Tìm bài viết

Vì Bài viết và hình ảnh quá nhiều,nên Quí Vị và Các Bạn có thể xem phần Lưu trử Blog bên tay phải, chữ màu xanh (giống như mục lục) để tỉm tiêu đề, xong bấm vào đó để xem. Muốn xem bài cũ hơn, xin bấm vào (tháng....) năm... (vì blog Free nên có thể nhiều hình ảnh bị mất, hoặc không load kịp, xin Quí Bạn thông cảm)
Nhìn lên trên, có chữ Suối Nguồn Tươi Trẻ là phần dành cho Thơ, bấm vào đó để sang trang Thơ. Khi mở Youtube nhớ bấm vào ô vuông góc dưới bên phải để mở rộng màn hình xem cho đẹp.
Cám ơn Quí Vị

Nhìn Ra Bốn Phương

Thứ Hai, 6 tháng 4, 2020

Khi Bắc cưỡng chiếm Nam thì đem theo Từ Ngữ Địa Phương này vô Nam - TQĐ

Inline image
Lời phi lộ :
TQĐ ở Trại Tỵ Nạn Philippines ( Fi ) gần 5 năm , được biết Fi có tới 100 Dielects ,vì Fi có rất nhiều đão , dielect tạm dịch ra tiếng VN là Tiếng Địa Phương -
Cùng 1 nước nhưng ngôn ngữ khác nhau nên Fi thống nhứt tiếng Fi là TAGALOG , kèm theo là tiếng Anh .
Trung Quốc cũng có nhiều Tiếng Địa Phương , là tiếng Quảng - Tiều - Hẹ - Quan Thoại...v...v.... nói khác nhau nhưng viết giống nhau
USA và Canada thống nhứt chỉ 1 tiếng là tiếng Anh
Riêng tại thành phố Montreal , Quebec , Canada thì xử dụng 2 thứ tiếng là Pháp và Anh
Nước Việt Nam được thống nhứt là tiếng Việt Nam cho toàn quốc từ ải Nam Quan tới mủi Cà Mau
Nhưng Từ Ngữ Địa phương của Bắc và Nam có nhiều từ khác nhau .
Khi Bắc cưỡng chiếm Nam thì đem theo Từ Ngữ Địa Phương này vô Nam nhưng dân chúng Nam không ai dùng từ ngữ " quái đản " này .
Như 2 chuyện cười dưới đây :

1 - Đéo :
Lần đầu tiên, mới tới Hà Nội, tôi không khỏi bỡ ngỡ, khi tìm nhà của một người quen làm trưởng một khu phố văn hóa.
Thấy có mấy đứa trẻ con đang nô đùa ngoài ngõ, tôi hỏi:
"Này các cháu có biết nhà ông trưởng khu phố văn hóa ở đâu không?"
Một đứa trẻ trai, trạc trên dưới 10 tuổi, ngước nhìn tôi bằng ánh mắt xấc láo, ranh mãnh, đáp gọn lỏn
"Biết, nhưng đéo chỉ!"
Tôi lắc đầu đi sâu vào ngõ văn hóa, gặp một thanh niên, tôi hỏi:
"Anh ơi, anh có biết nhà ông trưởng khu phố văn hóa này ở chỗ nào không anh?"
Gã trẻ tuổi chẳng thèm dòm ngó gì đến tôi, trả lời cộc lốc:
"Ðéo biết!"
Khi gặp ông trưởng khu phố văn hóa, tôi đem chuyện này kể cho ông ta nghe với lời than thở:
"Anh ạ, các bậc phụ huynh ở đây không dạy dỗ con em hay sao mà để chúng nó ăn nói với khách lạ thô bỉ đến thế hả anh?!"
Chẳng cần suy nghĩ gì, ông trưởng khu phố văn hóa đã thuận miệng trả lời tôi ngay:
"Có dạy đấy chứ, nhưng chúng nó đéo nghe!"
Lúc ấy cô con gái của ông bạn tôi là cô giáo, dạy môn văn, vừa đi dạy về và tôi đem chuyện ấy ra kể lại. Thay vì trả lời trực tiếp cho tôi, cô giáo xin phép thuật lại một chuyện như sau:
"Hôm ấy cháu giảng bài văn, có đoạn kể thành tích anh hùng và dũng cảm của nhân dân ta đã đánh gục Tây, đánh nhào Mỹ v..v.. Cuối cùng, cháu kêu một em học trò trai lớn nhất lớp, bảo nó cắt nghĩa hai chữ: "dũng cảm là gì?". Nó đứng lên suy nghĩ một lúc rồi đáp gọn lỏn:

"Nghĩa là .. là .. đéo sợ !"
Sau đó cháu lại có cuộc tiếp xúc với ông bộ trưởng giáo dục và đào tạo, liền đem chuyện thằng bé học trò đã cắt nghĩa 2 chữ "dũng cảm" là: "đéo sợ!" cho ông nghe. Nghe xong, ông bộ trưởng tỏ vẻ đăm chiêu, ra điều suy nghĩ lung lắm. Cuối cùng, ông nghiêm nghị nhìn cháu rồi gật gù như một triết gia uyên bác vừa khám phá ra một chân lý, chậm rãi đáp:
"Ừ, mà nó cắt nghĩa như thế cũng ....đéo sai ! ..
Cô kết luận:
"Ðấy, bây giờ luân lý, đạo đức của con người Bắc kỳ này như thế đấy. Rồi đây, các thế hệ trẻ miền Nam cũng vậy thôi! Làm sao tránh được?"
Ông bố rầu rĩ thở dài:
"Ðất nước kiểu này thì ...đéo khá!"
Zdịt TrungTrung ( tác giả )

2 - Đèo Đứng là Đừng Đéo :
Có 3 chú Bắc kỳ trên đường đi suốt từ Nam ra Bắc phải qua đèo Ngang.
Khi qua đèo một chú lên tiếng :
- Đất nước mình mấy năm nay làm ăn không thấy khá hơn chút nào cả chắc cũng tại cái đèo này. Nó nằm ngang chình ình mà tên là đèo Ngang thành ra làm ăn không phất lên được.
Mọi người thắc mắc hỏi tại sao.
Chú nói :
- Đèo Ngang là đang nghèo. Bây giờ mình đổi lại là đèo Nghếch" là đếch nghèo, hy vọng sẽ khá hơn.
Thế là đèo Ngang được đổi tên thành đèo Nghếch.
Sau vài năm kinh tế phát triển, dân chúng làm ăn khấm khá.
Nhưng thói đời hễ no cơm thì ấm cật, vì vậy dân số càng ngày càng tăng, mà lại tăng quá mức cho phép. Vì vậy mọi người cùng bàn để tìm cách chặn đứng việc bùng nổ dân số. Nhưng tìm mãi vẫn chưa ra cách nào cả.
Tại 1 buổi họp, 1 trong 3 chú Bắc kỳ năm xưa đưa tay xin có ý kiến.
Chú nói :
- Trước đây ta đổi đèo Ngang thành "đèo Nghếch" thì đúng là có công hiệu, kết quả như mong muốn. Vậy nay ta lại đổi 1 lần nữa xem sao vì đây chắc là địa linh.
Mọi người thắc mắc:
- Nhưng mà có ăn nhập gì với việc kế hoạch hóa gia đình? Mà chú định đổi thành tên gì ???
Chú Bắc kỳ trả lời tỉnh queo :
- Đèo Đứng!

Không có nhận xét nào: