Tìm bài viết

Vì Bài viết và hình ảnh quá nhiều,nên Quí Vị và Các Bạn có thể xem phần Lưu trử Blog bên tay phải, chữ màu xanh (giống như mục lục) để tỉm tiêu đề, xong bấm vào đó để xem. Muốn xem bài cũ hơn, xin bấm vào (tháng....) năm... (vì blog Free nên có thể nhiều hình ảnh bị mất, hoặc không load kịp, xin Quí Bạn thông cảm)
Nhìn lên trên, có chữ Suối Nguồn Tươi Trẻ là phần dành cho Thơ, bấm vào đó để sang trang Thơ. Khi mở Youtube nhớ bấm vào ô vuông góc dưới bên phải để mở rộng màn hình xem cho đẹp.
Cám ơn Quí Vị

Nhìn Ra Bốn Phương

Thứ Hai, 29 tháng 8, 2016

Đừng im lặng: Có một đứa trẻ 11 tuổi vừa tự tử, thưa ông Giời

Đám tang cháu bé 11 tuổi tự tử vì không có quần áo mới di học (Ảnh: NLĐ).
Vào buổi sáng ngày hăm hai tháng tám năm hai ngàn không trăm mười sáu, Ksor Sôn, học sinh lớp 6 ở Ia Der, Gia Lai khởi sự nấu một nồi cơm cho cha mẹ làm rẫy về có cái ăn. Sau đó, em kiếm một sợi dây... treo lên cột nhà.
<!>

    Hôm ấy Sôn chỉ đang 11 tuổi.
    Cha em, Ksor Phơ trưa ấy chắc cũng chỉ thiếu mỗi nước tìm một sợi dây. Anh nói trong cảm giác ân hận, tội lỗi, rằng mấy hôm nay, Sôn mong ước có một bộ quần áo mới để đến trường. Rằng vợ chồng anh năm ngoái đã hứa, rồi hứa đến năm nay. Rằng từ lúc sinh ra, Sôn chỉ mặc quần áo cũ của 2 người anh. Những bộ quần áo đã sờn rách, mặc từ mùa hạ mặc qua mùa đông. Rằng bộ quần áo mới chỉ 130 ngàn đồng, nhưng cũng là lớn đối với 2 vợ chồng một năm chỉ có việc làm 1-2 tháng mùa cafe.
    Một bộ quần áo trị giá 130 ngàn đồng.
    130 ngàn đồng và 500 triệu “sinh nhật bố sếp”.
    130 ngàn đồng và những ngàn tỉ ném qua cửa sổ, những ngàn tỉ đắp chiếu.
    130 ngàn đồng và những câu hỏi “làm từ thiện để làm gì”.
    130 ngàn đồng và cái chết của một đứa trẻ. Nói đúng ra là 2.
    Có 2 chi tiết trong vụ tử tự của em bé Ia Der 11 tuổi này.
    Năm 2015, gia đình Sôn “được” vào diện hộ nghèo, được hỗ trợ một con bò.
    Quá đen, thưa ông giời! Con bò chính sách ấy đã chết sau chỉ vài tháng.
    Năm ngoái, anh trai Sôn cũng đã tự tử, cũng vào năm 11 tuổi, cũng bằng một sợi dây. Cũng vì quá nghèo khổ.
    Những người cha phải chứng kiến những đứa con phải tự giải phóng nỗi khốn khổ bằng một sợi dây.
    Năm 2013, Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng đã đặt ra một câu hỏi day dứt: “Bây giờ mình không thiếu gạo, mình cũng viện trợ nơi này nơi khác, vậy tại sao để con cháu mình trong cảnh cháu mang mì, cháu mang ngô, cháu mang khoai đến lớp, rồi phải lợp chòi nấu ăn?”.
    Và Chính phủ hàng năm cũng đã cấp hàng ngàn tấn gạo cứu đói, có hàng chục chính sách xóa đói giảm nghèo!
    Nhưng giá như con bò chính sách, cây cần câu thoát nghèo không đột tử. Giá như 2.000 tỉ đồng cứu hạn đến sớm để còn có cafe mà thuê rẫy cỏ. Giá như những người trách nhiệm ở địa phương thôi thanh minh thanh nga “Trên địa bàn có mấy ngàn hộ nghèo, hộ nào cũng có người chết thì làm sao mà hỗ trợ hết". Giá như có một bàn tay từ thiện đúng lúc. Giá như xóa nghèo không phải chỉ là những chỉ số tròn trịa đẹp đẽ trên giấy. Giá như một người dân thiếu ăn, một đứa trẻ thiếu mặc là sự tổn thương của chúng ta.
    Và giá như chút trắc ẩn trong mỗi chúng ta có thể biến thành một điều gì đó cụ thể thì đâu đến nỗi phải ngửa mặt kêu giời như bây giờ!!!
    Ông giời! Vậy tóm lại là ông có mắt không?

    Không có nhận xét nào: