Người viết bài này, thật rất bất ngờ, vì cứ nghĩ rằng câu chuyện về “anh hùng” Nguyễn Văn Bé, thì mọi người đã biết, vì vào thời điểm ấy, nhất là người dân của miền Nam tự do, gần như ai cũng được biết; bởi trong lúc Hà Nội ca tụng “anh hùng-liệt sĩ diệt Mỹ ngụy” Nguyễn Văn Bé, thì tại Sài Gòn, Bộ Chiêu Hồi đã công bố những tin tức về Nguyễn Văn Bé, đồng thời còn đưa Nguyễn Văn Bé lên ngay đài truyền hình để cho mọi người được nhìn cho rõ một con người thật bằng xương, bằng thịt, để chứng minh Nguyễn Văn Bé vẫn còn sống. Mặc dù vậy, nhưng Hà Nội vẫn tin những “tin tức tình báo - quân báo của ta” là Nguyễn Văn Bé trên đài tuyền hình Sài Gòn là “người giả”. Có lẽ vì thế, nên bây giờ mới xảy ra “sự cố”.
Trở lại với chuyện “anh hùng” Nguyễn Văn Bé, người viết vẫn còn nhớ, lúc ấy, Bộ Chiêu Hồi cũng phát hành rất nhiều những tấm truyền đơn, nhất là vào dịp Tết Nguyên Đán, do những chiếc máy bay loại L.19, thường đem rãi xuống những vùng đất đã bị mất an ninh, cùng lúc là những lời nói của chính Nguyễn Văn Bé vọng từ chiếc máy bay xuống đất, kêu gọi: “Các anh cán binh cộng sản hãy mau mau trở về với Chính Nghĩa Quốc Gia theo Chính Sách Chiêu Hồi...”. tôi còn nhớ nguyên văn một đoạn mở đầu như sau đây:
“Tôi, Nguyễn... Nguyễn.... Nguyễn.... Văn... Văn... Văn... Bé ... Bé... Bé... vẫn còn sống đây...”
Tuy nhiên, dẫu rằng chính mắt người viết đã nhìn thấy những tấm truyền đơn bay từ trên những chiếc máy bay rơi xuống đất, và cùng lúc cũng đã nghe rõ ràng những lời nói của ông Nguyễn Văn Bé cũng phát xuất từ những chiếc loa phóng thanh từ trong lòng máy bay phát ra một cách rõ ràng, và chắn chắc như thế, nhưng vì người viết không theo dõi được chuyện trong nước, nên không lên tiếng, mà bây giờ mới biết, và cũng chẳng ngờ đảng cộng sản Việt Nam lại có thể làm những chuyện phản tuyên truyền như đến độ đặt tên trường và tên đường Nguyễn Văn Bé. Riêng về ông Nguyễn Văn Bé, như đã có tin ông đã rời Việt Nam và đã chết ở Mỹ; song chưa chắc, mà biết đâu rồi một lần nữa chúng ta lại nghe: “Nguyễn... Văn.... Bé... vẫn còn sống đây...”
Và để tuyên truyền cho một “anh hùng-liệt sĩ diệt Mỹ ngụy” Nguyễn Văn Bé, thì cái “ông” nhạc sĩ Huy Du nào đó, đã viết một bài hát, để ca tụng một “anh hùng liệt sĩ ôm mìn diệt Mỹ ngụy” còn sống tại miền Nam lúc ấy như sau:
“ Ai về Cửu Long, qua Đồng Tháp Mười, gặp hoa ô môi, biết mùa xuân đã tới.
Nơi đây sinh ra anh Bé hiền hoà. Cuộc đời sớm xông pha nên lòng thêm sắt đá.
Anh như bông hoa rực sáng bầu trời. Hương toả ngát nơi nơi. Tiếng mìn anh vang dội....
Bầu trời ngàn ngôi sao lấp lánh...nhớ mãi tên anh Nguyễn Văn Bé...
Đường dài hành quân xa, xin khắc tên anh trên vách chiến hào....”
Nơi đây sinh ra anh Bé hiền hoà. Cuộc đời sớm xông pha nên lòng thêm sắt đá.
Anh như bông hoa rực sáng bầu trời. Hương toả ngát nơi nơi. Tiếng mìn anh vang dội....
Bầu trời ngàn ngôi sao lấp lánh...nhớ mãi tên anh Nguyễn Văn Bé...
Đường dài hành quân xa, xin khắc tên anh trên vách chiến hào....”
Nhưng chưa hết, vì đảng Cộng sản Hà Nội còn in cả hình ảnh của Nguyễn văn Bé trên những con “Tem Quân Đội”, với những dòng chữ: “Việt Nam Dân Chủ Cộng Hòa - Nguyễn Văn Bé - Trung kiên Bất khuất Anh dũng Tuyệt vời” kèm theo là hình ảnh của một Nguyễn Văn Bé “ôm bom diệt Mỹ-Ngụy” !
“Tuyệt vời” thiệt, vì có như thế, thì tất cả người dân Việt từ quốc nội, đến hải ngoại và cả thế giới nữa, mới biết được những gì mà Cộng sản đã làm, đang làm, và sẽ làm trong tương lai, để đừng bao giờ nghe, đừng bao giờ tin tất cả những gì đảng Cộng sản Việt Nam nói hay làm; bằng chứng là một chuyện trước mắt như cái con đường dài nhất mang tên “anh hùng diệt Mỹ ngụy” Nguyễn Văn Bé. Song với con đường, thì bỏ đi, đổi tên khác, cũng xem như tạm ổn, nhưng cái tên “Trường Nguyễn Văn Bé” mới là vô vàn khó khăn; bởi vì trên tất cả giấy tờ, chứng chỉ của các học sinh đã học ở ngôi trường này, kể từ lúc mới hình thành từ năm 1976, đều đã ghi tên “Trường Nguyễn Văn Bé”, thì rồi đây, khi mọi sự thật được phơi bày cho cả nước đều biết hết, và lỡ khi các phụ huynh và học sinh của trường này đều đồng loạt lên tiếng, đòi hỏi “nhà nước” phải giải quyết những văn thư, chứng chỉ, giấy tờ của học sinh, vì họ không muốn con cái và chính bản thân của họ đã phải ngồi học dưới một cái trường mang tên của một “anh hùng-liệt sĩ” còn sống, thì “nhà nước” sẽ phải giải quyết như thế nào về những điều gian dối ấy ???
Nhưng “tuyệt vời” nhất, là đảng Cộng sản Hà Nội, nên trở về với nước Việt Nam Dân Chủ Cộng Hòa, như những dòng chữ đã tự xác định trên con “Tem Quân Đội” vậy, và trả quyền tự quyết cho nhân dân của nước Việt Nam Cộng Hòa theo như những điều khoản đã ghi rõ trong Hiệp định Paris, 1973, về Việt Nam.
Pháp quốc, 10/4/2012
Hàn Giang Trần Lệ Tuyền
-------------------------------------------------
"Lộ Chuyện anh Hùng" Chiêu Hồi, Xuân Lộc Phải Đổi Tên Đường
Đường Nguyễn Văn Bé mới đổi thành Hồ Thị Hương.
Nhà văn ký tên Cô Gái Đồ Long vừa phổ biến bài viết nhan đề “Thà chết chứ hổng chịu hy sinh!” cho biết rằng con đường daì nhất thị trấn Xuân Lộc, tỉnh Đồng Nai, từng được đặt tên là Nguyễn Văn Bé để vinh danh “anh hùng diệt Mỹ” bây giờ đã lặng lẽ đổi tên là đường “Hồ Thị Hương” sau khi lộ ra sự thật rằng cán bộ đảng viên CSVN Nguyễn Văn Bé thực ra đã “về chiêu hồi với chính phủ Việt Nam Cộng Hòa.”
Bài viết của Cô Gái Đồ Long đăng trên mạng Facebook và nhiều trang khác, trích một số đoạn như sau:
“Ngay sau 1975, khi thị trấn Xuân Lộc (Đồng Nai) được kiến thiết và xây dựng lại với chính quyền mới; người ta đặt tên cho con đường dài nhất là Nguyễn Văn Bé. Hồi nhỏ đi học ở đây, tui nhớ trong tài liệu từ phòng truyền thống của trường sơ lược, Nguyễn Văn Bé sinh năm 1941 quê ở Châu Thành (Sông Bé). Anh nhập ngũ tháng 7.1961, là Đảng viên ĐCSVN. Năm 1966, sau khi bị bắt trong một chuyến vận chuyển vũ khí, theo yêu cầu của Mỹ – ngụy Nguyễn Văn Bé phải giải thích công dụng của các loại vũ khí này, nhờ cơ hội đó anh đã dùng mưu cầm quả mìn Claymor đập vào một chiếc xe tăng tiêu diệt 69 tên Mỹ – ngụy và nhiều xe tăng địch; hy sinh tan xác tại chỗ. Nguyễn Văn Bé được Ủy Ban MTDTGPMNVN phong tặng danh hiệu Anh hùng lực lượng vũ trang nhân dân…
37 năm trôi qua, Nguyễn Văn Bé là tấm gương sáng được nhiều thế hệ học tập. Huyện Xuân Lộc bây giờ đã là Thị xã Long Khánh nên đường Nguyễn Văn Bé cũng được mở rộng hoành tráng, chạy dọc suốt chiều ngang thị trấn như con đường huyết mạch. Nhưng, tự dưng gần đây mấy bác lãnh đạo địa phương bất ngờ cho đổi tên đường Nguyễn Văn Bé thành Hồ Thị Hương; hầu như ai cũng thắc mắc nhưng không có câu trả lời chính thức nào. Dân thị trấn xầm xì với nhau rằng: “Té ra người ta mới phát hiện cha nội này hổng có hy sinh mà là chết vì bệnh!”. “Thì thiếu gì người chết bệnh mà vẫn đặt tên đường đó thôi, miễn sao những gì họ cống hiến là xứng đáng!”. “À…chắc còn chuyện gì khó nói.”. Dân Long Khánh trà dư tửu hậu bàn tán rằng, Nguyễn Văn Bé bị thương và bị địch bắt làm tù binh trong một trận đánh, sau đó anh được đưa ra ngoài hạm đội chữa trị và chuyển qua Mỹ. Nhiều năm nay Nguyễn Văn Bé mang quốc tịch Hoa Kỳ và mới đây bất ngờ trở về (!). Tuy nhiên, theo một số tài liệu khác của quân đội Mỹ đưa ra, có thể tìm kiếm google – trong đó có cả tờ Times đáng tin cậy và nhiều tờ báo thời điểm 66-67 đăng tải hình ảnh anh Nguyễn Văn Bé còn sống, lại thế này: Năm 1966 Nguyễn Văn Bé bị bắt và đã chiêu hồi Mỹ – ngụy, tin đầu hàng của Nguyễn Văn Bé còn được in trong truyền đơn nữa. Vậy đó. Thực hư thế nào hổng chịu trách nhiệm nha, ai hỏi là tui nhất định không khai thằng cha Vixi đang núp trong bụi chuối đâu à. Túm quần lại là nhân vật Nguyễn Văn Bé có lý lịch không rõ ràng trong sáng. Hahahha… Thay vì ngồi chờ đợi các nhà sử học lật lại “Vụ án Nguyễn Văn Bé “ – mà có vẻ chuyện này hơi bị khó như “Vụ án Lê Văn Tám”, thị xã Long Khánh đã quyết định đổi tên cho chắc ăn. Thà quê còn hơn bị chê! Nhưng cũng có một trường hợp khác, đó là Trường THCS Nguyễn Văn Bé (206 Nguyễn Văn Đậu, Phường 11, Quận Bình Thạnh – TP.Hồ Chí Minh). Trường này thành lập từ năm 1976, nhiều năm liền đạt thành tích Tiên tiến cấp Thành phố. Đã từng nhận bằng khen của Thủ tướng Chính phủ. Sau khi nghi vấn về anh hùng liệt sĩ mà trường mang tên chưa sáng tỏ, nơi này đã viết lại lý lịch trong đó ghi rằng anh hùng Nguyễn Văn Bé mất ngày 24.3.2002. Thà chết chứ nhất định hổng chịu hy sinh!…”
Bài của Cô Gái Đồ Long cũng kể thêm chi tiết về các trận đánh ở Xuân Lộc trong tháng 3 và tháng 4-1975, và về quả bom CBU. Cũng như kèm một tấm hình cho thấy tên đường “Hồ Thị Hương” mới tinh màu sơn.
—————————————————————————————————————
Theo FaceBook Cô Gái Đồ Long
Sợ sự thật
Blog FB của Cô Gái Đồ Long (tại đây!) cho hay: “Huyện Xuân Lộc bây giờ đã là Thị xã Long Khánh nên đường Nguyễn Văn Bé cũng được mở rộng hoành tráng, chạy dọc suốt chiều ngang thị trấn như con đường huyết mạch. Nhưng, tự dưng gần đây mấy bác lãnh đạo địa phương bất ngờ cho đổi tên đường Nguyễn Văn Bé thành Hồ Thị Hương”.
Thế là câu chuyện Nguyễn Văn Bé đã lộ sáng. Hoặc anh ta là nhân vật anh hùng không có thực, anh hùng tuyên huấn như kiểu anh hùng Lê Văn Tám; hoặc đó là kẻ chiêu hồi, anh ta không hy sinh năm 1966 mà chết vì bệnh năm 2002 tại Mỹ. “Tuy nhiên, theo một số tài liệu khác của quân đội Mỹ đưa ra, có thể tìm kiếm google – trong đó có cả tờ Times đáng tin cậy và nhiều tờ báo thời điểm 66-67 đăng tải hình ảnh anh Nguyễn Văn Bé còn sống, lại thế này: Năm 1966 Nguyễn Văn Bé bị bắt và đã chiêu hồi. Mỹ – ngụy.” Tin này của Cô Gái Đồ Long giống như nhiều nguồn tin khác mà mình đã biết từ lâu. Mình biết từ lâu thì các cấp chính quyền lớn nhỏ còn biết trước mình lâu hơn nữa.
Nguyễn Văn Bé có phải là nhân vật anh hùng hay không? Câu trả lời ở tấm biển đường Hồ Thị Hương vừa mới thay thế biển đường Nguyễn Văn Bé. Sự thay thế lặng lẽ đó cho thấy người ta đã biết sai nhưng không dám công bố. Cũng như câu chuyện Lê Văn Tám là do ông Trần Huy Liệu dựng lên, chính gs Phan Huy Lê đã công bố điều này (tại đây!). Thế nhưng cho đến nay không một ai, một cơ quan nào dám đứng ra thừa nhận sự thật mà gs Phan Huy Lê đã nói.
Để tránh phải đụng chạm đến sự thật, người ta hô hoán lên câu chuyện “lật đổ thần tượng”. Khốn thay, nào có thần tượng đâu mà lật đổ? Không lẽ lật đổ thần tượng giả mà sai, mà nguy hiểm? Vô lý! Giải thích cho việc công bố anh hùng Lê Văn Tám là không có thật, một thần tượng giả mà ta đã tôn thờ bấy lâu, gs Phan Huy Lê đã nói: “Theo quan điểm của tôi, mọi biểu tượng hay tượng đài lịch sử chỉ có sức sống bền bỉ trong lịch sử và trong lòng dân khi được xây dựng trên cơ sở khoa học khách quan, chân thực”.
Quá đúng!
Thì tại sao người ta sợ sự thật đến thế? Vì sự thật là thứ luôn gây bất lợi, rất nguy hiểm cho chế độ ta, có phải thế chăng?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét