(Hình minh hoạ)
Hoàng thẫn thờ cấm lấy lọ thuốc và từ từ mở nắp ra. Chàng đổ tất cả những viên thuốc ngủ còn lại trong lọ vào lòng bàn tay trái, rồi tiện tay quăng luôn cai lọ thuốc bằng nhựa vào thùng rác. Sau đó Hòang lại nhẫm đếm một, hai, ba........mười ba, Hoàng đã đếm tất cả những viên thuốc nằm trong lòng bàn tay, và khi đến viên cuối cùng lại là viên thứ mười ba, điều nầy đã khiến cho Hoàng chợt nghĩ đến con số mười ba, thật đúng là một con số không may mắn<!>.
Mà cũng đúng thôi! Nó không phải là con số may mắn cũng phải, vì một chút nữa đây, Hoàng sẽ vĩnh viễn ra đi khỏi cõi đời bị ô nhiểm đầy mùi xăng nhớt nầy! Lý do là Hoàng sẽ uống hết mười ba viên thuốc ngủ đó. Hoàng khẻ rùng mình khi nghĩ đến một chuyến ra đi mà chàng không hẹn ngày tái ngộ.
Hoàng mới có ba mươi bảy tuổi đời, mà sao đã phải vội chán đời đến thế ! Ai là hung thủ đã gây ra cho chàng một hoàn cảnh đáng thương như vậy??? Hoàng nghĩ lại cái lý do đã làm cho chàng có cái ý định quyên sinh, là do người vợ vừa mới ly dị tên Liên của chàng. Chàng và Liên đã kết hôn với nhau gần mười năm nay. Trong mười năm tình nghĩa vợ chồng đó, Hoàng luôn luôn yêu thương vợ. Chàng đã để Liên ở nhà và không phải đi làm bất cứ công việc gì trong kế sinh nhai cả! Chuyện sinh kế là do Hoàng đã một tay lo hết. Hoàng cày hai jobs để có đủ tiền cung cấp cho hai vợ chồng sống một cuộc sống thoải mái, trong giới upper midle class của cái xã hội Mỹ quốc nầy. Thế mà Liên, vợ chàng nào có chịu hiểu cho cái tình yêu vợ của chàng đâu! Nàng đã được Hoàng cưng chìu nhiều quá, và lại không phải đi làm như những người đàn bà khác trong cái xã hội đầy vật chất nầy, nên dần dần nàng đã theo đúng như lời của người xưa thường nói : “Nhàn Cư Vi Bất Thiện".
Ừ mà nghĩ cũng lạ thật! Những câu răn dạy hay ho của người xưa để lại, nàng chẳng bao giờ thích noi theo. Còn những cái xấu xa, thì nàng lại rất thích. Ví dụ như câu: "cờ bạc là bác thằng Bần" chẳng hạn! Hoàng nhớ có lần chàng đã cằn nhằn với nàng về chuyện bài bạc:
- Em hãy bỏ đừng cờ bạc nữa nghe em, vì nó có hại rất nhiều cho sức khỏe, cộng thêm hình ảnh người đàn bà ngồi trong sòng bạc, chẳng được đẹp đẽ gì!!!
Liên nghe xong, nàng vừa nũng nịu, vừa pha trò với Hoàng :
- Anh bảo thủ quá đi thôi! Anh có nghe người ta thường nói câu "Cờ bạc là bác thằng Bần" không? Em lỡ sinh ra đời với bản tính thích làm bác hơn là làm thằng rồi, nên giờ có thằng Bần, em xin anh cho em làm bác nó đi mà! Anh yêu em thì anh chìu em, đừng cấm cản những thú vui của em nghen anh.
Thế là nàng lại thắng Hoàng, vì chàng đã quá yêu nàng! Chàng đã không nỡ nhìn thấy nàng buồn, nên chàng lại để nàng thường xuyên có mặt ở những casino club gần thành phố Los Angeles.
Rồi một hôm cách đây khoảng chừng sáu tháng, khi Hoàng ở sở làm cảm thấy và nhức đầu, nên đã xin về nhà sớm hơn mọi khi. Chàng đã bất ngờ bắt gặp Liên nằm trên giường với một người đàn ông
khác. Thoạt đầu chàng đã điên tiết lên, định giết chết cả hai người. Nhưng sau đó chàng đã cầm lòng được và nghĩ rằng giết hay không giết, chàng cũng đã mất Liên rồi! Và cũng kể từ sau cái ngày đó, Liên vì quá xấu hổ nên đã dọn về ở luôn với người tình nhân.
Thế là từ đó, Hoàng sống thui thủi một mình trong căn nhà rộng lớn, với một tâm hồn mang đầy sự đau khổ, và nỗi chán chường gặm nhấm hằng ngày. Chàng đã phải dùng đến thuốc ngủ, để dổ dành giấc ngủ ban đêm trong một căn phòng to lớn cho riêng mình, và trong nỗi cô đơn, lạnh lẽo đến rợn người. Càng ngày cái sự chán nản đời sống trong lòng chàng càng tăng dữ dội, cho đến khi cái sự chán nản đó đã lên đến tột đỉnh, thì chàng đã đi đến quyết định từ bỏ cuộc đời nầy, để hy vọng tìm thấy một cuộc đời đẹp đẻ hơn ở nước Chúa. Hoàng cũng đã biết sự tự hủy diệt mình là điều cấm kỵ, nhưng chàng vẫn hy vọng là Chúa Giê-Su sẽ tha lỗi cho chàng, về tội tự hủy diệt thân xác mình.
Trong lúc còn mãi miên man suy nghĩ đến những chuyện đã qua, bỗng chuông điện thoại reo lên mang chàng trở về với thực tại. Chàng thẫn thờ nhìn cái điện thoại đang reo, mà chẳng buồn đi đến để bắt lên trả lời. Một lần, hai lần, ba lần....bảy lần, chàng nghĩ thầm ai mà sao dai như đỉa vậy! Chuông đã reo đến bảy lần rồi mà còn chưa chịu cúp điện thoại. Tiếng điện thoại vẫn reo làm Hoàng khó chịu, nên chàng không muốn nghe tiếng reo inh ỏi đó nữa, chàng đành mệt mỏi đứng dậy tiến đến bên cái bàn điện thoại.
- Hello.
Hoàng đã chào tiếng hello bằng một giọng cụt ngủn, và bực bội. Tức thì Hoàng nghe bên kia đầu dây tiếng của một người con gái thật trong và rất dễ thương :
- Dạ chào ông, và xin lỗi ông cho tôi được nói chuyện với anh Thành.
- Ở đây không có ai tên thành hết. Hoàng đã trả lời lại một cách rất cộc lốc.
Với một giọng nhẫn nại và pha chút vui đùa, tiếng người con gái lại vang lên trong điện thoại :
- Ồ, lẽ nào tôi lại gọi lộn số sao! Cái tật ba chớp ba, nhoáng của tôi lại hại tôi nữa rồi. Ông làm ơn cho tôi biết số mà tôi gọi có phải là số 318-XXXX không?
- Ðúng rồi, nhưng nó là số của tôi đã dùng hơn năm năm qua, không có ai tên Thành ở số nầy hết.
- Vậy tôi thật đã ghi lộn số rồi!!!
Sau tiếng than khe khẻ đó, người con gái bên kia đầu dây đã cúp điện thoại. Hoàng bỏ điện thoại xuống và tiến về hướng nhà bếp để đi đến bên tủ lạnh. Chàng lấy ly và rót cho mình một ly nước lạnh thật đầy, giờ vĩnh biệt cỏi đời đã đến.
Chàng mang ly nước lại ngồi trên ghế sa-lông, lúc nầy chàng mới cảm thấy có chút rin rít trong lòng bàn tay trái, bởi lớp đường bọc ngoài của những viên thuốc ngủ, đã bị mồ hôi trong lòng bàn tay của chàng làm chảy tan đi một ít. Chàng chán nản bắt đầu bỏ một viên thuốc thứ nhất vào miệng, khi viên thuốc vừa chạm vào đầu lưỡi, thì chuông điện thoại lại reo vang. Chàng bực mình nhả viên thuốc ra và văng tục :
- Mẹ kiếp! Ðến giờ ông muốn chết lại cũng không được yên thân để mà chết hay sao đây!
Rồi chàng đi đến nhấc điện thoại lên :
- Hello, ai đó ?
- Chào ông, lại là tôi nữa, người mà cách đây khoảng năm phút trước đã gọi lộn số cho ông. Tôi muốn hỏi ông một việc, và mong ông làm ơn giúp giùm cho.
Hoàng nghe tiếng nói trong trẻo, dễ thương pha chút khẩn cầu của người con gái bên kia đầu dây, lòng chàng cũng chùng xuống và bớt đi vẻ cộc cằn:
- Vâng! Tôi nghe đây, cô cứ việc hỏi đi nhé.
- Vâng, ông đã cho phép thì tôi xin được hỏi ông cái nầy nhé. Ngoài tôi ra, còn có ai khác đã gọi lại hỏi thăm về ông Thành không ạ?
- Không có ai hết cô ạ! Cô là người duy nhất đấy.
Một chút hiếu kỳ đã nổi lên trong lòng Hoàng, nên chàng lên tiếng hỏi lại người con gái bên kia đầu dây:
- Mà sao cô lại hỏi như thế? Sao cô không đi hỏi lại với người đã cho cô cái số điện thoại nầy?
Pha lẫn chút e thẹn cùng âu lo, người con gái bên kia đầu dây lên tiếng trả lời:
- Ðó là lỗi tại tôi đã cẩu thả, không kiểm soát lại số điện thoại sau khi ghi xuống quyển sổ tay. Ây da! Bây giờ tôi biết làm sao để kiểm lại đây, khi mà cái số điện thoại đó hiện nằm ở VN! Tôi đã vội vã ghi lại số nầy trước khi rời VN đó ông ạ! Gia đình cho tôi số điện thoại nầy, vì đây là số điện thoại của người con trai của một người bạn tù thân tình với ba tôi, khi ba tôi hãy còn ở chung trại tù cải tạo của những người sĩ quan chế độ VNCH cũ. Ông ta có người con trai tên Thành, đã qua Mỹ được hai mươi năm nay. Ông ta hiện cũng đang chờ để đi qua Mỹ theo diện H.O đó. Ông ta đã nói với ba tôi là khi nào gia đình chúng tôi qua Mỹ, thì hãy liên lạc với anh Thành, để nhờ anh Thành chở đi làm thủ tục giấy tờ, cùng những dịch vụ linh tinh khác trong lúc hãy còn chân ướt, chân ráo trên đất Mỹ. Bây giờ tôi lại không có đúng số điện thoại, thế thì tôi chắc không dám về nhà quá ông ơi! Tôi sợ ba mẹ tôi sẽ lo lắng và buồn lòng long, vì không biết làm thế nào để có thể đi làm thủ tục giấy tờ đây!
Dù lời than van không có gì là bi đát lắm, nhưng sau khi nghe xong, lòng Hoàng chợt nổi lên một niềm thương cảm nhẹ nhàng, nên chàng đã lên tiếng hỏi tiếp:
- Chà! Xem ra cũng kẹt cho gia đình cô quá, thế bây giờ cô định làm sao?
- Tôi cũng chưa biết phải làm thế nào nữa! À xin lỗi ông nhé nãy giờ nói chuyện mà quên giới thiệu với ông. Tôi tên là Uyễn mới cùng gia đình qua Mỹ theo diện H.O được ba hôm nay. Xin lỗi đã làm phiền ông, thôi tôi xin cúp điện thoại để còn tìm biện pháp lo cho gia đình đi làm giấy tờ.
- Khoan đã, tôi tên Hoàng, tôi muốn giúp gia đình cô lắm, nhưng rất tiếc chút xíu nữa đây tôi sẽ chết nên không thể trực tiếp giúp cô được, nhưng tôi có thể nhờ bạn tôi giúp gia đình cô, không biết cô nghĩ như thế nào?
Với một giọng đầy hớt hả, Uyễn hỏi lại:
- Ấy chết! Sao chút xíu nữa ông lại chết, bộ nơi tôi đang nói chuyện là nhà tù của những người bị án tử hình hay sao hả ông?
Hoàng bật cười vui vẻ mà ngay chính chàng cũng không biết :
- Ồ! Không phải, không phải nhà tù đâu. Đây là nhà của tôi đó, nhưng tôi hiện đang chán đời, nên có ý định tự tử . Khi nãy tôi đã vừa bỏ viên thuốc đầu tiên vô miệng thì cô gọi đến, cho nên vẫn còn sống đến giờ nầy để nói chuyện với cô, nếu không tôi đã giã từ cuộc đời nầy cách đây khoảng hai mươi phút rồi!
- Trời ơi! Ông Hoàng làm gì mà chán đời đến độ như thế! Ba tôi khi ở tù cải tạo, và chúng tôi khi ở dưới chế độ cộng sản ác độc, khổ hơn con vật mà vẫn còn muốn sống đây. Sao ông lại đòi chối bỏ cuộc đời như vậy! Tôi nói ra cái nầy, ông không được buồn thì tôi mới nói ông chịu không?
Óc tò mò của Hoàng bị kích thích :
- Kẻ sắp chết thì còn gì buồn hơn được nữa chứ? Cô cứ việc nói ra đi.
Uyễn sắp nói ra thì nàng chợt nghĩ ra một cái kế để giúp Hoàng từ bỏ ý định quyên sinh, nên nàng đã ra điều kiện với Hoàng :
- Nếu tôi nói ra mà ông nghĩ thấy đúng, thì ông phải hứa với tôi là không tự tử nữa, ông có đồng ý không?
- Rồi tôi đồng ý.
Hoàng đã trả lời như cái máy, vì chàng tò mò rất muốn biết Uyễn sẽ nói những gì.
- Theo tôi nghĩ, tự tử là chỉ để cho những người hèn nhát, vì họ đã không dám đương đầu với cuộc sống, khi họ gặp phải những muộn phiền hay những khó khăn. Họ hèn nhát nên họ mới nghĩ đến chuyện chết đi, để không còn biết gì nữa hết. Ông Hoàng nghĩ tôi nói có đúng không ?
Hoàng đang chăm chú nghe, bị hỏi một cách bất ngờ, nên chàng đã tỏ ra ấp úng và trả lời nước đôi :
- Ờ, cô nói cũng có cái lý của cô, nhưng kẻ 73 tuổi như tôi, cũng có cái lý của tôi, nên rất khó mà phân biệt được ai đúng, ai sai!
- Tôi nghe giọng của ông thật trầm và ấm áp lắm, lẻ nào lại 73 tuổi được! Theo tôi nghĩ ông nhiều nhất là 40 tuổi thôi, tôi ít khi đoán sai tuổi qua giọng nói lắm, nhưng điều đó không có nghĩa là không sai bao giờ. Nếu như ông 73 tuổi thật thì tôi sẽ đổi lại cách xưng hô bằng cụ và cháu nhé.
Hoàng nghe Uyễn đoán tuổi, chàng không khỏi phục thầm người con gái bên kia đầu dây. Chàng trả lời với một giọng đầy thán phục:
- Cô Uyễn hay thật đó! Tôi năm nay mới 37 tuổi thôi và đã đọc ngược lại thành 73, để bào chữa cho ý định tự tử của tôi. Cô đừng gọi tôi bằng cụ, tôi cũng đồng ý với cô tự tử là một hành động của kẻ hèn nhát, nhưng đời tôi không còn gì vui hết thì sống cũng bằng không!
- À! Ông Hoàng đã đồng ý với tôi rồi đó nhé, vậy là ông không được quyền tự tử nữa, nếu không tôi sẽ bắt đền ông.
Hoàng cười vang lên sau khi nghe xong câu nói của Uyễn:
- Hay quá! Cô Uyễn làm sao bắt đền tôi được, một khi tôi đã chết rồi chứ?
- Ồ! Ông nói cũng phải đó, nhưng tôi xin phép hỏi ông, vậy ông có tin con người có linh hồn không?
- Tin chứ, bản thân tôi là đạo công giáo mà.
- Thế thì tôi có cách bắt đền ông rồi, dù cho ông có chết đi, tôi vẫn gọi tên ông hằng ngày và đòi bồi thường, thì linh hồn ông cũng có ngày sẽ nghe thấy mà thôi. Ý chết rồi! Tôi bây giờ phải đi về để tìm biện pháp, giúp gia đình đi làm thủ tục giấy tờ, thôi hẹn ông Hoàng khi khác nhé.
Hoàng cảm thấy có một cái gì hơi nuối tiếc trong lòng sau khi nghe lời từ giã của Uyễn. Chàng vẫn còn muốn nghe thêm tiếng nói trong trẻo dễ thương của Uyễn, nên chàng đánh bạo lên tiếng hỏi :
- Thôi nếu cô không cho tôi chết, thì tôi xin được đưa cô và gia đình đi làm giấy tờ, cô có đồng ý không?
Sau một vài giây im lặng, Uyễn trả lời:
- Như vậy có phiền đến ông không?
- Không có phiền đâu. Vã lại nếu ở nhà, tôi lại nghĩ quẫn dám tự tử lắm.
Uyễn nghe Hoàng nói như thế, có phần hơi lo cho Hoàng nên nàng đã chấp nhận sự giúp đỡ của chàng.
Giờ đây, chàng ngồi trong căn nhà của Uyễn bên cái bàn ăn và nghĩ lại cái sự ngẫu nhiên của một cú điện thoại, đã giúp chàng thoát chết và biến thành kẻ yêu đời trở lại. Chút nữa đây, chàng sẽ chở Uyễn đi mua chiếc nhẫn đính hôn, và điều đó làm cho chàng cảm thấy một mùa xuân, vưà trở lại trong hồn chàng.
Khi thấy Uyễn bước ra khỏi phòng để cùng chàng đi mua nhẫn, chàng thấy nàng trang điểm rất đơn giản, mà sao trông nàng đẹp vô cùng, cứ ngỡ như một nàng tiên.
Chàng đứng dậy tiến đến bên nàng, và ngâm khẽ cho nàng nghe:
"Ðời mất Liên rồi anh trúng số,
Gặp được Uyễn hiền, đẹp như tiên" .
Rồi chàng vui vẻ đưa nàng ra xe đi mua nhẫn....
Quách Cường
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét