Tìm bài viết

Vì Bài viết và hình ảnh quá nhiều,nên Quí Vị và Các Bạn có thể xem phần Lưu trử Blog bên tay phải, chữ màu xanh (giống như mục lục) để tỉm tiêu đề, xong bấm vào đó để xem. Muốn xem bài cũ hơn, xin bấm vào (tháng....) năm... (vì blog Free nên có thể nhiều hình ảnh bị mất, hoặc không load kịp, xin Quí Bạn thông cảm)
Nhìn lên trên, có chữ Suối Nguồn Tươi Trẻ là phần dành cho Thơ, bấm vào đó để sang trang Thơ. Khi mở Youtube nhớ bấm vào ô vuông góc dưới bên phải để mở rộng màn hình xem cho đẹp.
Cám ơn Quí Vị

Nhìn Ra Bốn Phương

Thứ Năm, 11 tháng 10, 2018

Trận Ấp Bắc, thực chất và huyền thoại - Vinh Truong

image.png

“Từ bi-kịch trở nên tấn thãm kịch đau thương đẩm máu nhứt trong lịch sử Việt Nam”
Báo chí thường bình luận cuộc chiến Iraq rất giống cuộc chiến VN, điều nầy cũng có phần hơi đúng; lấy một thí dụ: ngày 31/Oct/2004, ứng cử-viên Tổng Thống John F Kerry (cựu trung úy phản chiến) đã phán một câu xanh-dờn: “Chúng ta đem tiền sang giúp người Iraq chứ không phải Halliburton!” một công ty do Phó Tổng Thống Dick Cheney cầm đầu. Thì tại sao chúng ta không phải nói: Nhân dân Hoa-kỳ giúp Miền Nam để giữ vững tiền đồn chống Cộng chớ không phải bỏ tiền ra giúp công-ty Bell-Lycoming (UH-1 Iroquois).
<!> 
Trích trong tài liệu, The flying Dragons, The South Vietnamese Air-Force của Robert C.Mikesh, sau trận Ấp Bắc cùng hai vụ thảm sát TT Diệm và Kennedy, Công ty nầy đã nhận được đơn đặt hàng của Chính phủ gần 10,000 chiếc Hueys, riêng tại VN tổng số là 7,013 chiếc, tất cả chiếc HU.1 nầy phải được cải bổ thêm 4 chỗ ngồi cho hai bên hông phía đàng sau, dành riêng cho cuộc thực tập chiến trận như những ly-dĩa bằng giấy (training-aid) phải tiêu dùng cho cuộc Pinic “thao dượt chiến trường”và sẽ dứt khoát không đem về trở lại Mỹ, coi như kết toán xong (inventory) và phải bỏ lại tại chỗ, vào thùng rác của hiện trường. Khi nói đến UH.1 thì người ta hiểu ngay là chiến tranh VN, mọi người ở Miền Nam VN từ thôn quê cho đến tới vùng hẽo lánh xa xôi cũng như dọc theo dãy Trường Sơn, đồng bào thiểu số không ai đã ít nhứt một lần nhìn thấy Trực Thăng HU.1 bay ngang. 
Trước đó không lâu (September) Vann đã có yêu cầu nơi Bộ Tham Mưu của Tướng Paul-Harkin cung cấp cho các Thiết đoàn M.113 các cầu di động tháo ráp dễ dàng để hành quân trong vùng đồng lầy, nhưng được lệnh bí-mật của P.G không cho trang bị để trì hoản cho mất thời gian tính. Cứ mỗi lần trên L.19 nhìn xuống thấy Binh sĩ phải đi chặt từng cành cây mà lót dưới đường bùn lầy, Vann lắc đầu ê chề, không còn ý chí để tiêu diệt VC nữa, thế nhưng ông chưa bao giờ lóe ra một ý nghĩ là dùng lực lượng Bộ binh vừa thả xuống để đến giải vây đồng đội đúng lúc và nhanh hơn. Vann vẫn giữ quan điểm là không cho VC chạy thoát về hướng Bắc; giữ mãi trong đầu Lực-lượng cơ động M.113 phải đến để tiêu diệt và giải cứu cho quân bạn, đồng thời với Hỏa lực hùng mạnh sẽ cày qua các Làng Ấp tiêu diệt cho hết VC ở 2 Ấp nầy; con người của Vann vô cùng háo thắng mà quên đi quân bạn đang thiệt hại nặng, và cần tản thương. Hy vọng 13 con Cua sẽ tiến về Ấp Bắc như tan dần trong mây khói.
Lúc nầy, Vann đang suy nghĩ về Đai-úy Bá, lý do nào con người hùng như đã từng chứng minh mà tự nhiên thay đổi thái độ hành quân. Chi-đoàn của Bá đã được chỉ định đặt dưới quyền xử dụng của Sư-đoàn-7; hay là lệnh từ Sư đoàn chưa đủ hiệu quả? Phải thêm lệnh của Thiếu-tá Lâm-Quang Thơ mới quan trọng, ông người Sỉ quan rất trung thành với TT Diệm nữa mới chắc ăn là lệnh sẽ được thi hành.
Vann cũng như bất cứ người Mỹ nào cũng thường dựa vào báo chí, cho rằng Quân đội, nhất là Sĩ-quan đều được TT Diệm chọn để chống đảo chánh, nhưng họ đã quên rằng ai là Tổng Tư Lệnh Quân đội vậy thì Sĩ Quan nghe lệnh ai, dù rằng Bá đặt dưới sự điều động của Sư đoàn 7 nhưng đừng quên đơn vị gốc của mình là Thiết giáp, Thiếu-tá Thơ nỗi giận thì cũng phiền hà lắm đấy, điều nầy Bá thừa hiểu. Hướng về quá khứ trong cuộc Đảo chánh thất bại năm 1960 của Lực lượng Nhảy Dù, hồi đó Bá cũng là người Phật giáo có dính dấp nhưng không chứng cớ, nên bị TT Diệm nghi ngờ giữ lại cái cấp bực Thiếu-tá. Làm sao quý vị nầy hiểu nỗi, hiện đang có 3 xu hướng Chính trị đối chọi nhau quyết liệt như những lời tuyên bố qua báo chí của TT Diệm, ông Cố-vấn Nhu và lời đối đáp dứt khoát của TT Kennedy về sự kiện rút Cố-vấn Mỹ về nước! Sự thương lượng nầy có làm hài lòng Siêu Chánh Phủ (Permanent Government) hay không? Hay nói rõ hơn, “chính sách” có nghĩa là đi đôi với quyền lợi của “Tâp đoàn Tư-bản”.
Chuyện gì sẽ xãy ra, khi 3 xu hướng Chính trị phải đi đến một giai đoạn quyết liệt là chỉ còn cách duy nhứt lấy máu để giải quyết! Tại Sàigòn TT Diệm không hài lòng về việc can thiệp thô bạo của người Mỹ tại cuộc chiến Ấp Bắc, thế nên Bá đang chờ lệnh của Thiếu-tá Thơ, ông mới dám thi hành, dù rằng ông đã nhận được lệnh của Đại-tá Đạm, nếu chúng ta là quân nhân thì chúng ta dễ thong cảm hơn.
Sau hơn nữa tiếng đồng hồ la thét, Vann thất vọng đành xuống trở lại Phi trường Tân-Hiệp mong điều động Địa phương quân đẩy lùi VC ra khỏi Ấp Bắc, trước khi về đáp, Vann ra lệnh cho Phi-công L.19 sà 2 vòng trên đầu Tiểu đoàn Địa phương quân đang tiến về Ấp Bắc, bên cạnh con suối về hướng Nam của Ấp. Vann có thể thấy được Binh-lính đang chúi đầu sát vào cạnh bờ đê, nằm lúp xúp dưới bùn non, có nghĩa là VC đang ẩn núp kín đáo dưới các hầm hố nơi gốc rừng Tre trước mặt, hay ngồi chờ bắn sẻ trên đọt bẹ Dừa. Họ hoàn toàn giữ im tiếng súng chờ Binh-lính Miền Nam tiến vào tầm đạn tìm-sát của họ. Vann đoán rằng VC có thể đang kềm chân Tiểu đoàn Sàigòn đứng yên tại chỗ, nên Vann dự trù sẽ đổ một Đại đội trừ bị sau lưng VC để đánh thóc trở xuống về hướng Nam.
Nhưng dầu sao đi nữa thì Tiểu đoàn cũng đang ở vị trí tương đối an toàn nhờ vào con đê dài bên phải bảo vệ sườn Bắc, khá xa tầm đạn từ hàng cây hướng trước mặt đe-dọa tỉa xuống; qua đó Vann cũng đoán chắc VC đang giàn quân dọc theo con kinh đào ở cạnh bờ Tây của Ấp, Vann gọi máy về cho Ziegler bảo Đại-tá Đạm ra lệnh cho Thiếu-tá Thơ điều động Tiểu-đoàn Địa phương quân tấn kích vào chung quanh cạnh sườn đáng nghi ngờ có VC lẫn tránh nơi đó.
Người Sĩ-quan Tham mưu của Vann cùng đồng hành với Tiểu đoàn ĐPQ, đang liên lạc được khi Phi-cơ Vann bay vòng tròn trên đầu, nhận rõ chỉ thị lúc 10giờ 20, Đại đội trừ bị sẽ được Trực thăng-vận xuống cạnh sườn Tây của Tiểu đoàn. Một điều thật vô cùng lạ lùng khó hiểu, không nghe một tiếng súng nào cả khi đoàn Trực-thăng đáp xuống. Ngay sau khi nhảy xuống, Đại đội trừ bị tấn chiếm dãy rừng Dừa trước mặt, đúng theo ý của Vann và viên Sĩ-quan Cố-vấn theo Đại đội. Bây giờ Lực lượng ĐPQ rất mạnh có thể tấn kích vào mục tiêu theo đà tiến triển của mũi dùi xung kích; nhưng bất ngờ, lệnh giật ngược của Thiếu-tá Thơ là phải án binh bất động, có thể là lệnh của ông cố vấn Ngô Đình Nhu? Tội nghiệp cho Tiểu-đoàn ĐPQ đi đánh trận mà chịu cảnh “trên đe dưới búa”, thật là một điều khó hiễu cho sự ‘điều hợp’ quái gở của cấp trên Việt-Mỹ, mạng sống của biết bao con người mà họ cứ xem như là trò chơi con nít. Sự thật, Thiếu-tá Thơ đã nhận chỉ thị từ Sàigòn, Vann đem một số Lính VN ra nướng như vậy là nhiều lắm rồi, Thơ được lệnh “án binh bất động ngay tức khắc” Thế nên khi Đại-tá Đạm ra lệnh, Thơ lờ như không nghe biết gì cả!
Ở tăng lều chĩ huy nơi sân bay Tân Hiệp, tôi ngao ngán đang chờ lệnh để tản thương, tiếp tế cho quân bạn nhưng chưa được lệnh vì tình hình chưa sáng sủa.
Ngồi ghế sau chiếc L.19, Vann cố lỏ mắt nhìn xuống theo dõi Tiểu-đoàn ĐPQ thứ 2 đang tiến lên từ hướng Tây-Nam và lục soát từng nhà một, trong khi đó Thiếu-tá Thơ không có chút thái độ hâm nóng mặn-mà nào cho cuộc tiến chiếm Ấp Bắc. Trong khi một Tiểu-đoàn Bộ-binh của SĐ.7 đang từ từ tiến về hướng Nam, nhưng cũng chưa lục soát được gì ở Ấp Tân-Thới, nằm hướng Bắc của Ấp Bắc nối liền bằng con kinh-lạch (xem bản đồ của bạn Ninhgia post)
Thình lình trong máy nghe của Vann, vang lên một tràng tiếng Anh của Trung-úy Đại đội Trưởng. Vann, tai ấn vào ống nghe, hai bắp đùi kẹp cứng máy phát tuyến, hỏi lại thêm một lần nữa, bằng bạch văn không ám hiệu. “Hai đoàn viên Phi hành bị thương rất nặng cần Trực thăng tải thương gấp… gấp” Vann rán tìm mọi cách để giữ liên lạc, chờ có thêm tin-tức. Tuy nhiên, do sự cố-ý âm thanh qua chiếc máy SCR-300 bổng ngắt đứt ngay tức khắc, đến tiếng rè rè thật yếu ớt cũng không nghe được, thế nên những câu hỏi dồn dập của Vann chỉ vô ích trong ánh mắt đỏ ngầu bực dọc của Vann hiện ra như con Gà đang thua trận đá độ.
Vann ra lệnh cho Phi-công bay trở lại 13 chiếc M.113, bay vòng tròn thật thấp, cũng với gương mặt đỏ ngầu như con Gà te-tua xù lông, sự thất vọng mệt mõi cũng như hơi thở muốn dồn lên lổ tai, khi thấy 13 con Cua không nhúc nhích như dậm chân tại chỗ. Lúc nầy là 11 giờ 10, đã 45 phút nặng nề trôi qua, từ khi chiếc HU-1A bị VC bắn lật nhào một bên, Vann đã gọi Đại úy Lý Tòng Bá mau mau dung khối bức tường thép di-động M113 đến khẩn cấp để giải cứu cho Phi-hành đoàn bị thương, nhưng đại-úy Bá lại dám đủ can đảm từ chối sự hợp tác tiếp cứu nầy … tại sao?
Mới vừa rồi, chỉ được có 10 phút để xuống đất đổ Xăng và thay đổi Phi-cơ, Vann đã điều động xong Lực lượng diện địa vây quanh Ấp Bắc quyết không cho VC dù một tên cũng không được thoát vòng vây, Vann ra lệnh cho Ziegler thay mặt ông yêu cầu đại tá Đạm chỉ thị cho đại-úy Bá bằng điện đàm qua máy truyền tin chỉ huy tại tăng lều Tân-Hiệp, phải chính đích thân Đạm nói thẳng với Bá mong rằng M.113 đến đây để giải cứu đồng đội.
Vann bay thấp đến nổi có thể phát hiện được, Đại úy Mays đứng trên pháo tháp cùng với Bá với niềm tin lần nầy Bá không thể nào không mau mắn tiến thẳng đến mục tiêu, Vann với giọng chậm rải: “Walrus, đây Topper Six gọi…trả lời?” Mays nhận ra tiếng của Vann, chưa kịp trả lời, thì Vann lại tiếp:
“Cái đít của thằng bạn anh có chịu nhúc nhích chưa”
Mays trả lời: “Chưa được Topper Six! Hắn vẫn chưa qua được con kinh trong lúc nầy, hắn đề nghị nên dùng Lực lượng cơ hữu của Sư-đoàn thì nhanh hơn!”
Vann không thể chịu đựng được nữa, nổi cáu, “Walrus, anh có thể điều động cướp quyền qua mặt hắn [Ðại-úy Bá] rối dẫn 13 con Cua tới đây được không … Walrus có thể làm việc đó…có thể làm việc đó được không, trời-ơi! Tức muốn chết!” tiếng rống của Vann chui sâu vào lỗ tai Mays như gào thét giận dữ pha lẩn với tiếng như nấc-khóc tức tưởi.
Mays vô cùng bối rối vì sự đòi hỏi gần như áp chế của Vann buộc hắn phải cướp quyền chỉ huy Chi- đoàn, đúng vậy, Mays có thể hướng dẫn Chi-đoàn đến mục tiêu, nhưng làm sao Lính VN chịu nghe lệnh Mays? Họ chỉ theo lệnh cấp chỉ huy của họ mà thôi và như vậy mới đúng nghĩa là nghiêm lệnh và danh-dự của Quân-lực VNCH chớ?
Vừa cảm thông, vừa sợ Vann nỗi giận, nên Mays trả lời đại cho xong: “Rất hiểu, Topper Six…tôi có thể thi hành ngay!”
Vann rống lên: “Được rồi, tôi chờ đẩy đít con Chó chết nhát tiến nhanh lên!”
Mays không muốn trả lời dù chỉ một câu Mays nhìn về Bá, hai người đã là bạn rất thân với nhau dù mới chỉ có bốn tháng Mays làm Cố-vấn cho Chi-đoàn, Bá cũng chẳng muốn nói một lời dù rằng cuộc đàm thoại giữa hai người Mỹ thiếu kinh nghiệm chiến đấu đã chui nhức nhối vào lỗ tai của Bá. Sắc mặt của Bá như bao hàm một sự uất ức với tròng mắt đỏ ngầu thách thức: “Mầy dám bắn tao!” Nhưng Mays rất ôn tồn, gần như năn-nỉ “Hồi sáng nầy, mình lội qua con Kinh kép, thay vì bình tỉnh mình chỉ cần vượt một lần thôi là đủ!” Ở trên không nhìn xuống, tôi tự hỏi, tại sao họ không chịu quay trở lại và từ đây chỉ tiến về hướng Đông Bắc là đến Âp-Bắc, cuối cùng Bá và Mays đồng ý ra lệnh cho 13 con Cua đổi hướng, gài vào số thấp, bươn qua các vũng sình lầy lội trực chỉ về hướng Đông-Bắc. 
Lúc nầy cơn điên giận như được nguôi dần, Vann đang nghĩ đến số phận của Phi hành đoàn đang bị thương và nằm chờ trên gò đất của đám ruộng nước. Tin tức liên lạc thường xuyên qua tần số cấp cứu, lải nhải kêu gọi của toán ở dưới đất, mong Trực-thăng đến càng sớm càng tốt để bốc đi những cái của nợ nầy, hầu họ rảnh tay lo chuyện điều binh tấn kích vào mục tiệu. Phi công cho biết phải về Tân Hiệp đổ Xăng, Vann đành phải về lại nhưng lần nầy quyết chuẩn bị chu đáo hơn và phải họp ba mặt một lời: Sĩ quan chỉ huy của Phi hành đoàn và Sĩ quan Tham-mưu hành quân, Đại Úy Ziegler. Vann đang có ý nghĩ về thế trận, thêm một Đại đội trừ bị sẳn sàng lâm trận.
Từ lúc Tiểu đoàn ĐPQ tiến từ hướng Nam lên Bắc, không bị đụng độ hoặc nghe một phát súng nào; có lẽ VC đã vận dụng rút lui một cách êm thắm khi không còn bóng dáng chiếc Phi cơ quan sát L.19 trên không nữa? Nhưng lầm to! Vann đổi sang tần số Sư-đoàn để liên lạc với Trung-úy Đại đội trưởng về hiện tình sống chết ra sao của Bowers, nếu hắn không sao thì cho ông được trực tiếp nói chuyện với hắn để biết thêm tin tức rõ ràng hơn. Nhưng ngặt nổi Trung-úy không cho Vann thêm nhiều chi tiết vì máy đang bận liên lạc với các đơn vị bạn nên đành phải cắt liên lạc; Vann vẫn cảm nhận trách nhiệm nặng nề đối với những chiến hữu Mỹ đồng hương đang bị thương và cần Vann chuyền hơi thở cho họ, dù rằng VC đã bỏ đi xa không để lại dấu vết từ biệt.
Vann đưa ra một phương án và tự xem là diệu kế, Ông và Phi-công L.19 là cái phao nhữ mồi, bay sà thấp nhiều vòng trên các hàng Dừa, lũy Tre gai để khiêu khích VC bắn lên may ra tìm được nơi tập trung của chúng. Họ bắt đầu sà sát ngọn Tre, mong tìm ra và nghe được tiếng súng, nhưng VC cũng đâu có dại gì bắn lên cho động ổ. Sau khi lượn gần một chục vòng, Phi công bèn phàn nàn với Vann, “chúng ta làm cò mồi hay là hình thức tự sát?” Tuy nói vậy nhưng hắn cũng ngoan-ngoản thi hành phi-vụ; Chỉ còn 3 chiếc Trực thăng vỏ trang đang bắn phá dọc theo cạnh sườn hướng Bắc của ĐPQ. Chiếc Hueys thứ 4 đã bị trúng đạn vào yếu điểm của bộ phận máy nên cần phải bay về sửa ch
Chiếc L.19 đã sà quá nhiều vòng để lôi cuốn sự khiêu khích mà không thấy VC bắn lên, có nghĩa là không còn Lực lượng VC án ngử tại Âp Bẳc nữa? Hai chiếc H.21 trái Chuối đang nhìn xuống thấy Trực-thăng võ trang đang oanh kích dọc theo bìa phía Tây và dãy hàng Dừa trước mặt của quân bạn để áp đảo VC, nghi ngờ chúng còn ở đó, vì nơi đây, chúng đã bắn hạ chiếc H.21 thứ 2. Thình lình, một chiếc H.21, tách rời sà xuống thấp, chiếc còn lại vẫn giử nguyên cao độ, nhìn tổng quát đề phòng nếu có chuyện gì bất trắc xãy ra…Làm sao tim họ không đập loạn xạ được dưới tầm mắt 3 chiếc Trực-thăng bị hạ đang nằm chình ình dưới ruộng nước; Nhưng bằng mọi giá, họ phải xuống để cứu đoàn viên đang kẹt ở dưới đó.
Những người ở trên không-trung làm sao biết được địch tình bằng Bowers ở dưới đất! Hắn biết chắc chắn VC vẫn còn nằm ẩn trú dưới hầm hố kiên cố, ở phía Tây dãy hàng Dừa trước mặt hắn, vì chính hắn là nhân chứng những dấu đạn đan-rỗ trên khung phòng Trực-thăng khi leo lên sàn nhôm săn sóc Braman. Bowers từ gò đất trườn qua trở lại chiếc H.21 mà Braman đang nằm yên chờ đợi, khi hắn nhún người lấy đà phóng lên sàn nhôm, lại một loạt đạn từ hàng Dừa bắn tới tấp đến, hắn đang bâng khuâng không hiểu Phi-công có biết chỗ đó là ổ Kiến lửa để mà tránh ra không? Đáp ở hướng sau lưng, trờ tới thì mới mong được tạm an-toàn để cứu đoàn viên.
Bowers hỏi Braman vết thương có còn đau lắm không! Hắn thở hổn hển, buông những lời buồn bả, “khi anh rời nơi đây… mọi vật đều vắng lặng, tôi cứ nghĩ rằng mọi người sẽ bỏ rơi tôi tại chổ nầy, nhưng tôi vẩn phải chịu đựng nằm yên như vậy…sợ động đến vết thương, máu sẽ tuôn ra, thỉnh thoảng tôi cố gõ đế Giày Bốt lên sàn Nhôm để mong có ai nghe thấy…vì chính tôi cũng sợ anh có mệnh hệ nào thì ai đâu mà biết tôi đang bị thương nằm tại chỗ nầy!”
 Bowers cho hắn biết tình hình, mọi người đều nằm núp chờ tăng viện, chớ không ai dám đi ra xa, Braman nện gót Giày xuống để gây sự chú ý của một ai đó, nhưng mà lở VC nghe được thì nhào tới và coi như là tới số! vì VC vẫn còn quanh quẩn đâu đây, ở nơi dãy hàng Dừa mà chúng vừa bắn xối xả vào Trực-thăng của Braman, đôi mắt Bowers đang nhìn lên phía trần trên của Trực-thăng với lố nhố vô số lổ đạn, xé nát một phần trên, biết bao tia chói sáng từ trần rọi song song xuống sàn nhôm.
 Tình trạng vết thương cho là tạm ổn, máu bớt rỉ ra, Bowers xem lại vết thương một lần nữa cho yên lòng; sắc mặt Braman bớt hơ-hải vì sự cảm xúc cô đơn thanh vắng mong chờ trong tuyệt vọng đã qua. Bowers cầm Bi-đông nước cho Braman uống vài ngụm, xong lại một lần nữa nằm bên cạnh trò chuyện để an-ủi người chiến hữu, Bowers thều thào “Người ta đang tìm cách cứu chúng mình ngay bây giờ, đừng lo” Braman cảm thấy ở trên Trực-thăng tương đối an-toàn hơn nếu đừng gây ra tiếng động; Hắn đang nghĩ sẽ có ngày cám ơn Bowers đúng nghĩa hơn ở đây, nếu như Bowers dìu hắn lê bước trên ruộng nước, thì khả năng bị VC bắn thêm một lần nữa, sẽ dễ dàng xãy ra, hay vết thương sẽ nhiểm trùng trầm trọng vì nước bùn lầy dơ-dáy thì nguy to.
 Rồi Bowers phải ra đi để tìm phương cách giải thoát, hắn lại để bình Bi-đông nước bên cạnh Braman, nơi Braman có thể lấy được dễ dàng và không quên dặn dò, khi nào khát nhớ lấy uống. Không biết vì lý do gì, khi Bowers nhảy tỏm xuống ruộng nước, VC không bắn dù chỉ một phát súng; vừa chạm nước, Bowers trườn vào bờ ruộng, nhũi tới gò đất, nhưng trong ý nghĩ, VC vẫn theo dõi hắn.
 Vann và viên Phi-công cứ lờn vờn trên đầu VC, như chiếc phao câu cá thả nổi chập chờn trên mặt nước, dưới đáy nước, lủ cá khôn ngoan ranh mảnh không thèm nhìn, để mắt vào nơi khác như đã ăn no cành bụng. Vann thất vọng, vì mọi vật đều yên lặng, dù rằng chỉ một sự lay động nhẹ trên cành lá; Với con mắt cú vọ của Vann dù muốn đâm thủng cành lá cũng chẳng thấy được gì, Vann nghỉ ra kế, bảo Phi-công bay sà thấp trên những Trực-thăng bị hạ, với trục song song với hàng Dừa cạnh rìa bờ Tây, phơi bày hình thù rõ ràng của chiếc L.19, hai lần sà như vậy rồi mà VC không chịu bắn, lần thứ ba đổi trục 45 độ để phơi thân Phi-cơ rỏ hơn nửa, với hy vọng VC ở dưới gốc hàng Tre, ở phía Nam sẽ bắn lên “Không có gì cả, dù chỉ một phát súng nỗ cho vui tai” Rõ ràng VC được lệnh, không được bắn Phi-cơ Trinh-sát. Hãy chờ xem trò chơi ngoạn mục nầy sẽ xảy ra như thế nào!
 Tai Bowers nghe được tiếng chặt gió cánh quạt của Trực-thăng, H.21 đến gần từ sau lưng hắn, vừa quay lưng lại thì bắt gặp ngay một chiếc H.21 đang sà xuống đáp ngay sau lưng Phi Công vận dụng đáp xuống gần chiếc Huey, giữa hàng cây phía Tây của thửa ruộng nước. Cùng một lúc, 3 chiếc Võ trang Hueys, tác xạ vào đám Tre, hàng Dừa trước măt. những trái Hỏa tiễn 2.75 inches nổ oành bốc khói trắng đục trên các rặng cây mờ ảo, ở hướng Tây và Nam, làm cho tinh thần của quân bạn được thêm phấn khởi. Nhưng sự phấn khởi vừa chớm nở trong giây lát bổng vội tắt lịm, vì Trực-thăng vỏ trang Hueys đã tác xạ không trúng mục tiêu; Vào lúc nầy, mọi người đều nghe tiếng súng dòn tan, dồn dập đủ loại, từ trung liên Bars đến Đại liên M.30, Garant M.1, Carbine kể cả Thompson…từ dưới hầm trú ẩn, trên ngọn cây Dừa, vị thế tầm đạn trên bờ đê cũa con kinh lớn dẫn-thủy-nhập điền bắn chéo xuống xối xả…ở dưới các gốc Tre, Dừa Tiểu đoàn trưởng của VC cho tổng khai hỏa khi chiếc H.21 vừa chạm đất, vì VC đã theo dõi được tiến trình cấp cứu những đoàn viên Mỹ còn bị kẹt tạị bãi chiến trường, nên họ chờ đợi một cuộc phục kích ‘không-địa’-ngoạn mục, sẽ phải xảy ra. Trực-thăng vỏ trang đã sử dụng hơn một nữa hỏa lực vô ích nơi hàng Dừa phía Nam không có VC, những trái Hỏa tiển chạm nổ trên ngọn Tre, chẳng hề hấn gì tới VC núp dưới hố cá nhân bởi vì rể cây Tre bao che vững chắc. Người chỉ huy VC, cố bám giữ bằng mọi giá chiếc Huey bị lật nhào để làm chiến lợi phẩm quý giá cho Quân-sử sau nầy, vì Huey là Trực-thăng phản lực mới phát minh, tối tân nhất thời buổi bấy giờ. Thế nên khi Phi-công H.21 vừa chuẩn bị đáp cho đến khi cách 30 thước sau chiếc Huey là cuộc phục kích không-địa bắt đầu khai hỏa.
 Lập tức Phi-công được lệnh phải cất cánh rời ngay vùng nguy hiểm để Hỏa lực Pháo binh và Phi-cơ chiến thuật tác xạ; Chiếc H.21 to chần dần nên lãnh khá nhiều vết đạn, Phi-công cất cánh lại nhưng chao đảo khó khăn vì bộ phận thủy-điều của cần lái bị hư hại. Trên trời chiếc L.19 hướng dẫn chiếc H.21 lết về hướng M.113 của Bá, cách đó đúng khoảng ba cây-số để làm phương cách đáp ép buộc, đoàn viên được an-toàn cứu thoát liền sau đó.
 Bây-giờ, đúng Ngọ 12 giờ trưa Du-kích VC lại ghi thêm một chiến công mới: chỉ mới có 5 tiếng đồng hồ mà họ đã bắn hạ được 5 chiếc Trực-Thăng. Làm nhục lần thứ Nhì cho cái gọi là danh-nghĩa ‘Cố-vấn’ của Vann. Chủ trương của Siêu-chánh phủ Hoa-kỳ cho đây là đúng kế của họ, để cuộc chiến từ nữa Nạc nữa Mở có lý do trở thành một cuộc chiến Mỹ hoá 100% Với câu nhật tụng từ những trường Ðại-học quân sự: “Muốn bảo vệ Hòa bình phải chuẩn bị Chiến tranh” Muốn chuẩn bị chiến tranh phải đem các thằng Boy Mỹ qua đây tập trận thì phải sản xuất hàng tỷ hộp C-Ration [đả sản xuất hàng tỷ khẩu phần C.Ration vào năm vừa qua 1961-1962] và hàng ngàn chiếc UH1 để thao dượt, nhưng điều cần thiết phải chuẩn bị chu đáo là lấy máu để giải quyết, vì TT Diệm không chấp thuận đường lối chủ trương của chương trình chống nổi dậy (Counter Insurgency Plan) của Mỹ; Và tệ hại nhất là TT Kennedy ra lệnh cúp viện trợ cho Nam Việt Nam. (October/1963 bắt đầu có hiệu lực thì làm sao thi hành CIP ?) “Muốn vượt qua hai chướng ngại vật trước mắt, SCP phãi lấy máu để giải quyết hai vị tổng thống nầy bằng mọi giá” Thế là hai vị nầy đang nằm trong ống kính của W.A Harriman và Prescott Bush, Chủ tịch và Phụ tá Hội Đồng Kỹ Nghệ Chiến Tranh (War Industries Board) Theo lộ trình phải có gần ba triệu hành khách booked trước cho sự chuyển tiếp Hàng Không Dân Dụng từ chong chóng qua thế hệ phản lực để nâng đở chương trình phát triển không bị Bankrupcy, Westmoreland đem quân tác chiến qua và Abrams đem lính về, như vậy là hoàn thành định kiến-3 (axiom-3: “The US could not have won the war under any circumstances”.
Lại một lần nữa, Vị-tiểu đoàn trưởng T/Đ 261 Chủ-lực và bộ Tham mưu Tỉnh-ủy, sau khi phục kích ‘địa-không’ thành công, họ bắt đầu thiết lập kế hoặc rút lui êm thắm. Những phương cách rút lui lại tái diễn giống như cách đây chưa đầy 3 tháng (5/Oct1962) sau khi phục kích thành công làm thiệt hại nặng nề một Trung-đội Biệt Động quân, cách đây không lâu của chính phủ Miền Nam. Nhưng đăc biệt lần nầy, họ không dám rút lui giữa ban ngày mà phải dựa vào những hầm núp kiên cố, sâu dưới gốc Tre để che chở, chờ màn đêm buông xuống mới tìm cách thoát thân. Với tổng quân số 350 người, vị chỉ huy liền ra lệnh rút lui từ từ, kín đáo vào những hầm trú ẩn đã đào sẳn vào ngày hôm trước, để bảo toàn Lực lượng chờ vào đêm tối, có nghĩa là sau 7 giờ 30 chiều tối hôm nay, ông đang bâng-khuâng…rồi đi đến quyết định không được rút về hướng Bắc, vì một Tiểu-đoàn của chính phủ đang tiến vào Ấp Tân-Thới.
12 giờ 15 Tiểu đoàn Bộ-binh đã có mặt lục soát tại Tân-Thới và chạm trán mãnh liệt với 1 Đại đội VC của Tiểu-đoàn 514 địa phương đang chờ sẳn dưới những bờ đê cũng như hầm hố kiên-cố xung quanh bờ-rìa, về hướng Bắc của Ấp Tân Thới. Toán du kích tỉnh đang bị Bộ binh của SĐ7 chận ngang không dám rút về, nhập với Đại đội T.Đ-514 mà chỉ có một đường rút lui duy nhất là chạy về hướng Đông, nơi đồng ruộng và đầm lầy trống rỗng. Họ thừa hiểu, bất cứ một sự toan tính nào chạy ra đồng trống sẽ làm mồi cho bom đan giữa ban ngày.
Hai Đại đội VC tăng viện trấn giữ Ấp Bắc và Tân Thới được điều động, án ngữ ở vị thế tương quan yểm trợ cho nhau khi đụng địch.Thế nên bất cứ một sự ‘chém vè’ chạy tán loạn của bất cứ Đại đội nào cũng gây ra sự khủng hoảng tinh thần của Đại đội kia. Dẫu rằng họ có bị tứ bề thọ địch, thì họ cũng chấp nhận sự chiến đấu đến viên đạn cuối cùng, dù phải ở trên phần đất trách nhiệm của bất cứ Ấp nào.Trong khi Vann nghiến răng moi óc để rửa hận, tìm mọi cách để VC chạy tán loạn hầu tiêu diệt, thì người Chỉ huy T.Đ-261 đang tìm mọi phương án để cứu 350 sinh mạng. Dĩ nhiên phải chấp nhận một sự thiệt hại nào ít nhất; bằng mọi giá phải chiến đấu thật kiên cường, mưu mẹo…chờ màn đêm buông xuống, trời sẽ cứu họ; Họ không dại gì bỏ chạy giữa ban ngày với quân số nhiều như vậy để bị tiêu diêt; Người chỉ huy đã đem tất cả những kinh nghiệm của những năm chống Nhựt Pháp để nêu gương, rèn đúc thế hệ sau, phải sống chiến đấu và bảo vệ quê hương một cách anh dũng như tiền nhân đã dạy. (Cái khôn ngoan của KGB là thuyết phục Hà Nội đừng để bị lệ thuộc vào quân đội của Khối CS can thiệp mà mất chính nghĩa, hãy cứ để miền nam bị Mỹ đem quân vào sẽ mất đi lý tướng và chủ quyền quốc gia như vậy MTGPMN sẽ được thế giới có cảm tình và bênh vực lý tưởng giải phóng dân tộc hơn phía Saigon. Đó cũng là lý do chính mà Permanent Government sẽ triệt để tài trợ qua ngân hàng Thụy Sĩ bằng công cụ lợi hại nhứt là “Truyền thông Văn Hóa”, điều nầy hơn ai hết Lê Đức Thọ và tam trùng Phạm Xuân Ẩn đả được CIA thuyết giảng và bảo đảm)
Một Trung-đội du-kích địa phương đang dàn trận xa về con rạch ở hướng Nam của Ấp Bắc đã đụng hồi sáng, người chỉ huy gan dạ của Trung đội đã bị thương, nhưng không trầm trọng lắm và được đồng đội khiêng về trở lại Đại đội để săn sóc vết thượng. Trong khi đó trung đội du-kích còn lại vẫn chiến đấu một cách đơn độc nhưng hào hùng trước hỏa lực cường tập của Tiểu đoàn ĐPQ chận cạnh sườn trái và đang bị đe-dọa bởi Đại đội trừ bị mới vừa thả xuống ở đàng sau. Nhưng, có một tin vui từ một người du kích chạy qua đưa tin, các đồng chí của chúng vừa gây thiệt hại đáng kể cho ĐPQ của phía chính phủ Saigon, nhờ nương tựa vào bờ đê lớn của con kinh, có nhiều chướng ngại vật che chở, trong khi quân chính phủ đang bị phơi bày ngoài đồng trống trong tầm đạn của địch. Chúng được báo động cho biết thêm một Tiểu-đoàn ĐPQ, đang từ phía Nam tiến lên Ấp Bắc, và một cây Trung-liên Bars đang kẹt đạn không tài nào sửa được, Trung đội nầy báo cáo khẩn cấp tình trạng nguy ngập của Trung đội có thể bị thảm hại, và xin được tăng viện một Trung đội Miền đang án ngữ gần đó. Lệnh của người chỉ huy Tiểu-đoàn VC cho phép 2 Trung đội nầy được giải tỏa áp lực bằng cách chạy thoáng qua bờ đê lớn của con kinh mà núp vừa phục kích chờ địch bươn tới; Như vậy là chúng được an-toàn ẩn núp dước các hầm kiên cố đã được đào sẳn, nơi đó chúng được bớt quan tâm ở cạnh sườn hướng Nam.
Một du-kích vụng về không ngụy trang kín đáo, khiến quan sát viên L.19 của Không-quân VN phát hiện và gọi Phi cơ chiến thuật đến oanh kích; một trận oanh kích ác liệt gây cho Trung đội thêm nhiều thương vong,, và gây cho chúng chạy tán loạn vào những nơi có thể an toàn ẩn núp được, nhưng cũng may là Phi cơ chiến thuật đã trút hết bom-đạn. Hai Trung đội nầy tự phối hợp để rút đi xa khỏi vùng vừa bị oanh kích, tiến về phía bắc Tân Thới thay vì phải tập trung với Đại đội Ấp Bắc. Một du kích đưa tin có lệnh đưa họ tập trung về Đại đội gốc nhưng họ quá sợ hải nên từ chối không chịu về. Đại đội trưởng cảm thấy phòng thủ bị yếu thế không thể chống lại với M.113 cùng Tiểu đội tùng thiết đang tiến từ từ vào Đại đội của chúng.
Thiếu tá Thơ đã cho lệnh Tiểu đoàn ĐPQ tấn công vào bờ kinh mà 2 trung đội VC đã vừa chém-vè; trong khi trên trời Vann thúc giục người Mỹ Cố vấn Tiểu đoàn phải tốc chiến tốc thắng vào mục tiêu. Người Đại đội trưởng VC chỉ huy Ấp Bắc đang yêu cầu được tăng viện của Đại đội trấn đóng tại Tân-Thới, vì ông đang vừa bị thiệt hại mất gần một Trung đội; Nhưng người chỉ huy Tiểu đoàn VC đành phải từ chối vì không đủ quân số để phân tán mỏng, và hiện tại tình hình rất nguy khốn cho phía VC; Cả hai Ấp đang trong tình trạng hấp hối, nhưng người chỉ huy VC đành ra lệnh bằng mọi giá phải tử thủ tại chổ chờ đến đêm tối. “Chúng ta bằng mọi giá phải chờ Thiên-thần Bóng-đêm”.
Toán du kích Tỉnh án ngử tại con kinh đào Ấp Bắc đã bị thiệt hại 5 người cho cuộc đụng trận hồi sáng; họ đang mất tinh thần vì bị Phi pháo cũng như Pháo binh dồn dập oanh tạc dù rằng đạn chạm nổ không chính xác. Làm sao họ chận hay tiêu diệt được M.113 bọc thép bằng súng nhỏ? Từ lúc Trực-thăng toan đáp xuống để cứu Phi hành đoàn nhưng bị thất bại, Vann như không còn bình tỉnh sáng suốt để nhận định ở đâu là có địch đang trú ẩn ở dưới hầm, nơi phần đất rất kiên cố nằm dưới gốc Tre. Ông cho lệnh pháo binh giả đều vào hàng cây phía Tây với những trái đạn xuyên nổ với sức công phá thật mạnh. Vann đang điên tiết cũng như đứa bé vừa té xuống sàn nhà, và chỉ biết dơ tay đập mạnh xuống chỗ đó mà quên lửng mấy ngón tay mình đau điếng. Mặc cho Sỉ quan Pháo binh điều chỉnh tác xạ đã nhiều lần nhắc nhở Vann hãy để cho Tiền-sát-viên và L.19 VN làm việc; những lúc cần có pháo hiệu quả thì Vann làm những việc không ra gì, không đúng nguyên tắc Quân sự như Vann đã học trong trường. Những trái pháo chỉ rơi trúng cháy nhà của Dân, trong hai Ấp, cũng may là tất cả Dân đều chạy trốn ở cánh đồng lầy trống trải ở phía Đông. Tình hình đánh đấm bậy bạ vô chiêu như thế nầy không thể kéo dài mãi, Đại tá Đạm cho lệnh Sỉ quan Pháo binh Sư đoàn giành lại quyền điều chỉnh Pháo binh qua Phi cơ quan sát L.19 VN và Sỉ quan Pháo binh thi hành nhiệm vụ chuyên môn của binh chủng. Vann cảm thấy quê-dạng, quá nhẹ ký, nên đành nghiến răng chịu đựng qua những sự việc vừa thất bại vì thiếu kinh nghiệm, đem nướng oan uổng một số lớn Binh lính Miền Nam. Lúc nầy bộ máy hành quân phối hợp nhịp nhàng cùng với L.19 điều chỉnh Pháo binh khi phát hiện du kích; một trái bom đầu tiên đã rơi trúng vào mục tiêu cạnh con kinh đào, làm nổ-tung nhiều hầm trú ẩn; Chiếc L.19 đã thành Thiên Thần của chiến trận nhưng có một điều quá hối tiếc vì đã muộn màng.
Các Phi-công chiến-thuật Hoa-kỳ của Tướng Không Quân Anthis (2nd Air-Division) và Phi cơ L.19 quan sát, điều không tiền tuyến của VN đang hướng dẫn oanh tạc ngay vào những hàng Dừa, rừng Tre vào những nơi mà VC ẩn núp, như ụ- đất dọc bờ kinh đào,VC không cách nào thoát khỏi những trận oanh kích sau nầy, đành nằm sâu dính chặt trong các công sự hầm-hố và phải chui rúc như những con Chuột đồng, để chờ đêm tối mới chém vè; khác với Vann cho Pháo binh dội vào nhà dân, cùng với bom Napalm tiêu hủy nhà cửa; nhìn tổng quát ở trên không thì thấy rõ thành quả, qua nhà cửa, các chuồng Trâu-Bò bị bốc cháy, các cuộn khói trắng đục bốc lên nghi-ngút, nhưng VC có dại gì ở trong nhà để lảnh bom đạn? Những cảnh nầy lại tái diễn như thời kỳ chống Pháp; Các chiếc Khu-trục Hellcat, Bearcat-F8F, oanh-tạc cơ-B.26 Marauder chúi đầu thả xuống những trái bom vào mục tiêu như nhà cửa, trong khi đó Việt-Minh chạy ra, nằm ở ngoài ruộng đưa mắt nhìn lên, khi những trái bom chạm nổ, họ cũng không hiểu kết quả như thế nào, chỉ thấy những cột khói bốc lên trên các hàng cây bao quanh làng Ấp, chỉ hơi khác đôi chút là lần nầy VC phải bám sát những hầm hố, dưới đất sâu, cạnh các gốc rễ Tre để được che chở.
Vann gọi cầu cứu Tướng Harkins để được điều động trực tiếp hướng dẫn Phi công chiến thuật Hoa Kỳ dễ dàng bằng một ngôn ngữ tiếng Mẹ đẻ, nhưng không được chấp thuận vì Vann đã tạo ra quá nhiều khó khăn và thiệt hại cho đơn vị Bạn; hơn nữa Tướng Không-quân Anthis lại tin vào Không-quân VN hơn Trung-tá Bộ-binh,Vann chưa bao giờ nắm giữ Trung-đoàn, Sư-đoàn, thì làm sao có khả năng điều động một cuộc hành quân ‘hổn-hợp’Liên-binh chủng? Tuy ở trên không trung, nhưng Vann không cảm thấy được một chút nào không khí dịu mát, mà lại nóng hổi như quả bom Napalm đang bùng lửa dưới đó, khó thở như sức lửa khói đã hút mất hết dưỡng khí. Bây giờ là 1:00 giờ trưa, cảnh vật nơi đây như một “Hỏa-ngục trần gian” bom đạn như muốn nổ tung vũ trụ, từng đợt phi-tuần nhào xuống múc lên làm vẩn đục bầu trời xanh biếc, những cuộn khói trắng đục ngầu ác độc dật dờ như lũ Ma trơi hăm dọa kiếp người.
Người chỉ huy VC, lúc nầy cảm thấy vô cùng nguy kịch, “làm sao bảo vệ mạng sống của 350 Binh lính dưới quyền” Xe bọc thép M.113 từ từ tiến tới, đang băng qua các thửa ruộng! Vẫn phải còn chờ đợi hơn 6 tiếng đồng hồ nữa, mặt trời mới chịu lặn! Làm sao chống đở được với những con Cua sắt nầy? Chút nữa đây nó sẽ dùng dây mắc-xích cày lên mọi thế đất; Đứng trên cơ sở khoa-học VC không thể thắng trận Ấp-Bắc vì M.113 là pháo-đài di động bằng sắt, không súng nào của VC cơ hữu mà phá hủy được, sẽ bị Đại liên 50 với tầm tiêu diệt hơn gấp đôi Đại-liên M.30, súng phun lửa và kế đến là cặp dây-xích sắt cày xới lên tiêu diệt. Cũng may! nhờ Thượng-Đế phù Suy nên mới xuất hiện một tên chỉ huy ngu dại, thiếu kinh nghiệm chiến đấu, nó cho Trực thăng đổ xuống trước, nên mình mới thắng được keo đầu…còn như nó cho mấy con Cua nầy nhào vô trước, thì chúng mình chỉ có một nước đi thăm Bác Lenin! Canh-bạc nầy dù sao cũng lấy vốn được chiến công đầu bằng bắn hạ được một số Trực thăng và cầm chân quân Saigon!
Người chỉ huy VC đang nặn óc tìm phương pháp quyết tử với loại chiến tranh mới nầy, ông ra lệnh, hãy can đảm chờ đợi cho M.113 đến gần dùng lựu đạn hoặc súng nhỏ bắn sẻ vào tài xế cũng như người xạ thủ Đại-liên 50 caliber. Vì chúng chỉ còn có 2 yếu điểm: Một, người xạ thủ không có bảo vệ từ lưng đến đầu, bằng mọi giá phải bình tỉnh bắn chính xác vào ngực của hắn – Hai, người tài xế thường thường ló đầu ra ngoài lái mau hơn, thú vị mát mẽ hơn, đây cũng là một thuận điểm dễ nhắm hơn là bắn xuyên qua lỗ quan sát của tài xế. Nhưng nếu người tài xế chết nhát, hắn đậy nấp tháp lại mà chạy thì khó mà tiêu diệt được, vì nếu hắn dùng kiếng phản-xạ thì phải chạy thật chậm và cũng bị hạn chế tầm nhìn trong phạm vi 100 độ ở trước mặt. Thế nên, cũng giống như phục kích Trực-thăng, chờ M.113 đến thật gần, rồi chia ra từng Tiểu-đội, dùng đủ loại súng nhỏ cùng lựu đạn phối hợp tấn kích nhịp nhàng leo lên pháo tháp.
 Chiếc M.113 đem qua Việt Nam, vào thời buổi đó được xem là Hỏa lực tuyệt đối áp đảo VC với Đại-liên M-30 và súng ngắn thì coi như Châu-chấu đá Xe. Đại liên 50 caliber, tầm tác xạ gấp 2 lần M.30 và cường độ hủy diệt mạnh gấp 3 lần, nói cách khác VC chỉ từ thua đến thua mà thôi. Tuy nhiên, xạ thủ khi tác xạ vào mục tiêu, nhất là với thân hình nhẹ ký của người Việt chúng ta khi bấm cò, như ngồi trên lưng con Ngựa chứng, với sức ‘phản-hồi’ của Đại-liên 50, các viên đạn thay vì vào mục tiêu, thì nó lại bay lên không trung; trong khi đó người xạ thủ phải trì chân vào phần dưới của thành Sắt mới kềm hãm được, nhưng chắc chắn không chịu đựng được lâu.
    Tại tuyến lửa nầy, người chỉ huy Tiểu-đoàn VC với quân số 76 người và 2 cây Đại liên M.30 đang ẩn núp kín đáo dưới các hầm của một con đê dẫn nước. Trước mặt là những chiếc M.113 đang điên cuồng chạy đến; ông đang nhắm con Cua đầu tiên đang bò tới ngay gốc bờ Nam của Ấp rồi quẹo góc phải của bìa làng vào hàng Dừa đầu tiên hướng trực diện với Ấp-Bắc-nơi đây con đê lớn của kinh đào khá cao, có thể là một chướng ngại vật che chở hiệu quả, người chỉ huy VC đặt cây Đại-liên M.30 tại một hố lộ-thiên, ông đặt cây Đại liên M.30 thứ 2 tại một địa điểm 400 thước, chỉa về phía trống trải ngoài đồng ruộng, xuống dọc theo hàng cây chạy về hướng Bắc. 2 cây Đại-liên nầy có thể bắn chéo gốc để yểm trợ tiếp cận cho nhau.
 Ông ra sức cố gắng điều binh nhịp nhàng như hồi sáng xung trận, yếu tố giữ vững tinh thần với quyết tâm là lối đánh du kích hữu-hiệu và cần thiết nhất. Khi Đại-đội lập công đầu bắn rơi 3 chiếc Trực-thăng tại chỗ, ông dùng người giao liên truyền ngay tin tức thắng trận cho đồng đội biết để lên tinh thần chiến đấu hăng say hơn nữa, nhất là phải truyền cho được tin chiến thắng đến Đại-đội ở phía Bắc, trấn thủ Ấp Tân-Thới, sẳn sàng chuẩn bị tinh thần và niềm tin ác chiến với 1Tiểu đoàn bộ-binh của S.Đ/7 đang cày xuống từ hướng Bắc. Sau khi Đại đội và nhóm du kích địa phương chận đứng được Tiểu-doàn B/Binh tại ấp Tân-Thới, họ cũng dùng giao-liên đưa tin chiến thắng về lại cho vị chỉ-huy VC và sẳn sàng giao chiến với chiến-xa M.113.
Đại-đội, Trung đội và Tiểu đội Trưởng tại Ấp-Bắc đang linh động khai thác con đê khá lớn,(2 thước bề ngang) như một đường hầm nổi để giao liên, họ lội dưới con lạch, nước lấp xấp tới ngực, ôm sát thành đê để tránh Phi-cơ quan sát, di động từ chỗ ẩn núp nầy qua chỗ ẩn núp nọ, họ dặn nhau phải vô cùng cẩn thận khi phải đụng trận với M.113; nhưng họ vẫn có khả năng triệt hạ loại Cua nầy, chỉ còn cách phải bình tỉnh khi Xạ-thủ lú đầu lên thì tất cả bóp cò ngay, nhưng phải chính xác để tiết kiệm hỏa lực. Họ nhắn-nhủ nhau, bằng mọi giá phải quyết tử chiến, vì không còn chỗ nào để dung thân, ngoại trừ màn đêm buông xuống. Chúng ta chỉ còn có một con đường sống chết để bảo vệ phẩm giá cuộc cách mạng, hơn là phải chém vè để bị tiêu diệt như con vật bị hành quyết; Họ chuẩn bị kiểm soát hoặc bảo trì lại vũ khí trong tình trạng tác xạ tốt, sẳn-sàng quyết tử! Các dân-công khuân vác đem lại từng hố cá nhân những thùng đạn-dược cướp được, từ trên những chiếc xuồng con, bè bằng Tre, bẹ-Chuối, chống chèo theo dọc bờ đê phân phát. Hai Lính của Đại đội đang bị thương được đưa đi trên một chiếc xuồng nhỏ, liền lúc đó hai du-kích Địa phương được thay thế ngay; Trên xuồng nầy, ba Cán bộ đã bị thương hồi sáng, họ vì nêu gương nên không chịu đưa về nơi an toàn, chẳng qua họ là Đảng viên nồng cốt cũa vùng nầy. Tuy bị thương, nhưng cái miệng đâu có bị thương, Họ bắt mọi người ở nơi hố cá nhân đồng hô to khẩu hiệu: “Thà chết tại chỗ! Thà chết tại chỗ” (còn tiếp)
Vĩnh Trương

Không có nhận xét nào: