Với kẽ thù và bằng hữu. Em nói anh hung dữ, để không một ai yêu anh, bằng em.
Đó là một câu mà bạn tôi, Nguyễn thị Tuyết Vân, đã viết. Năm Vân viết câu này, Vân chỉ vào khoảng 14 tuổi thôi. Tôi tưởng tôi mơ mộng, lãng mạn lắm, nhưng so với Vân thì….. cả là một trời một vực. Vân lãng mạn ghê gớm lắm. Đôi mắt lúc nào cũng thật ướt, mái tóc dài óng ả để ngang vai. V. có một dáng người thật đẹp. Bờ vai thon, eo nhỏ, Vân tuy mới lớn nhưng lại sớm nẩy nở, có ngực, có mông, vòng nào ra vòng đó đàng hoàng, những đường cong toàn mỹ! Bắt đầu năm đệ lục thì Vân làm trưởng lớp cho lớp của tôi. Năm đó bà Tường Vân là giáo sư dậy Việt văn. Chúng tôi làm luận, viết văn ngay trong lớp. Đề tài là bình giảng những câu tục ngữ, ca dao, tả người, tả vật, tả cảnh, viết thư….. Cái khó của chúng tôi là phải viết cho xong nội trong vòng 50 phút. Khi cô đến dậy lần kế tiếp, cô sẽ trả lại bài cho mọi người. Bài nào hay nhất, cô bảo chính người đó đọc cho cả lớp nghe. Thường thì cô lựa ra khoảng 2,3 bài, có nhiều lúc, chỉ một bài được đọc mà thôi. Và bài luận của Vân hầu như lúc nào cũng được cô lựa ra, chấm điểm cao nhất và được đọc.
Sau Vân, tôi cũng thường được cô cho đọc bài của mình. Nhưng thật tình mà nói, văn của tôi chẳng thể nào so sánh được với của Vân, vì Vân viết hay lắm, cách hành văn rất là lôi cuốn. Được đọc bài luận văn của mình viết cho cả lớp nghe, với tôi, là một điều làm cho tôi rất sung sướng và hãnh diện. Tôi cứ thắc mắc hoài, không biết tại sao cô bạn gái dễ thương của tôi lại viết được nhiều đến thế, thời gian cô giáo sư dậy Việt Văn cho chắc chắn bằng nhau mà sao V. lại có thể viết văn rất trôi chẩy, tài tình, rất dài và rất hay như thế?! Tôi say mê nghe V. đọc. Giọng Bắc kỳ ngọt ngào của Vân đọc vang vang nghe thật đã, lôi cuốn … thính giả từ đầu đến cuối. Cả lớp im lặng, ngẩn người nghe. Văn của tôi thì được cô khen là viết rất tự nhiên, dễ dàng, thoải mái, bố cục khá chặt chẻ, cách hành văn rất … dễ thương, thỉnh thoảng; cô mới khen hay. Bây giờ ngồi nhớ lại, tôi mới thấy mình hay được khen … dễ thương! Vẽ cũng vậy, cô Chung thị Thanh Thuỷ dậy vẽ cũng phê: “Nét vẽ dễ thương” và cho 18 điểm (cao nhất).
Tôi ái mộ Tuyết Vân ghê lắm, Vân có vẻ người lớn hơn tôi, khi nhìn Vân là tôi nhìn thấy… mộng. Tuyết Vân có cô em tên là Mộng Thi, hai chị em học cùng lớp với nhau. Sở dĩ có chuyện này vì khi đám cưới bố mẹ của Vân Thi, chắc có người đã xí xọn chúc: "Đầu năm sinh con trai, cuối năm sinh con gái" nên 2 chị em Vân chỉ cách nhau có 10 tháng hơn à! Thi đeo kiến cận, tướng không được đẹp, hơi thô, nhưng tính tình thoải mái, dễ hoà đồng, bình dân; ngược lại với Vân, lúc nào cũng có vẻ sang cả, kiêu kỳ. Vân rất thân với Trang, thân ghê lắm; nên hình như không có nhiều giờ để kết thân với những người bạn khác. Năm tôi lên đệ ngũ, tôi đi học đàn guitar, chỗ tôi học gần nhà Vân, Thi nên tôi hay ghé lại chơi. Nhà Vân & Thi, phía ngoài là trường dậy đánh máy, tốc ký, bố hai nhỏ bạn của tôi là hiệu trưởng và cũng là thầy dậy. Trước nhà có 1 cây điệp thật um tùm, xum xuê toả bóng mát lớn cả một khúc sân. Phía sau là một căn phòng rộng làm office rồi tới nhà bếp. Phòng ngủ của bố mẹ Vân & Thi, phòng của chị em V. và bà chị lớn (lúc đó học đệ nhất Trưng Vương), ở trên lầu.
Vân nấu ăn rất giỏi. Lần đầu tiên tôi ăn món canh chua cá thì là, là do V. nấu. Tôi rất là phục Vân vì ra đường nhìn rất công nương, đài các nhưng ở nhà thì lại rất đảm đang, biết nấu cơm, biết làm việc nhà. Chả bù tôi, chẳng biết làm gì hết, có chị người làm nấu nướng cho ăn, giặt giũ, rửa chén, chị làm hầu như gần hết mọi công việc trong nhà. Mỗi khi chị về quê là cả nhà tôi khổ sở lắm, luôn luôn tôi chỉ bị giữ chân quét nhà vì tôi quét nhà rất sạch. Khi thấy V. nấu nướng hay như vậy và cô bồ của anh thầy dậy đàn cũng biết nấu nướng, tôi mới bắt đầu chăm chỉ, nhờ chị Hai người làm và bà chị dâu dậy nấu. Mỗi khi đi chơi với V. tôi lại càng “impress” hơn. Vân rất là sang, lúc đó V. đã hay cho tip rồi! Thí dụ mua một món đồ ăn vặt $30.00; Vân đưa ra tờ $50.00 ra và không bao giờ lấy lại tiền thối, bảo họ cứ giữ đi, khỏi thối. Đi chơi, đi ăn nhà hàng, ăn vặt, lúc nào V. cũng dành trả tiền, nhất định không bao giờ cho tôi trả. Tôi thì rất sợ nợ nên rất bực mình, tôi đợi đến khi sinh nhật của Vân, mua một món quà đắt tiền, tặng lại.
Năm lên đệ tứ, có phong trào đi xe đạp mini. Tôi đang đi xe PC, nhưng cũng đua đòi (bây giờ nghĩ lại tô thấy mình… dốt thật!), năn nỉ mẹ tôi mua cho tôi xe đạp. Bánh xe đạp mini rất nhỏ nên …. đạp mệt nghĩ. Tuyết Vân, Mộng Thi, Trang, Tuyết Nga có vài lần đạp xe mini đến nhà tôi. Chúng tôi 5, đôi khi 6 đứa, đạp một hàng đi chơi với nhau, nhìn rất mignon. Lúc đó, Vân quen với 4 anh chàng tên Hùng, chúng tôi gọi là tứ Hùng; thỉnh thoảng chúng tôi đi chơi chung với nhau rất là vui. Có vài lần chúng tôi -mấy đứa con gái- đi Thủ Đức, hồ tắm Thiên Nga, Yết Kiêu, đứa nào cũng mặc bikini, cũng biết bôi kem làm cho da nâu hồng sau khi phơi nắng. Thuở đó, chúng tôi mang theo bánh croissant, bánh mì sandwich kẹp jambông và pho mát, cam và táo (thời đó như vậy là sang lắm!). Chúng tôi ở gần nguyên một ngày Chủ Nhật rất là vui vẻ, chiều về, đứa nào cũng bị (sun burn) bỏng nắng, rát quá là rát, đau quá, than trời như bọng.
Bạch Yến là bạn pen pal với tôi. Yến và tôi viết thơ cho nhau gần như mỗi ngày. Nét chữ của Yến đều thật đều như đánh máy. Còn tôi? Chữ tôi tung lên tung xuống! Bây giờ ngồi nhớ lại, nghĩ mà thương Yến quá, phải đọc những hàng chữ nhẩy múa của tôi! Yến cũng mê xinê nên cũng là bạn đi xinê với tôi. Yến rất ít nói, có một cặp mắt với hai hàng mi đen, cong và rậm đẹp tuyệt vời, cặp mắt đó hay nhìn tôi rất trìu mến và thông cảm. Thời gian đầu ở Mỹ, Yến là đứa bạn duy nhất tôi liên lạc được và hay gửi quà về cho nó.
Vũ thị Thúy Hằng, một cô bạn thân khác của tôi, vì ham chơi quá nên Hằng đã bị ở lại lớp năm lớp 9, Thúy Hằng cao, dáng gầy gầy rất đẹp (chắc phải 5’7”). Thúy Hằng nhẩy đầm rất giỏi, Hằng hay kêu tôi bằng bé, hay đến nhà tôi chơi, hai đứa nói chuyện với nhau cả ngày không chán. Mỗi khi có bal (party), Hằng hay đến tận nhà đón tôi đi. Đối với Thúy H. , tôi chỉ là một cô bé ngây thơ khờ khạo, H. rất thương và rất quí, chìu tôi. Hằng hay gọi tôi bằng bé, bé Nguyệt và xưng là Hằng! Cô nàng có nét mặt lạnh lùng, kiêu sa nhưng cũng rất là thu hút, quyến rũ. Nhìn đôi môi của Hằng, tôi cứ liên tưởng đến những trái nho chín ửng, mộng ướt, no tròn nhìn thấy là muốn cắn (mấy anh muốn chứ hổng phải tui đâu, hi hi…).
Phạm Kim Phượng thì đẹp não nùng (Hồng Phước đã dùng tĩnh từ này khi nói về Phượng, chị họ của H.Phước), P. cao, hơi gầy, tóc quăn tự nhiên, khuôn mặt trái soan, nhìn từng nét, từng phần (mắt, mũi miệng) Phượng đẹp mà nhìn chung cả khuôn mặt cũng … đẹp luôn! Phượng có hàm răng đều đặn, nụ cười như hoa nở. Năm lớp 9, Phượng ngồi cạnh tôi, P. ngồi chính giữa, kế đến là Thúy Hằng. Có một hôm, vào giờ thầy dậy Lý hóa, tự nhiên tôi lẳng lặng, không nói không rằng với ai, một mình tôi đi xuống ngồi chơi ở Câu lạc bộ (cúp cua). Xui cho tôi, hôm đó thầy Tuấn trả lại bài thi đệ nhất Lục cá nguyệt, tôi được hạng nhất! Nếu tôi không hạng nhất, chắc tôi cũng chẳng bị chiếu cố đâu, vả lại thầy Tuấn là thầy…. hắc ám nổi tiếng, lũ học trò chúng tôi không biết tại sao lại đặt “nickname” cho thầy, đứa nào cũng gọi thầy là …cu Tửng?! Thầy kêu tên tôi vài lần mà không thấy tôi đứng lên, nhìn vào sổ cũng không thấy Vân đề tôi vắng mặt giờ của thầy, hỏi hai cô ngồi cùng bàn, hai cô cũng ấp a ấp úng, chẳng cô nào biết tôi …đi đâu hết!? Thế là tôi bị hai con zero hạnh kiểm, hai con zero Lý Hoá, còn bị đi cấm túc nữa chứ! Một kỹ niệm rất là…. đau khổ, để đời (hic hic!). Chẳng bao giờ tôi có thể quên!
Trần thị Tuyết Nga khá mũm mĩm, có một khuôn mặt bầu bĩnh, dễ thương. Giọng nói của cô nàng thì ôi thôi, trong trẻo, ngọt lịm, cứ như là chim hót ấy. Tôi thích nghe Nga nói chuyện, mê giọng nói của Nga. Nga được đọc chính tả cho cả lớp tôi hai năm liền. Sau khi cô đọc một câu, Nga sẽ lập lại lời cô đọc vì Nga đọc tiếng Bắc rất chuẩn, dấu hỏi, dấu ngã làm cho người viết chính tả dễ phân biệt hơn. Tuyết Nga ăn nói có duyên, biết trả giá rất hay. Mỗi lần tôi đi đến nhà cô bạn nào chơi, (có một lần đến nhà bố mẹ anh thầy dậy đàn; tôi cũng rủ Nga) hoặc là đi mua sắm vải vóc, linh tinh ở chợ Bến Thành, tôi đều rủ Nga đi (bạn shopping!).
Nguyễn thị Nhung là bạn... học giỏi của tôi. Tôi hay lái xe đến nhà Nhung, nhờ có Nhung là bạn, tôi mới biết được một cái xóm khá nghèo là như thế nào. Đường đến nhà Nhung chằn chịt, nhiều khi phải đi ngang qua một cái chợ... chồm hổm, người ta ngồi bán hàng la liệt, tôi phải xuống xe, dắt bộ đi luồn lách chứ không tài nào lái xe đi qua nổi. Nhà Nhung ở thật sâu vào bên trong, rất ngoằn ngoèo!!! Tôi thương Nhung nên lúc nào cũng lại nhà nó chơi chứ ít khi nào nó lại nhà tôi. Nhung là người Nam nên viết chính tả rất dở. Đến năm đệ Ngũ, khi không còn môn chính tả nữa, Nhung mới học trội hẵn, vượt bực lên. Nhung được hạng nhất cuối năm đó và nhất luôn cả năm đệ Tứ. Thường thì mấy đứa học giỏi rất ích kỹ nhưng Nhung chẳng bao giờ như thế đối với tôi. Tôi không thích mấy môn học gạo bài cho lắm, chỉ xuất sắc những môn có hệ số cao như Toán, Lý Hóa, Anh văn, Việt văn..v..v.. Có 1 lần thi môn Vạn Vật kỳ thi đệ nhị lục cá nguyệt, Nhung đã để bài của Nhung làm cho tôi tha hồ muốn ...cọp dê, muốn chép gì thì cứ việc. Cả Mỹ Hằng nữa, năm lớp 10 khi Hằng ngồi cạnh tôi, Mỹ Hằng cũng thế! Tôi thương Nhung và Mỹ Hằng ghê lắm! Với Nhung, tôi chỉ nói chuyện học hành, chả bao giờ kể cho nó nghe chuyện bồ bịch, trai gái cả. Hai đứa chúng tôi hay nằm trên căn gác nhỏ nhà nó nói chuyện tương lai. Nhung mơ ước sẽ có học bổng đi du học nên nó cố gắng và chăm học lắm. Phần tôi, nếu tôi xin được học bổng cũng tốt, chị tôi đang được học bổng toàn phần bên Úc nên có thể tôi sẽ đi theo bước chân của chị tôi, còn nếu không thì mẹ tôi cũng sẽ lo cho tôi đi tự túc qua Mỹ học. Nhung bảo tôi: "Mày phải cố gắng hơn nha N. Bằng đủ mọi cách mày phải học xong ít nhất là đại học cho tao. Dạo này tao thấy mày lo đi chơi với Thúy Hằng nhiều quá. Mày mơ mộng, lãng mạn quá không tốt đâu. Mày thông minh hơn tao nhiều, chỉ tội mày lười thôi. Mày phải hứa với tao nha N. Tương lai đâu biết được, nếu hai đứa hai nơi, tao sẽ không còn ở bên cạnh mà nhắc mày đâu!" Tôi đã im lặng, không nói gì với nhỏ bạn của mình nhưng tôi đã cảm động lắm, trong lòng thầm nhủ: "Tao sẽ nhớ câu nói của mày và sẽ ráng Nhung ơi!" Khi qua Mỹ, tôi lấy chồng rất sớm, có gia đình rồi trăm công nghìn việc, nhất là sau khi đã có con, thật rất khó mà tiếp tục việc học hành nhưng nhớ đến lời Nhung, tôi đã cố học cho xong.
Trong mấy cô bạn thân của tôi, chưa thấy có ai chìu tôi như Nguyễn thị Mỹ Hằng chìu! Hằng là con nhà giàu, bố làm Thanh tra quan thuế. Hằng tiêu tiền như nước, hay lái cái xe Honda Dame đến tận nhà chở tôi đi chơi. Mỗi lần đến là mua rất nhiều quà bánh. Mỹ Hằng cao khoảng 5' 8", cao hơn Thúy Hằng một chút, có nghĩa là cao ghê lắm thời bấy giờ, xinh xắn, da ngâm ngâm đen. Cô nàng cũng là bạn... học giỏi của tôi, nhất là giỏi Toán nên tính tình hơi... khô khan. Có thể Hằng thấy tôi ...ướt át quá (trái ngược với Hằng) nên Hằng thương tôi chăng?! Chỉ biết hôm nào hai đứa phải ở lại trường để học môn nữ công gia chánh, lúc nào Hằng cũng mang theo 2 ổ bánh mì kẹp trứng hoặc thịt nứơng , hoặc giò (chả lụa), hoặc H mang theo xôi hoặc cơm gà ..v..v.. , một cho Hằng, một cho tôi, H còn cẩn thận mang theo nước và trái cây hay bánh tráng miệng nữa chứ. Biết tôi thích thơ, Hằng đã vẽ thật đẹp hình bìa và đã trang hoàng, vẽ thêm rất nhiều hình đẹp bên trong tập thơ, chép những bài thơ mà Hằng nghĩ là tôi thích để tặng tôi. Vì hai đứa tôi cao nên năm lớp 10 chúng tôi phải ngồi bàn chót. Học ban toán qui tụ toàn những học sinh xuất sắc, tôi không còn đứng hạng nhì và ba nữa, chỉ có Nhung và Hằng lớp tôi là còn được top 5. Năm đó anh Huy, người bạn trai đầu đời mà tôi quen ở Hội Việt Mỹ đã đi du học. Năm đó chiến tranh mỗi ngày một gia tăng, tôi để nhiều giờ hơn để viết nhật ký, tôi day dreaming nhiều hơn trước. "Làm học trò nhưng không sách cầm tay, có tâm sự đi nói cùng cây cỏ..." Tháng Tư đen, gia đình tôi rời khỏi Việt Nam, tôi nhớ lũ bạn của mình, nhớ ngôi trường yêu dấu, nhớ đến cả những con đường tình với hai hàng cây rậm lá, hai hàng cây như đang hôn nhau, đan vào nhau cho bóng mát, bóng mát làm cho dịu mát, làm ngọt lịm tuổi học trò. Tôi nhớ cây đàn bỏ quên nhưng không còn nhớ lắm anh thầy đã dậy đàn. Nỗi thương nhớ quê hương lúc trước mơ hồ bỗng trở nên đậm đặc và da diết. Lúc đó, có nhiều người -giống như tôi- đã nghĩ chắc chẳng còn dịp nào để trở lại quê hương!
Thuở mới lớn chẳng phải lo lắng gì, chỉ có ăn với học. Tuổi của mộng mơ, ép hoa, ép lá; lưu bút ngày xanh, thêm một chút tình nhẹ nhàng, lãng đãng. Tôi có nhiều bạn lắm. Tôi không chơi thân thật thân với một cô nào. Mỗi năm tôi ngồi cạnh một cô. Năm đệ Thất tôi ngồi cạnh Ngọc Ánh, đệ Lục ngồi cạnh Nhung, đệ Ngũ ngồi cạnh Loan, đệ Tứ ngồi cạnh Kim Phượng, đệ Tam ngồi cạnh Mỹ Hằng. Sau khi chia ban năm lớp 10 (đệ tam); vào giờ chơi, nhiều lúc có đến 3,4 cô bạn đã tới kiếm tôi cùng một lúc (làm tôi rất cảm động và có cảm tưởng như là mình đắt hàng, có …giá lắm không bằng). Có vài cô tỏ vẻ… ghen với Mỹ Hằng vì năm đó tôi ngồi cạnh M Hằng, lúc nào MH cũng đi rề rề bên cạnh tôi nên có mấy đứa không thích Mỹ Hằng ra mặt. Bạn gái thật là rắc rối, tụi nó hay ganh tị, hay để ý nhau lắm! Tôi thường tự hào là tôi có số đào… bạn, thay vì…đào hoa, hi hi… Tính tôi luôn vô tư, vô tình, thoải mái, chả để ý gì hết; mặc cho tụi nó chiến tranh ngầm với nhau, đứa này kênh với đứa kia, rõ khổ!!
Tôi còn có nhiều người bạn khác, mỗi cô một vẻ như Vũ Thị Thu Quỳnh, trưởng lớp năm lớp 10B; học giỏi hạng nhì toàn trường. Nguyễn thị Khánh Hằng, nhẩy cha cha cha tuyệt vời!!. Khánh Hằng đã đến tận nhà tôi dậy cho tôi nhẩy, KH là thầy dậy nhẩy đầu tiên của tôi đó ạ. Thu Quỳnh nhìn già dặn lắm, Quỳnh đã nghiên cứu và biết xem Tử Vi khi Quỳnh còn rất nhỏ. Tôi nhớ hoài Quỳnh đã xem Tử Vi cho tôi, kéo tôi ra 1 góc lớp, hai đứa đứng cạnh cửa sổ và Quỳnh đã êm đềm giảng giải, nói tràng giang đại hải về cả cuộc đời tôi. Có nhiều việc Quỳnh đã đoán rất đúng, như việc tôi sẽ lấy chồng sớm, sẽ có nhiều người thương tôi rất thật lòng, mẹ tôi sẽ mất trước bố tôi, đời sống của tôi sẽ vô cùng nhàn nhã..v.v….
Thuở Trung học môi hồng mắt sáng, có nhiều kỹ niệm đẹp quá chừng! Không một ai có thể tắm hai lần ở cùng một giòng sông. Nhìn lại quá khứ, bao giờ mình cũng thấy đẹp và đôi khi tiếc nhớ. Bây giờ, hiện tại sẽ là quá khứ của ngày mai, tương lai. Sao mình không sống, tận hưởng giờ phút hiện tại, hiện tiền? Như tôi đây, mỗi khi viết một bài nào đó. Tôi hay nhớ, hay nghĩ về quá khứ. Thế có nghĩa những người hay viết, hay làm thơ là những người thích sống lại thời quá khứ, hay mơ mộng, thích sống ở trên mây?
Hiện tại rất đẹp, như tôi đang ngồi đánh computer, đang kể lể chuyện ngày xưa. Hiện tại của tôi là tôi rất thích viết, và một số bạn của tôi, cũng khuyến khích tôi viết và thích (?) đọc. Well, nếu bạn là bạn của tôi, thì bạn cũng sẽ….. thích, vì hình như ngôi trường, con đường, thời mới lớn, những kỷ niệm khi còn ở Việt Nam, bạn thấy hình như cũng có mình trong đó, và, hình như, bạn cũng đã từng sống một thời ở đó, đã đi qua.
Như Nguyệt
March 5th, 2010

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét