Tìm bài viết

Vì Bài viết và hình ảnh quá nhiều,nên Quí Vị và Các Bạn có thể xem phần Lưu trử Blog bên tay phải, chữ màu xanh (giống như mục lục) để tỉm tiêu đề, xong bấm vào đó để xem. Muốn xem bài cũ hơn, xin bấm vào (tháng....) năm... (vì blog Free nên có thể nhiều hình ảnh bị mất, hoặc không load kịp, xin Quí Bạn thông cảm)
Nhìn lên trên, có chữ Suối Nguồn Tươi Trẻ là phần dành cho Thơ, bấm vào đó để sang trang Thơ. Khi mở Youtube nhớ bấm vào ô vuông góc dưới bên phải để mở rộng màn hình xem cho đẹp.
Cám ơn Quí Vị

Nhìn Ra Bốn Phương

Chủ Nhật, 30 tháng 8, 2020

KHI CHỊ NGÂN ĐI THĂM DÂN - Lộc Dương

Inline image

Giữa những chi tiết dàn dựng, từ hai cái ghế cho tới cái khăn quàng cổ mới mua thắt vụng về cho bà cụ, có một chi tiết rất thật. Đó là ánh mắt coi thường và đầy hoài nghi của một người dân nghèo đang ném vào mặt một lãnh đạo cao cấp của cái chế độ tàn tệ hiện nay./.Nhân ngày Thương binh-Liệt sĩ, chiều 20/7 vừa qua, chị Kim Ngân, chủ tịch quốc hội, đã đi thăm bà mẹ Việt Nam Anh Hùng có tên là Trần Thị Ám Ảnh, 98 tuổi, tại thành phố Tam Kỳ, tỉnh Quảng Nam.Chị Ngân lựa một chiếc áo dài đẹp nhất mặc vào và đứng khá lâu trước gương, tỏ vẻ hài lòng. Nhưng khi ra tới phòng khách, có một người đàn ông mặc đồ phi công của hãng Vietjet đang ngồi ăn sáng bánh mì hột gà, người này lên tiếng: “Đi thăm dân nghèo, cần gì phải ăn mặc cho diêm dúa“. <!>
Chị Ngân hỏi: “Anh không thích à ?”. 
Người phi công bảo: “Không“. 
Nghe vậy chị Ngân liền vào thay bộ quần áo khác, rồi hỏi: ”Mặc vầy được không ?”. 
Người đàn ông bảo: “Được. Khi về thì vứt nó đi, lỡ có rận rệp lại lây lên giường”. 

Tay chánh văn phòng quốc hội, biết ý chủ, cũng đã mau mắn gọi điện thoại cho Văn phòng Tỉnh uỷ Quảng Nam yêu cầu chuẩn bị một cái ghế chạm rồng dành riêng cho chị Ngân. Lại còn cẩn thận dặn dò phải tìm địa điểm nào tốt, rồi mang mẹ Việt Nam anh hùng tới cho chị Ngân thăm, chứ đừng vô nhà mẹ nghèo, lỡ có chuột thì chết cả đám.. Bởi vì chị Ngân rất sợ chuột, thấy chuột là xỉu, mặc dù hồi thời đói kém sau 75, chị Ngân ăn cả chuột lẫn mèo.

Trên đường ra sân bay, chị Ngân rất hài lòng khi biết được có hơn 50 phóng viên của các báo, đài đi theo tác nghiệp. Đặc biệt toàn tay thợ ảnh xịn. Mấy thằng nhiếp ảnh kỳ trước chụp chị xấu hoắc đều bị cấm không cho đi kỳ này. Ngoài ra, trong đoàn còn có 3 tay chuyển giới tính, chuyên lo trang điểm cho chị Ngân. Nghe mấy người này bàn với nhau: Mỗi lần dồi phấn cho chị Ngân cần trét tới 2 hộp rưỡi, dự trù sẽ trang điểm cho chị 10 lần, vậy sẽ mang theo 25 hộp phấn. Người khác nói thì cứ mang đại 30 hộp cho chắc ăn.

Phái đoàn tới nơi. Chị Ngân hãnh diện te te đi trước, tay chủ nhiệm văn phòng quốc hội hai tay chắp trước hạ bộ, khúm núm theo sau đít. Trước ống kính và các đèn flash chớp liên hồi, chị Ngân ngồi xuống, giả bộ thân ái nắm lấy tay mẹ, miệng phun ra những lời mà người ngu ngốc nhất ngồi ở nhà cũng đoán ra được :

Đảng và nhà nước ta luôn ghi khắc công ơn to lớn của Mẹ và các thương binh, liệt sĩ. Hôm nay là ngày nhân dân cả nước dành riêng để thể hiện chính sách đền ơn đáp nghĩa, uống nước nhớ nguồn đối với gia đình có công với cách mạng... Đặc biệt để ghi nhớ công lao của các mẹ, sắp tới, quốc hội sẽ nghiên cứu bổ sung một số chế độ với các bà mẹ Việt Nam Anh Hùng...

Nhưng xui cho chị Ngân là gặp ngay bà mẹ VN anh hùng gần 100 tuổi này sắp chết rồi, nên hết sợ, đã vậy tánh mẹ vô duyên từ nhỏ, cho nên suốt buổi trò chuyện, mẹ chỉ ngồi lườm lườm, lâu lâu thọc vô một câu đâm hơi:

Bộ bây là lạc đà hay sao mà mỗi năm uống nước nhớ nguồn có một lần... Còn những ngày khác thì mặc cho bọn tau sống lây lất. Phải chi hôm nào bây cũng uống nước thì đỡ cho tau quá.

Giờ này tụi bây còn nghiên cứu bổ sung chế độ cho bọn tau chi nữa ? Mấy mẹ VN anh hùng chết gần sạch hết rồi, chỉ còn vài đứa ó đâm như tau là ông trời chưa bắt đi thôi. Sao cả chục năm nay bây làm gì không nghiên cứu ?

Nghe mẹ VN anh hùng nói, chị Ngân giận lắm, giận luôn thằng Chủ tịch tỉnh đã lựa trúng con mẹ già mất nết này cho chị mất công thăm. Chị Ngân bèn rút ngắn cuộc nói chuyện và quyết định bay về Hà Nội ngay trong ngày.

Nhưng dù chị Ngân có gấp rút về nhà đến mấy cũng không nhanh bằng những tấm hình xuất hiện đầy trên các trang báo điện tử, ấn bản buổi tối. Trong hình: Giữa những chi tiết dàn dựng, từ hai cái ghế cho tới cái khăn quàng cổ mới mua thắt vụng về cho bà cụ, có một chi tiết rất thật. Đó là ánh mắt coi thường và đầy hoài nghi của một người dân nghèo đang ném vào mặt một lãnh đạo cao cấp của cái chế độ tàn tệ hiện nay./.

--Loc Duong--

Không có nhận xét nào: