Đây là bài số bốn trăm tám mươi sáu (486) của người viết về chủ đề Thiền Nhàn trong khu vườn Một Cõi Thiền Nhàn của trang văn nghệ OregonThời Báo, Portland, Oregon. Cuối tuần vợ chồng chúng tôi thường đi ăn trưa và đi chợ Hồng Phát ở Portland. Hàng cây xanh trên đường SE Powell đang khoát áo màu vàng của mùa Thu. Thành phố Portland, Oregon, nơi tôi chọn làm quê hương thứ hai đã bắt đầu mùa Thu. Tôi yêu Portland mùa Thu của tôi nhiều lắm. Khi trở lại đời sinh viên nơi “đại học trường làng” Portland Community College ở campus Sylvania năm 1982, trái tim tình cảm “không ngủ yên” của tôi thật tình đã “đập sai nhịp” vì đây là lần đầu tiên tôi mới thực sự tận mắt ngắm nhìn mùa Thu đẹp như thế nào. Ngày xưa vợ chồng chúng tôi đã nhìn bức tranh mùa Thu trong một quán kem gần rạp chiếu bóng Rex, vợ chồng chúng tôi nghĩ rằng lá vàng trên cây trong tranh là không thật vì các họa sĩ đã tô thêm màu vàng trên lá để cho tranh được thêm đẹp mà thôi, chứ làm sao có lá vàng đẹp như thế được.
Nhưng…. lại chữ Nhưng này xuất hiện khi tôi đứng trên đồi cao của trường đại học cộng đồng này nhìn xuống khuôn viên đại học mùa Thu, tôi mới biết là có lá vàng mùa Thu thật sự ở quanh tôi. Đẹp lạ lùng! Đẹp tuyệt vời! Đẹp lãng mạn! Đẹp đến nổi không có bút mực nào tả được nữa!
Rồi trước cảnh đẹp diễm tình này, bao niềm thương nổi nhớ về những cuộc tình xa xăm, bao thương nhớ xa gần ùn ùn kéo đến:
Những buỏi sáng trên đường tới lớp
Trời Thu buồn khắp nẽo sương giăng
Bao niềm thương nỗi nhớ xa gần
Trong thoáng chốc quay về lũ lượt
Nào cha mẹ, trường xưa, bạn cũ
Nào bao ngày khốn khổ điêu linh
Nào bao nhiêu kỷ niệm duyên tình
Hình ảnh ấy bao giờ xoá được
Sài gòn cũ, nửa đời đã sống
Những con đường, góc phố công viên
Trái tìm như cột chặt gắn liền
Từng bụi cỏ, gốc cây, tên phố
Trong uất hận, nghẹn ngào nức nở,
Nhìn đoàn người từ chốn rừng xanh
Đến phá tan cuộc sống an lành
Bằng đói khổ, biệt ly, ngăn cách.
Để rồi ..
Từng Thu đến, lại từng Thu đến
Gió lạnh về tê tái cô đơn
Kẻ sĩ kia ôm mối đau hờn
Nơi xứ lạ sống đời viễn khách
U hoài ấy biết ai tâm sự
Nửa cuộc đời sống ở quê hương
Sàigòn ơi, cách biệt đôi đường
Còn gì nữa! Để quên để nhớ?
(Nguồn: Sàigòn, còn gì để quên để nhớ - Thơ Sương Lam)
Theo vận nước nổi trôi, tôi lưu lạc nơi xứ người. Nhờ Trời Phật ban phúc lành, gia đình bé nhỏ của tôi được xum họp, đoàn tụ với các em của tôi như cha mẹ chúng tôi hằng mong muốn. Chúng tôi đã chọn Portland là quê hương thứ hai của chúng tôi và chúng tôi đã sống ở nơi đây
hơn 30 năm rồi. Đời sống tình cảm của tôi lại gắn liền với từng bụi cỏ, từng gốc cây, từng tên đường ở Portland như Sàigòn ngày cũ.
Bạn bè tôi đã đến thăm viếng nơi đây. Người viết cũng đã đưa bạn đi viếng thăm nhiều thắng cảnh đẹp ở Portland như vườn hồng Portland, thác Multnomah, núi tuyết Mount Hood v..v..
Nhiều người đã bảo nơi này đẹp như Đà Lạt nhưng mưa buồn quá! Người viết cũng đã xúc cảnh sinh tình viết nên bài thơ Portland Thơ Mộng nhắn nhủ với bạn bè chưa đến hoặc đã đến Portland thì xin hãy “để quên con tim” ở Portland sau khi đã đến nơi đây:
Portland Thơ Mộng
Portland cảnh đẹp người hiền
Ở đây mà sống như tiên trên đời
Thu vàng, hồng nở, tuyết rơi
Sương lam lãng đãng chơi vơi mộng tình
Môi hồng, má đỏ xinh xinh
Ngày xưa Đà Lạt chuyện tình nên thơ
Bây giờ vật đổi sao dời
Portland sống lại một thời dấu yêu
Bạn xưa còn lại bao nhiêu?
Bạn nay xin giữ cho nhiều mến thương
Rồi đây vạn nẽo đường trường
Bạn về có nhớ có thương nơi này
Thì xin tay nắm lấy tay
Trao nhau lời chúc: “Mai này gặp nhau”.
Sương Lam
Xứ Mỹ có nhiều tiểu bang cảnh đẹp hữu tình, có nhiều thành phố to lớn tráng lệ thì Portland, nơi người viết cư ngụ, chỉ là một thành phố nhỏ “mưa buồn tỉnh lẻ” mà nhạc sĩ Từ Công Phụng đã đặt tên là “Xứ Thầm Trầm”. Nhưng đối với tôi, Portland lại là một thiên đàng hạnh phúc vì ở nơi này tôi có tình thân mến của bạn bè, tôi có gia đình nhỏ bé của chúng tôi sống vui vẻ, hạnh phúc trong yêu thương, tôi có không gian tĩnh lặng êm đềm của những người đã “ngựa nản chân bon” trên bước đường danh lợi, bây giờ thích sống an phận thủ thường.
Mái ấm gia đình của tôi không to lớn, phòng ốc nhà tôi không rộng rải trưng bày đồ vật quý giá mà chỉ là một ngôi nhà nho nhỏ, bé bé xinh xinh với hoa vàng trước ngõ, khóm trúc bên hiên như tôi đã từng mơ uớc khi tôi còn là một cô thiếu nữ đầy mộng mơ:
…. Nếu anh muốn là người yêu của em
Không cần anh có nhà lầu, biệt thự
Em chỉ cần mơ một mái nhà nho nhỏ
Với hoa vàng truớc ngõ, khóm trúc bên hiên
Em chỉ mơ một chiếc xe bé bé xinh xinh
Chở tâm tình đôi ta vào chiều thứ bảy…
(Trích: Nếu anh muốn là người yêu của em- Thơ Sương Lam)
Portland của tôi có hoa hồng mùa Xuân, có biển ấm mùa Hạ, có lá vàng mùa Thu, có tuyết trắng mùa Đông, cảnh đẹp như một Dalat ngày xưa mà tôi hằng ao ước được ở khi còn ở Việt Nam, thì đối với tôi là “The Dream Comes True” rồi, tôi còn mong muốn gì hơn nữa trong khi còn có bao nhiêu người khác nghèo nàn đang sống khốn khổ, không có mái nhà để che nắng tránh mưa nơi chốn trần gian này.
Mời Bạn cùng ngắm mùa Thu ở Portland qua youtube do người viết thực hiện dưới đây:
Youtube Một Cõi Thiền Nhàn- Mùa Thu Portland
Mùa Thu đã khiến cho bạn, cho tôi bỗng trở thành thi sĩ trong một ít phút giây, vì thế trong cái thi vị của mùa Thu Portland, người viết xin mượn lời thơ dưới đây để làm kết luận cho bài tâm tình hôm nay, bạn nhé.
Mùa Thu có buồn không nhỉ?
Mùa Thu đến với lá vàng đầy ngõ
Với sương lam mờ đỉnh núi xa xa
Với mưa buồn như nước mắt nhạt nhòa
Với kỷ niệm của ngày xưa thân ái
Bạn đã sống vui buồn thời con gái
Thuở học trò áo trắng tuổi thư sinh
Ôi mộng mơ! Ôi tuyệt đẹp! Diễm tình!
Yêu sách vở, yêu chàng trai oai dũng
Bài thơ nhỏ, lời tỏ tình dại vụng
Dấu vào trang sách nhỏ lén trao nhau
Gặp mặt nhau, nhưng nào dám hỏi chào
Nhưng len lén nhìn nhau cười nhè nhẹ
Trao vội vã thư tình, người nói khẽ:
“Em đẹp như nàng công chúa ngày xưa
Nhớ em nhiều, bao thương mến cho vừa
Anh yêu lắm em môi hồng má đỏ!”
Rồi pháo cưới reo vui ngoài đầu ngõ
Nhưng cô dâu không phải bé ngày xưa!
Chuyện đổi thay làm sao biết mà ngừa
Tình dẫu đẹp, không duyên, đành dang dở!
Như chiếc lá mùa Thu khi trở gió
Phải lìa cành rơi nhẹ xuống vườn thôi
Chuyện tình yêu không duyên nợ kết đôi
Thì đôi ngã đôi ta là thế đó!
Hôm nay ngắm lá rơi ngoài sân nhỏ
Nhớ ngày xưa, nhìn lá rụng vô tư
Bây giờ đây nhìn lá rụng từ từ
Ngẩn ngơ hỏi: Mùa Thu buồn không nhỉ?
Sương Lam
(Trích trong Tuyển Tập Thơ Hoa Nắng-PhụNữViệt)
Xin chúc quý bạn có nhiều sức khỏe, thân tâm an lạc, sống vui từng ngày trong hiện tại với duyên nghiệp của mình nhé.
Người giữ vườn Một Cõi Thiền Nhàn
Sương Lam
(Tài liệu và hình ảnh sưu tầm trên mạng lưới internet, qua điện thư bạn gửiMCTN 486-ORTB 906-10161
Sương Lam
Website: www.suonglamportland.wordpress.com
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét