Tìm bài viết

Vì Bài viết và hình ảnh quá nhiều,nên Quí Vị và Các Bạn có thể xem phần Lưu trử Blog bên tay phải, chữ màu xanh (giống như mục lục) để tỉm tiêu đề, xong bấm vào đó để xem. Muốn xem bài cũ hơn, xin bấm vào (tháng....) năm... (vì blog Free nên có thể nhiều hình ảnh bị mất, hoặc không load kịp, xin Quí Bạn thông cảm)
Nhìn lên trên, có chữ Suối Nguồn Tươi Trẻ là phần dành cho Thơ, bấm vào đó để sang trang Thơ. Khi mở Youtube nhớ bấm vào ô vuông góc dưới bên phải để mở rộng màn hình xem cho đẹp.
Cám ơn Quí Vị

Nhìn Ra Bốn Phương

Thứ Tư, 6 tháng 4, 2022

Tự do ngôn luận? - Dào Văn Bình (ViệtBáo)


Theo The Hill ngày 4/4/4022, một nhóm thông tín viên của New York Times nói rằng trong một cuốn sách sắp tới đây, ông Joe Biden nói Rupert Murdoch, chủ đài truyền hình Fox News, là kẻ nguy hiểm nhất trên thế giới. Tôi không phê bình nhận xét của ông Biden về chủ đài Fox News nhưng tôi nhận thấy lời bình phẩm của ông sau này sẽ kẹt vì ông nói rằng ông Putin không phải là người nguy hiểm nhất thế giới và dĩ nhiên cho nước Mỹ mà kẻ nguy hiểm chính là ông Murdoch. Không phải tất cả các ông tổng thống đều thông minh. 
<!>
Nhưng để chế ngự sự lầm lỗi vì cương ẩu, tất cả những gì tổng thống nói đều phải được soạn trước và thông qua các cố vấn thân cận. Giống như Lưu Bị nói gì đều do Khổng Minh dặn trước. Lời phát ngôn của ông Joe Biden khi thăm Ba Lan rằng ông Putin phải bị loại khỏi quyền lực đã bị báo chí và các nhà bình luận nói rằng hoặc lầm lỗi hoặc không soạn trước.

Trước đây ông Trump nói báo chí là kẻ thù của người dân và nhóm truyên thông bênh Đảng Dân Chủ là khuynh tả. Nay ông Biden nói chủ đài truyền hình bênh Đảng Cộng Hòa là kẻ nguy hiểm nhất trên thế giới. Vậy thì hệ thống truyền thông của Mỹ, tinh hoa của nhân loại, đều không khá và quyền tự do ngôn luận nằm ở đâu?

Mỹ và Âu Châu thường nhân danh tự do dân chủ để lên án và trừng phạt các nước mà họ cho rằng vi phạm tự do báo chí, tự do ngôn luận. Phải chăng, đối với ông tổng thống Hoa Kỳ, quyền tự do ngôn luận và tự do báo chí là “quyền” được ca tụng mình, nói tốt cho mình và không được phép nói xấu về mình, dù chuyện “nói xấu” đó là sự thực? Hay quyền tự do ngôn luận được trang trọng ghi trong hiến pháp là quyền được nói ngược lại những gì mà tổng thống nói hay tổng thống làm hay chính con người của tổng thống?

Thí dụ, ông Joe Biden có quyền làm và quyền nói Mỹ có nghĩa vụ phải can dự vào cuộc chiến Ukraine. Nhưng người dân và báo chí có quyền nói can dự vào cuộc chiến Ukraine là sai lầm như đài Fox News. Đó là cốt tủy của tự do ngôn luận và tự do báo chí. Xin nhớ cho, tổng thống do tôi bầu và đại diện cho tôi cho nên tôi có quyền chỉ trích tổng thống. Ông tổng thống không phải là người từ trên Trời rơi xuống và nắm giữ chân lý. Người dân nắm giữ chân lý và là “thẩm phán” cuối cùng. Khổng Tử nói, “Ý dân là ý Trời”. Người dân tạo ra hiến pháp (We the People). Tổng thống, Quốc hội và Tối cao Pháp viện không được đi ngược với ý muốn của người dân, tức đi ngược những gì quy dịnh trong hiến pháp. Dĩ nhiên quyền tự do ngôn luận của người dân phải có giới hạn đó là: Không được phỉ báng, xâm phạm đời tư cá nhân, tung tin bịa đặt, kích động hận thù và chia rẽ sắc tộc, chia rẽ tôn giáo.

Như tôi đã nói nhiều lần trước đây. Trong một xứ “lạm phát tự do” như Mỹ, ông tổng thống phải là cái “bị bông” hay cái túi cát cho võ sĩ tập đấm. Báo chí là nghề đưa tin và moi móc. Báo chí hay truyền hình mà tối ngày đưa tin “chó cán xe, xe cán chó” thì đóng cửa đi ăn mày. Cá nhân tạo tin hấp dẫn nhất vẫn là ông tổng thống, đệ nhất phu nhân, các ông bà thượng nghị sĩ, thống đốc tiểu bang, các ông/bà tỷ phú. Bình luận, phê phán các ông bà này thì người ta háo hức nghe và truyền tai nhau bàn tán. Chứ nếu bình luận vê ông bán xăng, bà bán bún riêu, cậu bé giao hàng… thì khán/thính giả tắt truyền hình, đi chơi sướng hơn. Cho nên gây gổ với báo chí là dại. Ông tổng thống giỏi là nói ít làm nhiều. Không phải tất cả người dân đều ngu. Mình cứ làm tốt cho dân cho nước là cách chinh phục nhân tâm hay nhất. Khi đó báo chí có nói gì cũng chẳng đụng tới sợi lông chân ông tổng thống. Còn làm bậy, làm sai mà cấm đoán báo chí… là thảm họa.

Xin nhớ cho báo chí luôn là con dao hai lưỡi, vừa được thương vừa bị ghét. Báo chí loan tin trung thực, bình luận đúng đắn là tấm gương soi cho đất nước. Một nước không báo chí như đi trong đêm tối. Báo chí loan tin trung thực rất tốt cho ông tổng thống theo đó mà sửa chữa. Chứ còn bầy tôi nhiều khi che giấu, lừa dối hoặc xu nịnh cấp chỉ huy. Khác biệt giữa minh quân và hôn quân ám chúa là: Minh quân thấy sai thì sửa chữa. Còn hôn quân ám chúa thấy sai cứ làm hoặc không ai dám nói mình sai. Còn nếu báo chí tung tin bịa đặt, bình luận một chiều, chia rẽ, là nọc độc làm ung thối đất nước.

Gần 200 năm nay, nước Mỹ hãnh diện về thể chế lưỡng đảng nhưng thực tế lưỡng đảng chia rẽ đất nước và làm suy yếu chính quyền. Sự chia rẽ không phải chỉ nằm ở hai đảng mà ngay cả trong hệ thống truyền thông. Đài CNN không bao giờ ca ngợi ông tổng thống Cộng Hòa và đài Fox News cũng không bao giờ ca ngợi ông tổng thống Dân Chủ. Khi đất nước có chuyện gì hay sắp tới ngày bầu cử tổng thống, Đài CNN cho chiếu cuốn phim tài liệu dài về Tổng Thống Kennedy (Dân Chủ) còn đài Fox News thì chiếu cuốn phim về Tổng Thống Reagan (Cộng Hòa). Rõ ràng, đối với cử tri Dân Chủ thì ông tổng thống Cộng Hòa không phải là tổng thống của họ. Và đối với cử tri Cộng Hòa, ông tổng thống Dân Chủ không phải là tổng thống của họ. Họ gượng gạo chấp nhận bề ngoài mà thôi. Chứ còn trong thâm tâm họ thù ghét.

Chia rẽ chính trị là nguyên do chia cắt đất nước hay hỗn loạn. Chẳng hạn như ông Juan Guaidó thất cử thua ông Maduro của Venezuela bèn la làng lên là bầu cử gian lận. Thế là Hoa Kỳ và Âu Châu vốn thù ghét ông Maduro chớp thời cơ, cùng lên tiếng công nhận ông Guaido là lãnh đạo của Venezuela rồi được ông Trump tiếp đón tại Tòa Bạch Ốc như tiếp đón một vị tổng thống. Rồi tất cả vàng và tiền bạc của Venezuela để ở ngoại quốc đều chuyển giao cho ông Guaido như một chính quyền chính thống. Rồi tòa đại sứ Venezuela ở Hoa Thịnh Đốn cũng chuyển giao cho “đại sứ” của ông Guaido. Thế nhưng chỉ năm sau, ông Guaido không còn là dân biểu quốc hội nữa, và chẳng được ông Joe Biden mời vào Tòa Bạch Ốc, hình ảnh của ông chìm lỉm giống như bài hát “Thằng bé âm thầm đi vào ngõ hẹp”. Giả dụ, năm 2020, khi ông Trump tuyên bố cuộc bầu cử tổng thống là gian lận và ăn cắp (steal). Chớp thời cơ, Nga và Trung Quốc có thể tuyên bố công nhận ông Trump là tổng thống thực sự, đổ tiền đổ của vào và mời ông Trump thăm viếng như một vị tổng thống thực sự. Và như thế nước Mỹ tan nát vì có hai chính phủ. Nhưng vì nước Mỹ mạnh quá cho nên không ai dám làm gì. Cho nên siêu cường trăm bề lợi, Còn nhược tiểu trăm bề đau khổ.

Quay lại quyền tự do ngôn luận. Trên đời này không có gì miễn phí, ngoại trừ không khí. Xin nhớ đất là của Trời cho nhưng không miễn phí. Độc tài phải trả giá của độc tài. Dân chủ phải trả giá của dân chủ. Nhân loại rồi đây chẳng phải chết vì độc tài mà chết vì dân chủ quá trớn. Dân chủ quá trớn là chủ nghĩa cá nhân “tôi là trên hết”, “đảng tôi là trên hết”, mà chẳng cần biết tới quyền lợi của người khác hay của quốc gia dân tộc. Khi mình không cần biết tới đạo đức, quyền lợi, danh dự, phẩm giá của người khác hay quyền lợi của quốc gia dân tộc thì mình như một tế bào ung thư trong một cơ thế. Nếu tế bào ung thư lan tràn thì Hoa Đà, Biển Thước có tái sinh hay Bệnh Viện Stanford, California cũng không cứu được.

 Đào Văn Bình

(California,6/4/2022)
(từ: vietbao.com)

Không có nhận xét nào: