Tìm bài viết

Vì Bài viết và hình ảnh quá nhiều,nên Quí Vị và Các Bạn có thể xem phần Lưu trử Blog bên tay phải, chữ màu xanh (giống như mục lục) để tỉm tiêu đề, xong bấm vào đó để xem. Muốn xem bài cũ hơn, xin bấm vào (tháng....) năm... (vì blog Free nên có thể nhiều hình ảnh bị mất, hoặc không load kịp, xin Quí Bạn thông cảm)
Nhìn lên trên, có chữ Suối Nguồn Tươi Trẻ là phần dành cho Thơ, bấm vào đó để sang trang Thơ. Khi mở Youtube nhớ bấm vào ô vuông góc dưới bên phải để mở rộng màn hình xem cho đẹp.
Cám ơn Quí Vị

Nhìn Ra Bốn Phương

Thứ Hai, 10 tháng 3, 2025

MẠN-ÐÀM VỀ VỀ VÙNG CHIẾN-TUYẾN Hồi-ký của LÊ XUÂN NHUẬN - Bài của DIÊN NGHỊ


Sau ngày quốc-hận 30-4-1975, nhất là sau khi người Việt tị-nạn cộng-sản định-cư hầu khắp hoàn-cầu, sách báo tiếng Việt đua chen với tiếng nước ngoài, thể-loại hồi-ký đã chiếm một tỷ-lệ lớn trong khối ấn-phẩm lưu-hành trên thị-trường cũng như lưu-trữ trong thư-viện năm châu. Người Việt Hải-Ngoại viết hồi-ký là viết về thời-gian trước Tháng Tư Ðen, nhiều nhất là về Quân-Lực Việt-Nam Cộng-Hòa. Ðiều đó là đúng thôi.
<!>
Trong số các tổ-chức quan-trọng của Chính-Quyền Quốc-Gia thì sau Quân-Lực Việt-Nam Cộng-Hòa là Cảnh-Sát Quốc-Gia, một lực-lượng lớn mạnh về cả nhân-số, phương-tiện hành-sự, lẫn nhiệm-vụ và hoạt-động trực-tiếp đương-đầu với cộng-sản từ thành-thị đến hương-thôn, đặc-biệt là biết nhiều nhất về các bí-mật chính-trị nội-bộ (ai làm chính-biến cũng chiếm cho được Tổng-Nha và Nha Ðô-Thành trước tiên), cũng như tình-hình tệ-đoan xã-hội qua các thời-kỳ. Thế nhưng, trong lúc đã có một số hồi-ký viết về những lĩnh-vực khác, những ngành nghề khác, và các cựu Tổng-Giám-Ðốc Cảnh-Sát Công-An thì hiện ở quanh vùng Thủ-Ðô Hoa-Thịnh-Ðốn và nguyên Tư-Lệnh Nguyễn Khắc Bình thì hiện ở tại Miền Bắc California, cũng như các viên-chức khác thì hiện có mặt trên khắp thế-giới, mà lại không ai viết hồi-ký cả (chỉ trừ một mình ông Lê Xuân Nhuận với cuốn "Về Vùng Chiến-Tuyến" do nhà Văn-Nghệ xuất-bản năm 1996).

Nhân dịp điểm lại một số tác-phẩm đáng được chú ý trong mấy thập-niên cuối-cùng của thế-kỷ 20, hôm nay chúng tôi đề-cập đến cuốn "Về Vùng Chiến-Tuyến" nói trên, là một cuốn sách có nội-dung lạ, về cả ý-hướng lẫn văn-từ (về lối dùng chữ của anh, chúng tôi sẽ nói trong một bài riêng).
*
Chiều dài của các sự việc ghi trong "Về Vùng Chiến-Tuyến" bao gồm từ thời sơ-khai của chính-quyền Quốc-Gia, sau khi người Pháp trở lại Ðông-Dương vào năm 1947, đến khi Quân-Lực Việt Nam Cộng-Hòa rời khỏi Quân-Khu I rút vào Quân-Khu II và Thủ-Ðô Sài-Gòn vào cuối tháng 3 năm 1975; tức là xuyên qua 3 chế-độ chính: Quốc-Gia Việt-Nam, Ðệ-Nhất và Ðệ-Nhị Việt-Nam Cộng-Hòa, trong đó tác-giả Lê Xuân Nhuận lần-lượt giữ nhiều trách-vụ khác nhau, dân-sự có, quân-sự có, từ áp-pháp hình-sự qua chiến-tranh chính-trị, rồi qua an-ninh phản-gián, từ cấp Tỉnh lên cấp Vùng, nhưng đều có tầm quan-trọng quốc-gia. Và tác-giả đã kể lại một số sự việc điển-hình mà chính anh đã đóng một vai trò quan-trọng trong đó, tuy là kinh-nghiệm bản-thân nhưng là vang-bóng lịch-sử nước nhà, liên-quan đến nhiều nhân-vật, kể cả Tổng-Thống, và nhiều tổ-chức, kể cả Quân-Lực và Cảnh-Lực Việt-Nam Cộng-Hòa.

Hồi-ký "Về Vùng Chiến-Tuyến" tuy có ca-tụng những người và việc tuyệt-hảo sáng chói ngoài đời và bàng-bạc trong suốt gần 350 trang, nhưng cũng làm nổi bật lên một số người và việc cực-ác, nói chung là vạch mặt chỉ tên những nhân-vật và hành-động phá nước, hại dân, suốt dưới cả ba chế-độ ấy. Giá-trị của nó không phải ở chỗ đợi đến bây giờ, nhìn lui dĩ-vãng và gom góp lại tài-liệu rải-rác xung quanh để tạo dựng nên quan-điểm của mình, mà là ở chỗ chính anh đã cất tiếng lên, đã bắt tay vào, thực-hiện cảm nghĩ và thái-độ bộc-trực của mình, ngay tại chỗ và ngay trong lúc tình-thế đòi-hỏi, đến đỗi hy-sinh cuộc sống ấm-êm, chịu bị trù dập, cất chức, giam cầm, lưu đày, thiệt-thòi về cả vật-chất lẫn tinh-thần.

*
Về phần đóng góp của Lê Xuân Nhuận vào đại-cuộc chung, chúng tôi xin trích vài đoạn nói về một số việc làm điển-hình của anh:

*Ðầu thời Ðệ-Nhất Việt-Nam Cộng-Hòa:
"Thỏa-ước Geneva 20-7-1954 ra đời...

Phản-ứng của Quân-Ðội Quốc-Gia, thân Pháp, đã gây một cuộc khủng-hoảng chính-trị trầm-trọng trên toàn-quốc, xuất-phát từ Sài-Gòn và Huế. Nhưng Huế mới là trung-tâm thực-nghiệm, với hành-động quyết-liệt và cụ-thể chống-đối Thủ-Tướng Ngô Ðình Diệm. Ðại-tá Trương Văn Xương, Tư-Lệnh Ðệ-Nhị Quân-Khu, thuộc cánh trung-tướng Nguyễn Văn Hinh, Tổng Tham-Mưu-Trưởng Quân-Ðội Quốc-Gia, mở một chiến-dịch đưa đại-quân từ Huế vào tiếp-thu các Tỉnh phía trong, mà Việt-Minh vì phải tập-kết ra Bắc nên giao lại cho ta. Theo chương-trình chính-thức thì Diệm sẽ từ Saigon ra chủ-tọa lễ thiết-lập Chính-Quyền Quốc-Gia tại vùng đất mới này. Theo kế-hoạch riêng của cặp Hinh+Xương thì Diệm, trên đường đi từ Huế vào Quảng-Ngãi, sẽ bị lính và dân dàn chào bằng tiếng hô đả-đảo cùng với trứng thối và cà chua. Các bức tường vẽ khẩu-hiệu đã được xây lên; và biểu-ngữ, bích-chương cùng truyền-đơn (nội-dung: "10 vé phi-cơ cho gia-đình họ Ngô, hay là 100 ngàn mạng sống của binh-sĩ Quốc-Gia?" đã được chuẩn-bị sẵn dọc đường rồi. Một số đơn-vị ly-khai đã lập chiến-khu Ba Lòng, và súng đã nổ giữa những người cùng chống-Cộng với nhau.

Thành Huế ngẫu-nhiên được chia thành hai trận-tuyến. Bộ Tư-Lệnh Quân-Khu thì đóng trong Ðại-Nội, phía Bắc sông Hương; nhà ông Ngô Ðình Cẩn, trung-tâm quy-tụ của gia-đình họ Ngô, thì nằm trên Xóm Phú-Cam, phía Nam sông Hương. Bộ-phận "Tiếng Nói Quân-Ðội" của tôi lại đặt trụ-sở tại Ðài Phát-Thanh Huế, trên bờ phía Nam. Ðể biểu-dương lực-lượng, Quân-Khu đưa đến hai chiếc xe tăng, án-ngữ ở hai bên sân, trước Ðài. Các chương-trình vô-tuyến dân-chính chỉ có nội-dung lập-lờ, thông-tin hàng hai...

Nhóm Ky-Tô-Giáo hạt-nhân của Ðảng Cần-Lao sau này, qua nhạc-sĩ Ngọc-Linh, móc nối tôi, lúc ấy là Trưởng Ðài "Tiếng Nói Quân-Ðội (Miền Trung)", kiêm biên-tập-viên báo "Tiếng Kèn", kiêm phóng-viên chiến-tranh, kiêm Trưởng Toán tuyên-truyền lưu-động của Quân-Khu. Tôi không theo đảng nào hết, nhưng đã quyết-định ủng-hộ Diệm để được nhận sự giúp-đỡ của Hoa Kỳ. Tôi thảo truyền-đơn, tài-liệu, bí-mật tuyên-truyền cho "chí-sĩ họ Ngô".

Bộ Tham-Mưu của Xương biết được nên không tin-tưởng ở tôi. Họ lập hẳn một đài phát-thanh riêng, trong Thành-Nội, để tự họ phổ-biến lập-trường chống Diệm và hô-hào dân-chúng nổi lên.

Không còn bị cấp trên ràng-buộc, tôi chính-thức dùng "Tiếng Nói Quân-Ðội" để hậu-thuẫn cho Diệm và Hoa Kỳ.

Chương-trình phát-thanh của tôi có ảnh-hưởng rất lớn trong quần-chúng, vì làn sóng của Ðài Huế hồi đó phát đi rất mạnh và xa, Nam-Phần Bắc-Phần cũng đều nghe được, trong lúc "đài bí-mật" thì nhỏ và yếu, chỉ luẩn-quẩn vùng gần, lại khi-có khi-không. Tôi đã lèo lái để người dân xứ Huế, gốc-gác của họ Ngô, nơi mà toàn-quốc nhìn về, trông thấy hai chiếc xe tăng trấn đóng trước Ðài mà tin-tưởng là "phe chủ-động" trong quân-lực đã đứng hẳn về phía Diệm, nên biệt-phái chiến-xa cho tôi để bảo-vệ Tiếng Nói của mình, chống lại "phe yếu thế" Hinh+Xương.

Từ đó, các phần-tử thân-Diệm mới ra mặt hoạt-động công-khai..." (trang 126-129)

*Cuối thời Ðệ-Nhị Việt-Nam Cộng-Hòa:
"Ngay trong phiên họp (tháng 9-1973) mà lần đầu tiên có tôi là tân Giám-Ðốc Ngành Ðặc-Cảnh Vùng, thiếu-tướng Hoàng Văn Lạc, Phó Tư-Lệnh Quân-Khu I, nhấn mạnh đến tình-hình an-ninh chung, nhất là ngay giữa và xung quanh Thành Ðà-Nẵng, nơi Quân-Ðoàn I và Quân-Khu I đặt tổng-hành-dinh, nơi bây giờ là thủ-phủ của Miền Trung. Các vấn-đề điển-hình được nêu ra: Kho Xăng lớn nhất của Quân-Khu I ở Liên-Chiểu, sát bên chân đèo Hải-Vân, đã bị Việt-Cộng tấn-công mấy lần; các bồn xăng dự-trữ quan-trọng khác ở giữa nội-thành cũng bị đặc-công VC cắt rào thép gai dở chừng; xe lửa từ Huế vào khỏi hầm Ðèo Hải-Vân là bị VC giựt mìn đều đều; đặc-biệt là ở phía Nam núi Ngũ-Hành-Sơn, trực-thăng của trung-tướng Ngô Quang Trưởng, Tư-Lệnh Quân-Ðoàn I và Quân-Khu I, thường bị VC bắn sẻ, nên ổng phải tránh vùng đó bằng cách bay vòng ra xa...

Tôi không cần thắc-mắc tại sao các cơ-quan và đơn-vị Quân-Lực và Cảnh-Lực sở-tại đã không thanh-toán được các ung-nhọt kinh-niên này. Tôi liền tự-nguyện đảm-trách việc phục-hồi và bảo-đảm an-ninh lâu dài cho các nơi kể trên..." (trang 54)

Kết-quả là:

"Tổng-kết thành-tích công-tác chung (tính từ cuối tháng 9-1973 đến gần cuối tháng 3-1975, một năm rưỡi) định để chào mừng Ngày Cảnh-Lực Việt-Nam Cộng-Hòa 01-06-1975:

A/ Về Cộng-Sản Việt-Nam:

1- Ðã hạ-sát 20+ VC, bắt sống 63+ VC, chiêu-hồi 135+ VC.
2- Ðã phá vỡ 10+ tổ-chức VC khủng-bố, phá-hoại, trinh-sát, dân+địch-vận, võ-trang tuyên-truyền, v.v...
3- Ðã khui phá 5+ hầm bí-mật VC, tịch-thu 20+ hỏa-tiễn 122 ly, 11+ AK-47, 6+CKC, 10+ súng lục nhiều loại, 32+ lựu-đạn, 3+ tấn gạo, v.v...
4- Ðã bắt giữ 6+ tổ-chức tiếp-tế, 2+ đường dây kinh-tài VC, tịch-thu 2+ tấn gạo, 1,000+ Mỹ-kim...
5- Ðã phá vỡ ổ đặc-công VC vùng Nam núi Ngũ-Hành-Sơn, vốn chuyên bắn sẻ lên phi-cơ trực-thăng của trung-tướng Ngô Quang Trưởng. Kể từ cuối năm 1973, đã tái-lập và duy-trì an-toàn 100% cho đường bay của Tư-Lệnh Quân-Ðoàn I/Quân-Khu I khắp vùng nói trên.
6- Ðã thanh-toán xong các phần-tử đặc-công VC nội-thành. Kể từ cuối năm 1973, chúng không còn cắt rào thép gai vào phá-hoại các bồn xăng dự-trữ của ta.
7- Ðã chận đứng vĩnh-viễn mọi nỗ-lực của đặc-công VC vùng Nam đèo Hải-Vân. Kể từ cuối năm 1973, chúng không còn tấn-công Kho Xăng lớn nhất của Quân-Khu I ở Liên-Chiểu, sát đèo Hải-Vân.
8- Ðã chấm dứt tức-thì mọi toan-tính của đặc-công VC vùng Bắc Tỉnh Quảng-Nam vốn giựt mìn đều đều các chuyến xe lửa, giết hại hành-khách thường-dân hằng ngày từ Huế vào. Kể từ cuối năm 1973, đã tái-lập và duy-trì an-ninh 24/24 giờ trên tuyến thiết-lộ này.
9- Ðã triệt-tiêu mọi hoạt-động khủng-bố và phá-hoại của biệt-động VC nội-thành, vốn thường-xuyên quấy rối phố-phường đông dân. Chỉ trừ một vụ VC xúi-giục trẻ con ném chất nổ gây thương-tích cho Cảnh-Sát Lưu-Thông tại Ðà-Nẵng, còn thì kể từ cuối năm 1973, đã tái-lập và duy-trì an-ninh hoàn-toàn tại khắp các Thành và các Thị trong toàn Quân-Khu I..." (trang 333-334).

B/ Về Cộng-Sản Ðông-Âu:

"I- Ðã tuyển-dụng:
2 sĩ-quan Ba-Lan, và
2 sĩ-quan Hung-Gia-Lợi...

Các điệp-viên này đã được tôi chuyển-giao cho Người Bạn Ðồng-Minh; và, sau khi hồi-hương, họ đã hoạt-động nội-tuyến cho Thế-Giới Tự-Do ngay trong hàng-ngũ Ðảng, Nhà Nước và Bộ-Ðội của họ, trong tổ-chức quân-sự cộng-sản quốc-tế Minh-Ước Vác-Xô-Vi, và tại thủ-đô các nước liên-quan, kể từ cuối năm 1973...

2- Ðang móc nối... v.v..." (trang 334) v.v...

C/ Về Nội-Chính:
1- Ðã đối-thoại trực-tiếp với thạc-sĩ Vũ Văn Mẫu, Chủ-Tịch, và giáo-sư Võ Ðình Cường, dân-biểu Phan Xuân Huy, v.v... thuộc Ban Lãnh-Ðạo trung-ương của "Lực-Lượng Hòa-Giải Hòa-Hợp Dân-Tộc", được họ hứa chắc là sẽ không gây xáo-trộn an-ninh trật-tự chung tại Miền Trung.
2- Ðã cài cấy người vào nội-bộ giới "Phật-Giáo tranh-đấu" nên ngăn-ngừa và đối-phó kịp thời mọi mưu-toan bạo-động, phát-hiện cộng-sản nằm vùng trong đó, tại toàn Khu I.
3- Ðã họp báo trình-diện trước công-chúng các phần-tử VC đã xâm-nhập vào Ban Ðại-Diện Tổng-Hội Sinh-Viên Huế và Ban Lãnh-Ðạo "Phong-Trào Chống Tham-Nhũng" tại xóm đạo Phú Cam.
7- Ðã xâm-nhập được vào (và cầm nắm vững) tất cả các chính-hội, giáo-hội, nghiệp-hội, hữu-hội, học-hội, văn-hội, thiện-hội... khắp Miền Trung... V.v...
9- Đã phát-hiện ác-ý vu-cáo một số thành-viên Hội-Đồng Tỉnh Thừa-Thiên và Thành-Phố Huế là cán-bộ VC nằm vùng, để hãm-hại những kẻ có chính-kiến bất-đồng"... (trang 335)

*
Thế nhưng, không phải Lê Xuân Nhuận chỉ biết đem hết tâm-huyết của mình ra mà phục-vụ Chính-Nghĩa, gặt hái những thành-quả công-tác rỡ-ràng, mà đã là xong. Từ ngày bắt đầu có lĩnh-thổ riêng cho phe Quốc-Gia, đến khi chiến-tranh Quốc-Cộng gần tàn, anh đã liên-miên bất-mãn với mọi chế-độ, nên đã hứng chịu nhiều điều chua-cay đắng-xót trong đời.

Lý-do là vì anh không cúi đầu cam tâm trước những lỗi-lầm, và cả tội-phạm, của nhiều nhân-vật cầm quyền các cấp xung quanh.

Chúng tôi lại xin trích tiếp vài đoạn nói về một số tình-hình và phản-ứng của anh:

*Dưới thời Quốc-Gia Việt-Nam:
"Riêng ở bên này làn ranh, tôi thấy Cựu-Hoàng Bảo-Ðại thì quá yếu mềm mà đế-quốc Pháp thì quá luyến-tiếc giấc mơ đô-hộ Việt-Nam, nên đã viết một cuốn truyện dã-sử nhan-đề "Trai Thời Loạn" để gửi-gắm ý nghĩ của mình, và kết-quả là tôi đã bị cơ-quan An-Ninh Quốc-Gia bắt giam; sau nhờ có học-giả Cao Văn Chiểu, giám-đốc Thông-Tin Lê Tảo, ký-giả Phạm Bá Nguyên, cùng nhiều nhân-sĩ khác can-thiệp với Thủ-Hiến Phan Văn Giáo tôi mới được thả ra..." (trang 125)

*Dưới thời Ðệ-Nhất Cộng-Hòa:
"Dù muốn nhắm mắt, ngậm miệng cho qua ngày, thì cũng vẫn không yên thân. Bộ-hạ của tập-đoàn chuyên-quyền đã đến móc nối "ông Ðồn Lợi" cũng như các bạn kia, và tôi. Thuận theo thì danh lợi hanh-thông; trái lại, thì..." (trang 94)

"Thế rồi biến-cố "Ngày lễ Hai Bà Trưng năm 1960" xảy ra.

Tôi thuyết-trình về tinh-thần ái-quốc của Trưng Nữ-Vương, theo tài-liệu học-tập của Trung-Ương, trong phong-trào "học-tập chính-trị và công-dân giáo-dục" do ông Cố-Vấn Ngô Ðình Nhu chủ-trương.

Khi đến câu "quân của Hai Bà là quân ô-hợp nên bị thất-trận" tôi đã cố ý bỏ qua ngữ-đoạn "là quân ô-hợp"; hội-đường thắc-mắc, nhiều người đòi tôi đọc trọn và giải-thích tính-từ "ô-hợp". Tôi giải-thích xong chữ ấy, thanh-minh rằng tôi không muốn trong lúc tưởng nhớ công-đức của tổ-tiên anh-hùng mà lại chê-bai phẩm-chất chiến-đấu của tiền-nhân.

Tôi nói: Có lẽ soạn-giả sơ ý. Theo tôi thì chỉ cần nói: quân Hán đông hơn, mạnh hơn, nên quân Hai Bà thất-trận, là đủ. Ở trường đại-học mới có vấn-đề nghiên-cứu sử-liệu đầy-đủ và khách-quan; còn đây chỉ là bài học công-dân giáo-dục phổ-thông nhắm vào đa-số bình-dân, cốt để khích-động đồng-bào noi gương yêu nước của Hai Bà, chỉ cần đề-cập những gì có lợi cho mục-đích trước mắt mà thôi... Nhưng có ý-kiến cho rằng tôi đã dám chê ông Cố-Vấn Nhu, và muốn để cho mọi người thấy rằng Chính-Phủ của Ngô Tổng-Thống khinh-thường dân-chúng, chủ-trương ngu-dân?

Hiển-nhiên số đông đã vô-hình-trung tạo ra cơ-hội cho tôi lợi-dụng mà nói lớn lên những điều cần nói công-khai:
Tài-liệu mà chúng ta học-tập ở đây thì nói rằng Hiến-Pháp của Việt-Nam Cộng-Hòa là tiến-bộ hơn Hiến-Pháp của Hiệp-Chủng-Quốc Hoa-Kỳ. Cũng thế, học-tập về chế-độ hiện-tại thì chỉ toàn là đề-cao những tốt-lành-ngay-chính, chứ có ai đi phanh-phui những xấu-dữ-gian-tà đâu!

Thế là mọi người bỏ mất trọng-tâm. Hội-đường chia làm hai phe: Ða-số đồng-ý với tôi, dẫn-chứng từ những sai-lầm bất-công đến những gian-tham tàn-ác của nhóm đặc-lợi đặc-quyền. Tôi nói về Ðảng Cần-Lao và các phần-tử Ky-Tô-Giáo ác-ôn, nhất là "mật-vụ Công-Tác Ðặc-Biệt Miền Trung". Thiểu-số đắc-thời thì chối-cãi, biện-minh. Không-khí quá găng, chủ-tọa phải cho giải-tán; nhưng dù ra khỏi phòng họp mọi người vẫn còn phát-biểu rất hăng.

Việc làm của tôi đã mở rộng đường cho những chống-đối công-khai và đồng-loạt của nhiều tập-thể lớn về sau. Riêng trường-hợp của tôi đã gây nên mối bất-đồng quan-điểm giữa hai ông Cố-Vấn họ Ngô. Ông Cẩn thì muốn dùng biện-pháp mạnh đối với tôi, nhưng ông Nhu thì không. Do đó, họ giao tôi cho Bộ Nội-Vụ áp-dụng kỷ-luật hành-chính.
Sau ba tháng bị cất-chức, giam cầm, tôi bị ghép vào thành-phần "phản-loạn" và bị đày lên Cao-Nguyên là "vùng nước độc và nguy-hiểm", bị đình thăng+thưởng, bị cấm giữ chức chỉ-huy, cấm đi nước ngoài, cấm về miền xuôi, cùng bị "bí-mật theo-dõi về hành-vi chính-trị"..." (trang 188-190)

*Dưới thời Ðệ-Nhị Cộng-Hòa:

"Chính-sách quân-cách-hóa:
Năm 1971, Lực-Lượng Cảnh-Sát Quốc-Gia của Việt-Nam Cộng-Hòa lại được cải-tổ; lần này rõ-ràng là để chuẩn-bị cho tình-hình hậu-chiến Việt-Nam.

Thêm nhiều sĩ-quan Quân-Lực được biệt-phái qua nắm giữ các chức-vụ chỉ-huy quan-trọng trong Ngành Áp-Pháp. Trừ một thiểu-số có khả-năng, còn thì đa-số đã không thạo việc mà không chịu học lại còn lợi-dụng cương-vị mới (có quyền-hành trực-tiếp đối với dân-nhân) để làm lợi riêng cho bản-thân, do đó, làm hại chung cho hoạt-động của cơ-quan trọng-yếu này của Chính-Quyền. Tôi thấy trước hậu-quả bất-lợi cho chế-độ nói chung, nhất là qua chính-sách quân-cách-hóa guồng máy này, nên đã gửi lên Tư-Lệnh Ðặc-Cảnh Trung-Ương, hồi đó là đại-tá Nguyễn Mâu, một bức thư điều-trần quan-điểm của mình.

Trung-Ương phải phái đại-tá Ðặng Văn Minh, Phó Tư-Lệnh Ðặc-Cảnh Trung-Ương, đến Vùng II triệu-tập một cuộc họp nội-bộ các cấp chỉ-huy để xoa dịu tình-hình.

Tôi bị giáng-chức; trung-tá quân-nhân X được cử đến giữ chức-vụ Giám-Ðốc Ngành Ðặc-Cảnh thay tôi tại Vùng này..." (trang 18-19)

*
Ðể dẫn-chứng cho nhận-định của mình, Lê Xuân Nhuận đã kể lại rất nhiều sự-việc xấu-xa thời đó, tưởng như chỉ có vào thời hỗn-mang. Chúng tôi xin trích vài vụ tượng-trưng:

1- Dưới thời Ðệ-Nhất Cộng-Hòa:

a/ "Chính-viện không truy-tố bị-can ra trước pháp-viện, mà lại sử-dụng luật rừng để bạo-hành đối với can-nhân... Vào một buổi sáng nọ, như để chứng-minh cụ-thể cho những dư-luận lan tràn lâu nay, đồng-bào đã đến tận nơi để thấy tận mắt thi-thể của một nạn-nhân: ông Võ Côn, cựu Phó Giám-Ðốc Cảnh-Sát Công-An Trung-Việt, bị giết chết vứt bỏ xác ở chân núi Ngự-Bình." (trang 184);

b/ "Nhà thầu Nguyễn Văn Yến thầu được cơ-sở kinh-doanh đồ-sộ của Pháp-kiều Morin chính giữa trung-tâm thủ-phủ của Miền Trung. Sự thành-công của Yến là một gai nhọn trước mắt những kẻ muốn chiếm độc-quyền khai-thác hoặc chi-phối mọi nguồn lợi kinh-tài. Thế là Yến bị bắt. Vợ Yến bị bệnh hiểm-nghèo, đã được y-sư căn-dặn kỹ-càng: muốn sống thì đừng gần-gũi đàn-ông. Thương chồng... chị được đưa đến ra mắt ông Cố-Vấn để cầu xin Cậu thi-ân. Nhờ ân của "cậu", chị chết. Liền sau đó, chính Yến cũng bị giết chết trong tối-tăm." (trang 185);

c/ "Cẩn thì thể-hiện hỏa-ngục ở Mang Cá, ở Chín Hầm... Chúng bắt bừa-bãi, nhốt kín nhiều nơi, lâu lâu mới chở một số đến Ty Cảnh-Sát cho gặp thân-nhân vào lúc nửa đêm, tại hội-đường ở trên lầu. Tại đó, chúng cũng khảo-đả nạn-nhân. Lần đó, chúng đánh thầu-khoán Nguyễn Ðắc Phương vỡ đầu, rồi ném xác xuống dưới sân, tri-hô là Phương nhảy lầu tự-tử. Thì ra hội-đường, là nơi mà tôi, Trưởng-Phòng Huấn-Luyện của Ty sở-quan, truyền-bá lý-thuyết lý-tưởng về nghiệp-vụ, nơi tôi phổ-biến đạo-đức chính-trị của Ngô Tổng-Thống, đã bị dùng làm địa-điểm chà-đạp nhân-vị của con người." (trang 187); v.v...

2- Dưới thời Ðệ-Nhị Cộng-Hòa:

a/ Một viên Trưởng Ty Cảnh-Sát Quốc-Gia tại một Tỉnh nọ, đã ký công-văn báo-cáo lên Trung-Ương rằng chính... cha mình là cán-bộ Việt-Cộng đã lén-lút về móc nối với mình! Khi bị Lê Xuân Nhuận, Giám-Ðốc Ðặc-Cảnh Vùng I, điều-tra, hỏi (anh nghĩ gì khi ký tên vào văn-bản này?), đương-nhân trả lời "họ đưa lên thì tôi ký, chứ tôi có... đọc gì đâu!" (trang 265);

b/ Một viên Giám-Ðốc Ðặc-Cảnh cấp Vùng, (đã cấp cho nhiều thanh-niên đến tuổi quân-nhiệm những Giấy Giới-Thiệu để người mang giấy cũng được xem là cảnh-nhân, mà cảnh-nhân thì được miễn quân-nhiệm). "Ðương-nhân đã cấp giấy ấy cho cả quân-nhân tại-ngũ để họ trả vũ-khí lại mà trở về nhà!" (trang 104);

c/ Một hôm, các đơn-vị Quân-Lực đi hành-quân đã tịch-thu của Việt-Cộng nhiều chiến-lợi-phẩm, trong đó có một Nghị-Quyết của Ðảng-Ủy Liên-Khu, đề-cập đến tình-hình các mặt của Việt-Nam Cộng-Hòa, nhiệm-vụ của chúng, và kế-hoạch cho một cuộc tấn-công mới, nhằm chiếm giữ thành-phố của ta lâu dài hơn. Ðoạn kết Nghị-Quyết của VC ghi rõ: sau khi chiếm được... chúng sẽ dựng lên một chính-quyền mới, gồm toàn các đồng-chí công-khai hợp-pháp của chúng, đó là sáu Nghị-Viên đương-kim của Hội-Ðồng Tỉnh và Thành-Phố sở-tại. Tiểu-Khu-Trưởng kiêm Tỉnh-Trưởng đã báo-cáo lên Trung-Ương, để giải-nhiệm và có biện-pháp đối với các phần-tử VC nằm vùng kia. Lê Xuân Nhuận điều-tra, mới phát-hiện ra là Nghị-Quyết ấy có thật, ở những đoạn đầu, còn ở đoạn sau, ghi tên sáu Nghị-Viên kia là do tập-đoàn cựu Ky-Tô-Giáo Cần-Lao, cả trong chính-quyền lẫn trong giáo-hội, ngụy-tạo thêm vào, hầu nhân dịp ấy mà triệt-hạ các nhân-vật dân-cử vốn là đảng-viên Ðảng Ðại-Việt mà cũng là tín-đồ Phật-Giáo thuần-thành! (trang 295-299); v.v...

*
Nói về chính-trị nội-bộ, thường thì người ta đứng trên lập-trường chống "gia-đình-trị họ Ngô" để chỉ công-kích cố Tổng-Thống Ngô Ðình Diệm và phe-nhóm, hoặc đứng về phía "chế-độ cũ" để chỉ chê-bai các tướng-lĩnh cầm đầu cuộc chính-biến 1-11-1963 và tập-đoàn cựu Tổng-Thống Nguyễn Văn Thiệu. Ðằng này Lê Xuân Nhuận đã đứng vào thế đối-lập trường-kỳ, chống cả hai phía, vượt mốc thời-gian.

Cứ theo nội-dung "Về Vùng Chiến-Tuyến" thì anh có những căn-cứ, nhận-thức và kết-luận riêng của anh.

Thí-dụ, về cố Tổng-Thống Ngô Ðình Diệm, anh đã tỏ bày ý-kiến với Người Bạn Ðồng-Minh (một cách gọi cố-vấn CIA bên cạnh Cảnh-Sát Ðặc-Biệt của Việt-Nam Cộng-Hòa):
"Tôi tin Hoa-Kỳ không muốn giết Diệm. Nhưng điều chắc-chắn là Hoa-Kỳ không muốn chế-độ Diệm tồn-tại lâu hơn.

Kỳ-thị tôn-giáo là một trong nhiều nguyên-nhân. Diệm đánh hỏng những giá-trị tinh-thần của Mỹ mà Hoa-Kỳ muốn Diệm là biểu-trưng. Căn-bản là các quyền tự-do ghi trong Tu-Chính-Án số 1 của Hiến-Pháp Hoa-Kỳ: ngôn-luận, tín-ngưỡng, v.v... mà Diệm khinh thường... Nhưng nguyên-nhân ấy chưa đủ thuyết-phục để khiến Quân-Lực phải ra tay...

Diệm phá vỡ kế-hoạch của Mỹ thành-lập Liên-Bang Ðông-Dương và Liên-Phòng Ðông-Bắc Á-Châu.

Và Diệm hầu như suýt dâng Miền Nam Việt-Nam cho cộng-sản: ổng mưu thỏa-hiệp với Bắc-Việt, lúc ấy là một khối chính-trị và quân-sự to lớn, thống-nhất và ngoan-cường bội-phần hơn Miền Nam, có thừa thủ-đoạn và khả-năng tiêu-diệt thành-phần Quốc-Gia. Ổng muốn lạnh-nhạt với Mỹ, trong lúc đối-ngoại thì mọi việc đều nhờ Mỹ đỡ đầu, đối-nội thì nền kinh-tế còn phôi-thai, cả guồng máy chính-quyền, trị-an và quốc-phòng, v.v... đều sống nhờ vào viện-trợ của Hoa-Kỳ..."

Còn về cái chết của Diệm thì:
"Về mặt đời: cố Tổng-Thống Ngô Ðình Diệm, dù muốn dù không, cũng đã trở thành một con hổ dữ. Hơi trái tai ổng, hơi gai mắt ổng, đố ai thoát khỏi nanh-vuốt của trận lôi-đình. Huống gì chống đối ổng, lùng rượt ổng, bắt trói ổng... Tôi kính trọng Diệm, tôi không tán-đồng việc giết Diệm, tôi phản-đối cách giết Diệm; nhưng tôi thông-cảm tình-cảnh của những kẻ đã trót cỡi lên đầu hổ rồi. Giết hổ hay hổ giết mình... (Hơn nữa, chính Diệm cũng đã biết trước là sẽ lâm-nguy. Ổng nói: "Tôi chết: hãy trả thù cho tôi!" Nếu chết tự-nhiên thì sao lại phải trả thù? Ngoài ra, ổng còn làm sẵn đường hầm bí-mật để trốn từ Dinh Tổng-Thống ra ngoài).

Về mặt đạo:
Thứ nhất: Diệm chịu ảnh-hưởng Ðạo Nho, muốn mình "tiết trực, tâm hư". Nhưng Ðạo Nho lấy "trung-quân" làm trọng; mà Diệm thì không chịu làm một bề-tôi lương-đống, đã phản-bội Bảo-Ðại để lên làm Nguyên-Thủ Quốc-Gia, tức là đã phạm tội bất-trung với vua. Thế là Nho-Giáo không dung.

Thứ hai: Diệm hất đổ Bảo-Ðại vì Bảo-Ðại bất-tài. Ðiều đó đúng; tức Diệm thực-thi chủ-nghĩa thực-dụng, một thứ đạo-đức mới. Học-thuyết duy-ích, vị-lợi ấy chủ-trương nhân-danh số đông để làm điều có ích-lợi chung. Các tướng lật Diệm đã làm như thế; họ chỉ noi theo gương ổng mà thôi! Ðó là quy-luật sinh-tồn! Vì Diệm đã nêu tiền-lệ: mình truất ngôi người này được, thì kẻ khác cũng lại hất cẳng mình được, chứ sao! Thế là đạo-đức cũ cũng không dung.

Thứ ba: Diệm là tín-đồ Ðạo Ky-Tô. Ðạo ấy cấm-đoán mọi đạo khác, theo các Ðiều Răn thứ 1 và thứ 2 của Ðức Chúa Trời: "Các ngươi không được thờ thần nào khác, ngoài Ta; không được khắc hình-tượng cho bất-cứ cái gì trên cõi đời này; không được thờ-phụng chúng" (Ex 20:3-5). Thế mà Diệm còn tôn-sùng giáo-lý của Ðức Khổng, dùng hình khóm trúc làm biểu-hiệu cho tinh-thần Nho-Giáo của mình vả của cả Quốc-Gia do mình đứng đầu. Thế là Thiên-Chúa-Giáo cũng không dung..." (trang 306-310)

Lê Xuân Nhuận kết-luận:
"Cố Tổng-Thống Ngô Ðình Diệm đã tự giết mình!" (trang 307)

Và anh nói thêm:
"Nhưng có vài điều đáng nói: Thứ nhất, Diệm phản Bảo-Ðại thì Diệm vẫn còn mắc nợ Bảo-Ðại, vì Bảo-Ðại dùng Diệm mà Diệm không giúp ích gì cho Bảo-Ðại; nhưng các tướng lật Diệm thì Diệm vẫn còn mang ơn các tướng, vì Diệm dùng các tướng thì các tướng đã liều thân xông-pha trận-tiền, đánh dẹp các giáo-phái, bình-định xứ-sở, ổn-định tình-hình cho chế-độ Diệm vững an. Thứ hai, nếu Diệm có đức, có tài, thì đó chỉ là thuộc-tính riêng của một người, chứ không nhất-thiết có nghĩa là hễ người nào khác phe thì đều tầm-thường, và bất-cứ đồ-đệ nào của Diệm sót lại cũng đều xứng-đáng lên làm lĩnh-tụ quốc-dân..." (trang 310)

Còn về Tổng-Thống Nguyễn Văn Thiệu thì anh phát-biểu:
"Chắc anh đã biết là tôi đối-lập với chính-sách của Tổng-Thống Nguyễn Văn Thiệu. Nhưng tôi chỉ chống chế-độ quân-phiệt, tôi chỉ phản-đối việc quân-cách-hóa Chính-Quyền, nhất là với Cảnh-Lực; tôi đòi-hỏi thực-thi Kế-Hoạch Cảnh-Sát-Hóa, là một quốc-sách tối-thượng mà Hoa-Kỳ tặng cho để làm sách-lược hậu-chiến, nhưng Thiệu xếp bỏ không dùng..." (trang 311)

Về tình-hình chung (vào cuối tháng 3-1975), anh nói:
"Thiệu đang gặp nhiều khó-khăn: Hoa-Kỳ rút ra, cộng-sản tiến vào, đối-lập lấn lên. Lần đầu tiên người dân Việt-Nam được tự-do xúc-phạm một nguyên-thủ quốc-gia mà không sợ bị bắt nhốt, trả thù... Nếu Thiệu từ-chức thì chỉ có Phó Tổng-Thống Trần Văn Hương lên thay. Với Hương, tình-hình sẽ như thế nào? Còn nếu muốn loại cả chế-độ Thiệu tức-thời thì chỉ có cách đảo-chính quân-sự, việc mà các kẻ chủ-trương không thuyết-phục được nên không xảy ra. Nhưng nếu xảy ra thì Chính-Quyền sẽ nằm trong tay các tướng Minh, Khiêm, Kỳ, v.v... hoặc người nào khác thì cũng thế thôi. Kinh-nghiệm Cách-Mạng 1-11-1963: thay-đổi toàn-diện thì tình-hình sẽ như thế nào? Tóm lại, người ta mới nghĩ đến việc loại Thiệu, nhưng chưa nghĩ đến tình-hình hậu-Thiệu; hoặc cũng đã có nghĩ đến, nhưng không thực-tế, chỉ chủ-quan, cầu-may. Thực-tế là đã có Việt-Nam-Hóa, không còn báo-cô Hoa-Kỳ như trước được nữa, mà quốc-dân thì chưa đủ sức tự-túc, tự-tồn..." (trang 314)

Nói riêng về thiểu-số quân-nhân vô-kỷ-luật, anh viết:
"Tôi lấy quốc-lộ số 1 là con đường bộ huyết-mạch nối liền từ Thủ-Ðô ra Miền Trung, đoạn từ Sa Huỳnh ra đèo Hải-Vân, trong đó có Ðà-Nẵng, để làm bối-cảnh điển-hình. Trên con đường này không những chỉ có sự đi lại của mọi tầng-lớp dân-nhân, các loại ngoại-kiều, mà còn có sự hiện-diện thường-xuyên và tập-trung hoạt-động của mọi cơ-quan và đơn-vị thi-hành luật-pháp và duy-trì an-ninh trật-tự chung. Vào thời-điểm cuối 1973, trung-bình hai tháng là có một vụ quân-nhân dùng súng bắn bừa vào xe đò chở đầy hành-khách đang chạy trên quốc-lộ số 1, gây thương-tích cho một vài thường-dân.

Nhưng đến mấy tháng đầu năm 1975, liền trước ngày thất-thủ Quân-Khu địa-đầu này, tổng-số thống-kê mỗi tháng đã lên đến cả chục vụ, gây cả tử-thương cho nhiều hành-khách, trong đó có một số là quân-nhân, và có cả một tu-sĩ của Ðạo Ky-Tô." (trang 271-273)

Anh giải-thích thêm:
"Lính phải ngăn-chận kẻ thù đằng trước để che-chở dân đằng sau. Ðằng này: ở cấp Xã thì Nghĩa-Quân thu mình trong một vài chòi gác; ở cấp Quận thì Ðịa-Phương-Quân thủ-thế trong khuôn-viên trụ-sở Chi-Khu; còn Chủ-Lực-Quân thì sau các cuộc hành-quân là rút về trại binh. Cộng-sản chiếm được phần lớn không-gian và thời-gian, nhất là ban đêm, cô-lập lính trong đồn và chế-ngự dân bên ngoài. Lính đã không bảo-vệ được dân thì thôi, làm sao bắt dân phải làm khiên mộc bên ngoài bảo-vệ cho lính trong đồn?" (trang 316)

Và anh kết-luận:
"Quân-Lực Việt-Nam Cộng-Hòa quả thật thiện-chiến, nhưng dù có được Hoa-Kỳ tiếp-tục viện-trợ và yểm-trợ thì vẫn sẽ khó thắng được đối-phương!" (trang 315)

*

Ðương-nhiên, bên ngoài Quân-Lực còn có Cảnh-Lực.
Lê Xuân Nhuận viết "Về Vùng Chiến-Tuyến" với tư-cách một cựu viên-chức cao-cấp Cảnh-Sát Quốc-Gia, nhưng anh lại không chú-trọng đề-cao ngành nghề của mình như các tác-giả khác đối với lĩnh-vực hoạt-động quá-khứ của họ; ngược lại, anh đã nhấn mạnh đến một quan-niệm đặc-biệt của anh về tổ-chức và điều-hành Lực-Lượng CSQG, mà anh đã từng cố gắng phổ-biến ngay từ thời đó, và do chính bản-thân anh áp-dụng làm gương, và đã đem lại thành-quả tuyệt-vời, để dựa vào đó mà phê-phán thẳng thừng một số các cấp lĩnh-đạo cũng như chấp-hành mà đã có những chủ-trương và lề-thói hành-sự không những bất-lợi tức-thời mà còn di-hại về sau. Thay vì chỉ kể lại các thành-tích công-tác lớn-lao, anh đã nhấn mạnh đến những khuyết-điểm tày đình.

Cảnh-Lực nói chung thì, theo anh:
"Cảnh-Lực, với tổ-chức và điều-hành hiện nay, không giúp được gì đúng với mong đợi của mọi người. Cảnh-Sát mới xuống đến Xã, các "Xã an-ninh" mà thôi, và chỉ là Cảnh-Sát Sắc-Phục, không làm điệp-báo, không lùng+diệt địch, và cũng không chống-cự nổi nếu bị đối-phương tấn-công. Ðặc-Cảnh chỉ ở cấp Quận, và Ban Tác-Vụ chỉ có mấy người, làm sao nắm hết các Xã, các Thôn trong khắp khu-vực trách-nhiệm của mình, nhất là khi không có đủ phương-tiện để tổ-chức các đường dây... (trong lúc VC từ lâu đã mọc rể nảy mầm từ hạ-tầng nông-thôn)" (trang 316)

Tóm lại, như lời giới-thiệu đầu sách, "Về Vùng Chiến-Tuyến" là mặt trái của tình-hình, những "bí-mật lịch-sử", tự chúng giải-đáp vấn-nạn: "Tại sao Việt-Nam Cộng-Hòa bại-vong?"

*
Trên đây là một số đoạn trích trong hồi-ký của Lê Xuân Nhuận. Tôn-trọng ý-kiến cá-nhân, ở đây chúng tôi không tán-đồng hay chống-đối ý-kiến của anh. Có điều, chúng tôi và một số bạn đã có chứng-kiến quang-cảnh một buổi picnic kỷ-niệm "Ngày Cảnh-Lực mồng 1 tháng 6” của Liên-Hội Cựu CSQG Bắc Cali, trong đó đã có sự hiện-diện của thiếu-tướng Nguyễn Khắc Bình, cựu Tư-Lệnh CSQG, sau khi "Về Vùng Chiến-Tuyến" mới được phát-hành. Khi Lê Xuân Nhuận đến nơi thì hầu như các cựu-đồng-nghiệp của anh đều có vẻ dè-dặt đối với anh, một trong số ít niên-trưởng của ngành; đến khi thấy thiếu-tướng Bình và anh đã chuyện-trò vui-vẻ với nhau, họ mới trở lại bình-thường.

Ðặc-biệt hôm đó không thấy có cựu viên-chức CSQG nào sờ đến chồng sách của anh mà Ban Tổ-Chức nhận từ nhà xuất-bản bày bán trên bàn. Phải chăng là họ đã thấy thấp-thoáng hình-bóng của bạn đồng nghề (hay của chính mình?) trong đó, nên vì "tự-ái nghề-nghiệp" mà phải giả-vờ như không quan-tâm (vì họ đã đọc, hoặc đã nghe nói về nội-dung rồi)?

Trong lúc đó, mặc dù không được quảng-cáo rầm-rộ, nhất là không có những buổi "ra mắt sách" nào, "Về Vùng Chiến-Tuyến" của Lê Xuân Nhuận vẫn đã được quảng-đại độc-giả tiếp nhận, tiêu-thụ hết trong một thời-gian ngắn.

Hôm nay nhân-loại đã giã-từ thế-kỷ cũ, bước vào một thế-kỷ mới, một thiên-niên mới, chúng tôi thiển-nghĩ nếu có đọc lại hồi-ký của anh trong hoàn-cảnh mới, thì chắc các độc-giả vốn khó tính sẽ có một thái-độ mới, vô-tư hơn, hầu rút ra được từ đó, cũng như từ nhiều tác-phẩm nghiên-cứu khách-quan khác, những kinh-nghiệm lịch-sử quý-báu, hầu phát-huy ưu-điểm và loại-trừ khuyết-điểm cho mình và cho mọi người, trong một Lực-Lượng Cảnh-Sát mới, một Chính-Quyền Quốc-Gia mới, nói chung là trong sự-nghiệp Cứu Nước và Dựng Nước của Toàn Dân về lâu về dài trong Tương-Lai.

DIÊN NGHỊ

("Việt-Báo San Jose", Xuân Canh-Thìn 2000)
("Thời Báo", San Jose, số 2717, 2718, Thứ Sáu, Thứ Bảy 11, 12-02-2000)

Không có nhận xét nào: