Là người trần gian tới tuổi chớm biết
yêu hầu như ai cũng có mối tình đầu để mà thương mà nhớ; rồì tới lúc về chiều
cặm cụi ngồi ôn lại để mà nhớ mà thương. Như mối tình đầu của tôi chẳng hạn,
cái mối tình thơ dại thắc cười đến tội nghiệp.<!->
Hồi nhỏ, anh nhà quê ở núi như tôi có biết gì là yêu với đương. Thấy mấy thằng
bạn hàng xóm hỉ mũi chưa sạch có đứa làm bộ như có bồ lên mặt dợt le tôi cứ
tỉnh bơ con sáo sậu. Thì đã nói rồi: tôi có biết tình yêu là cái chi chi. Cho
tới khi tôi bị một con nhỏ có vẻ đẹp liêu trai ở xóm cột đèn ba ngọn nó hớp hồn
mà đành sa lưới nhện. Mà thiệt. Đa phần con trai mới lớn không dạn dĩ, đáo để
như con gái tới tuổi cặp kê.
Khi sa lưới rồi tôi thấy mình càng nhát hích. Ngay cái liếc mắt cũng hồi hộp
nói gì hẹn hò nắm tay nắm chân. Tui ngây ngô và ngu ngơ đến độ làm con nhỏ có
lúc bực mình. Một hôm con nhỏ tới nhà chơi thấy tui cứ ngồi đực mặt bất thình
lình nó xáng tới hun cho mầy một cái "chií...tt" làm thằng nhỏ bật
ngửa, giẫy nẩy la chí chóe. Thấy tôi quẹt mỏ lia lịa, nhăn mặt phun phèo phèo,
con nhỏ ôm bụng cười ngặt nghẽo. Nghe nó cười mà tôi ngẩn ngơ. Trời đất. Giọng
cười sao mà trong trẻo như pha lê, sao mà hồn nhiên quá. Vẻ thuần khiết, cởi mở
và lanh lợi của con nhỏ, rõ ràng không nhuốm một chút bụi trần nào. Tôi nhìn sững
vào mặt nó mới thấy đôi mắt biết cười ướt rượt một trời ngây thơ xanh biếc.
Nhưng mà, chèn đéc quỷ thần thiên địa ôn hoàng hột vịt lệ ơi! Miệng con nhỏ
toàn nước mắm mặn chằng hà. Té ra hồi chiều ở nhà nó ăn cơm với cá kho nước mắm
sao đó hổng chịu rửa miệng, cứ mang cái mỏ đỏ chét trời cho tới hiên ngang đóng
dấu ấn trên đôi môi khờ khạo của tôi một phát mặn cho tới 70 tuổi đầu vẫn
còn... nghe mặn. Hihi.
Rồi ngày này qua tháng nọ, thấy anh nhà quê núi tôi thiệt tình như thằng khờ bơ
ngơ báo ngáo, cà chớn cà cháo hổng dám động tới sợi lông măng, một buổi chiều
trời mưa nghiêng nghiêng không ướt áo con nhỏ nguýt một cái, hứ một phát xong
che dù phủi đít ngoe nguẩy te rẹt một nước mất tiêu theo ngày tháng không tên.
Từ ngày con nhỏ bỏ đi tui vẫn cứ tỉnh bơ như con sáo sậu, như hổng có mảy may
chuyện gì xẩy ra cho cái thằng tôi ráo trọi.
Có lẽ vì vậy mà năm 18 tuổi tôi vẫn không cảm thấy ai yêu mình mà mình cũng
chẳng hề để ý tới ai để yêu, suốt ngày hết cặm cụi mần nhạc tới hí hoáy viết
văn, mần thơ. Cho tới khi - như một cơn bùng vỡ - ý thức được thế nào là tình
yêu đôi lứa, tôi mới ngồi nhìn trời mây bay, chắc lưỡi nhớ tới con nhỏ ngày xưa
có đôi môi đỏ chét trời cho, có mái tóc mượt mà chảy xuống bờ lưng, và có đôi
con mắt biết vui biết nói biết cười của một bản thể sinh nở từ thiên đường.
Làm sao mà quên được đôi môi hồng đào thuở mới lớn đã dính vào đôi môi khờ dại
của tôi một vị mặn của mối tình đầu. Cái vị mặn đó ngày nay không còn là vị mặn
của nước mắm hay của muối chắt ra từ biển, mà nó trở nên mặn mòi từ một cuộc
tình thơ ngây, trong sáng thuở xưa xanh không hề mang nặng cái tư kiến ái dục
của một loài hữu tình.
Ui chao ôi! Cũng như triệu triệu mối tình đầu chia ly trên cái cõi đời ô trược
này, kết cuộc khi trái tim đã biết yêu, biết thế nào là sắc, thanh, hương, vị,
xúc, thấy mình yếu đưối và dại dột ra sao... tôi cũng đành tự an ủi mình và
gượng vui theo câu thơ của nhà thơ Hồ Dzếnh: ”tình chỉ đẹp khi còn dang
dở”. Ngặt nỗi tôi là một tên phàm phu tục tử lòng đầy tạp niệm,
thà “đời mất vui khi đã vẹn câu thề” hơn là chẳng biết “mối
tình đầu” của tôi bây giờ trôi giạt ở tận phương trời nào, chồng con, sống chết
ra sao. A di đà Phật.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét