Có khi mưa kéo dài ra cả tuần. Thành phố co ro vì lạnh vì mưa vì buồn. Rứa mà đi xa là nhớ..
<!>
Nửa đêm thức giấc nghe rả rích từng giọt từng giọt sau vườn buồn thiu. Mưa như rứa từ sáng mai tới chiều mai.Nhớ những buổi sáng mù sương giăng đầy. Đạp xe đi học qua cầu Trường Tiền giá lạnh. Phố chìm trong màn mưa mờ ảo. Mưa như kéo dài ra đến tận mùa sau, như phủ mờ những kỷ niệm xưa xa xôi vùng ký ức…Huế là những ngày… Con gái quàng chiếc khăn len màu tím đi ra phố một mình. Phố vắng heo heo trong ngày mưa. Má con gái ửng đỏ hơn trong cái se lạnh ngày đầu đông xứ Huế… Thấy thương thương như trẻ con ngày cũ… Thấy yêu phố hơn như khi “lang thang thành phố tóc mây cài “
Huế là góc quán quen hẹn hò nhớ mong thơ dại. Cái nắm tay vụng về bất chợt cũng làm ấm nồng cả một mùa đông. Ly cà phê sóng sánh giọt yêu thương, đắng đót vị cay nồng nước mắt.Huế là lời chia tay vội mà đã có lời hứa nào dành cho nhau… Huế là những ngày chưa đi xa. Trời còn mờ đất đã í ới gọi nhau chạy dọc theo đường Phượng Bay ra ngoài Đại Nội. Vừa chạy vừa cười, vừa chạy vừa run… Môi má đẫm sương đêmTiếng cười con gái giòn tan trong trẻo vọng đến những bức tường thành âm u bên thành cổ, rồi rơi xuống sau những khúc quanh phố vắng… Là những nồng ấm thân thương.Có ai đó đã từng nói Huế là nơi đi xa để nhớ về. Con gái lại thấy nhớ Huế miên man trong những ngày chưa xa Huế.Buổi chiều đạp xe tà tà lên Thiên Mụ. Nghe chuông chiều ngân nga trong hoàng hôn màu tím Huế. Tiếng chuông mênh mang trên dòng sông xanh thẳm, lờ lững mấy chiếc đò ngang buông lưới lắng đọng cảnh nên thơ.Con gái nhớ cái chợ quê nhỏ xíu gần nhà dì. Đi qua cửa Hữu là thấy chợ, nghe tiếng chợ lao xao, nghe mùi chợ mộc mạc chân quê xao xuyến trong từng hơi thở. Đã xa Huế đâu mà nhớ…Huế là chén cơm nguội ăn với ruốc kho tóp mỡ buổi học về đói bụng. Là bịch chè đậu ván đặc ngày ngóng mệ Ngoại đi chợ về quá trưa…Huế là những đêm mưa về ngang thành phố lạ, chợt nhớ những ngõ xóm Huế thân quen. Nhớ chiếc dù tím che chung mỗi lần lội lụt ra cửa Hòa Bình coi người ta rớ cá… Là quán Chiều bập bềnh những chiếc ghế ngồi co ro trong nước lụt uống cà phê.Huế… Là những gì đã xa… Là nhói đau trong góc khuất một tâm hồn yếu đuối khi đêm về…Lê Huy Hoàng Hải
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét