Tìm bài viết

Vì Bài viết và hình ảnh quá nhiều,nên Quí Vị và Các Bạn có thể xem phần Lưu trử Blog bên tay phải, chữ màu xanh (giống như mục lục) để tỉm tiêu đề, xong bấm vào đó để xem. Muốn xem bài cũ hơn, xin bấm vào (tháng....) năm... (vì blog Free nên có thể nhiều hình ảnh bị mất, hoặc không load kịp, xin Quí Bạn thông cảm)
Nhìn lên trên, có chữ Suối Nguồn Tươi Trẻ là phần dành cho Thơ, bấm vào đó để sang trang Thơ. Khi mở Youtube nhớ bấm vào ô vuông góc dưới bên phải để mở rộng màn hình xem cho đẹp.
Cám ơn Quí Vị

Nhìn Ra Bốn Phương

Thứ Năm, 5 tháng 7, 2018

Thư của một sinh viên tham gia biểu tình gửi giảng viên Phạm Tấn (Hèn) Hạ

https://nhanammedia.net/wp-content/uploads/2018/06/1sv.jpg
Sinh viên Trương Thị Hà- Ảnh FB
Thầy đừng im lặng như vậy mà. Thầy chỉ cần thông báo cho các luật sư của em thôi, chỉ cần vậy thôi, thầy ơi. Em sẽ biết ơn thầy suốt đời ạ.
Thầy Hạ kính mến,
Khi viết những dòng này, nước mắt em không ngừng tuôn rơi khi nghĩ về thầy. Em khóc chỉ vì em thấy cô đơn và bị bỏ rơi tại trại tập trung Tao Đàn ngày 17/06/2018 với những con người đáng sợ mang danh “công an nhân dân”. Em không giận thầy gì cả, vì nếu có giận, những kẻ đã xúc phạm danh dự và xuống tay đánh em mới là kẻ đáng giận thầy ơi.
<!>
Em là lớp trưởng lớp 17/2 khoa ngôn ngữ Anh, trường Đại học Khoa học Xã hội và Nhân Văn thành phố Hồ Chí Minh. Em luôn mang lại niềm vui và động lực học cho các bạn trong lớp. Em luôn cố gằng kết nối các bạn trong lớp, các thầy cô và Giáo vụ. Tháng này, lớp em thi cuối kỳ, em đang chuẩn bị viết thư cảm ơn các thầy cô bộ môn đây ạ. Lớp 17/2 có thể tự hào rằng, lớp em là một trong những lớp chăm chỉ nhất, đoàn kết nhất và có thành tích học tập cao nhất khoá học. Thầy có thể hỏi thầy Triết, thầy Triệu, cô Hạnh và cô Nguyên trực tiếp dạy lớp em ạ. Em nói như vậy, chỉ muốn thầy biết rằng, em là sinh viên ngoan và đáng tự hào của thầy, em là một Lớp trưởng có trách nhiệm với lớp.. Chứ không phải như những người “công an nhân dân” kia, nói em là “con điếm”, “con đĩ”, “con phản động”, “bị đuổi học”…
Tao Đàn ngày 17/06/2018
Thầy ơi chỉ có thầy mới cứu được em lúc này thôi ạ
Công An 1: Tôi sẽ gọi thầy Phó hiệu trưởng của em đến đây.
Thầy ơi khi nhìn thấy thầy em đã khóc vì sung sướng. Vì em biết rằng, thầy sẽ làm gì đó để giúp em ra khỏi nơi đáng sợ này ạ. Nhưng …
Công An 1 (đe nẹt): Sinh viên của thầy đây. Là một kẻ phản động, thầy nhìn những gì nó làm này, kêu gọi biểu tình, hướng dẫn người dân đối phó với công an…
Công An 2 (liên tục sỉ nhục): loại này làm đĩ, làm điếm chứ lớp Trưởng gì, tao khinh…
Công An 3 (vỗ về): Em “hợp tác” đi là được về ngay mà. Bọn anh có làm gì đâu mà em mời luật sư.
Hà (nhìn vào thầy khóc): Thầy ơi chỉ có thầy mới cứu được em lúc này thôi ạ. Thầy hãy báo cho luật sư Trần Vũ Hải và Luật sư Lê Công Định giúp em là em đang bị bắt ở đây ạ. Số điện thoại của hai luật sư đây ạ…
Thầy: Im lặng
Hà (khóc to hơn): Em là người hành nghề luật. Em có quyền được mời luật sư… Thầy có thể hỏi các thầy cô đại diện học Luật Hà Nội của em. Họ sẽ nhắc đến em là một đứa sinh viên ngoan. Ngày xưa các thầy cô Đại học Luật yêu quý và bảo vệ em như thế nào mà ngày nay, thầy lại đối xử với em như vậy. Néu các thầy cô Đại học Luật ở đây, các thầy cô sẽ cứu em. Em biết thầy không có nghĩa vụ phải thông báo luật sư giúp em. Nhưng em là sinh viên của thầy, em đang cầu xin thầy. Thầy ơi, thầy hãy nhìn vào mắt em. Em có giống một đứa sinh viên hư không ạ ? Thầy đừng im lặng như vậy mà. Thầy chỉ cần thông báo cho các luật sư của em thôi, chỉ cần vậy thôi, thầy ơi. Em sẽ biết ơn thầy suốt đời ạ.
Công An 1: Có phải điều tra tội phạm đâu mà mời luật sư. Luật sư không có quyền đến đây cả. Vô ích thôi.
Thầy: Thầy không biết về luật.
Hà (khóc và bất lực): Thầy ơi chỉ có thầy mới cứu được em thôi. Sinh viên của thầy nghi bị báo Tuổi trẻ hiếp dâm, thầy cô trường Đại học Khoa học Xã hội và Nhân Văn đã lên tiếng và Luật sư của em đã bảo vệ quyền lợi của em sinh viên ấy. Em cũng là sinh viên của thầy. Em xin thầy hãy đối xử với em công bằng như em sinh viên kia. Hãy thông báo cho các luật sư của em là em đang ở đây ạ.
Công An 4: Mệt con này quá. Giờ ký nhận được chưa ?
Hà (im lặng và nhìn thầy)
Công An 4 (vả vào mặt Hà): Bốp. Mày không “hợp tác” à . Mày nhắc đến ba từ “mời luật sư” nữa tao vả cho vỡ mồm.
Thầy: Im lặng…
https://nhanammedia.net/wp-content/uploads/2018/06/1gv-300x300.jpg


THẰNG HÈN HIỆU PHÓ 

Cô cử nhân Luật, hiện đang là sinh viên trường ĐH KHXH&NV TP HCM Trương Thị Hà đi tham gia biểu tình ôn hoà phản đối luật Đặc Khu, bị công an bắt về công viên Tao Đàn.

Công an gọi thằng hèn này ra, nhưng nó không làm gì để giúp cho cô sinh viên đang cầu cứu. Cô yêu cầu mời luật sư nhiều lần, vì thế nên bị CA đánh rất nhiều. Còn tên thầy này thì ngôi im nhìn và nói: Tôi ko biết về luật !

Nó đứng yên nhìn công an tát vào mặt cô sinh viên, rồi sau đó còn ký vào văn bản vu khống mà công an soạn sẵn.
Hiện stt của Hà viết về tên hiệu phó này đã bị xoá, acc cũng tạm bị vô hiệu. Chưa cần biết quan điểm chính trị của tên này, nhưng việc làm ngơ ko bảo vệ sinh viên của mình khi họ ko làm gì sai là ko thể chấp nhận.

THƯ GỬI EM TRƯƠNG THỊ HÀ,
Sinh viên Đại học Khoa học xã hội và Nhân văn TPHCM

Người gởi: GS Phạm Minh Hoàng
Em Hà mến,
Sau khi đọc xong là thư của em, tôi nghĩ trong lòng mọi người đều nặng trĩu như tôi. Tuy nhiên, xin cho tôi được gởi đến em lời cảm phục trước sự khoan dung của em đối với những người đã đối xử với em như một con vật, đó là những người công an đã lăng mạ em là "đồ đĩ điếm", và tệ hại hơn, đó là người thầy của em, Phạm Tấn Hạ đã lăng mạ em chính bằng sự im lặng của ông ta. Trên mạng mấy ngày hôm nay ngập tràn những lời xỉ vả, tôi nghĩ không cần lặp lại ở đây. 

Phải nói rằng lá thư đẫm đầy nước mắt và không hề có một nét thù hằn của em đã có tác động như bài thơ của cô giáo Lam, làm cả một hệ thống truyền thông, hàng chục trường an ninh, lý luận, hàng ngàn dư luận viên phải cúi đầu lặng im để sau cùng phải dấm dúi và xóa lá thư của em. 

Cách đây 6 năm, khi ra tù tôi cũng có một vài cảm nhận giống em. Không hề có một đồng nghiệp nào dám gọi điện thoại hỏi thăm tôi chứ đừng nói gì đến chuyện ghé thăm. Khi tôi ghé trường (Đại Học Bách Khoa TPHCM) để thu dọn đồ đạc, tôi có gặp một vài đồng nghiệp. Ánh mắt của họ có vẻ ngại ngùng, không muốn tiếp chuyện lâu. Còn đối các vị đảng viên thì ánh mắt của họ mang hình viên đạn, lộ rõ vẻ thù hắn. Thực tình mà nói thì tôi không ngạc nhiên vì đã từ lâu tôi đánh giá họ không như những người thầy đúng nghĩa, họ chỉ là những người gác cổng bảo vệ cho chế độ, vì chế đô ấy đã cho họ tất cả. Suy nghĩ đến tha nhân chỉ là chuyện phù phiếm. Người thầy của em cũng không là một ngoại lệ.

Em xót xa khi công an lăng mạ em thì ít, nhưng đau đớn khi thầy em im lặng và ký tên vào biên bản thì nhiều.

Còn tôi, tôi nghĩ xác suất gặp một người công an cư xử đúng mực coi ra còn nhiều hơn một người thầy dám bảo bọc (chưa nói là bảo vệ) cho sinh viên của mình.

Cách đây 8 năm khi còn trong tù, vợ tôi đã an ủi tôi "có thể anh sẽ mất việc, nhưng nếu anh có làm thêm một trăm năm nữa anh sẽ chẳng bao giờ có được tình cảm mà mọi người dành cho anh ngày hôm nay". Và đó là thông điệp tôi muốn chia sẻ cùng em. Em vừa mất một người thầy, nhưng em lại chiếm được sự yêu thương và kính phục của hàng vạn người khác, và có học giỏi đến đâu chăng nữa, chẳng bao giờ em có được những tình cảm ấy như ngày hôm nay.
Chúc em sớm vượt qua mọi sóng gió để tiếp tục con đường cho đấu tranh cho chân lý.


Phạm Minh Hoàng

Không có nhận xét nào: