Tìm bài viết

Vì Bài viết và hình ảnh quá nhiều,nên Quí Vị và Các Bạn có thể xem phần Lưu trử Blog bên tay phải, chữ màu xanh (giống như mục lục) để tỉm tiêu đề, xong bấm vào đó để xem. Muốn xem bài cũ hơn, xin bấm vào (tháng....) năm... (vì blog Free nên có thể nhiều hình ảnh bị mất, hoặc không load kịp, xin Quí Bạn thông cảm)
Nhìn lên trên, có chữ Suối Nguồn Tươi Trẻ là phần dành cho Thơ, bấm vào đó để sang trang Thơ. Khi mở Youtube nhớ bấm vào ô vuông góc dưới bên phải để mở rộng màn hình xem cho đẹp.
Cám ơn Quí Vị

Nhìn Ra Bốn Phương

Thứ Sáu, 29 tháng 5, 2015

NGƯỜI DI TẢN BUỒN - NAM LỘC



Chiều nay có một người đôi mắt buồn 
Nhìn xa xăm về quê hương rất xa 
Chợt nghe tên Việt Nam ôi thiết tha 
Và rưng rưng lệ vương mắt nhạt nhòa...

Cùng với Sài Gòn Ơi Vĩnh Biệt, Người Di Tản Buồn là bài hát thứ hai của ca nhạc sĩ Nam Lộc tự sự về cuộc sống tha hương, cô độc với những nỗi nhớ day dứt về một quá khứ vừa vuột khỏi tầm tay.


“Bài Người Di Tản Buồn, có thể nói là phần hai của bài Sài Gòn Vĩnh Biệt, bởi vì khi tôi đã chấp nhận một cuộc sống cô đơn ở xứ người, một mình sống trong một căn phòng nhỏ, ban ngày đi làm, ban đêm trở về, cuộc sống cứ kéo dài lê thê như vậy, thì rõ ràng đây là một người di tản, nói cho đúng là một người tị nạn cô đơn, buồn khổ, bởi lúc đó tôi sống trong một thành phố nhỏ bé nghèo nàn. Dĩ nhiên là khi cô đơn như vậy, ngồi trong phòng một mình, nghĩ đến gia đình, nghĩ đến đất nước, đặc biệt thời gian đó, lại còn nghe đến tin những người bạn đồng ngũ với mình bị bắt đi cải tạo, và dĩ nhiên nghĩ đến người yêu của mình, người tình của mình, nên tôi đã viết Người Di Tản Buồn.

Nếu mọi người để ý thì thấy bài hát chia làm ba đoản khúc khác nhau. Đoạn đầu là những chia sẻ cho quê hương mình, cho gia đình mình, đặc biệt trong đó tôi nhớ tha thiết đến nơi mình đã sinh ra lớn lên, cứ mong rằng một ngày nào đó, qua đời mình sẽ được nằm xuống ở nơi đã chôn nhau cắt rốn.

Rồi thì ở đoạn 2, tôi nhớ đến những người bạn gái của mình, những người mình đã có một thời quen biết, dấu yêu với nhau, bây giờ cũng đã xa rồi. Có lẽ đoạn làm tôi xúc động nhiều nhất là khi tôi nhớ đến những đêm hành quân, những người bạn cùng chiến đấu với tôi, có những người còn sống, có những người đã chết, có những người đang ở trong rừng chiến đấu, đi kháng chiến. Vì thế cho nên đồng thời tôi nghĩ đến họ và hi vọng một ngày nào đó, tôi nằm xuống thân xác tôi được nằm cạnh những người chiến hữu mà tôi đã từng sống chết với họ trong những ngày hành quân, những đêm đóng trại."

Trong ca khúc Người Di Tản Buồn, người nghe hẳn nhận ra “cho tôi xin” được lặp đi lặp lại nhiều lần, và hôm nay, khi cuộc chiến đã đi qua hơn nửa đời người, nếu được “xin” lại một điều gì, thì nhạc sĩ Nam Lộc mong muốn điều gì?

“Tôi rất mong một ngày nào đó, tôi được đưa những đứa con tôi sinh ở hải ngoại được về lại quê hương, quê cha đất tổ của chúng nó, để được nhìn lại quê hương của mình, để nhìn lại con đê ở làng Nội Duệ , Bắc Ninh, nơi tôi chào đời.

Tôi muốn cho các cháu được đi lại từ Bắc cho đến Nam và cá nhân tôi cũng được nhìn lại, những nơi tôi đã sống và trưởng thành. Tôi cũng có một nguyện ước là khi tôi nằm xuống có thể sẽ mang một ít tro tàn của tôi để rải xuống trên quê hương mình, trải xuống bên cạnh những người chiến hữu của tôi như tôi đã hứa, hoặc có thể trải xuống tượng đài những chiến sĩ Việt Mỹ mà tôi đã cùng hợp tác xây dựng, đó là những ao ước của tôi.

Nói tóm lại, những hình ảnh, những tâm sự của tôi trong bài hát này, tôi sẽ giữ mãi cho đến khi tôi nhắm mắt.”
Chiều nay có một người đôi mắt buồn 
Nhìn xa xăm về quê hương rất xa 
Chợt nghe tên Việt Nam ôi thiết tha 
Và rưng rưng lệ vương mắt nhạt nhòa...

Bạn ơi đó là người di tản buồn 
Ngày ra đi lặng câm trong đớn đau 
Rồi đêm khuya về trong đôi mắt sâu 
Đời như chôn vào con phố u sầu...

Cho tôi xin lại một ngày, ở nơi nơi thành phố cũ 
Cho tôi xin lại một đời, một đời sống với quê hương 
Cho tôi đi lại đoạn đường, hàng cây vương dài bóng mát 
Cho tôi an phận ngàn đời, bên bờ đê vắng làng tôi

Chiều nay có một người di tản buồn 
Gọi tên ai gởi theo cơn gió bay 
Tình yêu ơi còn đâu những ngất say 
Người yêu ơi giờ thương nhớ dâng đầy! 
Này em có bao giờ em biết rằng 
Ở nơi đây mùa thu rất ngỡ ngàng 
Chiều rơi nhanh và đêm xuống rất mau 
Thời gian không còn những phút nhiệm màu...

Cho tôi xin lại nụ cười, nở trên môi người yêu dấu 
Cho tôi yêu lại từ đầu, khi vừa chớm biết thương đau 
Cho tôi xin lại cuộc tình, từ lâu tôi hằng mơ ước 
Xin cho tôi gởi lòng này, đến người yếu dấu ngày xưa

Chiều nay có một người di tản buồn 
Gọi anh em còn ai hay mất ai 
Còn bao nhiêu thằng xông pha chiến khu 
Và bao nhiêu nằm trong những lao tù ! 
Ở đây có những chiều mưa rất nhiều 
Nhiều hơn khi hành quân trong tháng mưa 
Buồn hơn đêm rừng thưa vang tiếng bom 
Ngày vui ơi giờ đâu nữa không còn

Cho tôi xin lại ngọn đồi, ở nơi tôi dừng quân cũ 
Cho tôi xin lại bờ rừng, nơi từng chiến đấu bên nhau 
Cho tôi xin một lần chào, chào bao nhiêu người đã khuất 
Xin cho tôi một mộ phần, bên ngàn chiến hữu của tôi .

Không có nhận xét nào: