Tìm bài viết

Vì Bài viết và hình ảnh quá nhiều,nên Quí Vị và Các Bạn có thể xem phần Lưu trử Blog bên tay phải, chữ màu xanh (giống như mục lục) để tỉm tiêu đề, xong bấm vào đó để xem. Muốn xem bài cũ hơn, xin bấm vào (tháng....) năm... (vì blog Free nên có thể nhiều hình ảnh bị mất, hoặc không load kịp, xin Quí Bạn thông cảm)
Nhìn lên trên, có chữ Suối Nguồn Tươi Trẻ là phần dành cho Thơ, bấm vào đó để sang trang Thơ. Khi mở Youtube nhớ bấm vào ô vuông góc dưới bên phải để mở rộng màn hình xem cho đẹp.
Cám ơn Quí Vị

Nhìn Ra Bốn Phương

Thứ Tư, 17 tháng 5, 2017

Đường Ra Vĩnh Phú - Bích Huyền



Ngi trong toa ca con tàu Thng Nht, tôi vn chưa hoàn hn. Tay khư khư ôm cht chiếc túi xách trong lòng, tôi nhìn theo Diđang cố len li tìm li ra gia nhng ngườđang đứng lố nhố tranh giành nhau xếđồ đạc. Gn ra ti ca, Dim còn ngonh li nhìn tôi, đôi mđỏ hoe. Tôi cũng khóc. Nước mt tôi làm nhòa đi hình nh Dim trong giây phút ngn hai chị em chia tay nhau. Dim như bị xô xung khi con tàu...
<!>Xa xa, sân ga Bình Triu dưới nhng ngđèn vàng vt không đủ sáng, cnh tượng vô cùng hđộn. Ngườđi, kẻ li, người mang, kẻ vác... xôđẩy, chen ln nhau. Tiếng la hét, tiếng gi nhau í i trên mt khonh đất gồ ghtăm ti. Tôi cũng va từ đám đông đó lên đây. Bn cán bộ nhà nướđược lên tàu trước từ ga Phm Ngũ Lão, trên nhng toa riêng hoc nhng toa có giường nm...

"Tht may, nếu không có Diđi tin thì làm sao mình còn đủ hành lý!”. Lđầu tiên tôi thy Dim khe quá! Hai tay hai túi xách nng, cng knh, chen đám đông phăng phăng mở li cho tôi lên tàu. Bn cướp git trà trn git xách tay, rch ví, móc túi. Tiếng la tht thanh. tiếng chi thTiếng khóc, tiếng gi nhau... tt cả to thành mt âm thanh hn lon. Thn kinh tôi như muđứt ra. Hai chị em chỉ kp bám ly song st ca toa tàu là đã như có ngườđẩy lên ri. Kìa! Nó giđồng hồ ca tôi!” “Trơi! Ví ca tôi đâu mt ri!” Mc kmnh ai ny chen. Chân tôi bị dm lên đau điếng. Áo qun tôi tả tơi, xc xếch, đầu tóc ri bi.

Giờ đây, tôi ngi trên tàu, dưới kia cnh tượng vđang tiếp din...
Tiếng còi hú vang báo hiu sđến giờ khi hành. Tiếng còi dài văng vng trong đêm ti. Ngày xưa còn bé, tôi đã tng được hc nhng bài văn tả cnh sân ga. Nim vui sum hp, ni bun chia ly. Tiếng còi tàu lanh lnh âm vang trong lòng tùy theo tâm trng ca mi người. Lòng tôi hôm nay, tiếng còn nghe ghê rn quá! Như tiếng rú, tiếng thét đe da nhng con người tht thế như tôi mt thân mt mình đi thăm nuôi chnghc tp ci to” ti mt nơi rng sâu, nướđộc tn cùng min Bc.
Không có mt bóng ngườđứng trên thm ga đưa tin. Không có mt ngđèn vàng lẻ bóng ht hiu, như tiếng hát ca nữ ca sĩ Thanh Thúy u bun ngày nào trong mt ca khúc tiđưa nào đó... Xa ri, chỉ có hàng ngàn con người lam lũhi hvi vàng trên sân ga giành git tranh nhau tng miếng cơm sn mc, tng manh áo rách.

Giy tờ đâu? Mở túi này ra!” Ging hách dch ca tên kim soát. Ri nhng khuôn mt lnh lùng ca toán công an kinh tế phía sau. Mt tên nghênh ngang cđèn pin, bt kể ri vào cả mt hành khách. Mt tên cm chiếc gy ngn, xc xược thc thc vào hành lý ca khách... Đến lượt tôi: Giáo viên. Về Bc nghỉ hè à? A, đi thăm nuôi chng hc tp ci to. Thăm nuôi tù thì nói mẹ nó ra đi. Hc tp hc tiếc cái ni gì vi cái bn ngy ác ôn đó. Thôi, khi xét.
 Lẽ dĩ nhiên, xét làm gì ba cái đồ lương thc. Họ mun bt nhng con buôn. Tôi cố nén tc gin, ti hn, và mng rỡ nhn li tờ giy phép. Không có tờ giy này tôi không thể vượt qua mi ci từ Nam ra Bc. Chy cht hàng bao nhiêu nơi, chờ đợi hàng bao nhiêu ngày, tôi mi cóđược mnh giđen thui này đây.
Họ di chuyn xung hàng ghế dưới, tiếp tc hch sách, lc li. Và hành khách tiếp tc năn nvan xin. Hàng hóa nào có nhiu nhn gì cho cam! Chc mét vi. Dăm gói bt ngt. Rổ rá nha, xô xách nước, bình nước mm... Vy mà có người vn khóc ngt khi bị tch thu. Ni cơđộn mì,độn khoai tay chỉ mong vào tin li nhỏ nhoi đã mt cả ri.

Tiếng máy xình xch. Tiếng còi tàu rú lên tng hi như thúc gic, như đồng lõa vi nhng vic làm sai trái trên con tàu mang tên Thng Nht Bc Nam.
Bên ngoài tri ti, không mt ánh sao. Sương khuya lnh but. Vài con đom đóm lp lòe. Chung quanh tôi, mi ngườđềđã nm ngủ la lit. Người tri miếng ni-lông dưới chân ghế cht hp, người nm ngả nghiêng trên đồ đạc, ngn ngang cht cả lđi. Võng mc chi chít. Tiếng ngáy, tiếng thở mt nhc vang lên. Tôi mt mi tđầu vào thành ghế gCó lẽ chỉ còn có mt mình tôi thao thc nên thđường dài. Nhớ mnhcon, nhớ nhà.

Thế là tôi đã phi xa nhà, xa nhng người thân yêu, vượt my ngàn cây sđđến mt nơi xa lLàm sao tránh khi lo âu? Thân gái dm trườngli nói người xưa thđúng tâm trng ca tôi bây gi.
Cũng trên quãng đường này, trong toa xe la ca mt thi xa lthuở còn đi hánh mt long lanh, ging cười ròn rã reo vui sut cuc hành trình. Tri hè Nha Trang. tri hè Thng Nht HuếTri hè sinh viên Huế-Saigon Đà Lt. Mi mùa hè là mt mùa tưng bng ha hn. Còn đâu na nhng tiếng cười khúc khích, tinh nghch ca các bn tôi trong nhng đêm không ngCác bn hc cũ ca tôi, giờ phiêu bt nơđâu? Phm Hu Lc, Bùi Thc Phước, Nguyn Long Hi, Duy Trác... trong nhng tri tp trung ci to ca Cng Sn. u Oanh, Hoàng Oanh, Ngc Dip, Kim Oanh... bán đứng buôn chy qun áo cũthuc tây. Hng Thy, Hng Ho, Ngc Tâm, Hương Kiu Loan... ngàn trùng cách bit.

Tôi cố quên đi nhng gương mđang say men chiến thng NguyĐắc Xuân, Cao Thị Quế Hương, Kim Tuyến. Tôi ngm ngùi thương tiếc Lê Hu Bôi, bị thm sát trong biến cố Tết Mu Thân 1968 ti HuếBn năgii phóng min Nam” ri, bn năm quay cung, vt ln vi cuc sng mi, có bao giờ được mt vài phút suy tư ?

Qua mi ln tàu ghé mt sân ga, bt kể ngày đêm, hàng hóa rỡ xung, cht lên nhanh chóng gn nhBn chỉ huy đoàn tàu kết hp cùng bn công an kinh tế buôn bán thì còn sợ gì ai xét. Trong khi nhng người dân, hàng chỉ có mt chút xíu thôi mà vn bị dòm ngó, hoch hđủ điu.
Nhng giỏ soài Nha Trang ca vợ chng chú bộ đội ngi trước mt tôi đã biến mt. Nhng giỏ soài treo toòng teng trên đầu, nhng giỏ soài la lit dưới sàn tàu đều trng trơn. Họ đã bán được khi trm dng ri. Càng đi xa hơn thì hành lý trên tàu càng vơi nên hành khách còn có lđi. Hành khách buôn dđường. Xã hi chủ nghĩa cm buôn bán cá thể mà hu như cả nướđều buôn. Cán bộ công nhân viên mua được na kýđường, lon sa, mươi gam bt ngt mi tháng đều mang ra chợ bán cho người buôn, kiếm chút tin bù đắp vào đồng lương ít i. Cũng nhờ đó mà tôi mi mua được nhng thc phm thăm nuôi chng. Tôi thở dài ngao ngán cho kiếp sng đói nghèo.
Tàu càng ri xa min Nam, làng mc càng hiu ht. Bn năm tiến nhanh, tiến mnh lên chủ nghĩa xã hi là đây? Đồng rung khô cn, xóm làng xơxác. Con tàu đưa tôi vượt qua vĩ tuyến 17, ti min Trung Ôi, quê hương xứ dân gy” ca nhc sĩ Phm Duy. Dân không chân lm tay bùn đồng rung bỏ hoang mà sao đen đủi. Gương mt ngơ ngơ ngn ngn, đứng trước nhng thau nước chờ khách trên tàu xung mua ra mt, ra chân.
Mt bà cụ lưng còng xung, manh áo vá không đủ che thân, xách m nướđi bán rong. Đường tàu mi lúc mt xu, nht là Thanh Hóa. Con tàu tròng tranh nghiêng ngĐồ đạc rơđổ cả vào người.

Làng quê min Bc kia sao? Tôi ngỡ mình đang nm mơBi hin thc quá phũ phàng. 
Vit Nam đất nước ta ơi, 
Mênh mông bin lúa đâu trđẹp hơn...” 
Min Bc hai mươi năm xây dng xã hi chủ nghĩa, nhân dân đi vào con đường làm ăn tp thĐồng rung xóa mờ ranh gii, bao la bát ngát thng cánh cò bay... Chỉ là hình nh tưởng tượng ca cán bộ vẽ ra, khi tuyên truyn, khoác lác vi dân min Nam. Trước mt tôi... đồng khô, nng cháy. Xa xa xóm làng hoang vng. Quán nước bên đường che bng mt mái tranh cũ nát, chiếc chõng tre lng chng mt vài món quà lt vt: viên ko bt vàng, trái chui thâm đen. Điếu cy tre, m nước, ly trà cũ bn... Mi ln tàu ngng, hành khách tranh nhau mua tng bát cơm khô cng, lèo tèo mt ít rau xào...

Tôi đến Ga Hàng Cỏ Hà Ni sau ba ngày, ba đêm trên tàu như mt người bị tra tn. Rã ri, mt mi. Hà Ni hin ra trong mt tôi vi tt cả snghèo nàn, lc hu. Đèn đường vàng vt. Trong nhà, ánh đin lù mù nhưng tôi vn nhìn thy nhà nhà ngi quanh mâm cơđể dướđất. Đó là hình nh đầu tiên về Hà Ni.
Nhà anh chị tôi ở tng thứ tư ca mt khu nhà tp thể vùng Kim Liên. Chỉ là mt phòng nhỏ hai mươi mét vuông. Độc nht mt cái giường cũmt dành cho bố mẹ và đứa con út còn bé. Hai đứa con ln hđại hc nm dướđất. Kệ sách vở đụng trn nhà. Dưới gm giường lnh knh bát chén, ni niêu, xô nước. Gia đình anh chị tôi đin hình cho gii trí thc Hà Ni: chng, cán bộ nghiên cu khoa hc, vợ bác sĩTôi rùng mình lo sợ tương lai.

Hà Ni vi nhng con đường nhỏ hp, đầổ gà, bi bm. Hà Ni vi nhà ca cũ nát, xiêu vo. Hà Ni vi con người nhâng nhâng, nháo nháo, chi thề nói tc. Không phi mt thủ đô văn minh lch sự như theo li nhng cái máy nói đã mt sát Sàigon, ca tng Hà Nmà trong nhng bui hc tp chính trị ròng rã qua năm tháng, chúng tôi đã phi nghe. Hà Ni trong ký c tôi, trong thơtrong nhc... chỉ là hư ảo.
Lên ga Bình Triu, xung ga Hàng Ckinh hoàng. Tiếp tc cuc hành trình, tôi đáp tàu đi Vĩnh Phú. Ga nhngườđông. Mùi hôi thi dướđất, mùi mồ hôi nng nc trong ánh nng hè gay gt. Tôi mun nôn oLi bị hch sách, nt nộ khi làm thủ tđể được lên tàu. Li chen ln, xô đẩy. Tôi chy mãi tìm ca lên tàu. Toa nào cũng cht cng người. Cui cùng chỉ còn giành được mt chỗ đứng ở cui nơi toa tàu ni nhau. Khi con tàu ra khi thành phmt số thanh niên leo lên nóc, tôi mi có mt chỗ để ngi bó gi.
Ban nãy tao leo lên toa chở ln, gà. Bị đui xung.
Xã hi này là súc vt sướng hơn!
Tôi nghe tui trẻ min Bc nói chuyn như thế.

Gió thi mát lnh. Tri vn vũ cơn mưa. Cứ ngi như thế này cho đến ti hay sao? Thế ri sc chđựng ca tôi vn vượt qua nhng trn mưa tri làm ướt sũng toàn thân, nhng trn mưa than từ ống khói tàu nhả xung. Cũng may là than đá, nếu không biết bao nhiêu hành khách kém may mn không được ngi trong toa như tôi sẽ bị nhuđen như thế nào?
Con tàu nng nề đi qua nhng cánh rng cọ xác xơnhng đồi chè cn ci thưa tht dưới cơn nng cháy. 
Đẹp vô cùng Tổ Quc ta ơi, 
Rng cđồi chè, đồng xanh ngào ng
Nng chói sông Lô, hò ô tiếng hát 
Chuyến phà dào dt bến nước Bình Ca...” 
Tôi không hiu sao Tố Hu li có thể làm được nhng câu thơ vi nhng hình nh tươđẹp như thế?
Ga m Thượng là trm cui cùng tôi xung. Nơđây chỉ là mt túp lu tranh vách nát gia vùng đấđìu hiu ca min thượng du Bc Vit. Bn bề hiu ht, vng vTri chp chong ti. Ánh đèn du leo lt run ry như mun ttlàm tăng thêm vẻ hoang vu.
Tôi sẽ ở lđây mđêm.

Sau mt ngày dài ngi bó gi trên tàu, tôi mun ngả lưng trên chiếc giường tre p có tri manh chiếu nát. Nhng con rp lâu ngày bị đói rnhau ra tung hoành làm tôi phi bt dy suđêm. Sáng sđã có tiếng xì xở bên ngoài. Dân quanh vùng lén mang chui, go, gà... bán cho nhng người thăm nuôi tù. Họ giành nhau để được tên cán bộ nhà ga phân phi khuân vác tng thùng lương thc xung thuyđể ly tin công.
Sang đò ngang, li chuyđò dc. Tin khuân vác, tin chuyên chbao nhiêu cũng phi tr.
Con thuyn cũ chòng chành vì nng hành lý. Khách trên thuyn chỉ có khong năm người. Từ Saigon hay từ các tnh min Nam đi thăm nuôi. Thuyn không có mái. Hơi nóng từ trên tri gii xung, từ dưới nước bc lên. Tôi như mun ngt lđi vì say sóng. Đây là con sông Lô trong nhc Văn Cao. Không có tiếng hò, tiếng hát trên sông. Chỉ có tiếng mái chèo đập nước, tiếng sóng vỗ ì op vào mn thuyn. Hai bên bờ sông, chtoàn là cây di. Hoàn toàn im lng.
Khi mt trđứng bóng, thuyn cp bếđò Ngc. Trái vi tên Bến Ngc, bếđò này toàn sđá lm chm. Từ bờ sông lên tđường đi, chúng tôi phi trèo lên tng phiếđá sc cnh. Phụ nhau kéo đồ đạc lên ri ngi chờ xe trâu ti thuê chở chuyđồ vào tri.

Tôi ngi ta lưng vào mt gc cây khô. Bên kia sông, không mt mái nhà. Cỏ cây chng cht. Phía sau lưng, hoang vng. Mt lđi nhỏ mt hút sau rng cây rm rp. Đứa bé trai khong trên mười tui, không biết từ đâu xut hin. Chiếc qun ngn cũ chp vá đủ màu bc ngoài đôi chân gy guc. Lm lét nhìn chung quanh, nó đến gn chúng tôi, khẽ nói:
Cho nhà cháu vác vào tri nhá! Tin công rẻ hơn xe trâu.
Tri có gđây không hả cháu? Đi chng bao lâu? ...
Cht thng bé chy vt vào lùm cây.
Này, chị kia, nói chuyn gì vi nó thế?
Tên công an, mt non chot, vác súng đi ti: Gia đình nhà đó ” bnười” lao động. Không chu sn xut, chỉ định nàm” thuê.
Đưđôi mt nhìn khp lượt có vẻ đe da, hn ht hàm nói tiếp: Đợđấy. Sẽ có xe ca Hp tác xã phc vAi không tuân lnh, cúp thăm nuôi.
Vit Nam tham dự Thế Vn Hi mang về ba cúp: Cúp đin, cúp nước, cúp lương thc. Giờ đây li sp lãnh thêm mt cái cúp na.” Tiếng thì thm, rúc rích ca hai thanh niên đi cùng chuyến.
Tiếng lc cc từ xa mi lúc mt gn. Xe trâu đến. Nhng mnh cây ngang dc sơ sài đóng vào nhau. Bn bánh xe đẽo bng gSi dây thng ln ni từ cổ xe vào mình mt con trâu già. Cán bộ hp tác xã nhy xung khi xe. Chúng mi nhau điếu thuc lá Thủ Đô. Lương thđược chúng tôi khuân cht lên xe. Bao nhiêu thùng là by nhiêu tin. Thùng to, nhỏ giá chở khác nhau. Tên cán bộ ngi trên mt thùng đồ vng vàng nht. Chiếc roi mây qut nhẹ vào mình trâu để con trâu bướđi. Ngươì thăm nuôi lđẽđi bộ theo sau. Tri nng. Đường gồ ghề nhng đá. Người và vt lê bước nng nhc. Đi, đi mãi...
Sâu tít vào rng. Đường vòng vèo tưởng như không có li ra. Qua nhng con sui cn, ì ch mãi chúng tôi mđẩđược xe qua. Tên cán bngng li cho con trâu nghỉ mt. Dãi nhđầy ming, trâu thở phì phò. Ti nghip cho cả trâu. Ti nghip cho cả người thăm nuôi. Cổ tôi khô.Đầu nhc như búa bTôi ngi vt xung c...
Trđã xế chiu, ánh nng nht dn. Người và vt vn tiếp tc cuc hành trình trong yên lng. Có tiếng lá khô vỡ vn. Không phi tiếng xào xc ca lá cây rơi rng. Không phi tiếng chân chy ca thú rng.
Cp mt tôi như sáng lên. Mt toán người bẻ lá đi ra. Có người thân quen không nhBộ quân phc ca binh chng thy quân lc chiến dù phai màu theo năm tháng, dù bị rách vá bi kiếđọđầy, vn không làm mđi vẻ thông minh sáng sa ca nhng người tù. Vai vác cuc, tay cm xng, bi đông nước lng lng tht lưng, các anh nhìn chúng tôi vi ánh mt cm thông, chia s.
Tên công an thp bé ôm súng chy xc lên phía trước. Tôi đi sát bờ clen lén rc ko lên lđi. Nhng mnh giy cun tròn tht nhỏ vi vàng chuyn tay. Li nhn gi ca các anh gi về Saigon.

Quãng đường rng hơn, bng phng. Đó đây, thp thoáng mái nhà. Tôi gp Ngô Kim Thái, bn hc cũ Trưng Vương đi trở ra. Chúng tôi chỉ kp chào hi nhau vài ba câu. Sp ti K5. K1 hCòn đi lâu lm...
Xe trâu mi lúc mt nhẹ hơn khi ghé qua mt K. Tôi là người cui cùng, đi vào K có con số nhỏ nht. Lố nhố vài ngườđến trướđứng trên thm. Mi người nhanh nhn phụ giúp chuyđồ trong khi tôi trả tin xe.
Xếđồ vào phòng qui định, tôi chỉ kp nhn giường chiếu là buông mình nm mê mt.
ChDđi chKhông trình giy, ngày mai làm sao được gp?
Nghe đến giy ttôi bt người lên. Quên cả nhđầu. Tú, người lay gi tôi, có gương mt trái soan, còn rt trTú đi chuyến tàu đêm, đếđây từ sáng.
Phòng tở đâu?
Phòng tm h?” Tú cười chỉ về hướng sau nhà.
My tm phên che không kín. Có còn hơn không. Nhưng nước bn lm. Phi xung tít dưới kia ly nướở sui. Em có mua được mt cái xô. Cho chị mượđó.” Tôi cơn người bn mi.
Trước anh làm gì?
Chiến tranh chính tr.
Cp bc?
Trung tá. Chc vụ luôn nhé! Tham Mưu Trưởng trường Đại Hc Chiến Tranh Chính Trị Đà Lt.
Chết, chc to quá! Chng em cũng chiến tranh chính trCp úy nhỏ nht thôi. Mà chị ơi, đúng ri! Chính trị ti nng nht. Họ gi là thành phn ác ôn, tp trung ti K1. Không biết họ nht mng có gđây không nh?” Tú thì thm. Họ cm không cho người thăm nuôi ra khi khu này, cho nên... em chng biết gì hơn.

Tôi nhìn quanh. Vn cỏ cây chng cht. Chỉ có hàng rào chung quanh khu tiếp tân này là được ct xén cn thn, ngay ngn. Ngôi nhà ba gian. Tường cây, mái bng lá cỏ khô, nđất. Hai gian dành cho thân nhân. Khong sân nhỏ vi nhng bn hoa, lung cây cnh xếp bng sđá đơn sơKhung cnh nơđây chc chn phi có bàn tay ca nhng người tù. Lòng tôi chùng xung. Ngm ngùi. Phía xa là nhà bếp. Trong ánh la bp bùng, thp thoáng bóng người mẹ già, người vợ trẻ lui cui đun nu thăn tươi cho ngày mai. Tht gà kho gng, tht bt rang khô. Bát canh rau, tht kho trng... Nhng món ăn quen thuc như chìm vào quên lãng vì bên ngoài cũng thiếu thn, có đượăđâu?
Chị có nhìn thy nhng cây nhang cm trên cành cây phía đằng kia không? Ca mt bà phòng bên cnh. ng chết lâu ri.
Tôi lnh người. Sáng nay mi biết. Dã man. Để người ta ln li ra đây?
Đêm xung. Bao trùm núi rng. Tôi thao thc không ngLo lng. Chỉ mong tri sáng.

Cui cùng tôi cũng thiếđđược mt chút để rđượđánh thc bi tiếng khua động ca mi người chung quanh.
Giây phút chờ đợi như kéo dài. Hơn tám gihai tên công an ôm giy tờ đến, lng thng trong khi mi người nôn nóng. Gi tên ai, ngườđó mđược vào phòng đợi.
Con chị tên gì?
Kỳ quá! Hôm qua đã ghi ri mà. Ngườđàn bà đã đứng tui, đi cùng chuyếđò vi tôi. Tên công an thì chưđến hai mươi tui. Bà đáng tui bà, tui mẹ hn.
Thưa ông...
Này, chị phi bỏ ngay cái ging quan niêu phong kiếđi nhá!
Ging rt rè: Thưa anh...
Ai anh em gì vi cái nhà ch?
Tiếng nói ct lên như mt tiếng thở dài:
Thế bây giờ tôi phi gi như thế nào đây?
Gi nà cán bBáo cáo cán bBiết chưa?

Ln lượt mi người vào như bị hi cung. Mi người bị tên công an vn vo, nt nGian phòng nhỏ hp, chỉ đủ kê mt cái bàn nhỏ ở góc ca ra vào, tên công an ngi làm cái vic hi cung. Mt cái bàn dài, rng kê ở gia. Thân nhân ngi mt dãy. Phía bàn đối din dành cho tù nhân. Vị trí ca mi người tùy theo sự sp xếp ca công an.
Và giây phút chờ mong đã đến. Người thân ca chúng tôi đã được gii ti. Mi người trong phòng nhn nháo. Người ngi bên trong đứng lênđể được nhìn rõ hơn. Nhng người tù thong dong bước ti mi lúc mt gn. Qun áo mang trên người còn nguyên nếp gp. Qun áo mang theo, nhưng ln này sao rng thùng thình như đi mượn. Cp mt ai cũng sáng lên khi nhn ra người thân yêu.

Tên công an áp gii bt xếp hàng ở dưới sân. Hn ht hàm cho tng người vào. Hơn bn năm xa cách, chúng tôi nhn ra ngay nhng nét thayđổi ca nhau. Thi gian và khổ cc. Cuc sng bên ngoài cũng chng my tự do. Khóc thì sẽ bị đui ra. Nhưng nhng git nước mt vn lng lrơi...
Năm phút. Mười phút. Thi gian trôi nhanh. Gn hết giờ thăm. Nhng câu hi, câu trả li lc lõng. Toàn nhng chuyđã viết trong thưĐôi mt tên công an gườm gườm. My cái gai nhn lúc nào cũng muđâm vào da tht.

Đi sut cả chiu dài đất nướđể có được mười lăm phút gp nhau. Quà sp lên xe trâu. Tôi nhìn theo chng đứng vào hàng để gii vChúng tôi theo ra cng, nhưng chỉ đượđứng bên hàng giu nhìn theo cho đến khi toán ngườđã khut vào lùm cây. 
Cùng trông li mà cũng chng th
Thy xanh xanh nhng my ngàn dâu 
Ngàn dâu xanh ngt mt màu 
Lòng chàng ý thiếp ai su hơn ai?” 
Thuở còn đi hc, nghe cô Tnh ging Kiu say mê. Nhưng chỉ thích Chinh Phụ Ngâm, để ri ngày nay phi mang ni bun cô phTôi nut nước mt nghn ngào. Bng dưng vn vt mờ tt c..
.
Trích từ tp hi ký Li Cũ Chng Sao Quên 
(The Trail I Never Forget) 
tác giBích Huyn

Không có nhận xét nào: