Tìm bài viết

Vì Bài viết và hình ảnh quá nhiều,nên Quí Vị và Các Bạn có thể xem phần Lưu trử Blog bên tay phải, chữ màu xanh (giống như mục lục) để tỉm tiêu đề, xong bấm vào đó để xem. Muốn xem bài cũ hơn, xin bấm vào (tháng....) năm... (vì blog Free nên có thể nhiều hình ảnh bị mất, hoặc không load kịp, xin Quí Bạn thông cảm)
Nhìn lên trên, có chữ Suối Nguồn Tươi Trẻ là phần dành cho Thơ, bấm vào đó để sang trang Thơ. Khi mở Youtube nhớ bấm vào ô vuông góc dưới bên phải để mở rộng màn hình xem cho đẹp.
Cám ơn Quí Vị

Nhìn Ra Bốn Phương

Chủ Nhật, 25 tháng 9, 2016

MƯA NẮNG BÔN XA: “MÁT XA” VÀ “XÌ PA” - Chu Tất Tiến


MƯA NẮNG BÔN XA: “MÁT XA” VÀ “XÌ PA”

Cali Today News – Những khách phương xa về miền Nam Cali, đều được nghe nói đến một món quà khá rẻ mà lại đã đời: “Mát Xa!” Đúng ra phải gọi là “Mát Xa Tầu”, vì không phải “Mát Xa Thổ Nhĩ Kỳ” (Turkish Massage) như từ xưa ở Sài gòn vẫn phổ biến. “Mát Xa” ở ngay thủ đô Tị Nạn thiệt là rẻ, chỉ có 15 tì, thêm 5 tì tiền Típ nữa là có một tiếng đồng hồ “rì lắc” thật sảng khoái, bởi vì tất cả các chuyên viên “Mát Xa” này đều là Tầu, một số lớn từ lục địa, sang Mỹ theo đường “lậu”, nên không biết một chữ tiếng Anh nào ngoài “Típ! Típ”, “Thanh khiu”, “Dét?”, và “Ô Kê?”.
<!>Nhưng cũng vì là “Tầu Lậu” nên các em không dám đòi hỏi gì nhiều, trong khi ở các chỗ Mễ khác, chỉ cách Phúc Lộc Thọ vài “lốc” đường, là thành 30 đô, thậm chí có chỗ lên tới 70 tì! Tiếng lành đồn xa, nên các tiệm “Mát Xa” này đông khách lắm, cả Mỹ trắng, Mỹ đen, Mễ tới kìn kìn. Người Việt ta thì chiếm đại đa số, đủ cả hai phái: phái nam và phái nữ đến với “Mát Xa” để khỏe, mà khỏe thì sẽ trẻ mãi không già. (Phải nói các bà “gân” thật: dám cởi áo cho mấy tay thanh niên kia xoa bóp! Dĩ nhiên là nằm sấp, nhưng cũng làm cho mấy ông nằm gằn đó thán phục lên tới mây!)
Trong khi đó, cũng với tinh thần “vừa trẻ, vừa khỏe”, có một môn mà cộng đồng Việt ta đang rủ nhau đi tập khá đông: “Xì Pa!”
Nói đến đi “xì pa” là bà con ta, từ trẻ trai mười bẩy, mười tám đến mấy vị bô lão trên bẩy mươi, hầu như ai cũng biết hoặc đã từng tập ở đấy nhiều lần. Có vài cụ bà thuộc loại “già gân”, xấp xỉ tám chục, cũng đi theo con gái, mặc đồ tắm, ngồi “xì pa”một cách nghiêm trang. Nhiều ông vào hồ nước nóng với cả mấy ông con trai thuộc loại xồn xồn, gân cốt trông rất cứng cáp mà những ông năm sáu bó thòm thèm. Một điều chắc như đinh đóng cột là tất cả mọi người đều thấy cái lợi ích của việc đi “xì pa”, vừa giữ cho thân thể khỏe mạnh mà tinh thần cũng được tráng kiện luôn. Không kể phòng tập tạ giúp cho bắp thịt nở nang, phòng dụng cụ thể dục làm tiêu mỡ, phòng chạy làm giảm cân, còn có phòng tập aerobic, chỗ luyện động tác hít thở, giúp cho người tập quân bình hệ thần kinh nữa.
Như vậy thì đì “xì pa” là đúng lắm rồi, chê trách chỗ nào được nữa? Nào ai dám chê trách việc đi “xì pa” đâu, ngu sao mà chê? Vậy, muốn nói chuyện gì liên quan đến việc đi tập đây? Thật ra, cũnng không có chi là lớn chuyện lắm, người Mỹ hay nói là: “nô bích điu!” Chỉ có vài điều nho nhỏ thôi, nghe người ta nói đi nói lại thì chạy đến hỏi Thầy Tư chơi mà thôi. Thầy Tư nghe hỏi, bèn cuời khì mà nói:
-Chuyện tào lao! Đi tắm thì có gì mà hỏi!
-Có nhiều chứ! Chắc thầy Tư không thích nói mà thôi. Nghe người ta nói đó là chỗ “hỉ, nộ, ái, ố, ai, dục, cụ” đủ thứ mà!
-Chú mày muốn nói là “vui, giận, yêu, ghét, buồn, mê, sợ” chứ gì? Làm quái gì có! Chỉ tưởng tượng!
-Không, thật mà! Tui.. chính mắt tui thấy mà!
-Thế thì sao chú mày không kể đi mà còn hỏi “qua”?
-Không phải tui không thích kể, mà vì tui không biết kể. Thầy Tư kể hay hơn tui, thầy nói chuyện nhịp nhàng, dẻo quẹo hà!

-Hà! Chú mày khen nịnh “qua” để “qua” mắc lừa chú mày hả! Đời nào “qua’ lại dại như thế!
-Thôi mà, thầy Tư! Tui đã nói là tui không biết kể! Bữa hổm, thầy Tư dô vài ly rồi kể nghe ào ào, nay thầy Tư lại nói ngược ngạo!

-Cái tên này nói dai, nói dài, nói dở, nói dô diên! Thôi, thì “qua” kể đại cho rồi, để chú mày lải nhải mãi, bực cả mình! Cũng liều nhắm mắt đưa chân, để nghe độc giả chửi gần chửi xa…
-Hay quá! Thầy Tư đọc thơ như khiếu! Mà thầy đừng có sợ, không ai chửi thầy Tư đâu! Đất này, ai cũng rộng lượng mà!
-Thôi được, nghe đây!

Đi “xì-pa” cũng có năm bẩy lối, lối vào để tập cho nở ngực, thon bụng; lối tập để khỏe mạnh, ít bệnh tật; lối vào để đỡ bị căng thẳng; lối lại vô để vồ chồng (!), có lối vô để ngó mấy người đẹp cho đỡ thèm, cũng có kiểu vô để tán dóc, để trổ tài văn(g) hoa, để xả hơi nói bậy…
“Qua” đã thấy nhiều bà, nhiều ông vô chỉ để khoe khoang, khoe đủ chuyện chồng con, chuyện bi-di-nít, chuyện đánh bạc, chuyện chơi bời…
Mà không nói thì thôi, nói oang oang, mở “vôlum” hết cỡ, khiến Mỹ phải chạy de. Mấy năm nay, nếu để ý thì thấy mấy cái “xì pa” ở gần khu Việt Nam đó, Mỹ nó bỏ đi hết ráo rồi, vì chắc họ chịu không nổi cái tiếng Việt bô lô ba la um sùm cả phòng tắm lên. Phòng tắm Mỹ mà bước vào chỗ tắm nước nóng mà thấy một ông Mỹ nào lạc loài ở đấy thì lại lấy làm lạ. Chỉ còn có vài trự Mỹ cũng chịu chơi, chịu nói chuyện với Việt Nam nên ráng ở lại mà trông vẻ mặt họ tội tội lắm, vừa mắc cở vừa ngơ ngác. Nhưng rồi cũng từ từ mà de đi. Thôi, mà cái chuyện Mỹ bỏ đi đó, thì đành chịu, dân số nào đông thì dân đó lấn áp dân khác, đó là chuyện thường tình ở đời, mặc kệ anh là giống da trắng siêu việt cũng thế thôi, nếu quân số anh ít, thì mời anh đi chỗ khác chơi.
Chuyện đáng nói là chuyện trò, chuyện vãn, chuyện tào lao…

-Ủa, thầy Tư nói gì kỳ dậy? Tui bắt đầu tẩu hỏa nhập ma rồi đó nha!
-Thủng thẳng, chú mày! Ý của “qua” là những điều nên nói và không nên nói. Ở trong chỗ đông người mà mấy ông cứ coi như ở nhà.. trọ ấy thì không ra cái thể thống gì. Người bất đắc dĩ nghe mà bực cả mình. Chẳng hạn như chuyện chơi bời ở đây, chuyện về Việt Nam kiếm gái tơ, gái mái xề để được làm nhất dạ đế vương… thì quái lắm! Trong phòng tắm hơi có cả đàn ông, đàn bà mà cứ oang oang lên “Mẹ kiếp, về đã lắm, tụi bay! Bỏ ra năm chục là cả mấy em xinh như mộng đến hầu hạ. Em thì bóp tay, em bóp chưn, em xoa cổ.. Trời ơi là trời! Suớng rên cả mình! Như “dua” ấy, tụi bay!” Rồi cả bọn cười hực lên! Nghe mấy trự sồn sồn này kể chuyện mà đau lòng quá, chỉ muốn nuớc mắt chẩy ra! Cái thứ áo gấm về làng, lợi dụng vài chục đô để lợi dụng thân xác của những con người khốn khổ thì thiệt không ra gì!
Lại có những trự khác kể chuyện kiếm gái ở đây, toàn là em còn đang đi học thì bỏ, ham dui, nên sa chân lỡ bước, trẻ măng, đáng tuổi em cháu mình… Nghe sao mà thấy nghèn nghẹn! Dân Việt di tản vì chính trị mà lại biến thành gái gọi thì thảm thiệt đấy! Nhưng mà cái chính là mấy con người vật chất kia, làm chuyện gì thì làm khuất ở đâu đó đi, đem chuyện bất nhân ấy vào kể um sùm, coi như ở chỗ đông người, thì chỉ tạo thêm oan nghiệt. Mà nói có nhỏ gì đâu cho cam, âm thanh cứ dọng vào tai người nghe như tiếng búa đập! Mỹ nó chẳng hiểu gì, nhưng cũng phải bỏ đi. Rồi lại còn chuyện mấy ông ẩn ức sinh lý gì hay sao đó, mà cái phòng tắm hơi phía trong dành riêng cho đàn ông, đã có cái biển “yêu cầu mặc đồ tắm” đàng hoàng, mấy ông, kể cả ông già sắp xuống lỗ, cũng cứ chỉ mặc đồ Adam mà bước vô, múa máy, thấy nhợn quá! (Bên các bà, hình như cũng thế, cũng dung đăng dung dẻ như trẻ lên hai vậy!)
Nói đến các bà, thì lại nhớ đến những câu chuyện các bà mở máy hết cỡ thao thao trong phòng tắm chung. Một bà chỉ bà kia: “Cái của chị mập quá!” Bà kia cười hì hì: “Cái của tôi là cái chi?” Bà nọ cũng cười: “Cái chi thì khắc biết!” Mấy ông ngồi đó, chết trân! Một bà nghệ sĩ sồn sồn, chỉ tay vào ngực đàn ông mà hỏi: “Không biết trời sinh ra đàn ông có cái “tí” để làm gì?” . Chưa kinh khủng bằng một bà, cũng nghệ sĩ sồn sồn khác, thủng thẳng nói: “Cái thằng cha chết dịch kia, mặc quần tắm mà lòi ra hết trơn. Ch… đàn ông đen thùi lùi, đẹp đẽ gì đâu mà khoe!” Nghe câu bình phẩm này, cả mấy tên bậm trợn Cầu Oâng Lãnh cũng phải bỏ chạy cong đuôi.
Và còn biết bao câu chuyện tiếu lâm mà các bà kể um lên cho mọi người nghe, tục lắm, “qua” không dám viết lại, nhợn cả tay. Có những vị nữ lưu mang chuyện chồng ra kể, vị khác lại muốn cho người nghe thưởng thức cái dư vị của những lần chia bài trong Casino của mình, bà này kể chuyện đời tư ca sĩ nghe như thiệt, con này bỏ thằng này, con kia lấy chồng của thằng kia, bà khác lại tỏ ra hiểu biết hơn, lôi chính chuyện của mấy nhân vật cộng đồng ra kể như máy… Ôi chao, nghe nản quá! Nghe đã vậy, nhìn lại còn hỡi ơi hơn nữa. Đồ tắm thì chỉ dùng những sợi dây treo mấy miếng vải chút xíu, lại còn thích nằm dài ra ghế, ngay giữa đám đàn ông, thỉnh thoảng lấy tay sửa giây trên giây dưới, trông như sắp tuột ra luôn. Mấy ông Mỹ liếc vô, chắc cho là người Việt mình, ai cũng vậy cả! Buồn năm phút cho dân Việt Nam.
Thôi, giờ thì lại chuyển sang đề tài khác. Chuyện này liên can đến vấn đề vệ sinh. Ai cũng biết một cái hồ nước lạnh nhỏ chừng hai thước bề ngang, hơn một thước bề rộng, sâu chừng hơn một thước, xây ngay trước phòng tắm hơi, để nhúng người cho bớt nóng. Nhưng, than ôi, mấy vị An Nam ta cứ nhúng cả mặt xuống đó mà rửa! Khiếp quá! Cái vũng nước ấy là nước tù, nghĩa là không có luân lưu như hồ bơi, người người mồ hôi mồ kê nhễ nhại, mồ hôi nách, mồ hôi… tùm lum, nhẩy xuống pha thêm mấy chất dầu ấy vào nước.. Chắc chắn cũng còn nhiều thứ chất lỏng khác nữa và “ghét cục, ghét hòn” được pha chế thêm cho vũng nước ấy mặn mà thêm. Vậy mà, ôi hôi, ai tai, dân ta cứ vục mặt xuống rửa, kỳ cọ, xúc miệng xùng xục.. trông thấy mà rợn tóc gáy! Có bà còn mang theo hai cái khăn, để sẵn trên cái bậc thang ấy cho ngấm nước “thánh”, rồi mới lau mặt, lau miệng… Những bậc thang mà Mỹ nó đi cả giầy vào, đôi giầy đi nước có thể mới vùa được đi ở phòng “toa lét” ra xong! Hãi hùng thật! Biết bao nhiêu vi khuẩn, vi trùng, lác, lang ben, vẩy nến, chất dơ, chất thải trong con người ta, bệnh tháo dạ, bệnh tim la, và nhất là vi trùng bệnh AID… ở trong cái vũng nước ấy, mà sao dân ta lại thản nhiên, vô tình, thoải mái ngâm mặt xuống đấy, xúc miệng bằng nước đấy!
Thôi, thôi, thôi, kể đến đây thì rụng rời tay chân, để lần sau, lấy thêm gan mới kể tiếp. Mong bà con ta để ý đến vấn đề lịch sự, văn minh, vệ sinh, sạch sẽ, dù ở trong chỗ gọi là “xì pa” đó. Mà, các cụ nói “sự thật mất lòng”, xin bà con tha thứ.
Chu Tất Tiến.

Không có nhận xét nào: