Vụ các “đồng chí” giết nhau ngày 18.08.2016 tại trụ sở Ủy ban Nhân dân tỉnh Yên Bái với 3 người chết đều là những “quan chức” đầu sỏ trong tỉnh vẫn tiếp tục được cư dân mạng trong và ngoài nước nói đến.<!>
Theo tin sơ khởi của Công an Yên Bái, một ngày trước đại lễ “Cách mạng Tháng Tám”, đồng chí Đỗ Cường Minh, chi cuộc trưởng Chi cục Kiểm Lâm của tỉnh, bước vào văn phòng đồng chí Phạm Duy Cường, bí thư tỉnh ủy, thay vì bắt tay hay ôm nhau hôn như các đồng chí thường biển diễn trước công chúng, lại rút súng bắn luôn mấy phát vào đồng chí bí thư tỉnh ủy, sau đó sang phòng bên bắn chết luôn đồng chí Ngô Ngọc Tuấn, chủ tịch Hội đồng Nhân dân tỉnh, rồi quay súng tự sát.
Vụ bắn giết này là một thảm kịch với 3 “quan chức” nhà nước của “nhân dân” chết thảm đáng lẽ nhân dân phải thương tiếc, buồn rầu thì mọi người ở khắp nơi lại bộc lộ sự vui mừng khiến có người lên tiếng chỉ trích như lời bàn của ông Thạch Đại Lang nào đó trên mạng:
“Cố gắng bịt hai tai, che hai mắt để khỏi nghe, đọc những lời bình luận hả hê, hớn hở, hân hoan, hồ hởi của những kẻ không biết xót thương đồng loại, không nhỏ một giọt nước mắt, không một lời ai điếu cho kẻ ra đi, không một lời từ biệt, phân ly – những lời bình luận mà nhà “đạo đức học” kiêm ký (tên) giả Khánh Nguyên trên báo điện tử VTC News đã dạy dỗ, mắng mỏ là không có lương tri… để thông cảm với niềm đau tột cùng, sự mất mát vô cùng lớn lao của đảng CSVN, nhưng vẫn không được nên đành phải tát nước theo mưa, bàn thêm (ngoài lề) về hậu quả của vụ án mạng.”
Ông này cho rằng nội vụ xảy ra không phải chỉ là chuyện địa phương như tin của Công an Yên Bái đưa ra mà là một vụ thanh toán liên quan đến sự tranh dành quyền lực ở Trung ương Đảng tại Ba Đình, Hà-Nội:
Bởi nếu chịu khó so sánh các chi tiết, những tuyên bố, trả lời phỏng vấn của Đặng Trần Chiêu, giám đốc công an Yên Bái, với tiết lộ của Vàng À Sàng, giám đốc bệnh viện đa khoa Yên Bái, sẽ thấy ngay sự mờ ám, vô lý, khuất tất trong kết luận điều tra của công an Yên Bái. Phạm Duy Cường bị bắn ba viên đạn hay 4 viên? Nếu là 3 viên tại sao lại có 4 vỏ đạn, còn nếu là 4 viên thì viên thứ tư bắn vào đâu? Có tìm được đầu đạn thứ tư không? Trong khoảng cách gần 3-4 m đối diện nhau trong phòng, khó lòng bắn trật. Hơn nữa viên đạn Đỗ Cường Minh tự bắn vào đầu, trổ từ phía sau ót ra phía trước mặt cũng không thể giải thích được.
“Chính sự khác biệt này làm nẩy sinh dư luận, nghi ngờ rằng Đỗ Cường Minh (có thể) không phải là thủ phạm bắn chết Ngô Ngọc Tuấn, Phạm Duy Cường, mà là một nhân vật thần bí, ngay chính tứ trụ triều đình cũng không biết là ai. Biết đâu là một sát thủ, theo lệnh của Nguyễn Tấn Dũng, dùng trò khủng bố thuộc hạ Nguyễn Phú Trong để trả thù vụ Trịnh Xuân Thanh, Vũ Huy Hoàng, đồng thời răn đe những kẻ đang có mưu toan tấn công các công ty của Nguyễn Thanh Phượng?”
Có thể nói không sợ sai lầm rằng, nội bộ đảng CSVN hiện đang rất hoang mang, rúng động vì án mạng tại Yên Bái. Đã tới lúc những kẻ quen ăn trên, ngồi trước, đè đầu, cưỡi cổ, khinh bỉ, chà đạp người dân bắt đầu biết run sợ. Tuy nhiên, nỗi lo sợ đó không phải xuất phát từ người dân mà từ chính trong nội bộ, nỗi lo vì sợ các “đồng chí” của mình hãm hại, thanh toán mới kinh hoàng, mới làm cho những tên đầu sỏ như Nguyễn Phú Trọng, Nguyễn Xuân Phúc, Trần Đại Quang, Nguyễn Thị Kim Ngân… ăn không ngon, ngủ không yên. Chính nỗi lo sợ đó đã khiến Tô Lâm cho hàng trăm công an bảo vệ đám tang của Phạm Duy Cường, Ngô Ngọc Tuấn, phóng viên vào tác nghiệp cũng bị kiểm tra, lục soát kỹ lưỡng.” (ngưng trích)
Bài của ông Nguyễn Trọng Dân (danlambao) phổ biến ngày 26.8.2016 có nhiều chi tiết hơn và có vẻ rành chuyện “cung đình” của VC:
Vào sáng sớm ngày 18 tháng Tám, cả ba cán đảng đầu tỉnh Yên Bái là ông Đỗ Cường Minh, chi cục trưởng kiểm lâm tỉnh Yên Bái, ông Phạm Duy Cường, bí thư tỉnh và ông Ngô Ngọc Tuấn, trưởng ban tổ chức nhân sự tỉnh kiêm chủ tịch HĐND đều bị bắn chết tại trụ sở tỉnh. Hai nạn nhân là ông Minh và ông Tuấn chết cùng phòng và ông Cường chết tại phòng làm việc của mình nhưng cùng lúc.
Trừ ông Minh cục kiểm lâm ra, cả hai nạn nhân kia đều bị bắn ba viên đạn trong tư thế ngồi và chết tại chỗ. Ông Minh thì chỉ bị một phát ngay sau gáy và chết tại bệnh viên khi thủ tướng "Mát-de" Phúc đến thăm. Ông bí thư Cường bị một phát đạn vào đầu và hai phát còn lại vào ngực và bụng.
Căn cứ trên cách suy luận của ngành tội phạm học, hai nạn nhân ông Minh và ông Tuấn đang tại phòng làm việc của ông Tuấn, ông Tuấn ngồi tại bàn và ông Minh đang đứng để bàn bạc công việc thì ít nhất hai sát thủ bước vào phòng - một bắn ông Minh từ đàng sau và sát thủ còn lại bắn vào ngực và bụng ông Tuấn đang gồi tại bàn; cùng lúc đó, bí thư Cường cũng bị sát thủ xông vào bắn tại phòng làm việc ở ngực và bụng.
Văn phòng làm việc của bí thư Cường và chủ tịch HĐND Tuấn cách nhau khoảng gần 200 thước buộc các sát thủ phải ra tay đồng loạt để hai nạn nhân ở hai nơi không kịp phản ứng cho nên không có việc sát thủ đi từng phòng một giết từng nạn nhân như loan tin do tiếng súng nổ phòng này sẽ làm náo động nhiều phòng khác khiến mức thành công của sự ám sát bị giảm hẳn.
Ông Minh được chở vào bệnh viện có khả năng cứu sống dù rất nhỏ nhoi, thậm chí có thể bị liệt óc nhưng trước sự hiện diện của thủ tướng "mát de" Phúc một cách kỳ lạ tại phòng cấp cứu, nhân viên làm việc tại nhà thương đã dặn dò thân nhân ông Minh về nhà lo bề hậu sự.
Điều này cho thấy sự hồi tỉnh của ông Minh rất nguy hiểm cho phe phái ra lệnh thanh toán. Bọn chóp bu của đảng tại Hà Nội lo lắng thấy rõ và cần biết chắc ông Minh đã chết chưa thông qua sự bộp chộp của thủ tướng "mát-de" Phúc đến tận phòng cấp cứu mà không bận áo khử trùng như đúng thủ tục y khoa.
Dựa vào số viên đạn trên mình nạn nhân, ông Minh rõ ràng không nằm trong danh sách cần bị giết mà chỉ là vô tình hiện diện tình cờ tại nơi thanh toán nên vạ lây. Hành lang văn phòng nơi hai ông bí thư và chủ tịch tỉnh làm việc có ít nhất gần 50 người văn thư nhân viên thuờng xuyên có mặt đi qua đi lại nhưng vào thời điểm xảy ra vụ thanh toán- hành lang này lại vắng vẽ dù sẽ có cuộc họp tỉnh tại hội trường trụ sở sẽ xảy ra chừng nửa tiếng đến một tiếng đồng hồ sau đó.
Không có một nhân chứng nào có mặt để khẳng định tận mắt nhìn thấy ông Minh bắn bí thư Cường rồi đi sang phòng làm việc của chủ tịch Tuấn thanh toán tiếp như đã đưa tin trên báo chí của Cộng đảng. Đây chỉ là tin vịt của Vẹm như người dân chúng ta thuờng nghe thường thấy qua suốt mấy chục năm nay.
Bên Công an tỉnh Yên Bái cũng lúng túng khi ra thông cáo làm hở đầu lòi đuôi, nhất là lòi ra vụ ông Minh kiểm lâm bị bắn từ sau bắn tới mà tử thuơng sau đó trong bệnh viện cũng như việc văn phòng hai ông chủ tịch Tuấn và bí thư Minh chỉ cách có 200 thuớc, không thề nào sát thủ bắn bốn viên đạn từ phòng này rồi bình tĩnh đi qua phòng khác mà không có náo động nhốn nháo cả hành lang.
Đây là một vụ thanh toán nội bộ cấp tốc do Trung ương tiến hành giấu kín công an địa phương - và công an địa phương tỉnh Yên Bái có trách nhiệm giấu kín bịt miệng các nhân chứng sau đó khi hay biết nội vụ.
Con đường quan lộc của Phạm Duy Cường, nguyên là một kỹ sư XHCN về ngành xây dựng, bùng phát mạnh dưới thời thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng. Ông Cường sanh tại Hà Nội nhưng làm tại nhà máy ciment (xi-măng) Hoàng Liên Sơn gần 23 năm từ năm 1982 đến năm 2005. Ông cán này có thể bay nhảy vào Trung ương sau khi Nguyễn Tấn Dũng lên làm thủ tướng năm 2006. Vào năm 2008, ông Cường được ông Dũng cất nhắc lên thành phó chủ tịch tỉnh và rồi chính thức trở thành Bí Thư tỉnh Yên Bái hai năm sau đó, tức là năm 2010, năm mà quyền uy của Dũng át trùm ở Trung ương.
Trong nội bộ đảng ở Trung ương, cán Cường thật sự vượt trội hơn hẳn thành phần xuất thân từ đảng ủy như Tô Huy Rứa, Đinh Thế Huynh, Hoàng Trung Hải, hay Đinh La Thăng và nhiều người khác vì cán Cường có học thức và làm được việc nhưng lại không có vây cánh mạnh ở Trung ương do xuất thân từ dân kỹ thuật đi lên, rất cô thế. Cường chỉ có mỗi thủ tướng Dũng chống lưng mà thôi. Cường không được Trọng Lú nâng đỡ như Đinh La Thăng hay Nguyễn Bá Thanh cho về ngồi ở Trung ương vì Cường có vẻ chống lại ý đồ trất phế Dũng của TBT Trọng trong các kỳ bỏ phiếu vào những năm trước - mãi cho đến năm 2016, Cường mới chịu ngã ngũ và được Đinh Thế Huynh vận động bỏ hàng ngũ của Dũng qua đầu TBT Trọng.
Lý do bí thư Cường ngã ngũ theo phe Trọng hất thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng đi vào năm 2016 vì Cường cho rằng Dũng đã hết cách thắng nổi Trọng sau khi quyết định giam lỏng Phùng Quanh Thanh của Dũng bị thất bại vào giờ chót do Trung Cộng cử đặc phái viên ra tay can thiệp cứu tướng Thanh. Hơn thế nữa, phe TBT Trọng tung một khoản tiền dồi dào lên đến 200 triệu đô để mua chuộc hầu hết các bí thư tỉnh tại đại hội đảng nhằm lấy đủ phiếu truất phế Dũng. Số tiền này được cho là khoản tiền vay mượn khẩn cấp bởi TBT Trọng trong chuyến viếng thăm Việt Nam của chủ tịch Tập Cận Bình thông qua ngân hàng Phát Triển Trung Quốc CDB dùng để củng cố và ổn định niềm tin chính trị giữa đảng cộng sản hai nước. Khoản tiền mượn nợ này được thông báo vào ngày 6 tháng 11 năm 2015. (ngưng trích)
Ông này kể ra vanh vách nhiều chi tiết về cuộc đấu đá giữa Nguyễn Tấn Dũng và Nguyễn Phú Trọng để chứng minh rằng vụ nổ súng khiến ba đồng chí mất mạng ở Yên Bái không phải là chuyện tranh ăn ở địa phương mà là một vụ thanh toán lẫn nhau giữa hai phe cánh được lên kế hoạch từ Ba Đình, hang ổ của Mafia Đỏ ở Hà-Nội.
Tại sao trách nhân dân không tiếc thương mà lại mừng vui, hồ hởi?
Ký Thiệt
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét