đi tìm Bác Sĩ chữa mũi. Thầy đầu tiên, ở Phú Nhuận, vành mũi ra xem rồi bảo “có cục thịt lồi ra một bên, phải đốt đi.” Đốt thì đốt, sợ gì! Ông bác sĩ đưa cho một cái khăn tay, bảo hứng máu ở dưới cằm, nếu chẩy ra. Ông còn dặn: “khi đốt thịt thì phải nín thở, không hít vào, vì khói độc sẽ vào phổi, có thể chết.” Rồi ông cầm một cái dùi y như cái đầu hàn điện nhỏ, cắm dây điện vào đít dùi, rồi từ từ đâm vào mũi tôi, dí xuống miếng thịt thừa, để đốt cháy nó đi. Tôi nín thở thì được, nhưng khi miếng thịt bị đốt cháy ngay trong mũi, đau quá thì chịu không nổi, phải hét lên. Ông vội rút cái dùi điện ra, ngần ngừ một lúc rồi lại bảo: “Thôi, đốt không được thì tôi phải cắt nó! Ngày mai trở lại, tôi cắt nó cho!” Tôi lảo đảo đứng dậy, muốn té luôn, nhưng gan cóc tía, nhất định sẽ trở lại.
Ngày hôm sau, ông thầy nhét một cục bông gòn ướt vào mũi, bảo: “đó là thuốc tê, tôi làm cho tê đi rồi mới cắt.” Đã chơi thì chơi tới cùng, tôi gật đầu. Chừng vài phút, thấy tê tê mũi thật, tôi ra dấu cho ông Thầy làm việc. Ông thầy cũng dùng một cái kéo điện, có dây điện cắm vào đít kéo. Ông dùng găng tay dầy, để tránh bị điện giật, rồi chọc mũi kéo vào mũi tôi, loay hoay.. cắt cái chỗ lồi lên trong mũi! Vừa xoẹt xoẹt cái kéo vài nhát, tôi nhẩy nhổm lên, gạt tay ông Thầy ra, la lớn lên: “Đau quá!” Đau kinh khủng! Dù đã bị đâm, chém, đánh nhiều lần rồi, mà chưa lần nào đau ghê gớm như vậy, vì cục thịt lồi ra là do mạch máu bị nhiễm trùng, sưng lên ở ngay trong lòng mũi, sát với óc…mà ông Bác Sĩ này định dùng kéo cắt cái chỗ thịt bị nhiễm trùng như cắt bánh vậy! May mà chưa đứt, nếu miếng thịt đứt chắc là giờ này, mộ tôi đã xanh cỏ nhiều năm. Máu mũi chẩy dòng dòng, hòa với nước mắt, nước mũi xền xệt, chàm ngoàm trên mặt tôi, rồi chẩy xuống cổ, xuống áo, đỏ lòm! Tôi ngã ngửa ra khỏi ghế, rớt xuống đất, nghe cái “bịch”, rồi nằm lăn ra luôn, co quắp. Đau thấu trời xanh! Đau tím lịm cả người!
Ông Bác Sĩ Tai, Mũi, Họng nhăn nhăn: “Thôi, ông không chịu đau được thì thôi, về đi, tôi không lấy tiền! Chữa không đấy! ” Đang lúc đau đớn muốn xỉu, nghe thấy ông Thầy nói đến tiền bạc, tôi nổi sung, tính đục ổng luôn, nhưng lại cố gượng ngồi dậy, phủi quần áo rồi thất thểu đi về, trong bụng đầy tiếng chửi không ra hơi. Đến nhà, tự lôi thuốc trụ sinh ra uống để tránh cho mũi không bị làm độc!
Chừng năm sau, chịu không nổi việc ngạt mũi trời lạnh, lại đi tìm một Bác sĩ Tai Mũi Họng khác, là bác sĩ chế độ cũ. Ông này ngon lành hơn, báo cho tôi biết phải mổ để đặt lại vách ngăn đã bị lệch. Có lý, chơi luôn! Hôm đó, đến phòng mạch ông, thấy gọn gàng và có vẻ y khoa hơn cái ông Lang Băm kia, tôi nằm xuống cho ông chích thuốc tê đàng hoàng. Đợi thuốc tê ngấm, ông mới mổ banh cái mũi tôi ra, nằm nhắm mắt, tôi chỉ nghe thấy cái dụng cụ gì của ông, đục đục, đẽo đẽo trong mũi, nhưng không thấy đau. Chừng một khoảng thời gian nào đó, ông vỗ vai tôi, cho ngồi dậy, và chỉ cho tôi thấy một đống lầy nhày trăng trắng, đỏ đỏ. Ông bảo:
“Tôi chưa đặt vách ngăn cho ông, vì khi mổ ra thấy nguyên lớp sụn bọc trên chóp mũi bị vỡ vụn, tôi phải đục và gắp ra hết! Nếu để lại, thì lúc nào đó, nó sẽ sưng lên, làm độc.”
Rồi ông cười, đùa giỡn cho tôi vui:
“Ông yên chí! Mũi ông chỉ thấp đi một chút thôi, nhưng vẫn còn cao như Tây lai.” Rồi tiếp: “Ông sẽ ngạt mũi vài ngày rồi hết. Đừng lo nhé!”
Đúng là tư cách của một Bác Sĩ chế độ Cộng Hòa, lương y như từ mẫu, khác hẳn với ông Lang Băm Xã Hội Chủ Nghĩa, Xịa Hết Chỗ nói, Xạo Hay Chơi Nổi! Từ đó, “bớt” ngạt mũi, nghĩa là thay vì ngạt hẳn hai bên mũi, thì chỉ ngạt một bên thôi. Dùng dầu cù là xức vào là hết ngạt. Cũng cám ơn ông Thầy. Rồi, tới ngày chuẩn bị đi Mỹ, tôi suy nghĩ là phải chữa tối đa cho hoàn toàn hết ngạt, kẻo sang Mỹ, lạnh lắm, thì bỏ bu! Cho nên, lại loay hoay đi tìm một Bác Sĩ khác, nghe nói ông này “mát tay lắm”. Tôi đến, kể cho ông nghe bệnh trạng của mình. Ông Bác Sĩ này lắng nghe một lúc thì phán: “Ông đã làm đúng rồi, nhưng còn thiếu một phương pháp mới, không cần mổ máy gì cả! Tôi sẽ rút máu ở tay ông rồi bơm lại vào mông, cho máu di chuyển, thì sẽ hết ngạt!” Mới đầu tôi hoang mang quá. Dù gì mình cũng có học chút chút và biết rằng lấy máu chỗ này bơm vào chỗ nọ thì có khác gì? Nhưng lúc đó, cần đi Mỹ quá, nên lú mẹ lú con. Tôi đồng ý và nghĩ rằng, biết đâu đấy? Thế là cứ 3 ngày, tôi lại đến phòng mạch ông, cho ông rút máu ở tay rồi lại cắm phập vào mông… Chích cho đến khi cái mông chai lại, ngạt vẫn hoàn ngạt. (Cũng có thể vì thế mà tôi bị viêm gan B, vì không thấy ông nấu cái kim chích gì cả!)
Rồi tới ngày đi Mỹ. Ở xứ người hai chục năm, tình hình tài chánh ổn định, lại nhớ đến cái vách ngăn mũi chưa làm, nên đọc báo rồi tìm đến một phòng mạch kia, nối liền với bệnh viện khá lớn ở quận Cam trên đường Brookhurst. Ông Bác Sĩ này tre trẻ, khoảng trên 40 thôi, trước ngực có thêu hàng chữ đỏ: “Head & Neck Surgery. Ear & Nose & Throat” A! Nếu có bằng mổ đầu, mổ cổ thì chắc phải giỏi lắm. Yên chí lớn! Tôi giao cái mạng tôi cho ông Bác Sĩ trẻ. Ngày vào bệnh viện, cũng chích thuốc mê, tôi thiếp đi, chẳng biết trời trăng gì. Tỉnh dậy, cô Y Tá đỡ tôi ngồi lên, cho đi Restroom. Tôi ngạc nhiên hết sức vì mình mổ mũi có can hệ gì đến thận, mà sao đi tiểu thấy máu đỏ lòm? Hỏi cô y tá, cô cũng lúng búng, chẳng hiểu sao. Thôi, kệ, 3 ngày sau đến rút dây chỉ khâu trong mũi ra, sẽ hỏi.
Ba ngày sau, chuyện kinh dị xẩy ra. Chuyện này còn kinh hoàng hơn hồi đốt mũi, cắt lỗ mũi nữa! Vì còn mệt lả, nên con dâu đưa đi. Đến phòng mạch của ông, không thấy y tá, ngoài ông bác sĩ. Ông đặt tôi nằm trên giường, bảo để rút chỉ ra. Cô con dâu hơi lo, nên hỏi Bác Sĩ cho ngồi ở đó, trông chừng. Ổng gắt lên bằng tiếng Anh: “Đi ra ngoài. Ngồi chở ở ghế đó, khi nào tôi gọi, thì mới được vào”. Rồi ông tống con dâu tôi ra ngoài cửa ngoài, chỗ không thể nghe thấy gì xẩy ra trong phòng khám. Đoạn ông đưa tôi một cuộn giấy Napkin lớn, bảo tôi thấm máu lấy. (Ông trao đổi với tôi hoàn toàn bằng tiếng Anh), ông cầm kéo chọc vào mũi tôi, cắt từng múi chỉ khâu ra, rút ra “bực, bực”. Xong, ông quay lại nói với tôi: “Tôi ra ngoài, ông cầm máu một lúc, tôi sẽ trở lại!” Thế là ông quầy quả đi ra, sang phòng khác, khám một bệnh nhân khác. Lúc này bắt đầu một chương truyện hãi hùng! Mới đầu, máu trong mũi tôi chẩy ra từ từ, từng giọt, từng giọt, nhưng dần dần, chuyển sang chẩy ồ ạt thành giòng. Tôi cầm nguyên một cuộn Napkin to thế, thấm liên tục mà máu cứ chẩy suốt, không ngừng. Hơi hoảng hốt, tôi ấn một cục to vào mũi, rồi ráng ngồi dậy, lúc đó đã bắt đầu chóng mặt, lê ra cửa phòng, nhìn ra ngoài hành lang, không thấy ai, tôi ráng gõ gõ “cọc, cọc” vào tường một lúc, không thấy động tĩnh gì. Dùng hết sức tàn, tôi gọi lớn: “Bá….ác Sĩ i…iĩ.. ĩ …. Ơ..i…i” Phải vài phút sau, mới thấy ông đi ra từ phòng bên cạnh, hất hàm hỏi: “cái gì vậy?”. Tôi chỉ vào đống giấy máu và những giọt máu đang nhễu nhão đầy mặt. Ông vội bước tới, đẩy tôi vào trong, cho nằm lại, rồi lấy ra một lọ bông gòn, nhét từng cục vào mũi tôi. Nhưng vì mạch máu trong mũi đã bị đứt, nên mấy cục bông gòn làm sao giữ được? Máu chẩy ra, đẩy cục bông gòn rớt ra ngoài. Lúc bấy giờ ông mới biến sắc nói bằng tiếng Việt: “Bị bể động mạch rồi, cháu phải mổ lại!” Nghe nói mổ lại, tôi hết hồn, hỏi run run:
-Thế …Có thuốc tê không?
Ông tỉnh bơ: “Không cần và cũng không kịp!”
Tôi hỏi nữa:
-Thế… có thuốc cầm máu không?
Ông cũng tỉnh bơ: “Không cần. Mau lắm!”
Rồi ông lôi ra một thùng dụng cụ mổ xẻ gì đó, ấn tôi xuống giường và bắt đầu.. mổ lại! Mổ trong mũi, không thuốc tê, không thuốc cầm máu. Ông dí cho tôi một cục Napkin lớn nữa, nói tôi tự lau máu lấy.. Các bạn hãy tưởng tượng những cơn đau kinh khiếp như thế nào, khi cái kéo, cái kìm gì đó chọc tuốt vào trong mũi, banh chỗ mổ cũ ra, cắt cắt, xén xén, rồi kim chỉ chọc vào, khâu khâu, thắt nút, rút lên, cắt chỉ……
Đau quá, đau vô cùng, đau buốt trong đầu, trong óc, trên từng thớ thịt của cơ thể, tôi muốn xỉu, nhưng vì nhớ đến vụ lau máu chan hòa trên mặt, trên môi, tràn vào miệng, qua cằm, xuống cổ… lành lạnh., tôi vận dụng hết sức bình sinh, hết tinh thần, đọc kinh, cầu Chúa: “Lạy Ngài, nếu Ngài muốn con chết vì mất máu, thì xin Ngài cho con đi ngay, đừng để con đau đớn quá thế này! Con chịu hết nổi rồi! Chúa ơi! Đau quá…” và cứ thế, tôi đọc kinh…
Cuộn giấy Napkin đã hết, ông dí cho tôi cuộn thứ hai… Không nhìn xuống, tôi cũng biết là sàn phòng đầy máu và giấy lau máu…
Cuộc tra tấn kinh dị rồi cũng qua. Có lẽ tại tôi đọc kinh liên tục, Chúa đã không để tôi chết trên giường khám bệnh. Ông thở phào: “Xong rồi, chú có thể về!” Rồi ông mở cửa, gọi con dâu tôi vào. Cháu hỏi “có xe lăn đẩy bố tôi xuống thang không?” Ông Ác Mẫu (Mẹ ghẻ) này lắc đầu rồi đi sang phòng bên cạnh, khám bệnh tiếp. Con tôi dìu tôi đứng dậy và lê lết trên sàn nhà đầy máu, ra thang máy. Từ thang máy ra đến chỗ đậu xe có hơn trăm thước mà hai bố con tôi lết đúng nửa tiếng mới tới nơi.
Về nhà, nghe con dâu tôi thuật lại chuyện kinh dị này, cả nhà phẫn nộ. Mấy người bạn tôi, cũng là Bác Sĩ, Luật Sư, nghe tôi kể, đùng đùng nổi giận, nói tôi nên viết thư tố cáo thái độ vô nhân và không chuyên nghiệp này cho “nó” mất bằng luôn, tôi cười, lắc đầu. Thôi, để Trời xử trí hắn. Làm Ác thì sẽ gặp Ác. Mê tiền, mất lương tâm chức nghiệp thì thế nào cũng bị quả báo. Còn tôi, sống sót là may rồi, có ngày kể chuyện kinh dị Sửa Mũi này cho bà con rút kinh nghiệm mà tránh.
Chu Tất Tiến.
9 tháng 9 năm 2020.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét