(Thích Trí Quang)
Thành
phố Westminster, Quận Cam, Mùa Phật Đản năm 2016
Anh
cựu Bộ trưởng VNCH Trần Quang Thuận thân mến,
Nhân
mùa Phật Đản và nhân dịp đọc bức thư của Ngài Quảng Độ yêu cầu Tổng thống Obama
can thiệp tình trạng nhân quyền lúc sang thăm viếng Việt Nam, tôi viết thư này hỏi
thăm sức khỏe anh và hỏi một số điều, mong anh “giải mã”. Đây là thư của một
người Phật tử miệt mài trăn trở, buồn đau chuyện nước nhà, gửi cho một nhà trí
thức Phật giáo – pháp danh Trí Không – từng đóng vai trò quan trọng trong biến
cố năm 1963 đã gây nên hậu quả khốn cùng ghê gớm trên mảnh đất Miền Nam ngày
hôm nay. Ước mong anh – một người sinh năm 1930, đã 86 tuổi đời – hãy noi theo
đạo hạnh của đấng Chí Tôn mà chân thành “giải mã” những thắc mắc của tôi trước
khi về cõi vĩnh hằng.
<!>
Tính
từ năm 1963 anh lái chiếc xe Hillman, chở Ngài Quảng Đức đặt ở góc phố Lê văn
Duyệt – Phan Đình Phùng để Ngài “tự thiêu”, rồi chạy về trốn tại anh nhà ông
anh tôi – anh Đặng văn Châu – ở số 57D đường Tú Xương, Quận 3 Sài Gòn cho đến
nay (năm 2016) là đã gần 53 năm rồi anh nhỉ? Chúng ta chỉ gặp lại nhau một lần
duy nhất. Đó là lần tôi lái chiếc phi cơ C-47 chở anh trong phái đoàn chính phủ
VNCH đi kinh lý Miền Trung. Tướng mạo ông Bộ trưởng Trần Quang Thuận sau “cách
mạng” thành công bệ vệ hơn khi anh nằm cạnh giường tôi trên lầu ba của nhà ông
anh tôi.
Ngày
đó, tôi hỏi anh có phải Ngài Quảng Đức tự thiêu hay các Thày “tranh đấu” dàn dựng
để gây dư luận quốc tế. Anh chỉ tủm tỉm cười và bí hiểm nói: “Làm cách mạng thì
phải đổ máu, chứ biết sao?”.
Năm
1977, Nguyễn Công Hoan và Ngô Chí Dũng (trong nhóm Người Việt Tự Do) từ Nhật
sang Hoa Kỳ, trú ngụ tại nhà tôi ít hôm ở thành phố Arlington cạnh Thủ đô Hoa
Thịnh Đốn. Tôi hỏi anh ta: “Có phải cậu là người tưới xăng lên Ngài Quảng Đức
và châm lửa đốt?”. Anh ta không trả lời.
Sở
dĩ tôi đặt câu hỏi cho anh vào năm 1963 và cho Hoan vào năm 1977 là vì tôi muốn
biết sự thật. Tôi không tin Ngài Quảng Đức tự thiêu. Cho tới nay, tôi vẫn nghĩ Ngài
bị đốt do quỷ kế của tên cộng sản đội lốt nhà sư chui vào Phật giáo, lợi dụng sự
ngây ngô của quần chúng nhằm lật đổ chính quyền Miền Nam dưới chiêu bài đấu
tranh vì tín ngưỡng. Anh Thuận nên nhớ: “Tôi chống lại bọn cộng sản đội lốt nhà
sư Phật giáo; chứ tôi không chống Phật giáo. Không nên dùng luận điệu của bọn
lưu manh thường gán ghép cho những ai thắc mắc hành vi của bọn chúng là chống
Phật giáo. Luận điệu đó xưa rồi!”.
Tôi
không có tài liệu để chứng minh Trí Quang là cộng sản. Ngay cả Tố Hữu sau 1975
tiết lộ với người bà con ở Huế rằng chính hắn là người đứng nhận lời tuyên thệ
của Trí Quang, Võ Đình Cường gia nhập đảng cộng sản từ năm 1943, tôi cũng không
tin, vì tôi không nhìn thấy hồ sơ. Nhưng những hành động của Trí Quang sau khi
đã thành công giết chết Tổng thống Ngô Đình Diệm mà vẫn tiếp tục chỉ đạo những
cuộc gây rối chống chính quyền Miền Nam, đưa ra yêu sách đòi quyền dân tộc tự
quyết (chống sự hiện diện của quân đội Hoa Kỳ) bề ngoài có vẻ hợp lý, có vẻ yêu
nước, nhưng nếu thực hiện đòi hỏi của các ông ấy là mất nước. Cộng sản ở Miền Bắc
xin Nga Tàu cung cấp vũ khi để xâm lăng Miền Nam thì Miền Nam không thể đứng vững
nếu không có Mỹ trợ giúp. Nội cái việc Trí Quang xúi giục Tướng Nguyễn Chánh
Thi làm loạn ở Miền Trung chống chính quyền Trung Ương, ra lệnh đồng bào Phật tử
mang bàn thờ xuống đường để cản bước hành quân của quân đội VNCH là đã đủ cho
ta thấy mục đích của Trí Quang không phải đấu tranh vì tự do tín ngưỡng, vì quyền
dân tộc tự quyết. Trí Quang và tay chân bộ hạ là lũ “trâu đánh”; chứ không phải
“tranh đấu” vì đạo pháp.
Trước
đây, nhạc sĩ Việt Khang làm bài hát “Anh
Là Ai?” sau khi đi biểu tình chống Trung Cộng thì bị Công An đánh đập. Bài
hát được phổ biến rộng rãi, người già con nít đều hát như để đồng cảm với nỗi
đau của một người trẻ yêu nước bị hành hạ bất công. Tôi nghĩ rằng Việt Khang
không trách móc, oán hận bọn côn đồ, vì chúng chỉ là bộ hạ sai đâu đánh đó. Bài
hát có ý nghĩa to lớn hơn: Ấy là đặt vấn đề trách nhiệm cho thế hệ cha ông, nên
tôi viết bài “Câu Hỏi Thời Đại: Anh Là
Ai?”, bởi vì tất cả những chuyện gì xảy ra trong đời đều có nguyên nhân của
nó. Vậy, tình trạng xã hội Việt Nam ngày nay sa sút về mọi mặt là phải có
nguyên nhân. Nguyên nhân đó do đảng cộng sản gây nên. Tội ác của đảng cộng sản
do Hồ Chí Minh gieo rắc là quá rõ ràng, không cách gì bào chữa hay che dấu được.
Và Miền Nam rơi vào tay cộng sản, phần lớn là do những tên Việt cộng đội lốt sư
sãi giật sập!
Một
mình Hồ Chí Minh không thể làm nên tội ác được. Nó phải có sự toa rập của nhiều
người, mà thành phần chủ chốt là tầng lớp trí thức. Tại sao tôi quy hết tội lỗi
cho tầng lớp trí thức ư? Bởi vì trí thức là bộ óc của dân tộc, mà bô óc không
nhận ra thủ đoạn tàn ác ghê gớm của Hồ Chí Minh, tất nhiên dân tộc ta sẽ sa xuống
vực thẳm, thì trí thức phải hứng chịu trách nhiệm.
Người
ta bảo rằng trí thức bị lừa. Tôi cho rằng sự bào chữa đó là không đúng. Trần
Phú công khai đề ra chủ trương “Trí phú địa hào, đào tận gốc trốc tận rễ”
và Hồ Chí Minh triệt để thi hành chủ trương đó, mà trí thức vẫn chui đầu vào
thì sao bảo là bị lừa? Chính người trí thức về hùa với Hồ Chí Minh đi lừa dân
thì có! Nhân vật điển hình mà tôi từng nhắc đến – bác sĩ Nguyễn Khắc Viện, anh
Cả bà chị dâu của tôi – có cha là vị quan chuyên ngành giáo dục (Tế tửu Quốc Tử
Giám) rất thanh liêm bị HCM mang ra đấu tố cho đến chết, mà ông Viện vẫn tán
dương, ca ngợi thì đó là vì ngu; chứ đâu phải bị lừa?
Một
học giả người Đài Loan – Hồ Tuấn Hùng – viết cuốn sách Sinh Bình Khảo, tố giác
người bà con của ông ta tên Hồ Tập Chương đóng vai Hồ Chí Minh là do âm mưu của
Mao Trạch Đông. Tài liệu cộng sản do Tổng Bí thư Hà Huy Tập viết cũng xác nhận
Hồ Chí Minh (thật) đã chết từ năm 1932. Báo Trung Cộng cũng viết Hồ Chí Minh là
Hồ Quang mang cấp bậc Thiếu tá trong Đệ Bát Lộ Quân. Chắc chắn những Trường
Chinh, Phạm văn Đồng, Võ Nguyên Giáp … đều là những tay có học vấn, sống cận kề
nhiều năm bên lãnh tụ, họ phải biết Hồ Chí Minh không phải là người Việt Nam.
Những người có học vấn ấy đi làm cách mạng để giành độc lập, ta hãy tạm coi họ
là trí thức, đã toa rập với thằng Tàu giả danh Hồ Chí Minh đánh lừa đồng bào để
bán nước cho kẻ thù truyền kiếp. Tai họa mà dân ta ngày nay phải hứng chịu là
do cái ngu, sự phản quốc của thành phần trí thức đó, chứ ai vào đây?
Năm
1954, sau Hiệp định Genève, một triệu người dân Miền Bắc phải bỏ làng mạc, mồ mả
tổ tiên, tài sản để trốn chạy cộng sản, vẫn không đủ mở mắt thành phần trí thức
ngu si, ăn bát cơm Miền Nam, lại dở giọng ngợi ca hoặc ngấm ngầm làm tay sai
cho những tên đồ tễ ở Miền Bắc. Cộng sản là đạo (tôn giáo) của Quỷ. Tại sao nhà
sư, linh mục lại đòi lật đổ chính quyền để dâng Miền Nam cho Quỷ?
Cho
nên, bài hát “Anh Là Ai?” là nhằm hỏi
tại sao các anh là trí thức, là khối óc của dân tộc mà ngu quá vậy, để cho thế
hệ trẻ chúng tôi phải chịu quỷ sứ đọa đày? Tại sao anh Trần Quang Thuận được
chính phủ Miền Nam cho sang Anh học, đỗ bằng Tiến sĩ, mà không nhìn thấy mưu mô
thâm hiểm của Trí Quang? Mà không hiểu chủ trương đuổi Mỹ là có mục đích dâng
Miền Nam cho cộng sản? Ngoại trưởng Vũ văn Mẫu rất được Tổng thống Ngô Đình Diệm
trọng vọng cũng không thấy thủ đoạn của Trí Quang là tên cộng sản nằm vùng liên
tục phá rối trị an, mà vẫn ôm chân Trí Quang để được hắn bố thí cho cái chức Thủ
tướng vài ngày. Trí thức cái quái gì mà tồi bại quá vậy? Nay tôi thay mặt nhạc
sĩ Việt Khang đặt vấn đề trách nhiệm cho hàng ngũ trí thức, trong đó có Tiến sĩ
Trần Quang Thuận, một cư sĩ Phật giáo pháp danh Trí Không đã chạy theo Trí
Quang, một tên Việt Cộng giả làm nhà sư quấy rối hậu phương liên tục khiến cho
Hoa Kỳ phải bỏ rơi Miền Nam.
Mới
đây, một cô giáo ở Hà Tĩnh tên là Trần thị Lam làm bài thơ có tựa đề “Đất Nước Mình Ngộ Quá Phải Không Anh?”. Bài
thơ đã nhanh chóng được phổ biến rộng rãi và được nhiều tác giả viết lời phân
tích, khen ngợi. Tôi vẫn chưa thấy ai viết lên cái ngụ ý sâu sắc của cô giáo
Lam. Cho nên, tôi viết thư này cho anh theo cách lý giải của người quen đọc giữa
hai dòng chữ những tác phẩm viết ra từ trong nước. Xin anh Trần Quang Thuận hãy
đọc và chiêm nghiệm để tự soi sáng lương tri mình.
Chữ
“NGỘ” là phương ngữ của người dân Miền
Nam thường dùng để chỉ một sự lạ lùng, vừa gây ngạc nhiên vừa mang ý nghĩa hoặc
khen hoặc chê. Ví dụ: Khen một đứa bé mới ba, bốn tháng tuổi đã biết đứng lên
đi và nói những câu dí dỏm. Hoặc cười chê một vị tu hành bề ngoài có vẻ đạo cao
đức trọng, lại thầm lén làm điều tồi bại bị người đời khám phá, mà vẫn ngang
nhiên giảng chánh pháp.
Theo
tôi hiểu, chữ “Ngộ” mà cô giáo Trần thị Lam dùng trong bài thơ không nhằm ám chỉ
bọn cầm quyền ngu dốt, độc ác, vô liêm sỉ. Cô đang hỏi những người mang danh
“lão thành cách mạng” từng vỗ ngực tự hào với câu khẩu hiệu “quyết tử để dân tộc
quyết sinh” và những người mang danh nhà trí thức. Tại sao ngày xưa anh hùng là
thế, mà ngày nay lại ươn hèn vì sợ mất sổ hưu? Tại sao những nhà trí thức không
nhìn thấy bọn cầm quyền này đang công khai làm tay sai cho Trung Cộng tiêu diệt
chủng tộc Việt một cách tiệm tiến? Tại sao “cách mạng lão thành”, trí thức không
bắt chước lớp trẻ xuống đường, mà chỉ dám đấu tranh trong vòng phấn do chế độ vẽ
ra, bằng cái trò viết kiến nghị?
Chứng
kiến những sự kiện trái cẳng ngỗng đó, cô giáo Trần thị Lam chỉ nhẹ nhàng viết
xuống chữ “Ngộ” để đặt câu hỏi: “Đất Nước mình ngộ quá phải không Anh?” mà lẽ
thường thì phải viết chữ “quái đản” thay cho chữ “Ngộ”, mới hả dạ để nói lên sự
căm phẫn. Chữ “Anh” được cô giáo dùng ở đây là để chỉ thế hệ đàn anh, vừa có ý
nghĩa trìu mến thân thương, vừa trách móc, vì dù sao cô giáo cũng là thành phần
trí thức thì không thể dùng lời khiếm nhã?
Tôi
còn hiểu thêm chữ “NGỘ” trong bài
thơ mang ý nghĩa nhận thức, giống như Đức Thích Ca tọa thiền dưới gốc cây bồ đề
một thời gian thì ngộ ra chân lý, rồi đem sự hiểu biết của mình để hoằng pháp dạy
dỗ nhân loại. Bởi vì sau câu hỏi “Đất Nước
mình NGỘ quá phải không anh?” là câu “Bốn ngàn tuổi mà dân không chịu lớn, Bốn ngàn tuổi mà vẫn còn bú mớm…”. Cho nên chữ NGỘ ở đây còn có nghĩa là nhận thức, là giác ngộ. Và khi
đã ngộ ra rồi thì phải sám hối cái tội lỗi mà mình đã gây ra. Im lặng là vô
trách nhiệm và hèn nhát.
Thưa
anh Trần Quang Thuận thân mến,
Tới
giờ phút này, anh đã ngộ ra rằng kể từ ngày 11 tháng 6 năm 1963, cái ngày anh
chở Thượng tọa Quảng Đức ra góc đường Lê văn Duyệt – Phan Đình Phùng để Ngài “Tự
Thiêu” là ngày khởi đầu Miền Nam sẽ mất vào tay Việt Cộng? Là ngày Quỷ Đỏ sẽ biến
toàn cõi Việt Nam thành địa ngục?
Tới
giờ phút này, anh có còn nghĩ rằng ông Ngô Đình Diệm có chủ trương đàn áp Phật
giáo không? Anh có thấy được rằng sau khi giết trọn gia đình họ Ngô, Trí Quang
vẫn liên tục xách động gây nội loạn để lật đổ các chính quyền kế tiếp và đòi đuổi
Mỹ là có ý đồ nhuộm đỏ toàn bộ đất nước?
Tôi
nghĩ rằng cô giáo Lam trách “dân không chịu
lớn” là trách oan cho dân. Dân có lớn lên được hay chăng là do người trí thức
khai sáng. Bọn cộng sản trong nước đàn áp quyền tự do tư tưởng, quyền tự do
ngôn luận, nên dân không thể lớn được là điều đương nhiên. Thoát ra khỏi gông
cùm cộng sản rồi, không còn ai đè nén, áp bức, tại sao người có học vấn với bằng
cấp to lại không nhìn thấy những trò lừa đảo bịp bợm của bọn ma đầu chính trị
nhân danh Chống Cộng? Im lặng trước sự sai trái đã là có tội, tại sao còn về
hùa với bọn ma đầu chính trị làm cho niềm tin vào lý tưởng quốc gia bị tiêu tan?
Tại
sao sau khi cuộc xâm lăng của cộng sản thành công, anh Thuận không ở lại đất nước
để hưởng công lao vì đã tiếp tay cho các Việt Cộng đội lốt nhà sư? Tôi nghi ngờ
anh đưa gia đình sang Mỹ không phải vì mục đích tị nạn chính trí, mà vì nhận một
chỉ thị bí mật của Trung Ương Đảng? Làm sao ai hiểu được thủ đoạn gian ác của cộng
sản? Bởi vì nếu anh là một Phật tử chân chính đi tìm tự do thì anh phải khuyên
Tiến sĩ Trần Chung Ngọc không nên chửi Công Giáo và khuyên Tướng Đỗ Mậu không
nên mạt sát ông Ngô Đình Diệm một cách láo lếu. Chỉ có những phần tử có âm mưu phá
hoại sự đoàn kết để chống lại ác quỷ cộng sản mới dùng tôn giáo này đánh phá
tôn giáo kia mà thôi. Anh Thuận có nhận thấy rằng cộng sản đã lợi dụng Phật
giáo để xâm lăng Miền Nam? Rồi bây giờ chúng xuất cảng nhiều sư quốc doanh ra hải
ngoại giảng giáo lý từ bi của Đức Phật một cách sai lạc và biến chùa chiền
thành nơi kinh doanh buôn thần bán thánh một cách trắng trợn? Việt Cộng đang
làm ô danh Phật giáo, khiến nhiều Phật tử chân chính không còn muốn đến chùa nữa,
anh Thuận có biết không?
Trước
năm 1975, thiền sư Nhất Hạnh vận động bọn trí thức ngu xuẩn lập phong trào hòa
bình, đòi đuổi Mỹ và đòi quân đội Miền Nam buông súng mà không hề đả động đến sự
xâm lược của cộng sản từ Miền Bắc là hành vi của kẻ bất lương, chứ Nhất Hạnh
không thật lòng yêu chuộng hòa bình. Rồi trong biến cố 911 bọn khủng bố đánh
bom trên đất Mỹ, Nhất Hạnh dùng tiền “cúng dường” của đệ tử thập phương để đăng
nguyên trang quảng cáo trên tờ New York Times tỏ ra hả hê như bọn cầm quyền cộng
sản trong nước reo hò trước cái chết của người Mỹ vô tội. Tôi hỏi anh: Tại sao
anh im lặng trước hành vi bỉ ổi, vô nhân tính của Nhất Hạnh? Phải chăng anh đồng
lõa với Nhất Hạnh? Anh Thuận có biết cái loại tu hành như Nhất Hạnh là làm ô
danh Phật giáo không? Là làm tổn thương sự thành kính của những Phật tử chân chính
đối với Tam Bảo không?
Được
gọi là Người Trí Thức, tôi nghĩ, là người đem sự hiểu biết của mình để giảng dạy
cho quần chúng. Trên đời làm gì có chuyện tình nghĩa quốc tế yêu thương nhau
như anh em mà nghe theo lời cộng sản tuyên truyền? Hoa Kỳ giúp ta vì họ muốn dùng
Miền Nam thành một tiền đồn ngăn chặn làn sóng Đỏ, trước tiên vì quyền lợi của chính
họ. Nếu vị trí nước Việt Nam nằm ở một góc khuất của thế giới như Tân Cương,
Tây Tạng thì không đời nào Hoa Kỳ đổ tiền, đổ khí giới, hy sinh nhân mạng để
giúp ta. Vì không muốn trở thành súc vật dưới sự cai trị của cộng sản, chúng ta
đành phải chấp nhận làm người lính tiền đồn; chứ đâu phải ngụy quân, ngụy quyền?!
Hơn nữa Hoa Kỳ từng giải phóng Âu Châu khỏi sự thống trị của Đức Quốc Xã, Phát
Xít Ý mà không hề xâm chiếm một tấc đất của Âu Châu; còn có kế hoạch Marshall
giúp nền kinh tế trỗi dậy, thì tại sao gọi Hoa Kỳ là Đế quốcThực dân? Nếu không
có Hoa Kỳ giúp thì dân Nam Hàn làm gì có cuộc sống xứng đáng với phẩm giá con
người? Nếu không có Hoa Kỳ, làm sao anh có thể làm Bộ trưởng trong chính phủ Việt
Nam Cộng Hòa?
Bọn
trí thức Miền Nam theo Cộng là ngu vì không thấy sự giúp đỡ của Hoa Kỳ là cần
thiết cho sự sống còn của chính mình. Nếu không thân Cộng mà im lặng trước luận
điệu của bọn ngu là hèn vì chỉ biết sống an thân để thụ hưởng, chứ không dám phá
vỡ cái ngu của chúng để đồng bào mình sáng mắt. Vì vậy mới tồn tại bọn Dương Quỳnh
Hoa, Ngô Bá Thành, Trương Như Tảng, Châu Tâm Luân, Chu Phạm Ngọc Sơn, Lê Hiếu Đằng,
Huỳnh Tấn Mẫm… Vì bọn trí thức ngu và hèn ấy đã làm cho cuộc chiến đấu dũng cảm
của quân dân Miền Nam trở thành phi chính nghĩa trước con mắt thế giới.
Người
trí thức ngoại quốc như triết gia Jean-Paul Sartre, ca sĩ Joan Baez … không hiểu
bọn cộng sản lưu manh, tàn bạo, cho nên họ chống chiến tranh VN. Nhưng sau 1975
khi họ nhìn thấy hàng triệu người dân Miền Nam liều mạng nhào ra biển đi tìm tự
do thì họ hối hận và nặng nề lên án cộng sản. Họ xứng đáng là trí thức. Còn bọn
trí thức Việt Nam vừa ngu vừa hèn, nên không nói được một lời ăn năn, sám hối
thì đáng khinh biết là chừng nào. Có bao giờ anh dành một phút ân hận vì đã chở
Ngài Quảng Đức “tự thiêu” để giật sập nền Cộng Hòa của Miền Nam? Có bao giờ anh
tỏ ra xót xa khi nhìn thấy thanh niên VN xuống đường để bày tỏ lòng yêu nước mà
bị bọn Công An côn đồ đánh tóe máu?
Tưởng rằng qua kinh nghiệm mất nước, trí thức phải
ngộ ra sự bất xứng của mình để bớt ngu đi. Tôi được một người bạn mua tặng cuốn
sách “Khi Đồng Minh Tháo Chạy” dày 700 trang của Tiến sĩ Nguyễn Tiến
Hưng. Nể lòng tốt của bạn, tôi đón nhận cuốn sách, nhưng mang về vất xó nhà,
không thèm đọc một chữ. Bởi vì cái tựa đề cuốn sách là đã cho thấy tác giả tối
dạ, đâu cần đọc nội dung?
Anh Thuận hãy thử đọc màn đối thoại giả tưởng sau
đây:
“Tiến sĩ
Henry Kissinger: Chào ông Tiến sĩ
Nguyễn Tiến Hưng, cựu Bộ trưởng Kế Hoạch của Việt Nam Cộng Hòa. Ông có khỏe
không?
Tiến sĩ Nguyễn Tiến Hưng: Cám ơn ông
Bộ trưởng. Tôi vẫn khỏe, nhờ tập thể dục thường xuyên, ăn uống điều độ và viết
sách mỗi ngày.
Tiến
sĩ Henry Kissinger:
Không! Tôi muốn biết thần kinh của ông có bị xáo trộn không?
Tiến
sĩ Nguyễn Tiến Hưng:
Vâng! Thần kinh của tôi vẫn ổn định.
Tiến
sĩ Henry Kissinger:
Thần kinh của ông ổn định, tại sao ông viết sách miệt thị chúng tôi? Chúng tôi
đến giúp nước ông ngót 20 năm. Chúng tôi mang gần 1 triệu đồng bào Miền Bắc của
ông vào Nam để lánh nạn cộng sản. Các ông không biết quý trọng sự tự do. Đảng
phái chia rẽ nhau. Tôn giáo biểu tình đốt Tòa Đại sứ của chúng tôi, đuổi chúng
tôi về nước. Các ông Tướng thì tranh giành địa vị, đảo chính nhau liên miên.
Con cái ông lớn, nhà giàu thì gửi ra ngoại quốc học, trong khi con cái chúng
tôi phải hy sinh trên đất nước ông. Dân chúng Hoa Kỳ không chấp nhận cuộc chiến
phi chính nghĩa, chúng tôi đành phải tính kế hoạch chia tay các ông. Ông hãy tự
hỏi các ông có xứng đáng là Đồng Minh của chúng tôi không? Chúng tôi giúp Đài
Loan, Nam Hàn, Nhật Bản mà nào chúng tôi đâu có tháo chạy? Ông dùng chữ tháo chạy
là quá đáng và ngạo mạn lắm đấy! Ít nhất chúng tôi đã cứu vớt và cưu mang cả
triệu người Việt Nam đến sống ở đất nước chúng tôi. Các ông không chịu sống tử
tế, lại bày trò Kháng Chiến bịp, Chính Phủ ma lừa đảo chính đồng bào ông. Bản
thân ông có viết bài báo nào để lên án hành động xấu xa đó không? Tôi đã đọc những
bài báo của mấy ông trí thức Chống Cộng VN chửi tôi thậm tệ. Có lẽ các ông ấy cứ
nghĩ tôi là người Việt Nam phải có bổn phận bảo về quyền lợi của người Việt Nam
chăng? Trong Đệ nhị Thế Chiến, Nga Mỹ là Đồng Minh chống lại Đức Ý Nhật. Nhưng
sau khi chiến tranh chấm dứt, Nga Mỹ trở thành kẻ thù, ông Bộ trưởng có biết
không? Trước kia Việt Cộng đòi chống Mỹ cứu nước; nay họ đang lạy chúng tôi để
cứu nước. Ông Bộ trưởng có biết không? Thế hệ các ông đã hỏng hết rồi. Nguyền rủa,
trách móc chúng tôi thì các ông không bao giờ có thể lớn lên được đâu. Hãy nuốt
nhục để vươn lên hơn là rên xiết và đổ tội cho người khác. Hãy tuyên dương những
lớp trẻ người Việt do chúng tôi đào tạo như bà Dương Nguyệt Ánh, ông Đinh Việt,
ông Lương Xuân Việt … kia kìa. Và hãy suy tôn lớp người trẻ đó làm lãnh tụ; chứ
đừng giành nhau chức lãnh tụ để gây thêm chia rẽ.
Nước tôi mới thành lập chỉ hơn 200
năm mà trở thành cường quốc số 1 trên thế giới. Nước ông có tới 4 ngàn năm tuổi
mà không chịu lớn là tại vì trí thức của các ông chỉ biết ngồi oán trách và đổ
tội cho người khác đấy thôi. Các ông hấp thụ nền giáo dục phong kiến của của
Tàu, sự kiêu ngạo của Thực dân Pháp, chỉ biết tiếc nuối thời dĩ vãng vàng son
thì khó mà trưởng thành lắm. Ông hãy về đọc bức thư viết từ đường phố VN của cô
Nancy Nguyễn gửi cho bố mẹ để mà trở thành người lớn đi. Hãy cố gắng thắp lên một
ngọn đèn; chứ đừng ngồi đó mà nguyền rủa bóng tối!”
Thưa
anh Trần Quang Thuận thân mến,
Tôi
không nghe rõ câu trả lời lí nhí của Tiến sĩ Nguyễn Tiến Hưng ra sao nên không
thể chép lại cho anh đọc. Có lẽ phải chờ ông Tiến sĩ trả lời trên mặt báo mới
được. Nhân đây tôi xin gửi đường link dẫn đến bức thư của cô Nancy Nguyễn để
anh đọc thì mới thấy tuổi trẻ VN đang trưởng thành:
Tôi đã đọc đi đọc lại thư của cháu Nancy Nguyễn nhiều
lần và đã ứa nước mắt vì cảm động và vì tin tưởng nòi giống Việt Nam sẽ không bị
hủy diệt, mặc dầu tập đoàn thống trị đầu trâu mặt ngựa cộng sản Việt Nam tuân lệnh
Tàu quyết tâm tiêu diệt dân ta. Tuổi trẻ Việt Nam như Phương Uyên, Việt Khang,Trần
Huỳnh Duy Thức … là những thiên thần sẽ vực dậy toàn dân đứng lên. Thứ người chỉ
biết “ăn mày dĩ vãng” chẳng làm được việc gì. Điều mà các người lớn nên làm là cổ
vũ tuổi trẻ hải ngoại hãy noi gương cô
Nancy Nguyễn thổi bùng ngọn lửa đấu tranh của các bạn trẻ trong nước.
Ông Nguyễn Gia Kiểng viết cuốn sách Tổ Quốc Ăn Năn.
Tôi phản bác: “Không! Tổ Quốc Việt Nam không phạm tội tình gì mà phải ăn năn! Bọn
bán nước cộng sản, bọn làm tay sai cho cộng sản, bọn làm chính trị lừa đảo, bịp
bợm, bọn giả danh tôn giáo buôn thần bán thánh, bọn tha phương cầu thực giá áo
túi cơm mới cần phải Giác Ngộ, tức là phải ăn năn, sám hối để chuộc tội lỗi thì
Đất Nước sẽ hết điêu linh”.
Khi mất nước, đáng lý ra những người có trách nhiệm
lớn với Đất Nước phải ngồi lại để kiểm điểm tại sao chúng ta có chính nghĩa, được
cường quốc số 1 thế giới viện trợ mà thua cộng sản thì ngày nay chúng ta đã có
một cộng đồng vững mạnh, được người Mỹ kính nể, tiếng nói của chúng ta có giá
trị, có trọng lượng. Chính vì căn bệnh như vô trách nhiệm, kiêu ngạo, háo danh,
ấu trĩ, hèn nhát, vô cảm, tôn thờ cá nhân chủ nghĩa đã khiến cho bọn đầu cơ
chính trị, đầu cơ tôn giáo thao túng.
Tôi biết anh Thuận đã già, nếu còn tham vọng cũng chẳng
thể nào làm nên trò trống gì, vì sức tàn lực kiệt. Tôi đề nghị anh chỉ cần làm
một việc rất nhỏ bằng cách công khai thú nhận việc anh đẩy Thích Quảng Đức “tự
thiêu” đã khiến cho toàn cõi nước Việt Nam sa vào địa ngục cộng sản, tức là anh
thể hiện lời dạy “Bi – Trí – Dũng” của Đức Phật thì thân tâm anh sẽ an lạc
và vết dơ của đời anh sẽ được rửa sạch. Rồi anh gọi điện thoại cho Ngài Quảng Độ
hãy bắt chước anh để công khai nhìn nhận với toàn dân về việc Ngài ký bản Tuyên
Bố yêu cầu Mỹ rút quân ra khỏi Miền Nam vào năm 1974 là đồng lõa với âm mưu của
Trí Quang bán đứng Miền Nam cho cộng sản.
Dám ăn năn sám hối, dám nhận lãnh trách nhiệm thì Ngài
mở lời kêu gọi toàn dân “bất tuân dân sự” hay viết thư nhờ Tổng thống Hoa Kỳ
can thiệp mới được người ta lắng nghe. Không chịu sám hối, lời nói của Ngài chẳng
có chút giá trị nào đâu!
Năm 2013, thấy Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng ở thế mạnh
khiến bọn Nguyễn Phú Trọng, Trương Tấn Sang chỉ dám gọi anh ta là đồng chí X,
nghe Nguyễn Tấn Dũng tuyên bố quyết giữ chủ quyền quốc gia, tôi viết 2 lá thư
chỉ cách cho anh ta làm cuộc cách mạng: “Bắt nhốt những đứa tay sai Trung Cộng,
trả tự do cho người yêu nước, phá bỏ guồng máy cai trị bất nhân, bất nghĩa”. Dù
thất bại, Dũng cũng sẽ được nhân dân phong Thánh. Tiếc rằng anh ta tên Dũng,
nhưng không có cái dũng, nên không hành động khi có toàn quyền. Nay bị Nguyễn
Phú Trọng hất ra khỏi quyền lực, Dũng bây giờ chỉ còn là kẻ sống qua ngày chờ
qua đời như một kẻ lạc loài, dù ngồi trên đống tiền ăn cắp mà ô danh muôn thuở.
Tôi đề nghị anh Thuận đừng như Nguyễn Tấn Dũng, hãy
dũng cảm nói lời ăn năn sám hối, nếu anh đúng là con nhà Phật có tinh thần vô
úy. Tự thú lỗi lầm của mình thì sẽ rửa sạch vết dơ trong đời và con cháu anh sẽ
không mang mặc cảm vì có người cha phản quốc, đưa dân tộc đến chỗ diệt vong.
Tôi đã góp ý với giáo sư Nguyễn Huệ Chi – chủ trang mạng Bauxitevn – thay
tấm hình Võ Nguyên Giáp biểu tưởng bằng tấm hình của nhà cách mạng Phan Chu
Trinh mới có ý nghĩa để thể hiện vai trò của người trí thức là Khai Dân Trí –
Chấn Dân Khí – Hậu Dân Sinh. Giáo sư Nguyễn Huệ Chi đã làm theo đề nghị của
tôi.
Đọc bốn câu kết của bài thơ cô giáo Trần thị Lam “Đất nước mình rồi sẽ về đâu anh? Anh không biết, em
làm sao biết được! Câu hỏi gửi trời xanh, gửi người sau, người trước. Ai trả
lời dùm đất nước sẽ về đâu...” mà lòng tôi héo hon, tan nát. Viết thư này cho anh là cách tôi yêu cầu
anh và các nhà trí thức hãy trả lời thắc mắc của cô giáo. Trả lời xong, các nhà
trí thức phải trả lời bằng hành động sao cho tương xứng với kỳ vọng của nhân
dân. Ta không thể ngồi yên chịu nhục được, anh ạ!
Theo thiển ý của tôi, chỉ có niềm tin TÔN GIÁO mới đủ sức mạnh để chống
lại ác quỷ. Bọn cầm quyền ở Hà Nội là những con quỷ đội lốt người, giống những
tên Việt Cộng từng đội lốt nhà sư. Nước Việt Nam bây giờ là địa ngục trần gian.
Không còn nghi ngờ gì nữa, bọn đầu nậu đảng cướp cộng sản đã quyết tâm làm tay
sai bọn quỷ Tầu Cộng. Cách thức chúng đón tiếp Tổng thống Hoa Kỳ đủ cho ta thấy
chúng chỉ có mục đích làm cho người dân nuôi hy vọng vào tương lai. Không!
Chúng đang câu giờ để có sự ổn định tạm thời, chúng sẽ đàn áp nhân dân tàn bạo
cho đến năm 2020 thì giao toàn bộ Đất Nước cho Tàu, đúng theo Hiệp định Thành
Đô đã ký kết từ năm 1990. Anh hãy tin tôi đi!
Tôi biết tình báo Việt Cộng đầy dẫy ở Quận Cam, chúng có nhiều phương
thức giết tôi một cách dễ dàng. Tôi khẳng định lũ cầm quyền cộng sản Việt Nam
là những con quỷ, tức là tôi tuyên chiến với chúng. Chứ không phải tôi đang
sống ỏ một nơi an toàn, nên mới xúi người khác hy sinh. Tôi không có cái khôn
vặt, láu cá đó. Tôi không về nước tự mình góp sức tranh đấu như cô Nancy
Nguyễn. Bởi vì bọn quỷ sứ sẽ bịt miệng, không cho tôi cơ hội thúc đẩy quần
chúng đứng lên. Ở tôi còn có thể dùng tim óc của mình vận động đồng bào hải
ngoại cương quyết tuyên chiến với cộng sản để cho nhân dân trong nước tin tưởng
cuộc chiến đấu của họ không đơn độc.
Anh Trần Quang Thuận thân mến,
Thời đại chúng ta đang sống là thời đại của sự lừa đảo bịp bợm. Hồ Chí
Minh đưa ra khẩu hiệu “Độc Lập – Tự Do – Hạnh Phúc” để chống lại ách đô hộ của
Thực dân đã đánh đúng vào khát vọng của dân ta, nên cộng sản đã thành công . Trí
Quang chui vào một tôn giáo của đa số người Việt Nam, nhân danh đấu tranh vì
đạo pháp để bảo vệ tín ngưỡng, Trí Quang đã thành công trong sự nghiệp tiếp tay
cho cuộc xâm lăng của cộng sản. Lâu nay tôi lên tiếng chỉ vì muốn chống lại sự
lừa đảo, dối trá để tìm hiểu tại một dân tộc thông minh, kiêu hùng mà đang bị
cả thế giới khinh khi.
Tôi chống Cộng sản quyết liệt, không khoan nhượng là bởi vì tôi chống
lại sự dối trá, lừa đảo, bịp bợm; chứ không phải tôi chống Cộng quá khích hay
cực đoan. Chỉ có loại người không có lý trí, không có khả năng lý luận mới quá
khích, cực đoan. Tôi nghĩ rằng anh Thuận đồng ý với quan điểm sống của tôi, nên
tôi mạo muội viết thư này gửi cho anh để cùng nhau chiến đấu cho SỰ THẬT.
SỰ THẬT GIẢI PHÓNG CON NGƯỜI. Trước hết, chúng ta phải tự giải phóng
chúng ta ra khỏi nỗi nhục này bằng cách nói lên sự thật để khỏi bị cả thế giới
khinh khi. Tôi hy vọng tất cả mọi người Việt Nam, không trừ một ai, phải có bổn
phận đáp lại câu hỏi của cô giáo Trần thị Lam:
“Ai trả lời dùm đất nước sẽ
về đâu?”
Chúng ta không thể làm ngơ, không nghe thấy tiếng vọng từ đáy vực được
anh Thuận ạ! Tôi trông chờ hồi âm của anh.
Kính thư,
Bằng Phong Đặng văn Âu
Địa chỉ email: audang033@gamil.com
Điện thoại: 714 – 276 - 5600
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét