Tìm bài viết

Vì Bài viết và hình ảnh quá nhiều,nên Quí Vị và Các Bạn có thể xem phần Lưu trử Blog bên tay phải, chữ màu xanh (giống như mục lục) để tỉm tiêu đề, xong bấm vào đó để xem. Muốn xem bài cũ hơn, xin bấm vào (tháng....) năm... (vì blog Free nên có thể nhiều hình ảnh bị mất, hoặc không load kịp, xin Quí Bạn thông cảm)
Nhìn lên trên, có chữ Suối Nguồn Tươi Trẻ là phần dành cho Thơ, bấm vào đó để sang trang Thơ. Khi mở Youtube nhớ bấm vào ô vuông góc dưới bên phải để mở rộng màn hình xem cho đẹp.
Cám ơn Quí Vị

Nhìn Ra Bốn Phương

Thứ Năm, 21 tháng 10, 2021

Cóc Cuối Tuần - Trên Cành Gió Khóc - Thơ Trần Văn Lương

 Dạo:

     Lần tìm bóng dáng ngày xanh,

Chỉ nghe gió cũ trên cành khóc than.

  

Cóc cuối tuần:

 

Trên Cành Gió Khóc

     

Thu lỡ thì rách rưới,

Lá tức tưởi lìa rừng,

Chim lách chách không ngừng,

Mây lừng khừng ngái ngủ.

<!>

     

Gió quay về chốn cũ,

Ủ rũ ngóng người qua.

Trong nắng xế nhạt nhòa,

Bước ai già run rẩy.

     

Bóng cùng người chống gậy,

Lẩy bẩy dắt nhau đi.

Người lẩm cẩm rầm rì,

Bóng lầm lỳ chẳng cãi.

      

Gió tưởng chừng thấy lại,

Qua nắng quái lung linh,

Khung cảnh thật thanh bình

Của cuộc tình tỉnh lẻ.

              x

          x      x     

Gió xưa thường lặng lẽ,

Nhìn đôi trẻ vấn vương,

Bịn rịn phút tan trường,

Dù lời thương chưa ngỏ.

     

Chợt đầu thu lá đổ,

Pháo đỏ tiễn đò ngang,

Trai hụt hẫng bàng hoàng,

Buồn lang thang bỏ học.

     

Sau chuỗi ngày trằn trọc,

Thân khó nhọc lên đường,

Gội nắng với dầm sương,

Vết thương mình riêng biết.

     

Mấy mươi năm biền biệt,

Người sống chết ai hay.

Riêng gió vẫn về đây,

Trên cành cây ngóng đợi.

      

Để mỗi lần thu tới,

Lại tiếp nối nghẹn ngào.

Hai cánh én ngày nao,

Chưa bao giờ ghé tổ.

              x

          x      x     

Lại một mùa lá đổ,

Gió buồn khổ trên cành.

Cây phượng nhỏ ngày xanh,

Nay đã thành cổ thụ.

     

Và chàng trai năm cũ,

Đà lụ khụ tám mươi.

Người yêu dấu một thời,

Vẫn cuối trời khuất lối.

     

Nhìn tấm thân già cỗi,

Đang gắng gỏi một mình

Từng bước mỏn chông chênh,

Gió trên cành bật khóc.


      Trần Văn Lương

         Cali, 10/2021     

Không có nhận xét nào: