Rên xiết, khóc lóc,cầu xin đều là yếu đuối
Hãy hăng hái làm tròn nhiệm vụ lâu dài và nặng nề
Mà định mệnh đã dành sẵn cho mình
Sao, các con đã vững tâm thấy Bố chưa đến nỗi quên mình hiện đang sống ở tuổi nào, chưa thành lẩm cẩm nói trước quên sau, để đâu quên đấy rồi phải không?
Chỉ có một điều đáng buồn là tình trạng vật lý trị liệu cuả Bố không đạt kết quả như lòng mong muốn, chân tay Bố vẫn yếu, để cho Mẹ và các con phải bận tâm lo lắng. Nhân đây, Bố xin chân thành cám ơn Mẹ và các con vẫn luôn quan tâm đến sức khỏe cuả Bố.
Trong một lá số tử vi do một nhà tiên tri Ấn Độ tặng cho Bố vào khỏang thập niên 1950 có ghi rằng Bố sẽ thóat khỏi một cơn bệnh thập tử nhất sinh và sẽ sống thọ đến bát tuần. Hy vọng rằng nhờ hồng phúc cuả tổ tiên để lại, cùng với sự tận tụy chung tình cuả mẹ và lòng hiếu thảo cuả các con, Trời Phật sẽ
phù hộ cho Bố sống đến 80 tuổi. Chính vì thế, Bố hiện nay đã quên đi mọi phiền toái cuả cuộc đời này, chỉ muốn dành tất cả những chuỗi ngày còn lại cho vợ và các con, các cháu. Hôm nay đại gia đình ta tập họp nơi đây mừng lễ Kim Khánh kỷ niệm 50 năm ngày cưới cuả Bố Mẹ, Bố mặc bộ y phục cổ, với áo dài, khăn xếp, khánh vàng, để cùng mẹ ôn lại kỷ niểm xưa khi Bố Mẹ kết hôn vào tháng Chạp năm 1944.
Bố muốn nhắc lại câu châm ngôn cổ và cũng là nền tảng đạo lý gia đình: Tào khang chi thê, bất khả hạ đường, nghiã là đối với người vợ cùng sống từ thuở hàn vi thì dù bất cứ vào hoàn cảnh nào cũng không rời bỏ. Đạo lý cổ cuả Việt nam ta là như thế đó. Ngày nay có nhiều người cho rằng đó là tư tưởng lạc hậu, không còn phù hợp với trào lưu văn hoá mới. Nhưng các con ạ, theo suy nghĩ cuả Bố Mẹ thì đó vẫn là nền tảng cuả hạnh phúc gia đình.
Nhân dịp này, Bố cũng muốn nhắc lại những kỷ niệm xưa khi các con còn ở tuổi thơ ấu, sống trong vòng tay triù mến thương yêu cuả Bố Mẹ:
ANH DŨNG: đứa con trai đầu lòng, thằng con so mà Mẹ luôn miệng nói là “con giai giống” cuả Bố Mẹ. Khi con còn bé, hàng ngày Bố bế con đi họp hội nghị các trưởng khu tự vệ thành, Bố thường đội cho con cái mũ ca-lô xinh xinh.
CHỊ DUNG: Bố mẹ luôn luôn gọi con là “Tí Con Dung Lùn” vì khi bé con mũm mĩm lắm.
MINH THUẬN: vì lúc còn nhỏ con bé quá, chỉ bằng cái chai lít mà thôi, nên con mới có tên là tí Xiú
VÂN HẠNH; Bố gọi con là “ông Lý Hạnh’ vì lúc nhỏ con hay đội chiếc mũ che thóp giống như một ông lý trưởng đội khăn xếp .
CHÚ TUẤN; đâù trọc lóc không có một sợi tóc nào, miệng thì luôn đòi “đi đâu’ và hay bắt người làm bế đi chơi rong các phố.
PHƯƠNG NAM, QUỲNH MAI, ANH THƯ, TUYẾT MINH, THIÊN HƯƠNG: gia đình ta đã di cư vào Nam sau khi đất nước phân đôi năm 1954. Các con đều được bà Nội chăm sóc, yêu thương. Ngũ Long Công Chuá cuả Bố thường mặc những chiếc váy đầm giống nhau và đều do bà già Đạo bế ẵm.
MINH DUY và ĐOAN THUỲ: ra đời khi bà Nội đã quá vãng. Khi đó cuộc sống ở miền nam đã thỏai mái hơn nhiều. Bố còn nhớ mỗi khi đi làm về, tắm táp cho ba đứa bé nhất ; Cun, Duy, Thuỳ xong là cho các con chơi xích đu tiên. Bố hay gọi Đoan Thùy là “Gang Ghì” như con thường hay nói ngọng.
Rồi năm 1975 đến. Các con bé từ Phương Nam trở xuống đã lớn lên trong lúc nhà ta sa cơ thất thế. Bố thì bị bắt đi tập trung cải tạo, tài sản bị tịch thu, Mẹ và các con bị cưỡng chế đi đến nơi gọi là vùng kinh tế mới. Sau đó Mẹ phải một mình chống chọi với đời. Mẹ đã đảm đang buôn bán nuôi chồng bị tù và chăm lo cho các con từng đứa, từng đứa được đến bến bờ tự do. Còn Mẹ ở lại với út Thùy để chờ đợi Bố. Cuộc đời binh nghiệp của Bố kết thúc từ đó, đúng như câu thơ Bố đã làm mà các con thường thấy trong tấm ảnh treo tại nhà:
Nửa đời bẻ kiếm đau hồn nước
Xé nát chinh bào thẹn núi sông.
Các con phải nhiệt liệt tuyên dương Mẹ là bậc hiền mẫu tuyệt vời. Bố nhân dịp này cũng muốn bày tỏ lòng tri ân đối với người bạn đời chung thuỷ, đảm đang đã thay Bố nuôi dạy các con nên người xứng đáng, và cũng xin Mẹ tha thứ cho Bố những lầm lỗi nhất thời lúc còn trai trẻ đã nhiều khi làm Mẹ phải buồn lòng.
Xin cho Bố được gọi Mẹ bằng mấy tiếng yêu thương thời trai trẻ năm xưa: “Em Lâm yêu quý, nay chúng ta đã sống trọn cuộc đời với nhau, em thật xứng đáng được ca ngợi, kèm theo những lời âu yếm cuả tuổi đôi mươi. Xin trang trọng tặng em chiếc nhẫn KIM KHÁNH kỷ niệm 50 năm trong nghĩa nặng vợ chồng cuả chúng ta.” Ước mong đây là tấm gương sáng để các con cứ theo đó mà ăn ở với nhau theo đúng lễ giáo Việt nam và truyền thống gia đình cuả nhà ta.
Đỗ Đình Tá
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét