Chúng tôi có duyên may gặp gỡ và làm việc cộng đồng chung với Edward và Lisa trong nhiều năm qua. Thật là một niềm vui và hãnh diện vì anh chị không phải gốc người Việt (Edward người nước Đức và Lisa người Trung Hoa) nhưng trái tim và tâm tình của họ đối với đất nước Việt Nam có lẽ còn cao hơn rất nhiều người khác, trong đó có chúng tôi.
Hai cháu trai William & Edison con của anh chị từ lúc bé đã được dạy tiếng Việt, hát nhạc Việt và đóng góp thường xuyên trong các chương trình văn nghệ cộng đồng. Các cháu học nhạc, cố gắng luyện tập để phát triển tài năng và với sự trợ giúp của các phụ huynh khác, và The Toronto Vietnamse Marching Band đã được thành lập.
Các em Marching Band đã liên tục tham dự các ngày Lễ chào Cờ 30 tháng Tư, OctoberFest, diễn hành Văn Hóa tại Ottawa, các tiệc gây quỹ... Hình ảnh các em với bộ đồng phục quân nhạc màu trắng đã trở nên rất quen thuộc với đồng bào vùng Toronto và phụ cận. Rồi khi tham gia OktoberFest là ngày lễ hội mừng Thanksgiving rất quy mô do người Canada tổ chức hằng năm tại Waterloo, thấy các em đi phải bộ diễn hành hơn 6 cây số, mang nhạc cụ nặng nề, lại không có một chiếc xe đặc biệt để làm đẹp mặt cộng đồng người Việt, Edward & Lisa cũng như nhiều anh chị khác đã góp công góp của để làm một xe hoa theo kiểu chiếc thuyền vượt biên, với tấm hình nền cô gái Việt Nam ba miền thật ý nghĩa. Đây là một công trình đặc biệt của rất nhiều người, trong đó có sự góp mặt âm thầm nhưng lớn lao của anh Edward Dietrich, mà ngày 16 tháng 12 vừa qua anh đã vĩnh viễn ra đi khi chưa tròn 53 tuổi.
Cái chết bất ngờ của Edward đã làm chúng tôi xót xa bối rối, nhất là khi chứng kiến chị Lisa và 2 cháu đau khổ không thể chấp nhận được việc này. Ngày 16 tháng 12, Ed vẫn làm việc tại tiệm sửa xe bình thường, chiều về anh thấy cánh tay bị tê, Lisa hỏi hôm nay vặn bù-lon, vặn ốc nhiều quá hả, có bị đau không. Ed trả lời anh OK, đừng bận tâm, thôi đi ngủ đi. Ed đi ngủ sớm, mấy tiếng sau Lisa nghe tiếng anh bị té, chị và 2 con làm hô hấp nhân tạo, gọi ambulance nhưng anh đã trút hơi thở cuối cùng trước khi xe cứu thương tới vì heart attack. Tôi khá thân với Lisa, thường hay tâm sự, chia sẻ với nhau những vui buồn khi làm việc cộng đồng, thấm thía thế thái nhân tình, các khó khăn đụng chạm khi làm việc chung. Nhưng Lisa mạnh dạn lanh lẹ, miệng nói tay làm chứ không chậm chạp yếu đuối như tôi. Tôi thường nghĩ chị giống như một nữ tướng giỏi võ, dám nói dám làm không sợ ai, nhưng mấy ngày nay chị ngập tràn trong kinh hoàng và đau khổ, bạn bè ví Lisa như con cá bị mắc cạn, không còn nước để vùng vẫy. Chúng tôi thương cảm, nhưng làm gì hơn được. Những ngày dài sắp tới Lisa, 2 cháu và toàn gia quyến sẽ phải chịu nhiều cô đơn, khó khăn từ vật chất với tinh thần. Chúng tôi chỉ biết cầu nguyện và nhủ lòng sẽ góp phần an ủi nâng đỡ chị thường xuyên.
Riêng với Edward, tôi rất buồn mà nhận ra rằng chính tôi ít khi trò chuyện với anh. Sau mỗi dịp làm việc cộng đồng, chúng tôi đều lo lắng mệt mỏi, tôi thường chỉ cám ơn, khen ngợi khuyến khích qua loa, một tấm hình chụp chung với anh cũng không có! Nhớ lại mỗi lần văn nghệ, Edward âm thầm dọn dẹp, khiêng vác hệ thống âm thanh để các em tập dợt và trình diễn, đóng góp từ tài chánh tới kỹ thuật. Khi Marching Band ca hát, Edward luôn đứng dưới cuối hội trường quay phim với nụ cười hiền lành. Anh lại là một người cha rất gần gũi với con, một người chồng hiền lành hy sinh, thông cảm và luôn ủng hộ vợ để góp phần cho việc chung. Lisa hay nói đùa với chúng tôi là chị rất may mắn, nếu lấy nhằm người đàn ông khác chắc chị bị bỏ lâu rồi!
Khi có xe hoa, Edward đã góp phần lắp ráp và chính anh đã lái chiếc xe to lớn này đi khắp nơi để trình diễn, mất không biết bao công sức thì giờ. Khi xong mọi người có cơ hội ghé lại nhà hàng ăn mừng, riêng anh vì không có chỗ đậu xe, trên xe hoa lại chứa hệ thống âm thanh, nhiều dụng cụ mắc tiền nên đã âm thầm lái xe đi tới chỗ được phép, lui cui tháo gỡ mang về nhà.
Nay anh đã lái chuyến xe đặc biệt về thẳng thiên đường, tôi đang chuẩn bị tới nhà quàn viếng xác anh lần cuối, nên viết vội vài dòng để tỏ lòng cảm mến và biết ơn anh - dù đã quá trễ.
Một ngôi sao đã rơi rụng giữa bầu trời Toronto, nhưng tôi tin chắc ánh sáng từ tâm hồn, từ những việc làm cao đẹp trong âm thầm của Edward luôn tỏa sáng những tia nắng tình thương không bao giờ phai nhạt trong lòng mọi người. Tính ra Ed không phải là người Việt Nam, nhưng anh đi Chào Cờ tưởng niệm 30 tháng Tư còn nhiều hơn các người VN khác!
Riêng với Lisa, tôi biết chị và 2 con đang hết sức đau đớn trong mất mát quá lớn, chị ngoài trách nhiệm làm mẹ bây giờ vác thêm trọng trách làm cha, nhưng tôi tin Edward sẽ mãi âm thầm phù hộ, nâng đỡ chị và hai con để chị tiếp tục sống tốt, hai cháu trở nên người hữu dụng thành công trong xã hội, và nhất là vẫn luôn góp phần đóng góp cho cộng đồng, cho Dân Chủ An Bình tại Việt Nam. Lisa là người rất cương trực, nhớ có lần một người khách tới tiệm chị sửa xe, dù công ăn việc làm lúc sau này gặp nhiều cạnh tranh khó khăn, nhưng khi nghe ông này khoe về Việt Nam làm ăn với Cộng Sản có tiền, ăn chơi sung sướng, chị đã thẳng thắn mời ông đem xe đi chỗ khác sửa! Chị lại luôn khuyến khích, quan tâm tới giới trẻ, giúp giáo dục các em biết yêu quê hương, lo việc chung.
Chị cũng từng được Huy Chương của Nữ hoàng Anh ban tặng vì có nhiều đóng góp cho cộng đồng, chị là một trong những người xứng đáng nhất nhận Huân chương này.
Tôi tin chị sẽ vượt qua thử thách hôm nay, sống tròn trách nhiệm với 2 con, với cộng đồng và anh chị sẽ mãi là tấm gương sáng để chúng tôi noi theo.
Xin được chân thành thắp thêm một nén hương thơm để vinh danh và tưởng niệm người bạn quý - Edward Dietrich.
Mùa Đông Toronto,
Nguyễn Ngọc Duy Hân
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét