Hồi nhỏ xem phim võ hiệp Nhựt Bổn, thấy các chàng kiếm sĩ vừa biết đánh gươm vừa dùng những thế võ lạ lùng để quật ngã địch thủ cao to hơn mình, thằng tôi bèn khoái chí, rủ bạn bè ghi tên đi học Nhuđạo. <!>
Tưởng đâu học được vài ba ngày hay một tuần thì bắt đầu thành thạo, ai ăn hiếp ta, ta quật té chỏng cẳng cho bỏ thói ỷ lớn hiếp nhỏ (và đôi khi, ỷ… nhỏ hiếp lớn!) Ai dè suốt ba mươi ngày đầu, bọn tôi chỉ được học… té. Thôi thì té sấp, té ngửa, té bên phải, té bên trái, té lộn mèo, té đủ kiểu. Đã vậy mà thôi đâu, mỗi lần té còn phải đập tay đập chân xuống thảm tatami ầm ầm, bụi bay lên mù mịt.
Ban đầu tôi tưởng cố tình làm ồn ào lên như vậy để “địch” tưởng lầm ta té nặng ngỏm củ tỉ rồi mà bỏ đi. Hóa ra những cái đập ầm ầm rát bỏng cả cánh tay và hai chân, cốt là để giảm sức mạnh khi té, tránh bị nội thương, giập lục phủ ngủ tạng, ọc cơm, bể bọng đái. Cũng hay!
Tôi bắt đầu thông suốt cái triết lý “trước khi làm cho người té, ta phải… té trước làm kiểu” ấy. Sau này tôi mới hiểu thêm, chủ trương đó còn được thực hiện một cách thâm thúy trong những thế nắm chặt hai vạt áo “địch”, chỏi chân vào bụng nó rồi mình tự té ngửa, dùng sức nặng của mình lôi nó xuống và dùng chân búng nó lộn mèo qua thân mình cho nó té cái ịch rồi mình lộn ngửa, cỡi lên bụng nó, dùng hai vạt áo của nó siết cổ nó cho bất tỉnh nhân sự, hai tay bắt chuồn chuồn. Đó là Tovoe Nage nối tiếp bằng Kata Jujijime. Lâu ngày quá, tôi không biết cái đầu Alzheimer của mình có còn nhớ đúng tên hay không, với ba cái tiếng khó học nhưng dễ… nhớ như “kumimicoi, coikutachi?” mà bạn nào đó vừa mới đăng trên trang facebook của tôi hôm nọ…
Sau ba mươi ngày học té bầm giập cả tay chân, ê ẩm cả thân người, tưởng đâu đã “tốt nghiệp”, ai dè chỉ mới qua giai đoạn tự té, còn bây giờ là giai đoạn kế, té vì bị quật. Trời đất quỉ thần thiên địa ơi! Tự té thì còn gần đất xa trời, tức là gần mặt thảm nên ít đau, còn té từ trên vai thiên hạ xuống, nó khủng khiếp hơn nhiều, đối với những kẻ bị chứng acrophobia -- sợ cao -- như tôi, thì đó là một tai nạn chứ không phải tập luyện, nhất là khi kẻ quật mình to như một con dã nhân, cố tình quật thẳng cánh và buông luôn chứ không nhân đạo dằn lại một tí khi mình sắp đụng mặt đất.
Lần đầu tiên chịu một đòn vai, hai bàn chân tôi đập vào nhau sưng vếu mắt cá. Võ sinh trưởng tràng chẳng những đã không nổi lòng từ bi hỉ xả thương xót mà còn mắng: “Chưa được! Ba mươi này tập té của anh vừa qua kể bỏ. Phải tập lại cho tới khi nào té xuống hai chân không đập vào nhau mới được.” Vậy là phước đức ông bà để lại, tôi được tập tự té thêm 10 ngày nữa trong khi chờ hai mắt cá ở cổ chân hết sưng.
Sau khi qua được giai đoạn tự té và bị quật té, cũng ba mươi ngày, chúng tôi mới bắt đầu học tới cách khoèo chân, bóp vai, đẩy tới, kéo lui làm cho thiên hạ mất thăng bằng để quật. Ngoài cách làm cho thiên hạ té, mỗi ngày bọn võ sinh chúng tôi, kể cả trưởng tràng đều phải tập thể dục và tự té suốt 15 phút trước khi vào học.
Cái té nó bám sát tôi từ đó, nhập vào chân tay, xương tủy, biến thành phản xạ, mấy chục năm sau không hề thay đổi, bẵng rồi không nhớ là mình biết té, hay té, hễ mất thăng bằng thì té liền và té rất đúng thế, làm dơ hết quần áo trong khi thiên hạ …không sao cả!
Qua tới Canada, cái xứ mà mùa đông ngoài đường không có đất, chỉ có tuyết và băng (dĩ nhiên trừ các con đường và lề đường qua lại, được dọn tuyết và rải muối cho an toàn), tôi càng thêm thắc mắc, mình té …“giỏi” như vậy là phúc hay họa?
Đi đường, ai cũng biết thấy tuyết dày thì cứ dẫm lên mà đi, đừng lựa chỗ trong suốt phẳng phiu đẹp đẽ mà đưa bàn chân ngà ngọc bước lên, sẽ lăn quay ra tức thì, vì nó là băng. Khi trời dưới -10 độ C, tức cỡ 14 độ F, mà hôm trước đó ấm, băng tan hay có mưa, thì lại càng phải đề cao cảnh giác. Trên mặt băng đôi khi phủ một lớp tuyết mỏng, bước lên đó càng dễ trượt hơn bước thẳng trên băng, dù mang giày ủng mùa đông cũng cứ té lên té xuống như chú nai con trong phim “Bambi” của Walt Disney. Trong trường hợp này chỉ có một cách di chuyển an toàn là … lết. Không phải lết bằng mo bò bằng mủng như ăn mày ngoài chợ, mà lết bằng chân, nghĩa là đi mà không nhất hai bàn chân lên khỏi mặt đất, cứ thế mà chà, xủi tới từng bước thật ngắn cho tới khi qua khỏi chỗ trơn trợt…
Bạn coi đó! Dù gì cũng đã gần 40 năm kinh nghiệm… té ở quê người chớ ít ỏi gì, vậy mà mùa đông năm nay, vùng này tuyết chỉ mới xuống có một lần rồi tan, mà tôi đã được dịp biểu diễn một cú té vô cùng ngoạn mục ngay trên driveway, tức lối xe hơi từ nhà xe ra đường.
Phản xạ té của tôi không giúp tôi bớt té, mà lại té nhiều hơn người khác. Người ta trượt chân, chới với rồi sụp đầu gối xuống, bầm chút thôi rồi đứng lên, còn tôi hễ mất thăng bằng thì té liền, té đúng thế, đập tay đập chân cái “oạch”. Khổ nỗi, ngoài đường là khối băng cứng như đá chớ có êm ái như thảm tập Nhu đạo đâu. Thế là bầm cả hai tay, vô phòng gym tập thể dục, các ông cứ mắc mắc: “Bộ …bị vợ đánh hả?” Chẳng vậy vì xứ này các ông bị vợ đánh hơi nhiều nên dấy lên phong trào “husband abuse” để cứu độ chúng…ông.
Driveway nhà tôi lại dốc, nên té ngửa xong vẫn còn trớn, phản xạ “bắt” tôi lộn thêm hai vòng nữa. Té xong, tôi nằm nguyên đó, thử cục cựa từng phần tay chân một để coi có bị nứt xương không. Nếu nghi nứt xương, phải nằm chờ nhân viên y tế của xe cứu thương tới giúp, đừng cố gắng lồm cồm ngồi dậy mà chỗ nứt thành chỗ gãy. Chỗ xương gãy bén như gươm, nếu cứa vào động mạch chính thì chỉ mười phút sau là ô hô ai tai, được “giải phóng” khỏi cuộc đời ô trọc ngay, không cần chờ nhà nước vi-xi hút máu…
Nghe ngóng, cục cựa hai lượt, biết mình vẫn an toàn trên xa lộ, tôi định bò dậy thì thấy xe cộ ngoài đường dừng cả lại. Dân xứ này tốt bụng lắm, thấy một ông già như tôi lâm nạn, họ không thản nhiên bỏ đi.
Một ông bấm kiếng xe xuống, nhìn tôi giơ ngón tay cái lên, ngụ ý hỏi “Are you ô-kê? Ông không sao chớ hả?” Tôi cũng giơ ngón cái lên trả lời: “OK”.
Một bà cụ trông còn già hơn tôi, lập cập mở cửa, định bước xuống cứu giúp. Sợ cụ té, tôi vội vàng hét tướng lên: “I am OK! I am OK! Ô… Kê ê ê ê ê ê ê ê ê!...”
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét