Năm 1969, Minh học lớp Đệ Nhất trường Quốc Học Huế. Gia đình Minh ở Vỹ Dạ, một vùng ngoại ô quen thuộc đối với người Huế. Năm nay Minh đã 19 tuổi, nhưng Minh rất nhút nhát trong việc giao thiệp với người khác phái, vì vậy cho đến nay, Minh vẫn chưa có bạn gái. Minh có một sở thích khá lạ lùng, là mỗi buổi sáng, anh thích đứng trước nhà, nhìn người qua lại một lúc trước khi đạp xe đạp đi học. Môt thời gian sau, anh đã nhớ mặt bác đạp xích lô, với chiếc áo nhà binh đã bạc màu, chị bán bánh dầy, một bà đứng tuổi với gánh bún bò thơm ngát..
Nhưng cái đặc biệt mà Minh nhớ nhất là việc chú ý đến một cô gái gánh đậu hủ trên vai, nhẹ nhàng thoăn thoắt đi bên kia đường. Anh không nhìn rõ mặt cô gái , vì chiếc nón lá che khuất nửa khuôn mặt của cô ấy; anh chỉ nhìn được chiếc lưng thon nhỏ của cô. Cô gái mặc một chiếc áo dài vải thô màu hạt dẻ, ôm lấy thân hình mảnh mai của cô. Minh ngạc nhiên , vì đang mùa đông lạnh lẽo mà sao cô ấy ăn mặc sơ sài quá vậy. Từ đó, mỗi buổi sáng, Minh ra đứng trước cửa nhà, nhưng anh không còn nhìn vẫn vơ như trước nữa, anh đã có đối tượng để trông chờ, đó là cô gái bán đậu hủ. Từ xa, anh đã thấy cô gái đang đi tới, cô vẫn mặc chiếc áo dài cũ kĩ, mỏng manh. Tự nhiên, Minh thấy lạnh, không phải anh lạnh vì thời tiết , nhưng anh cảm nhận cái lạnh từ cô gái...Một ý nghĩ đáng yêu thoáng qua trong trí óc anh: "tại sao mình không tặng cho cô âý chiếc áo len, để cô đỡ rét trong những ngày đông giá lạnh nầy".
Minh đánh liều , xin mẹ anh đan cho anh một chiếc áo len con gái. Mẹ anh mĩm cười :" Đã có chuyện rồi đây!"
Ba ngày sau, mẹ anh trao cho anh chiếc áo len mịn màng , màu cánh sen. Minh lí nhí cám ơn mẹ.
Hôm sau, anh ra đứng trước cửa sớm hơn thường lệ, tay ôm chiếc áo len, lòng rộn ràng...Minh đã thấy cô gái đi đến, với dáng điệu quen thuộc . Minh thu hết can đảm , băng qua bên kia đường để đón cô gái. Minh đứng chắn ngang đường , làm cô gái bỡ ngỡ dừng lại ngạc nhiên nhìn anh. Đây là lần đầu tiên anh được đứng gần cô gái và nhìn rõ mặt cô ấy, lòng anh lâng lâng như vừa uống một ly rượu mạnh. Chàng nhỏ nhẹ nói với cô gái:"Tôi tặng cô chiếc áo len nầy.. " và trao chiếc áo cho cô gái. Ngần ngừ một chút, cô gái mới đón chiếc áo len. Cô nhìn Minh, cảm động nói : "Cám ơn anh". Cô khoác chiếc áo len vào người, thong thả đặt gánh đậu hủ lên vai, rồi từ từ bước đi. Minh ngẩn ngơ nhìn theo cô gái, anh thấy lòng mình rộn rã, chơi vơi...anh đang sống những giây phút đẹp nhất mà anh chưa bao giờ có trong đời.
Hôm sau, và hôm sau nữa, mỗi buổi sáng, Minh lại ra cổng đứng nhìn cô gái đi qua. Mấy hôm nay, anh thấy hình như cô gái có ngước nhìn anh, khi đi ngang qua chỗ anh đang đứng, chỉ có thế mà anh vui vẻ suốt ngày, anh cảm thấy cuộc sống thật hạnh phúc. Tuy nhiên, những ngày hạnh phúc đó sớm qua đi, chỉ mấy tháng, sau khi anh đậu Tú Tài toàn phần, anh nhận được giấy gọi nhập ngũ. Anh theo học khóa Sĩ Quan Trừ Bị Thủ Đức. Giữa năm 1970, anh ra trường với cấp bậc Chuẩn Úy. Anh được điều động về phục vụ ở Tiểu khu Phong Dinh, anh xa Huế từ đó. Anh được cử giữ chứcTrung Đội trưởng, rồi Đại Đội Trưởng Địa Phương Quân ở Chi khu Phụng Hiệp, thuộc Tiểu khu Phong Dinh ( Cần Thơ). Những lúc đi hành quân, hay những đêm ngủ ngồi trên bờ kinh...anh nhớ cô gái ấy lắm. Nhưng đời binh nghiệp trong thời chiến đã giữ chân Minh, ngày đêm sống chết với mãnh đất nầy, anh chưa có cơ hội nào để về thăm lại "người yêu".
.
Rồi ngày 30 tháng 4 -1975 ập đến. Cũng như các Sĩ Quan khác của Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa, anh bị bắt đi tù cải tạo. Anh bị chuyển từ trại nầy qua trại khác ở Miền Tây , cho đến năm 1985, anh được trả tự do. Trước khi được tha về, họ hỏi anh "về đâu" để họ viết vào "Giấy Ra Trại". Anh trả lời : "Nhà của tôi ở Huế đã bị họ lấy, cha mẹ tôi đều đã qua đời". Họ lại hỏi "Trước khi đi lính, anh ở đâu?" Anh trả lời :" Ở Huế .." Và họ ghi vào giấy ra trại của anh "Về trình diện chính quyền thành phố Huế"
.
Ở trại giam ra, họ phát cho anh 16 đồng. Minh mua vé xe đò, đi về Sàigòn, xin tạm trú ở nhà một người bà con. Người nầy cho anh biết, mẹ của anh qua đời năm 1979, sau khi bà mất, họ cướp luôn căn nhà của anh.
.
Trong mấy ngày ở Sàigòn, anh đi lang thang hết đường nầy , đến đường khác. Tình cờ anh đi ngang qua Nhà Thờ Ba Chuông, anh đi vào nhà thờ. Chung quanh anh, nhiều người đang quì gối đọc kinh, cầu nguyện. Nhìn lên Chúa chịu nạn trên bàn thờ, anh lâm râm cầu nguyện với Chúa: "Lạy Chúa, con biết Chúa yêu thương con, Chúa đã phù hộ, nâng đỡ con từ nhỏ, cho đến hôm nay. Nhưng lạy Chúa, con đã mất tất cả mọi sự ở đời nầy, nhưng phúc cho con còn có Chúa. Lạy Chúa, con biết làm gì bây giờ, xin Chúa chỉ cho con." Anh vô cùng ngạc nhiên khi nghe một tiếng nói mơ hồ, từ sâu thẳm vọng lại :"Con nên đi về Huế"
.
Minh như sực tỉnh, anh mua ngay vé xe lửa để về Huế. Qua một đêm, sáng hôm sau xe dừng lại ở ga Huế. Hành khách vội vã xuống xe; nhưng Minh cứ ngồi thừ ra đó, vì anh không biết đi đâu bây giờ. Bỗng anh có ý nghĩ là hãy về xem lại căn nhà cũ của mình...
.
Căn nhà quen thuộc của anh, nay đã thay đổi, hoàn toàn xa lạ. Anh đứng trước nhà, lơ đãng nhìn người qua lại. Bỗng anh tái mặt, run rẫy khi thấy từ xa, một cô gái gánh đậu hủ đang đi đến. Anh quá bối rối, không tin ở mắt mình nữa. Nhưng kìa cô gái đã đến gần, anh vội vã đi qua bên kia đường, đứng đón cô ấy. Một điều làm anh vô cùng sững sốt là cô gái lại mặc chiếc áo len màu cánh sen mà năm xưa anh đã tặng cho người con gái anh thương, nhưng khi nhìn kỹ, Minh thấy cô gái nầy còn trẻ quá, khoảng 15, 16 tuổi, không thể là người mà anh đã thầm yêu, trộm nhớ. Thế còn chiếc áo len ? Minh đánh bạo hỏi cô gái : "Cô ơi, cô có thể cho tôi biết, ở đâu mà cô có chiếc áo len nầy ?" Bỗng nét mặt của cô gái tươi hẵn lên. Cô không trả lời anh, cô lại nhìn vào khoảng không và nói như reo :"Tạ ơn Trời Đất, chắc mẹ tôi vui mừng lắm, vì tôi đã gặp dược ngươì mà mẹ tôi trông chờ từ bao năm nay!" Cô gái nhìn Minh và thân mật nói :"Nếu ông muốn biết ở đâu mà tôi có chiếc aó len nầy, ông đi theo tôi.."
.
Không chờ Minh trả lời, cô gái nhẹ nhàng gánh đậu hủ lên vai, và đi ngược lại hướng chợ Vỹ Dạ. Anh lặng lẽ đi theo cô gái, anh không biết chuyện gì sẽ xảy đến với anh đây. Cô gái đi vào một căn nhà xưa cũ, cô đặt gánh đậu hủ xuống trước sân. Bỗng có tiếng từ trong nhà vọng ra: "Ủa ! bửa nay sao con về sớm rứa mà có ông nào đi với con vậy ?". Cô gái hớn hở nói lớn:"Mạ ơi, mạ có tin vui, có ông nầy hỏi con ở đâu mà con có chiếc áo len nầy, nên con đưa ông ấy về nhà đây"
.
Im lặng một lúc, rồi một ngươì đàn bà khoảng 40 tuổi xuất hiện ở ngưỡng cửa. Khi nhìn thấy Minh, bà không dấu được sự xúc động tột cùng của mình, bà cảm động thốt lên : "Ông Trời không phụ tấm lòng của tôi, tôi đã đợi chờ ngày nầy, từ 20 năm nay!" Minh nhìn kỹ ngươì đàn bà, anh nhận ra ngay đây là cô gái mà anh đã yêu từ lúc còn đi học. Người đàn bà nhỏ nhẹ nói với Minh : "Mời ông vào nhà"
.
Trước đây, dù yêu nàng, nhưng anh đã không đủ can đảm để hỏi tên của nàng. Và nàng cũng không biết anh là ai. Nhưng Ông Trời đã sắp đặt cho hai người yêu nhau. Trải qua biết bao biến đổi của cuộc đời, hôm nay Minh được đứng cạnh người mình yêu và nhìn thẳng vào đôi mắt của nàng. Minh thầm nghĩ, đây là mộng hay thực?
.
Một giọng nói âu yếm vang lên, cắt ngang tư tưởng của Minh: "Ngày ấy sao anh không hỏi tên em?' Minh ngập ngừng trả lời: "Lúc đó, anh là một đứa con trai mới lớn, dù đã để ý đến em, nhưng anh luôn luôn xem em như một nàng tiên, anh sợ đến gần em, hỏi han em..có thể nàng tiên sẽ bay đi mất. Anh chỉ đứng bên nầy đường nhìn em đi ngang qua, cũng đã cảm thấy hạnh phúc lắm rồi "
.
Cô gái bùi ngùi nói với Minh: "Anh biết không, vì sự lãng mạn của anh , đã làm cho em phải chờ đợi anh qua bao năm tháng. Tinh thần và thể xác của em đã quá mõi mòn. Vì vậy, cách đây khoảng hai năm, em đã chuyển nghề bán đậu hủ nầy cho con gái của em. Em bắt cháu mỗi khi đi bán, phải mặc chiếc áo len mà anh đã tặng cho em, với lời dặn dò con rằng nếu có ông nào hỏi con về lai lịch của chiếc áo len nầy, thì người ấy là mối tình đầu của mẹ đó. Em mong chờ, em hy vọng.. Tạ ơn Trời Đất, hôm nay em đã được gặp anh!"Cô gái thân mật hỏi Minh: "Thế bây giờ anh có muốn biết tên của em không ? Tên của em là Nga" Minh đáp ngay:"Còn tên của anh là Minh". Nga vui vẻ hỏi Minh: "Tại sao lúc đó, tự nhiên anh biến mất vậy? Mỗi buổi sáng khi đi ngang qua nhà anh, không thấy anh đứng đó, em buồn lắm!". Minh thổn thức: "Năm đó, anh đậu Tú Tài toàn phần, chỉ mấy tháng sau, anh bị gọi động viên đi Thủ Đức. Ra trường, anh được điều động về phục vụ ở Tiểu Khu Phong Dinh. Đời binh nghiệp đã giữ chân anh ở đó, cho đến năm 1975, anh bị đi tù cải tạo, vừa mới được tha về từ tuần trước đây." Minh buồn buồn tâm sự với Nga: "Nhà của anh đã bị họ lấy mất, người mẹ thân yêu của anh cũng đã qua đời khi anh còn trong trại tù. Giờ đây anh là một kẻ tứ cố vô thân!"
.
Giọng Nga trầm hẳn xuống: "Vậy em mời anh ở lại đây với mẹ con em nhé !". Hạnh phúc chợt đến quá bất ngờ, làm Minh ngây ngất. Anh âu yếm nắm lấy tay Nga. Thân hình của nàng bủn rủn ngã vào lòng anh, hai hàng nước mắt chảy dài xuống má Nga.
.
Minh ôm Nga vào lòng mà ngỡ như mình đang sống trong mơ.
Ngoài vườn, ánh nắng lung linh, reo vui...
.
Bửu Uyển (QH 59 -62)
Tháng 5-2018
(Chuyện phóng tác )
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét