Tìm bài viết

Vì Bài viết và hình ảnh quá nhiều,nên Quí Vị và Các Bạn có thể xem phần Lưu trử Blog bên tay phải, chữ màu xanh (giống như mục lục) để tỉm tiêu đề, xong bấm vào đó để xem. Muốn xem bài cũ hơn, xin bấm vào (tháng....) năm... (vì blog Free nên có thể nhiều hình ảnh bị mất, hoặc không load kịp, xin Quí Bạn thông cảm)
Nhìn lên trên, có chữ Suối Nguồn Tươi Trẻ là phần dành cho Thơ, bấm vào đó để sang trang Thơ. Khi mở Youtube nhớ bấm vào ô vuông góc dưới bên phải để mở rộng màn hình xem cho đẹp.
Cám ơn Quí Vị

Nhìn Ra Bốn Phương

Thứ Ba, 29 tháng 6, 2021

Xác Trẻ Ai Đây? Giữa Đất Này? - Minh Phượng (dịch)

Xác Trẻ Ai Đây? giữa đất này
đã từng bị đánh, giết ai hay?
Cũng là người cả, sao ai nỡ?
Thập tự bên mình…ai mắn may?
Chú thích từ người dịch: Những lời trích dịch thẳng từ các nguồn tin được viết bằng chữ nghiêng, màu đen. Xin bấm vào những nguồn ở dưới bài viết để xem trọn bài bằng tiếng Anh. Khoảng thời gian gần đây mọi người trên thế giới đã kinh hãi, bàng hoàng, bất mãn, tức giận khi nghe tin hơn 1000 nấm mồ trẻ em đã được tìm thấy tại các ngôi trường Thiên Chúa Giáo bên Canada. 
<!>
Đây không phải là lần đầu tôi nghe tin này. Những thảm trạng này đã được ghi chép, tường trình bởi nhiều đoàn thể bảo vệ nhân quyền và những nạn nhân còn sống sót từ nhiều năm qua, không phải là điều mới mẻ. Thế nhưng vì những năm gần đây, bao nhiêu vấn đề khác “giật gân” hơn trong chính trường Hoa Kỳ nói riêng và trên toàn thế giới nói chung, khiến cho ít người quan tâm, và đứng lên kêu gọi sự nhìn nhận, xin lỗi, và bù đắp những thiệt hại, khổ đau những nạn nhân và gia đình các nạn nhân thổ dân da đỏ đã phải chịu đựng 
.

Tôi đã đọc và biết về những loạt bài tường trình về sự đối xử dã man đối với người thổ dân Mỹ hay bên Canada từ mấy năm nay, nhưng khi nghe tin các xác trẻ em được tìm thấy, mà họ nói đây là chỉ là một khởi đầu, sẽ còn nhiều nữa, tôi không khỏi nghe quặn lòng, chua xót, bất mãn vô cùng cực vì biết rõ cái văn hóa của đa số các bộ lạc thổ dân da đỏ : họ tôn trọng sự sống của thú vật, cỏ cây, và đương nhiên sự sống con người. Họ luôn trân trọng an táng người đã chết với những lễ nghi, cung cách bày tỏ niềm thương tiếc, niềm tin vào sự sống đời đời, miên viễn, thật cảm động. Vậy mà những đứa con ruột thịt của họ đã phải bị chết thảm, bị vùi dập trong những nấm mồ không quan tài, không ghi tên tuổi, hoặc đã bị đốt cháy, vất quăng đâu đó, từ lúc nào, không ai biết được. Còn gì đau đớn hơn không cho cha mẹ của những nạn nhân trẻ này? Ai đã cho những kẻ muốn đồng hóa họ cái quyền hành hạ, hãm hiếp, giết hại những đứa trẻ ngây thơ này? Những phim ảnh, câu chuyện được dựng lên về sự “man di mọi rợ” của thổ dân da đỏ chỉ là một cách để ngụy biện, chạy tội cho những thảm cảnh họ phải hứng chịu khi bị những kẻ mang “ánh sáng văn minh từ Thiên Chúa” đến từ Âu Châu cướp đất, cướp nhà, cướp đi mạng sống của họ. Sự tuyên truyền, bôi bác đó đã được thành hình không ngoài mục đích biến sự diệt chủng vô cùng ác độc đối những người da đỏ thành một sự việc cần thiết, cần phải làm, là rất đúng!

Nhớ lại khi còn nhỏ xem phim cao bồi, tôi không khỏi xấu hổ vì lúc ấy, như bao đứa trẻ ngô nghê khác, tôi đã xem cao bồi là anh hùng, và bắt chước chung quanh, kêu những người da đỏ trong phim là “mọi”!

Đến giờ tôi mới biết là có những đứa bé vừa sinh ra đời đã bị giết, đốt thành tro vì nhà trường không muốn ai biết đó là con của những ông “cha linh mục” khi họ hãm hiếp các bà mẹ trẻ (học sinh của các trường nội trú) . Tôi cũng không biết là học sinh đã bị các trường “bán” đi đến những gia đình cần có con nuôi (nếu nó xinh đẹp) hoặc cần đầy tớ, nô lệ trong nhà, với giá rẻ mạt. Tôi không biết là có những học sinh chịu không nổi đã phải tự tử, hoặc trốn đi, bị bắt lại, và bị hành tội tơi bời….Xin nói trước là loạt bài tôi trích ra đây có nhiều chi tiết kinh khủng, có thể gây xúc động mãnh liệt cho một số độc giả…Nhưng sự thật, dù đau lòng đến đâu, vẫn là sự thật. Chúng ta cần biết, và tranh đấu để cho những điều ác độc này phải vĩnh viễn không còn xuất hiện giữa người với người.

Tờ New York Times cũng đã tường trình như sau trong bài “Hàng trăm ngôi mộ không được đánh dấu khác được tìm thấy tại Trường Nội Trú cũ ở Canada”; xin trích dịch vài đoạn sau đây:

“Đây là tội ác chống lại con người, một sự tàn sát đối với những người thuộc Nước đầu tiên (NDT), (First Nation, bên Canada) ,” Ông Bobby Cameron, tù trưởng của Liên đoàn các bộ lạc có chủ quyền, cho biết. “Cái tội duy nhất mà chúng tôi từng phạm khi còn bé là đã bị sinh ra làm người da đỏ!” ông nói.

Nơi tưởng Niệm hài cốt 215 trẻ em da đỏ được tìm thấy tại trường nội trú Kamloops

Một Ủy ban “Tìm Kiếm và Giải Tỏa Sự thật”, tại Canada, được thành lập vào năm 2008 để điều tra các trường nội trú, nơi đã có những hành vi “diệt chủng văn hóa”. Nhiều trẻ em không bao giờ được trở về nhà, và gia đình của chúng chỉ được giải thích mơ hồ về số phận của chúng, hoặc không nhận được bất cứ tin tức chi về chúng. Canada có khoảng 150 trường học nội trú và ước lượng khoảng hơn 150.000 trẻ em da đỏ đã bị đem vào các trường này từ khi cái guồng máy “trường học tẩy trắng” mới bắt đầu, năm 1883, cho đến khi đóng cửa, năm 1996.
Nhóm người dùng tia sáng radar xuyên qua đất để tìm hài cốt trẻ em bị chôn tại trường nội trú Marieval, ở Saskatchewan

Ủy ban ” Tìm Kiếm ” cũng ước tính là có khoảng 4.100 trẻ em bị “biến mất” từ các trường học này. Nhưng một cựu thẩm phán gốc da đỏ, người đứng đầu ủy ban, Murray Sinclair, cho biết trong một email vào tháng này rằng ông tin rằng con số đó thực ra “vượt khỏi, nhiều hơn 10,000”.

“Họ thường chì chiết, kết tội dân tôi,” bà Florence Sparvier, 80 tuổi, nói về các nữ tu tại trường học. “Họ nói với chúng tôi rằng dân tộc của chúng tôi, cha mẹ chúng tôi, ông bà chúng tôi không có cách nào để có một đời sống tâm linh bởi vì chúng tôi đều là những người ngoại đạo.”

Vào tháng 9 năm 2017, ông Trudeau thừa nhận cái quá khứ “sỉ nhục, bỏ rơi và lạm dụng” người da đỏ của Canada và tuyên bố trong một bài phát biểu tại Đại hội đồng Liên Hợp Quốc là ông sẽ cố gắng để cải thiện đời sống của họ.

Ủy ban “Tìm Kiếm” từng kêu gọi một lời xin lỗi của đức giáo hoàng về vai trò của Thiên Chúa Giáo, vì Tòa Thánh đã điều hành khoảng 70% trường học. (Phần còn lại là của các giáo phái Tin lành.) Nhưng bất chấp lời kêu gọi từ cá nhân ông Trudeau đến Vatican, Đức Giáo hoàng Francis vẫn chưa gửi lời xin lỗi. Ngược lại, giới lãnh đạo của Giáo hội Thống nhất Canada, giáo phái Tin lành lớn nhất, đã gửi lời xin lỗi, năm 1998, về sự góp tay trong việc điều hành các trường học.


“Theo báo cáo năm 2015 của ủy ban, hồ sơ của trường thường bị phá hủy hoặc được lưu giữ một cách mập mờ, luôn thay đổi. Những người có thẩm quyền cũng thường xuyên không ghi tên và giới tính của học sinh bị chết hoặc nguyên nhân cái chết. Đã thế, các nhà chức trách lại lơ là, không thông báo về cái chết của học sinh đến cha mẹ
.

Thêm vào những hỗn độn đó, một số tổ chức Công giáo có trách nhiệm điều hành các trường học vẫn chưa chịu nộp hồ sơ của họ.

Các tổ chức tôn giáo điều hành các trường học – (the Anglican Church of Canada, Presbyterian Church in Canada, United Church of Canada, Jesuits of English Canada and some Catholic groups) – vào năm 2015 đã bày tỏ sự hối hận về những hành vi lạm dụng “được ghi chép đầy đủ”. Trái lại, tòa thánh Vatican chưa bao giờ đưa ra lời xin lỗi chính thức, điều mà Trudeau và những người khác đã nhiều lần kêu gọi
.

Trẻ em ở các trường nội trú thường chết vì các bệnh như lao và thương hàn. Những bệnh này lây lan nhanh chóng vì trẻ em không được nuôi dưỡng đầy đủ và đôi khi bị buộc phải lao động nặng nhọc. Những trẻ khác chết do tự sát, bị lửa đốt chết, hoặc chết cóng trong khi cố gắng trốn thoát khỏi trường. Thế nhưng việc tìm kiếm xác của các học sinh này rất khó vì nếu được chôn thì xác các em được chôn tại nhiều nghĩa trang riêng của các trường khác nhau. Sau khi các ngôi trường bị đóng, kéo sập đi, và chính phủ bán đất đi cho tư nhân, thì việc tìm xác ở những nơi đó không còn đơn giản nữa
.

Điển hình là Trường Nội Trú Brandon, hoạt động từ năm 1895 đến năm 1972. Nơi đó bây giờ là chỗ để cắm trại bằng xe RV, tên Turtle Crossing RV, nơi có ít nhất 60 mồ chôn học sinh. Sau nhiều năm bị bỏ hoang, nghĩa trang của trường đã được hội Nữ Hướng Dẫn (Girl Guides, giống như hội Nữ Hướng Đạo bên HK) ghi nhận và chăm sóc. Nhưng sau đó không lâu, vào thập niên 2000, khu đất của ngôi trường /nghĩa trang ấy đã được bán lại cho một tư nhân . Việc tìm kiếm hiện nay gặp trở ngại khi người chủ của khu đất nơi này không đồng ý cho chính phủ và các hội đoàn đến để điều tra, tìm xác.

Tương tự như bên Canada, tại HK, hàng trăm nghìn trẻ em Thổ Dân Mỹ (TDM) đã bị ép bức, tách khỏi cộng đồng của họ để được “đồng hóa, làm cho văn minh hơn” về mọi mặt trong các trường nội trú trong hơn một thế kỷ. Không rõ những đứa trẻ đã chết như thế nào tại các trường học, nơi bệnh dịch đã hoành hành cách đây một trăm năm, nơi mà trẻ em không được săn sóc thuốc men đầy đủ, và điều kiện sống hết sức thiếu vệ sinh, và là nơi các trẻ em đã bị bạo hành, lạm dụng tình dục, từ thể chất đến tinh thần. Một số cựu học sinh kể lại rằng trẻ sơ sinh (từ những bé gái bị các linh mục và các “cha” hiếp dâm ) đã bị đốt cháy, thiêu hủy mất đi!

Cả hai quốc gia: HK và Canada, đều lập ra những ngôi trường nội trú, cùng chung một hệ thống “giáo dục” để làm cho chết đi cái bản sắc, văn hóa, ngôn ngữ người da đỏ của những học sinh nơi đó. Châm ngôn của họ : “Giết chết đi tên da đỏ, cho “con người” được sống!“

Tại Hoa Kỳ, năm 2019, theo bài viết “Những Thổ Dân Mỹ (TDM) bị lạm dụng tình dục tại các trường nội trú Công giáo Đòi Công Lý” thì “cùng với các giáo phận trên khắp toàn quốc, Giáo phận Công giáo Sioux Falls vào tháng 3 đã nêu tên 11 linh mục bị buộc tội lạm dụng tình dục trẻ em từ năm 1950 đến năm 1992.

“Nhưng họ không liệt kê, kể đến những người giảng dạy theo Công giáo bị hàng chục cựu học sinh cáo buộc đã có hành vi lạm dụng lao động và tình dục khủng khiếp trong hằng mấy chục năm tại các trường nội trú, điều hành bởi Giáo hội Công giáo

.

Họ không có đề cập đến người đàn ông đã ám ảnh trí óc bà Aamot bao năm nay….Một người đã mò mẩn bà từ bé cho đến năm học lớp bốn, fourth grade, cho đến khi bà bắt đầu có kinh nguyệt. Người này tên Francis Suttmiller, ông “cha” này cũng đã bị tố cáo có hành vi hãm hại tình dục của nhiều học sinh khác của trường St. Paul’s.

Năm 2010, vụ kiện bởi bà Louise Charbonneau Aamot và tám cựu học sinh (9littlegirls) của trường nội trú St. Paul’s Indian Mission (cũng như những vụ tương tự từ hàng chục nạn nhân khác) đã bị chặn đứng lập tức khi các nhà lập pháp và Mike Rounds, thống đốc lúc đó của tiểu bang South Dakota, đã tạo thêm ra một thay đổi đạo luật phút chót, cùng trong năm 2010. Với sự thay đổi này, thì nạn nhân từ 40 tuổi trở lên không còn có quyền nộp đơn kiện những người đã xúc phạm, và lạm dụng tình dục đối với họ

.

Thế nên thay vì có được niềm an ủi vì được sự công nhận và lên tiếng của giáo phận Sioux Falls, họ chỉ thấy càng thêm thất vọng não nề . Những kẻ xâm phạm tình dục trẻ nhỏ, người TDM, vẫn được bao che bởi các nhà lãnh đạo Công giáo của chính phủ tiểu bang South Dakota.


Lạm dụng tình dục trẻ em là một chủ đề phổ biến liên quan đến các trường nội trú khác nhau do Giáo hội Công giáo điều hành, ở Nam Dakota, hằn sâu thêm một vết thương lòng của những trẻ em thổ dân Mỹ, vốn đã bị nhà trường bỏ mặc, không được xem là người, và được coi như một công cụ để trao đổi trong các vụ gạ gẫm, mua bán làm con nuôi hoặc đầy tớ trong nhà.

Đã có rất nhiều những vụ lạm dụng tình dục, kéo dài hàng mấy chục năm từ thập niên ’40 cho đến khi nhà thờ bắt đầu bàn giao trường học lại cho các bộ lạc vào những năm 1970.

Tại Tekakwitha Indian Mission ở “khu bảo tồn” (Indian Reservation) ở hồ Traverse, các cựu học sinh cho biết họ thường xuyên là đối tượng của những vụ lạm dụng tình dục bởi nhiều nữ tu và linh mục khác nhau, bao gồm cả các vị lãnh đạo của trường.

Trường St. Joseph cho TDM

Các nạn nhân TDM theo học tại Trường Indian St. Joseph ở khu bảo tồn Lower Brule cho biết họ đã bị nhiều linh mục cưỡng hiếp và lạm dụng tình dục trong thời gian học tại trường.

Pohlen, người đứng đầu Tekakwitha, bị nhiều nạn nhân buộc tội y đã ép họ phải quan hệ tình dục bằng miệng. Pohlen cũng đã bán những đứa trẻ nhỏ của trại trẻ mồ côi cho nhiều gia đình, nơi mà, thêm một lần nữa, chúng lại bị ngược đãi.

Ví dụ điển hình là Dennis Isaac Seely, người bị bắt khỏi cha mẹ và lớn lên trong trại trẻ mồ côi Tekakwitha, trước khi được gửi đi làm đầy tớ cho một gia đình ở Iowa với giá 10 đô la

.

Trường truyền giáo Cho người TDM St. Paul

Đối với trường St. Paul ở khu bảo tồn Yankton, hàng chục cựu học sinh đã kiện giáo phận Sioux Falls về những hành vi tàn bạo xảy ra trong khuôn viên của trường và trong nhà thờ.

Barbara Charbonneau-Dahlen, người bị bắt theo học tại St. Paul với các chị em gái của bà vào giữa thập niên 50, từ lớp sáu cho đến năm lớp chín, kể rằng Suttmiller đã ép bà quan hệ tình dục bằng miệng trong tầng hầm của nhà thờ. Charbonneau-Dahlen nói: “Xong, ông ta nhấc tôi lên, và ấn tôi vào một cái quan tài trống và lần nào cũng thế, hăm rằng: “Nếu mày nói cho ai nghe, tao sẽ cho mày nằm trong đây luôn”

Ngoài Suttmiller, các cựu học sinh trường St. Paul cho biết họ còn bị các nữ tu – Sơ Mary Frances Poitra, Sơ Eleta Marie và Sơ John Marie – và các nhân viên trường Moe Shevelin và Benny Lee, xâm phạm tình dục, theo đơn kiện của tòa án.

Trường St. Paul được điều hành bởi các linh mục Benedictine của Blue Cloud Abbey, ở Marvin cho đến khi đóng cửa vào năm 2012.

Và Khi Lớn Lên….

Đó là khi họ còn bé, khi được/bị tách rời khỏi cha mẹ để được “dạy dỗ, làm cho văn minh”, nhưng trên thực tế đã phải chịu bao khổ ải, hành hạ từ thể chất đến tinh thần, có thể bị chết , bỏ mặc, mạng sống, con người của họ bị xem như chẳng là cái gì hết. Còn khi lớn lên, hoặc khi họ trở về lại những khu “bảo tồn” thì sao?

Bạo Hành Với Phụ Nữ TDM

Theo bài “Chấm Dứt Bạo Hành Đối Với Phụ Nữ Người Da Đỏ” của hiệp hội Luật Sư Cho Người TDM thì tại Hoa Kỳ, thì những bạo hành đối với phụ nữ TDM đã lên đến mức chưa từng thấy trên các vùng đất thuộc bộ lạc và ở các làng của TDM bên Alaska. Trong 5 phụ nữ TDM thì đã có đến 4 người bị bạo hành, và hơn 1 trong 2 phụ nữ từng bị hãm hiếp. Phụ nữ TDM ở Alaska có tỷ lệ bị hãm hiếp cao nhất, và tỷ lệ bị bạo hành cao hơn tới 10 lần so với toàn nước Mỹ.


Tài liệu thu thập được cho thấy mức độ trầm trọng của vấn đề, nhưng cũng không nói lên được tất cả những góc cạnh của cái “dịch bệnh” này . Nó chỉ vẽ nên được con số, nhưng không tính đến những tác động tàn khốc mà bạo lực này gây ra đối với những người sống sót, các gia đình TDM, các cộng đồng TDM và chính các bộ lạc còn lại. Trẻ em TDM bị bạo hành có tỷ lệ bị khủng hoảng tinh thần cao gấp ba lần so với toàn dân HK. Tuy nhiên, các thống kê cho thấy rõ ràng rằng bạo lực đối với phụ nữ TDM là một thực tế kinh khủng không thể làm lơ, mặc kệ được nữa.

Phần lớn những phụ nữ bị bạo hành, hay hãm hiếp, giết hại, không bao giờ nhìn thấy được những tên hiếp dâm họ bị đưa ra công lý. Cơ cấu hình sự dựa trên sự phân biệt chủng tộc, tạo ra tại Hoa Kỳ đã hạn chế việc bảo vệ phụ nữ TDM bởi các bộ lạc khi họ bị bạo hành, xâm phạm. Vì những cơ cấu bảo vệ quyền “làm bậy” của những tên tội phạm (đa số là da trắng), những kẻ đã hãm hiếp và sát hại phụ nữ TDM, trong hơn 35 năm, luật pháp Hoa Kỳ đã chối bỏ mọi thẩm quyền hình sự của các bộ lạc đối với những người không phải là TDM.


Kết quả là, các bộ lạc tại những khu vực “bảo tồn” đã không được quyền truy tố những tên tội phạm không phải là TDM, những kẻ chiếm phần lớn (96%) trong những vụ bạo hành, cưỡng hiếp, sát nhân. Cục điều tra dân số cho thấy rằng những người không phải là TDM hiện đang chiếm đến 76% dân số trên các vùng đất của bộ lạc và chiếm đến 68% dân số ở các làng thổ dân Alaska. Nhiều phụ nữ TDM đã kết hôn với những người không phải là TDM.

Và vì thế, có công bằng hay không khi có một người không phải TDM kết hôn với một phụ nữ TDM, rồi ra tay bạo hành, hay hãm hiếp, rồi giết vợ, hắn lại không thể bị truy tố hình sự bởi bất bộ lạc, hay cá nhân TDM nào và không bao giờ bị khép tội bởi bất kỳ chính phủ nào?

Sự tàn nhẫn, bất công không thể tưởng được nổi đối với một sắc dân từng là những người đầu tiên cư ngụ trên Châu Mỹ, từng khai khẩn đất hoang, trồng trọt và chia sẻ đất lành, nước sạch với những người đến từ phương xa đã khiến tôi, và chắc chắn là rất nhiều người nữa, bàng hoàng, uất nghẹn. Cho đến nay thì sự ức hiếp, khinh thường, kỳ thị có hệ thống đã đưa đến bao nhiêu hệ lụy đau thương ngút trời. Tôi tự hỏi, tôi sẽ trả lời sao với những câu hỏi học sinh tôi nêu ra, về những trẻ em TDM đã bị chết vất vưởng đó đây, về những người đàn bà bị cưỡng hiếp và giết chết, mà kẻ phạm tội vẫn không bị buộc bất cứ tội trạng nào, khi chúng hiểu được là đã có cả một guồng máy chính quyền được đặt ra để “bảo vệ an sinh cho người dân”, thế nhưng cái đối tượng “người dân” đến từ phương nào, vóc dáng, gốc gác ra sao, thì lại là một điều vô cùng khác biệt…

Minh Phượng Tổng Hợp và Trích Dịch

Nguồn:

Không có nhận xét nào: