Tìm bài viết

Vì Bài viết và hình ảnh quá nhiều,nên Quí Vị và Các Bạn có thể xem phần Lưu trử Blog bên tay phải, chữ màu xanh (giống như mục lục) để tỉm tiêu đề, xong bấm vào đó để xem. Muốn xem bài cũ hơn, xin bấm vào (tháng....) năm... (vì blog Free nên có thể nhiều hình ảnh bị mất, hoặc không load kịp, xin Quí Bạn thông cảm)
Nhìn lên trên, có chữ Suối Nguồn Tươi Trẻ là phần dành cho Thơ, bấm vào đó để sang trang Thơ. Khi mở Youtube nhớ bấm vào ô vuông góc dưới bên phải để mở rộng màn hình xem cho đẹp.
Cám ơn Quí Vị

Nhìn Ra Bốn Phương

Chủ Nhật, 27 tháng 10, 2019

Chuyện vụn bạn bè sau đám cưới tôi - Trần Thị Bông Giấy


Image result for hình Du Tử Lê 
Khuya, ngay sau buổi đám cưới, 16/2/1987. (Trần Thị Bông Giấy là Thu Vân vợ của Trần Nghi Hoàng)
Từ nhà hàng kéo về, Du Tử Lê, Lê Uyên, Trần Nghi Hoàng và tôi tiếp tục ngồi lại
với nhau nơi phòng khách. Đêm đã rất khuya, dễ có đến hơn ba giờ sáng. Căn phòng
bừa bộn những quà cưới còn nguyên trong hộp. Bốn người làm thành một hình tam
giác ba góc: tôi và Trần Nghi Hoàng ngồi bên nhau, sát cửa sổ; Lê Uyên ngồi nơi mép
bàn viết, khuôn mặt vẫn còn đầy son phấn, đôi mắt kẻ đậm sáng long lanh; Du Tử Lê
chiếm vị trí chiếc ghế đàn dương cầm.
<!>
Vừa đưa tay búi cao mái tóc lên khỏi gáy, Lê Uyên vừa hất hàm bảo Du Tử Lê:
"Đó, bây giờ trước mặt Thu Vân, Trần Nghi Hoàng, Lê nói đi! Thái độ Lê hầm
hầm suốt trong tiệc cưới người ta như vậy coi có được không?"
Nét mặt Du Tử Lê vẫn trầm tĩnh nhưng không che giấu được sự bực bội nào đó
mà từ ban tối, tôi đã nhận biết. Anh nhỏ nhẹ hỏi Lê Uyên:
"Lê không hiểu U cố tình làm Lê đau khổ, hay là U cứ thích được đàn ông ve vãn
mãi như thế?"
Lê Uyên xẵng giọng trả lời:
"Lê thì lúc nào cũng vậy! Tên Trần Khang ấy, U xem ra quái gì đâu mà Lê làm
cho to chuyện?"
Giọng nói Du Tử Lê đã chớm phần gay gắt:
"Nếu không thế, việc gì mà U cười cợt với hắn, tạo cho hắn cơ hội để nghĩ rằng U
dễ dãi? Chính U đã làm hạ giá U trước mặt đàn ông, nhất là những tên đàn ông chớt
nhả như Trần Khang!"
Tôi bắt đầu hiểu câu chuyện. Thì ra nguyên nhân của sự lầm lì trên khuôn mặt Du
Tử Lê suốt trong buổi dạ vũ và sự từ chối không vào nhà hàng -để ngồi lại ngoài xe
sau buổi dạ vũ (làm tôi áy náy không ít)– chính đã phát sinh từ sự "cà rà" lúc ban tối
của Trần Khang bên cạnh Lê Uyên.
Tôi nghe Lê Uyên đáp, vẻ tức giận lộ hẳn:
"Lê thì chỉ được cái tài ưa ghen bậy, ngoài ra chẳng làm gì tốt! U đâu có biểu tên
Trần Khang mời U nhảy? Đâu có xúi hắn ve vãn U? Sao Lê lại hậm hực bực tức?"
Du Tử Lê gật đầu:
"Nhưng nếu U đàng hoàng, U phải có thái độ với hắn chứ? Đàng này, U lại để cho
hắn ghé sát tai nói nhỏ, rồi cười ngoặt cười ngoẽo với hắn, làm như ở chỗ không ai
khác nữa ngoài U với hắn?"
Trần Nghi Hoàng vội giải hòa:
"Tưởng ai, chứ anh chàng Trần Khang lúc nào cũng cứ ưa tự chứng tỏ mình là tay
hào hoa số một nhưng thật tình không ra làm sao cả, ai mà chẳng biết, anh Lê cần gì
để ý?"
Tôi nhìn cả hai người nghệ sĩ nổi tiếng với một chút tò mò vui thích.

[Tôi và Lê Uyên biết nhau dạo 1972 ở Dalat, lúc ấy chị đang cùng chồng -nhạc sĩ
Lê Uyên Phương- là chủ nhân quán café Lục Huyền Cầm trên đường Võ Tánh, còn
tôi là nhạc sĩ biểu diễn violon mỗi đêm tại vũ trường Duy Tân. Gặp lại nhau ở Mỹ, cả
hai bỗng dưng trở nên gần gũi. Tôi ưa thích chị vì cái tánh "giữa đƣờng thấy chuyện
bất bình chẳng tha" dù có hơi ồn ào một chút. Và chị thích tôi vì "đôi mắt to, đen
thui, sâu nhƣ cái giếng, trên khuôn mặt độc đáo, gặp một lần chẳng thể nào quên
đƣợc!" mà chị thường nhận xét cùng bất cứ ai quen với cả tôi lẫn chị. Khi biết tôi và
Trần Nghi Hoàng mình trần thân trụi, không có tiền làm đám cưới, chính Lê Uyên là
người duy nhất bày ra một giải pháp. Chị nói: "Tại sao bọn mi không làm thế này: Ta
đƣa bọn mi mƣợn 500 đô la ứng trƣớc cho nhà hàng nó lo mọi thứ. Bọn mi cứ nhẩn
nha ngồi viết tay thiệp cƣới rồi đem photocopy cho đỡ tốn; xong, thảy cho mỗi đứa
bạn một tấm, mời tụi nó đến ăn cƣới, nghe Thu Vân kéo violon, nghe Trần Nghi
Hoàng đọc thơ, nghe ta hát! Số tiền bạn bè mừng, ta bảo đảm là ngoài 500 trả lại ta,
bọn mi dƣ sức trả luôn phần tiệc nhà hàng các thứ, có khi còn lời chút đỉnh mà ăn
nhậu nữa!..." Tôi thích lối nói băng băng dễ dãi của chị, thấy cũng hay hay, nên dù là
một kẻ chủ trương "hôn nhân thiết yếu phải đƣợc xây dựng bằng sự chia sẻ tinh thần
giữa hai ngƣời trong cuộc chứ không bằng một lễ cƣới rình rang hoặc tấm giá thú vô
tri giác", tôi cũng nhận làm theo lời chị(*).
Qua phần áo cưới, cũng chính Lê Uyên nghĩ ra giải pháp mượn con gái Du Tử Lê
chiếc áo dài gấm màu đỏ, rồi tự tay đem từ Santa Ana lên San Jose cho tôi mặc trong
tiệc cưới tôi và Trần Nghi Hoàng. Với điều này, chị cười hề hề, nói với tôi: "Trên xứ
Mỹ, cái gì cũng đều vay mƣợn, luôn cả danh vọng, tình cảm. Chị thấy nhƣ vậy lại hay,
mình đỡ tốn công tốn sức! Có điều chị phải nói rõ là cô con gái Du Tử Lê mặc áo này
trong buổi đám cƣới; cƣới nhau chẳng bao lâu, vợ chồng nó bỏ nhau. Chị cho biết
vậy, kẻo thôi sau này có gì xui, em lại trách chị không kể cho nghe trƣớc cái huông
xấu ấy!"
Ân tình tôi mang với Lê Uyên cũng do từ 500 đô la, chiếc áo cưới mượn và cái
cách chân thành vẽ bày như thế.
Riêng Du Tử Lê, tôi chưa hề gặp lần nào trước đó. Tuy nhiên, ngày hôm qua cùng
Trần Nghi Hoàng ra phi trường đón cả hai lên ăn cưới, cái vẻ rụt rè mỏng mảnh của
anh đối nghịch hẳn với sự sôi nổi ồn ào của Lê Uyên và sự ngang tàng mạnh mẽ của
Trần Nghi Hoàng- đã làm tôi cảm nghe ái ngại. Lúc ấy, nơi phi trường trời gió thật
lạnh; khuôn mặt Du Tử Lê vốn xanh xao, lại càng tái đi hơn nữa. Trong khi Lê Uyên
và Trần Nghi Hoàng cùng nhau đối đáp những câu chuyện rộn ràng vui thú thì anh cứ
đứng im mỉm cười, nụ cười hiền của một thi sĩ, thỉnh thoảng mới chen vào những câu
nói nhỏ bằng cái giọng Bắc nhẹ nhàng ấm áp. Thiện cảm trong tôi cũng nẩy sinh
nhanh chóng cho anh.]
Tôi ngồi im, lắng nghe không sót những lời đối đáp chan chát của cả Du Tử Lê
lẫn Lê Uyên, cố giữ thái độ bàng quan để tế nhị tránh cho họ cảm nghĩ rằng họ đang
đi ra ngoài giới hạn thân tình của những người khách. Thỉnh thoảng, tôi và Trần Nghi
Hoàng mỗi người đều nói lên những câu dàn hòa hầu làm dịu đi sự nóng giận của hai
người nghệ sĩ (từng là đề tài "lớn" cho giới văn nghệ Santa Ana bằng mối tình "lớn"
của họ), lúc ấy đang hiện hình thành hai địch thủ không còn muốn cùng "đưa nhau về
chân trời tím" nữa! Nhưng tất cả mọi cố gắng của tôi và Trần Nghi Hoàng đều vô ích.
Càng lúc, Lê Uyên càng tỏ ra nóng nảy đến mất cả bình tĩnh, ngôn ngữ dùng đã bắt
đầu thấy có những chữ "mày, tao" trong ấy. Tuy nhiên, càng giận, chị lại càng đẹp,
đôi mắt sáng long lanh, khuôn mặt bừng bừng sát khí, cái giọng thổ khàn khàn dội lên
như tiếng écho vang khắp căn nhà lớn; cả con người chị hiện thân cho một kẻ điên,
hoặc là một con beo đang giơ cao móng vuốt trước khi chụp xuống con thỏ nạn nhân!
Du Tử Lê cũng không phải tay vừa. Dẫu rằng anh vẫn "U U, Lê Lê" rất ngọt ngào
nhỏ nhẹ, nhưng lối đối đáp, dùng chữ của anh mang đầy tính cách thâm độc; trên
khuôn mặt, vẻ khinh bỉ cho người đàn bà anh từng yêu thương ôm ấp, hiện ra rất rõ.
Tôi được biết anh không bao giờ uống rượu, nhưng nghĩ rằng, sự để lộ cá chất riêng
của một kẻ đang say ngất ngư cũng chỉ đến như anh lúc ấy là cùng!
"Kỳ phùng địch thủ!", tôi đang nhếch môi cười một cách giấu diếm với ý nghĩ
mình thì đột nhiên nghe Lê Uyên cao giọng hỏi:
"Mày giỏi tài chỉ trích tao, còn mày thì sao? Có đàng hoàng không? Hay nếu có
con đĩ nào tỏ ra hâm mộ mày một tí là mày làm thơ tặng ngay, hoặc viết những bức
thư tình ướt át rồi lén tao mà trao cho nó? Lại còn con Khánh Ly như thế nào thì cả
nước đều biết, tại sao lúc nào mày cũng ca tụng nó, làm như nó trang nghiêm đoan
chính lắm? Những khi ấy, có bao giờ mày nghĩ đến giùm tao những nỗi nhục nhã hay
không?"
Du Tử Lê cười khẩy:
"U thì làm sao mà so bì được với Khánh Ly?"
Tức khắc, một tiếng "bốp" vang lên, tiếp theo là tiếng "rầm" thật lớn. Du Tử Lê từ
trên chiếc ghế dương cầm té xuống nền nhà, đôi kính vuột khỏi mắt, bay tuốt vào góc
phòng. Lê Uyên trong thế đứng rất oai hùng của một võ sĩ đang trên đà thắng trận, hai
chân giang rộng, hai cánh tay vung liên hồi lên đầu lên cổ đối thủ. Trần Nghi Hoàng
phóng nhanh tới chụp cánh tay Lê Uyên giữ lại. Cú phóng của chàng mạnh đến nỗi
kéo ngã theo cái ghế bành lớn. Tôi hoảng sợ lùi sát kệ sách, nhìn bối cảnh vừa bi vừa
hài trước mắt, thấy Du Tử Lê đang lui cui trên nền thảm, bên trán phải ứa ra một
đường máu. Tôi cúi nhặt giùm anh cặp kính. Còn Lê Uyên lúc ấy đang bị trói cả hai
tay trong sự kềm giữ của Trần Nghi Hoàng, vừa vẫy vùng như con cọp quẫn chân
trong chuồng sắt, mái tóc xổ bung ra, vừa la lớn:
"Mi, mi, Trần Nghi Hoàng, mi dám bênh nó à?"
Từ nơi góc ghế dương cầm, tiếng Du Tử Lê vọng lên, giọng điệu nhỏ nhẹ nhưng
đầy khinh bỉ:
"Nếu U thấy những hành động U đang làm là hay thì cứ việc tiếp tục. Riêng Lê
nhận rằng ngay cả một người đàn bà đứng ngoài đường cũng không hành sử như thế."
Tức thì Lê Uyên rú lên:
"Mày còn dám ví tao thua cả một con điếm đứng đường nữa sao?"
Rồi, vùng một cái thật mạnh, một bàn tay Lê Uyên tuột khỏi sự kềm giữ của Trần
Nghi Hoàng, biến nhanh thành một thứ khí giới lợi hại bổ xuống tới tấp trên đầu trên
cổ chàng thi sĩ ốm yếu lúc ấy vẫn còn đang lom khom trên sàn thảm. Trần Nghi
Hoàng buông nắm tay còn lại, lui về chỗ ngồi cũ, lạnh lùng nói:
"Tụi này vừa mới đám cưới xong. Anh chị là khách phương xa đến tham dự, tụi
này rất cảm kích. Nhưng nếu anh chị cứ tiếp tục đánh chửi nhau, xin đem ra đường
đối xử có lẽ hơn! Ở đây còn có những người thuê chung nhà, không tiện!"
Cuộc chiến tranh bất ngờ chấm dứt. Cả Du Tử Lê và Lê Uyên, kẻ vuốt lại áo,
người bút lại tóc, lẳng lặng lui vào chỗ cũ. Không hẹn hò nháy nhó gì nhau vậy mà tôi
và Trần Nghi Hoàng mỗi người tự động ngồi kề bên một "đấu thủ" trong tư thế "sẵn
sàng để ứng chiến!"
Cuộc trò chuyện được lập lại thân mật. Người làm linh động nhanh chóng được
cục diện vẫn là Lê Uyên. Có lẽ đây là biệt tài của chị, nẩy sinh từ cá chất quá hời hợt;
hoặc cũng có thể là do chị đã quen với những cuộc bạo hành như thế nên không nhìn
được sự bỡ ngỡ tột độ của tôi trước những điều vừa mới xảy ra. Chị vẫn thản nhiên
như không hề có gì ồn ào 10 phút trước đó. Chị sẵn sàng cười ngất theo những câu
chuyện Trần Nghi Hoàng cố tình nói lên để làm tan biến "không khí chiến tranh" vẫn
còn vương vấn đêm khuya.
Riêng Du Tử Lê lại khác. Tôi nhìn thấy được sự xấu hổ trên khuôn mặt anh. Anh
gần như không nói gì nữa trong các câu chuyện kế tiếp, cứ lầm lì ngồi yên, khuôn mặt
lạnh tanh, hai bàn tay run rẩy. Lê Uyên quay hỏi anh:
"Lê ăn cơm với trứng chiên, U làm cho nhé?"
Anh ngoan ngoãn gật đầu.
Lê Uyên nói với tôi:
"Anh Lê chỉ thích ăn cơm với trứng chiên thôi, gầy nhom là phải Thu Vân ạ!"
(trong giọng nói thấy đượm đầy lo lắng).
Khi dùng xong dĩa cơm với trứng, Du Tử Lê trông tươi tỉnh hơn.
Câu chuyện chuyển hướng sang đề tài tình cảm giữa tôi và Trần Nghi Hoàng. Lê
Uyên đến ngồi cạnh bên Du Tử Lê, vỗ vỗ vào đùi Du Tử Lê mà nói:
"Trần Nghi Hoàng không có cái lối ghen sảng như Lê đâu. Hắn cưới được Thu
Vân một phần nhờ vậy. Con bé rất đào hoa, năm xưa ở Dalat, khối người mê là thế!"
Trần Nghi Hoàng cười:
"Thực ra anh Lê và chị Uyên đâu có biết là hiện tại làm vợ tôi, Thu Vân vẫn còn
giữ cả một kho tàng nhật ký cũ, đem theo từ Việt Nam."
Lê Uyên kêu lên:
"Thật à? Vậy chứ nhật ký có viết về tình yêu không?"
Trần Nghi Hoàng đáp:
"Có lẽ phải có. Đã gọi là nhật ký, hơn nữa, như chị biết, Thu Vân đào hoa cỡ nào
mà!"
Lê Uyên lại hỏi, vẻ tò mò thích thú:
"Rồi „mi‟ có đọc không?"
Trần Nghi Hoàng lắc đầu thành thật:
"Tôi không đọc. Nhưng xuyên qua sự kiện này, tôi nhìn ra được nơi Thu Vân một
điều thật đặc biệt. Thu Vân trân trọng những quyển nhật ký cũ y hệt một đứa trẻ trân
trọng các món đồ chơi quí giá, cất vào ngăn tủ, lâu lâu bày ra trước mắt mà ngắm
nghía, xong lại cất kỹ vào tủ. Đó là những gì nói lên được rõ rệt tâm hồn Thu Vân
nhất: chung thủy và trẻ thơ!"
Lê Uyên nhìn nghiêng Du Tử Lê, vẻ âu yếm:
"Lê nghe rõ chưa? Trên phương diện này, Lê phải nhận là thua xa Trần Nghi
Hoàng đấy nhé."
Quay sang tôi, Lê Uyên tiếp:
"Anh Lê ghen còn hơn đàn bà nữa! Chỉ một dòng chữ của anh Lộc mà nếu bắt
gặp, anh Lê đủ lồng lộn lên, nói chi đến cả „kho tàng nhật ký‟ như của em!"
Tôi cười nhẹ:
"Mỗi người một cá chất. Ai cũng đều có một quá khứ. Ở đây, không thể nhắm vào
sự việc anh Lê vì ghen, hay Trần Nghi Hoàng vì không ghen mà xét đoán mức độ nhƣ
thế nào trong tình yêu của họ. Vấn đề chỉ là hiện tại. Em nghĩ, điều quan trọng là làm
sao mình tạo đƣợc cho đối tƣợng cảm tƣởng an ổn về mình, cho dù trong quá khứ
mình đào hoa cỡ nào, được nhiều người thương cỡ nào chăng nữa."
Trần Nghi Hoàng gật đầu:
"Thu Vân nói đúng. Những quyển nhật ký chỉ là biểu tượng cho một thời Thu Vân
đã sống, không có nghĩa cái thời sống ấy vẫn còn được tiếp tục tồn tại qua đến bây
giờ làm vợ tôi. Tôi trân trọng chúng và một cách nào đó, cảm ơn chúng, bởi vì cũng
nhờ có một quá khứ sống dồi dào như thế mà ngày nay những gì tôi đang cố gắng
đem lại và xây đắp, mới được Thu Vân đón nhận bằng một tâm hồn chia xẻ sâu xa."
Du Tử Lê nhìn Trần Nghi Hoàng, nhỏ nhẹ:
"Tôi không làm được như vậy đâu. Trần Nghi Hoàng rộng rãi đại lượng hơn tôi
rất nhiều trên khía cạnh ấy."
Trong giọng nói anh có ẩn chứa sự thành thật.
[Tôi nhớ lại ban tối, giữa tiệc cưới, đến phần phát biểu cảm tưởng của từng người
bạn đối với cô dâu chú rể, Du Tử Lê được mời lên, đã bày tỏ: "Chúng tôi đến đây từ
chiều hôm qua. Tôi và Trần Nghi Hoàng chưa hẳn là thân. Nhƣng tôi có một ngƣời
bạn được xem là ngƣời chị tinh thần của Thu Vân. Ngƣời bạn gặp lại Thu Vân sau 17
năm xa cách, về Orange County kể cho tôi nghe mối tình của Thu Vân và Trần Nghi
Hoàng. Mối tình của hai ngƣời trẻ qua lời ngƣời bạn đã là một chấn động lớn cho tôi.
Vì thế, tôi bỏ Orange County lên đây để được nhìn tận mắt ngƣời đàn bà đã mang đến
trong đời Trần Nghi Hoàng một mối tình lớn. Lúc nãy, khi Trần Nghi Hoàng và Thu
Vân ghé qua bàn chúng tôi, tôi có nói thế này: Tất cả những mối tình lớn của anh em
nghệ sĩ chúng tôi thường tan vỡ. Tôi mong Trần Nghi Hoàng là người nghệ sĩ đầu
tiên phá vỡ cái định kiến cho rằng những mối tình nghệ sĩ dù lớn lao bao nhiêu cũng
đều phải tan vỡ. Và tôi tin Trần Nghi Hoàng sẽ là ngƣời sửa chữa được cái định kiến
ấy bằng tình yêu của Thu Vân. "]

Không có nhận xét nào: