Tìm bài viết

Vì Bài viết và hình ảnh quá nhiều,nên Quí Vị và Các Bạn có thể xem phần Lưu trử Blog bên tay phải, chữ màu xanh (giống như mục lục) để tỉm tiêu đề, xong bấm vào đó để xem. Muốn xem bài cũ hơn, xin bấm vào (tháng....) năm... (vì blog Free nên có thể nhiều hình ảnh bị mất, hoặc không load kịp, xin Quí Bạn thông cảm)
Nhìn lên trên, có chữ Suối Nguồn Tươi Trẻ là phần dành cho Thơ, bấm vào đó để sang trang Thơ. Khi mở Youtube nhớ bấm vào ô vuông góc dưới bên phải để mở rộng màn hình xem cho đẹp.
Cám ơn Quí Vị

Nhìn Ra Bốn Phương

Thứ Ba, 25 tháng 4, 2023

4 Truyện-Ngắn Ngụ-Ngôn Phật-Giáo - Cách nhận, Bình-yên trong Tâm-hồn, Chuỗi-hạt-ngọc, Buông-xả


Mùa-đông giá-lạnh, Tín-nữ thấy vị Sư già đội chiếc-mũ mỏng-manh..lòng bồi-hồi thương-cảm, mua mũ-len ấm trao-tặng..Sư hoan-hỉ thọ-nhận, ánh-mắt vui-mừng, Tín-nữ hân-hoan, nhẹ-lòng cả-ngày..Khi Sư mất, Chùa dọn phòng, mang hết "Tư-trang" của Sư ra..Lúc-đó Tín-nữ mới hay, Thì-ra, Sư còn có mấy cái-mũ khác, tốt-hơn ấm-hơn cái của mình kính-tặng nhiều.. Sư đã "Tặng-lại" Tín-nữ Bài-học : "Biết Cho thì phải Biết Nhận", Cách-Nhận đôi-khi còn khó-hơn Cách-Cho !
<!>
2.
Một vị Vua trao giải-thưởng cho Nghệ-sĩ nào vẽ được Bức-tranh đẹp-nhất về sự Bình-yên. Nhiều họa-sĩ đã cố-công. Nhà-vua ngắm tất-cả các bức-tranh, có 2 bức đẹp-nhất :
- Một bức vẽ hồ-nước yên-ả. Mặt-hồ là tấm-gương tuyệt-mỹ, có những ngọn-núi cao chót-vót bao-quanh. Bên-trên là bầu-trời trong-xanh với những đám-mây trắng mịn-màng. Tất-cả những ai ngắm bức-tranh này đều cho-rằng đây là bức-tranh bình-yên hoàn-hảo.
- Bức-kia cũng có những ngọn-núi, nhưng những ngọn-núi này trần-trụi và lởm-chởm đá. Ở bên-trên là bầu-trời giận-dữ đổ-mưa như-trút kèm-theo sấm-chớp. Đổ xuống bên vách-núi là dòng-thác nổi-bọt trắng-xóa. Bức-tranh ni trông thật chẳng bình-yên chút-mô.
Nhưng khi nhà-vua ngắm-nhìn thật-kỹ, ông mới thấy đằng-sau dòng-thác là một bụi-cây nhỏ mọc trên tảng-đá, trong bụi-cây, một con Chim-mẹ đang làm-tổ.. Mặc-cho bầu-trời sấm-chớp giận-dữ, giữa dòng-thác như trút-nước, Chim-mẹ vẫn an-nhiên trên tổ của-mình…
Nhà-vua tuyên-bố : Ta chấm bức-tranh thứ-2 này !
Sự bình-yên không nhất-thiết phải ở một-nơi không tiếng ồn-ào, không khó-khăn cực-nhọc gian-nan vất-vả. Bình-yên có-thể ngay chính-khi đang ở-trong phong-ba bão-táp, mà vẫn cảm-nhận được sự yên-tĩnh nơi tâm mình. Đó mới chính-là bình-yên thật-sự !
Quan-niệm Phật-Giáo :
"Tâm là Chủ-đạo của Vạn-Pháp" (của tất-cả mọi Chuyện, Sự, Việc)
Bình-yên đích-thực : chính-là phải-là Bình-yên từ-trong Tâm-hồn !

3.
Chùa Cổ có Chuỗi-hạt bằng Ngọc-quý, khi Thầy Trụ-trì viên-tịch thì truyền-lại cho Thầy Trụ-trì kế.. cứ-thế, không-biết từ bao-nhiêu đời rồi..
Lần-đó, Thầy Trụ-trì cao-tuổi, nghe trong-mình không-còn được-lâu nữa, nhưng rất do-dự trong-số gần chục Đệ-tử "Cao-nhứt", không-biết nên truyền Chuỗi-hạt-ngọc cho Ai ?
Cuổi-cùng, Thầy gọi các Đệ-tử này lại, và dặn-dò :
- Thày để Chuỗi-hạt ở đáy lư-hương trong-cùng, nói-cho các Con biết, phòng-khi Thày ra-đi bất-chợt không kịp trối-trăng.
Một thời-gian sau, Thầy gọi các Đệ-tử lại, thông-báo Chuỗi-hạt đã.. biến-mất !?
Bầu không-khí vô-cùng nặng-nề căng-thẳng !
Hôm-sau, Thầy nói :
- Nếu không-ai nhận đã lấy Chuỗi-hạt, thì sáng-mai các Con hãy rời Chùa mà đi !
Tối-đó trong-lúc mọi-người đang gạt nước-mắt chuẩn-bị gói-ghém hành-trang để sớm-mai cùng xuống-núi, chia-tay nhau, mỗi-người một-phương.. thì 1 Đệ-tử đứng ra nhận :
- Thưa Thầy, con chính-là kẻ đã lấy Chuỗi-hạt !
Thầy Trụ-trì nở nụ-cuời hoan-hỷ, cầm Chuỗi-hạt trao-cho Người Đệ-tử "Đại-Hùng, Đại-Lực, Đại-Từ-Bi" và nói :
- Sau-khi ta qua-đời, Con sẽ là Thầy Trụ-trì Chùa ! Chuỗi-hạt này không-có mất !
Điều Dễ-nhất (Khoái-nhất, Đã-nhất, Phê-nhất) là Cưng-chiều Cung-phụng O-bế Bồi-dưỡng cho cái Bổn-thân-mình (để Thỏa-mãn được tối-đa những Tham-cầu Cào-cấu "Thích-Đủ-Thứ" : Ăn-ngon Mặc-đẹp Xe-mới Nhà-sang, 'Vợ-mập' Con-khôn, Danh-tiếng Danh-dự...), nói-chung là Chấp-Ngã !
Khó-nhất, nhưng Căn-bổn nhất của Phật-Giáo, trái-lại, là Vô-Ngã (không-thấy "Có Ta", nên không Cần-gì, chẳng-phải Thèm-thuồng Khao-khát Van-xin Cầu-nguyện Khấn-vái với Ai.. Ban-bố Ban-phước Ban-phép cho Ta cái-gì cả !)
Vô-Ngã tới-mức Nhận-tội, Chịu Tiếng-oan vì các Bạn Đồng-tu..
Vị Tu-Sĩ trẻ này xứng-đáng được-nhận Chuỗi-hạt-ngọc ?

4.
Có một vị Hòa-thượng già dẫn theo một tiểu Hòa-thượng đi thỉnh kinh. Trên đường đi, họ gặp một con-sông nước chảy xiết. Bên bờ-sông là một người phụ-nữ trẻ-đẹp, vẻ-mặt lo-lắng vì cây-cầu gần-nhất bắc qua sông đã bị-gãy. Cô đang rất muốn sang sông nhưng lại không-dám lội xuống dòng-nước xiết. Không chút đắn-đo, lão Hòa-thượng đã chủ-động cõng người phụ-nữ đó qua sông và đặt Cô sang bờ bên-kia rồi tiếp-tục cùng tiểu Hòa-thượng lên đường...
Chứng-kiến việc ấy, Chú-tiểu cứ "lăn-tăn lấn-cấn" mãi trong-đầu, vì chú biết "Nhà-sư thì không được phép đụng-chạm nữ-giới"..
Tâm-trạng chú rất khó-chịu, bất-an, vì cho-rằng Thầy mình đã vi-phạm giới-luật nhưng lại không-dám hỏi ! Vừa đi vừa nghĩ, cuối-cùng, không kìm được nữa, tiểu Hòa-thượng nói:
“Thưa Sư-phụ, Người phạm-giới rồi, sao Người có-thể cõng một cô-gái qua sông?”
Khi lão Hòa-thượng nghe xong lý-do khiến Chú-tiểu phải bực-bội thì bật-cười, và nói :
“Ta đã đặt Cô-ấy bên dòng-sông từ-lâu rồi, còn Con, đi một đoạn-đường dài như-vậy mà Con vẫn-còn 'cõng' Cô-ta theo mãi sao?"
Hãy Buông-Xả đi !
Đừng tự dày-vò tâm-can mình một-cách vô-ích bởi những chuyện "Không Cần-thiết" !

Không có nhận xét nào: