Tìm bài viết

Vì Bài viết và hình ảnh quá nhiều,nên Quí Vị và Các Bạn có thể xem phần Lưu trử Blog bên tay phải, chữ màu xanh (giống như mục lục) để tỉm tiêu đề, xong bấm vào đó để xem. Muốn xem bài cũ hơn, xin bấm vào (tháng....) năm... (vì blog Free nên có thể nhiều hình ảnh bị mất, hoặc không load kịp, xin Quí Bạn thông cảm)
Nhìn lên trên, có chữ Suối Nguồn Tươi Trẻ là phần dành cho Thơ, bấm vào đó để sang trang Thơ. Khi mở Youtube nhớ bấm vào ô vuông góc dưới bên phải để mở rộng màn hình xem cho đẹp.
Cám ơn Quí Vị

Nhìn Ra Bốn Phương

Chủ Nhật, 20 tháng 7, 2025

  Kỷ niệm 94 năm:  2/5/ 1931 Linh Mục giáo Xứ Tràng Đình, và giáo dân bị giết, thiêu hủy cùng nhà thờ - Dương Cơ - Dân Văn magazin

 
Giáo phận Vinh được thành lập vào năm 1836, gồm ba tỉnh: Nghệ An, Hà Tĩnh, Quảng Bình. Nằm trên giải đất dài nhỏ hẹp trong cánh đồng truyền giáo màu mỡ đã nở rộ hoa kết trái, do những Linh Mục thừa sai từ Châu Âu đến gieo vãi hạt giống đức tin từ nhiều thế kỷ trước. Theo dòng thời gian, các vị truyền giáo tổ chức theo hệ thống của giáo hội thành từng giáo họ, giáo xứ, tập trung sống đông đúc tại những vùng đồng bằng ven biển, hay cạnh bờ sông, đến tận vùng núi xa xôi hẻo lánh.

<!>
Hơn bốn thế kỷ, giáo phận Vinh đồng nhịp với giáo Hội Việt Nam, và đã trải qua với bao thăng trầm cùng với vận mệnh bên dòng lịch sử của đất nước.
Riêng giáo phận Vinh đã trải qua biết bao thử thách bách đạo nghiệt ngã dưới các triều đại vua-chúa, đến hiểm họa đảng cộng sản vô thần. Máu tử đạo đã và đang đổ ra để minh chứng cho một đức tin bất diệt. Các bậc Tiền Nhân đã truyền lại niềm tin chân lý chân thật, những tấm gương tử đạo sáng ngời, hầu các thế hệ hậu thế nối tiếp noi theo, và can trường tiếp bước các Ngài được lưu truyền, gìn giữ. Bao gương hào hùng bất khuất.

Dưới chế độ vô thần ngày nay, họ cố tình gây ra vô vàn mưu sâu, kế độc, hung hãn, bạo ngược ác độc. Hầu như chúng ta đều biết ngày 3-2-1930 là ngày ông Hồ Chí Minh thành lập đảng cộng sản Việt Nam trên đất Tàu. Sau khi ông ta sống tha phương cầu thực ở các nước tây phương, vi khuẩn Marx-Le đã nhiễm vào con người ông để trở thành một ma vương khét tiếng, mà hành động của ông bao trùm lên trên mọi tội ác, nhưng được chính đương sự và “đảng ta” thoa son, trát phấn tôn vinh thành huyền thoại “Cha già dân tộc”, cứu nhân độ thế, vĩ nhân của thế giới, bồ tát của Phật đồ để thỉnh, để thờ. Tượng hình dựng lên khắp cả nước để phô trương cúng vái... Lãng phí tiền của, công sức của nhân dân xiết bao? Thật phi lý khi mà một tội đồ dân tộc bán nước hại dân hơn một thế kỷ trôi qua, đến mãi bây giờ. Chính người con rơi, Nông Đức Mạnh, tổng bí thư đảng lúc đang tại chức, phát động, hô hào mấy hàng chục năm cho đến nay: “Toàn đảng toàn dân ra sức học tập đạo đức tư tưởng Hồ Chí Minh vĩ đại!” Thực ra thời đại ngày nay người dân đã thấu hiểu bản chất xảo trá, tàn ác, phản phúc đối với ân nhân đã cưu mang ủng hộ ông ta, những hành động lưu manh, dã tâm giết vợ, từ bỏ con ruột của mình. Ông đã phạm những tội ác giết người hàng loạt trong sắc lệnh CCRĐ, hay tết Mậu Thân năm 1968… Thế mà những cái lưỡi gỗ đã và đang khua lên, toát ra mùi tanh máu thịt của bao oan hồn đồng bào Việt. Từ đó tới nay khiến toàn dân sống trong sự giả dối, xảo trá hận thù chiến tranh, nồi da xáo thịt, họ đã hủy hoại truyền thống văn hoá đạo đức mà cha ông để lại. Máu người dân đã đổ ra từ ải Nam Quan tới mũi Cà Mau, hay ngoài biển đông. Đó là di sản vĩ đại của (Bác), đưa đất nước rơi vào vòng nô lệ hoá bởi Hán cộng. Từ trong trứng nước cộng sản đã chủ trương tiến hành, tiêu diệt các đảng phái, những cá nhân nào không cùng chí hướng, khác chính kiến, và bao gồm các tôn giáo đều là thành phần phản động, kẻ thù của đảng cần phải triệt tiêu.

Vào giữa năm 1930, chính ông Hồ Chí Minh và đảng CS dưới vỏ bọc đảng cộng sản Đông Dương, đã khởi động phong trào “Xô Viết Nghệ Tĩnh”, khích động người công nhân, nông dân Nghệ An-Hà Tĩnh đình công bãi thị, biểu tình bạo động uy hiếp, chiếm cứ một số cơ sở nhỏ của chính quyền người Pháp. Giết chết một số người Pháp và những người Việt Nam nào không thuần phục với cộng sản. Tuy rằng phong trào này bị quân đội Pháp đàn áp khốc liệt, và bị tan rã. Thủ phạm Hồ Chí Minh bị Pháp kết án tử hình vắng mặt, ông ta đã ranh mãnh đổi họ tên, nhanh chân cải trang trốn thoát sang hoạt động bên Tàu và Thái Lan. Phong trào cộng sản Xô Viết Nghệ Tĩnh tuy không thể đối đầu với lực lượng quân đội Pháp, nhưng một giáo xứ Công Giáo nhỏ lẻ loi nơi miền thôn dã, đã trở thành mục tiêu tấn công bất ngờ đầy ác thú, man rợ tàn độc, làm rúng động lòng trắc ẩn với dư luận người Pháp thời bấy giờ…

Giáo xứ Tràng Đình là nạn nhân đầu tiên của tà thuyết vô thần ngoại lai man rợ ấy. Trong các tài liệu của người di cư gốc giáo phận Vinh đã ghi lại, và từ thuở nhỏ tôi nghe cha mẹ, bà con kể lại biến cố đau thương ấy. Sau này mỗi khi có dịp đi qua giáo xứ Tràng Đình, lòng tôi thổn thức quặn đau. Nhưng vẫn hãnh diện, ngưỡng mộ tấm gương của vị Mục Tử và giáo dân ở đây đã một thời quả cảm đổ máu đào, hầu tô thắm trang sử tử đạo vẻ vang của giáo phận Vinh trong sự bách hại của cộng sản Việt Nam vào năm xưa.

NHÀ THỜ TRÀNG ĐÌNH XÂY DỰNG LẠI NĂM 1936 DO ÂN NHÂN NGƯỜI PHÁP TÀI TRỢ


Nhà thờ giáo xứ Tràng Đình được xây dựng dưới chân núi Rú Nậy, thuộc xã Yên Lộc, huyện Can Lộc, tỉnh Hà Tĩnh. Vào một buổi trưa, ngày 2 tháng 5 năm 1931 một cán bộ cấp cao, và đám lâu la cộng sản, ngang nhiên đột nhập vào nhà xứ Tràng Đình. Tay cán bộ lè kè khẩu súng ngắn bên hông, xông đến ngồi ngay trước mặt vị Linh Mục xứ một cách sổ sàng. Không chào hỏi theo phép lịch sự sơ đẳng, ông ta liền lên giọng giảng giải tuyên truyền về chủ nghĩa cộng sản, tà thuyết vô thần, cáo buộc và đồng hoá, đạo Công Giáo làm tay sai thực dân Pháp xâm lược, là kẻ thù, kẻ bóc lột của nhân dân. Ông nên từ bỏ thứ đạo phản động ấy, quay về với nhân dân, với đảng cộng sản để sau này cùng tiến lên xây dựng XHCN, làm theo năng lực, hưởng theo nhu cầu… Vị linh mục quản xứ Phê Rô Hoàng Khang vốn cương trực thẳng thắn. Ông thực sự bất ngờ trước hành vi vô văn hóa, vô cớ thóa mạ đạo Công Giáo mà ngài hằng ngày truyền giảng cho giáo hữu sống theo Phúc Âm, ăn ngay ở lành… Gã cán bộ còn mang thói áp đặt đe doạ khủng bố đối với cha. Vị Linh Mục đứng bật lên, chỉ vào mặt cán bộ, thẳng thắn bác bỏ lập luận quái gỡ, giọng điệu hàm hồ, lố bịch của tên cán bộ không mời mà đến. Y bị tự ái vì Linh Mục dám coi thường một kẻ quyền uy có vũ khí bên mình, với khẩu súng lục đầy oai phong lẫm liệt vào thời ấy, khiến gã sừng sộ không giữ được bình tĩnh. Thật không ngờ hắn ta rút súng ngắn bắn vào cha Khang, cha nhanh tay chụp khẩu súng, viên đạn chỉ làm xước nhẹ tay cha. Ông trùm Noãn ở bên cạnh hô hoán lên, giáo dân hiện diện xung quanh ào vào đánh đuổi đám cán bộ quá khích bạo ngược. Hai cán bộ hốt hoảng bỏ chạy thoát thân. Gã đàn em không mang vũ khí chạy lẽo đẽo phía sau, luống cuống bị ngã sóng soài xuống đất, giáo dân ùa vào đánh đập, bắt trói đưa về nhà xứ để phân xử. Tên cán bộ cấp cao vừa chạy, vừa quay đầu lại bắn một phát làm bị thương một giáo dân. Ông ta chạy một mạch thoát thân về tới ngôi làng cách đấy hơn một cây số.

Đâu ngờ rằng, sự kiện hôm ấy là ngày định mệnh thảm khốc bao trùm lên giáo xứ Tràng Đình nhỏ bé, nơi miền thôn dã hiền hòa, đang có một cuộc sống đời-đạo an bình bao đời nay.

Chừng hai tiếng đồng hồ sau, tay cán bộ huy động một lực lượng người rất hùng hậu, từ các dân làng quanh vùng ấy. Thuổ trước các làng này từng hùa theo phong trào Văn Thân bách hại đạo Công Giáo, là những người theo cộng sản qúa khích. Sẵn có ác cảm và định kiến với đạo Công Giáo nặng nề, họ đồng loạt hăm hở tiến tới khu vực nhà thờ Tràng Đình. Đám cán bộ kích động lòng thù hận hừng hực ngút trời, đến trả thù người Công Giáo. Một rừng giáo mác tua tủa và gậy gộc giơ cao bao vây khuôn viên nhà thờ. Tiếng reo hò hô vang “Quyết diệt hết loài Công Giáo phản động theo giặc Pháp xâm lược…” Trước tình thế lâm nguy, một số giáo dân rút lui vào ẩn trốn trong nhà thờ và nhà xứ. Gã cán bộ mặt đằng đằng sát khí, tay lăm lăm khẩu súng dẫn đầu đám hỗn binh, đồng loạt phá cửa xông tràn vào nhà thờ, nhà xứ chém giết, đánh đập giáo dân bất luận già trẻ trai gái. Tiếng kêu khóc thảm thiết vang dội một vùng. Khi đã khống chế được giáo dân Tràng Đình, họ vẫn chưa tìm được vị Linh Mục, và một số người thân tín của cha. Gã cán bộ lôi một số giáo dân bị trói chùm tay lại với nhau, xô họ vào trong nhà thờ, và hô to lên rằng, “Hoàng Khang hãy ra thú tội, nếu mày không ra nộp mạng để đền tội, số giáo dân này sẽ bị giết chết hết, rồi chúng sẽ bị thiêu cháy trong nhà thờ ngay lập tức.” Từ trên trần nhà thờ, cha Hoàng Khang động lòng thổn thức. Cha ban phép lành cho vài ba người thân tín đi theo bảo vệ cha. Cha thì thầm “Cha phải hy sinh để cứu những mạng người giáo dân, cứu nhà thờ đang bị đe dọa”. Tiếng cha Khang vọng xuống, “Tôi sẽ xuống để tùy các ông xử tội, xin đừng giết hại ai vì họ hoàn toàn vô tội.” Vị mục tử can trường quyết hy sinh mạng sống của mình để cứu nhiều sinh mạng cho đàn chiên khốn khổ. Khi đôi chân của ngài vừa chạm nền nhà thờ, chính tên cán bộ ấy tiến lại thật nhanh, nghiến răng gầm gừ dùng báng súng trút hết nỗi hận thù lên đầu của cha. Chúng kéo cha ra ngoài sân nhà thờ, họ chửi rủa, kẻ đâm, người chém, đánh đập cho hả cơn say, cho đến khi linh hồn của ngài lìa ra khỏi xác. Chiếc áo chùng thâm màu đen chi chít các vết thương trên khắp nơi thân thể của ngài. Máu đào của ngài đã từ chiếc áo chùng thâm màu đen trở thành chiếc áo nhuộm màu đỏ vinh hiển! Ba người giáo dân từ trên trần nhà thờ lần lượt ra đầu thú cũng bị đám đông nhào tới giết chết một cách tức tưởi man rợ ngay giữa sân nhà thờ. Phía trong nhà thờ, chúng giật khăn trải bàn thánh, ảnh tượng chất xuống thành đống, tên cán bộ ra lệnh những kẻ thuộc hạ châm lửa đốt. Chẳng mấy chốc ngọn lửa bừng bừng bao trùm lên ngôi nhà nhà thờ bốc cháy ngùn ngụt, và chúng kéo nhau qua phóng hỏa thiêu hủy luôn ngôi nhà xứ. Tên cán bộ chưa hả cơn say máu, truyền cho đám lâu la ném xác cha Phêrô Hoàng Khang và xác ba giáo dân vào ngọn lửa thù hận oan nghiệt. Vài ba tiếng đồng hồ sau, khuôn viên ngôi nhà thờ, nhà xứ chỉ còn lại đống tro tàn, từng làn khói trắng vật vờ bay lên không rồi tan biến trong bầu trời xanh ngắt dưới ngọn đồi Rú Nậy. Tiếng hò reo hả hê của đám người cuồng say máu chiến thắng. Trong khi đó một số giáo dân khép nép run rẩy trốn quanh quẩn trong xóm, họ chứng kiến toàn bộ diễn biến, lòng dạ đau buốt đầy phẫn uất.

Qua nhiều câu chuyện của người cao niên thường kể lại cho các lớp hậu sinh. Trong lúc chúng giết Linh Mục, giáo dân và đốt cháy nhà thờ, lớp đàn ông dữ tợn khác tay lăm lăm những cây giáo dài đầu bịt nhọn của thợ săn tiến lên ngọn đồi Rú Nậy lùng sục số giáo dân chạy trốn ẩn nấp sau các bụi cây, tảng đá. Cuối cùng họ bắt được một số người trói tay giải về xử tội. Có ông già bị chúng truy lùng, không thể chạy thoát, trốn sau hốc đá bị một mũi giáo nhọn đâm thẳng vào mắt. Ông bặm môi nén đau đớn không kêu la, mũi giáo rút ra máu chảy đầm đìa mặt mũi ướt đẫm thân mình. Ông thầm thì cầu nguyện, rồi sực nhớ ra một loại lá mọc trên đồi có thể cầm máu. Ông nhai nhuyễn lá đó đắp vào mắt. Ông kiên nhẫn nằm nghỉ chờ cho trời tối hẳn mới lần mò đi trong đêm tối qua mấy chục cây số đến xin trú ngụ tại một người bà con ở một huyện khác. Cảm tạ ơn trên che chở cứu chữa trong cơn gian nguy. Tuy mất một con mắt nhưng ông là một nạn nhân, chứng nhân kể lại biến cố đau đớn khổ nạn của giáo xứ Tràng Đình.

Vài ngày hôm sau một nhóm giáo dân bạo dạn xin phép nhà cầm quyền đến nền nhà thờ, để gạt đống tro tàn đào bới tìm tro cốt của linh mục mai táng làm một ngôi mộ cho Ngài. Cán bộ cộng sản đồng ý, nhưng ra lệnh chỉ được chôn Linh Mục Phê Rô Hoàng Khang bằng chiếu bó lại, không được chôn hòm gỗ. Ông ta còn nhấn mạnh phải chôn nó nằm sấp, để trừng phạt loài phản động”. Số giáo dân làm trong hội đồng giáo xứ có cảm tình với cha Phêrô trong giáo xứ Tràng Đình bị bắt giữ tra khảo tàn nhẫn trong suốt một thời gian dài.

Sau một thời gian ngắn, quân đội Pháp được điều động đến đánh dẹp đám cộng sản, tàn dư của phong trào “Xô Viết Nghệ Tĩnh”, nơi mà họ đóng trụ sở chỉ huy gần đó khiến bọn chúng tan hàng lẩn trốn.

Một số khác trong ban hành giáo xứ, hay nhữg người liên quan đã nhanh chân trốn thoát đến giáo xứ Nghĩa Yên bên bờ sông La, được sự yêu thương che chở của giáo dân nơi đây. Theo lời kể lại của người cậu hiện đang sống tại miền Nam California: Ông bà ngoại nhận bảo trợ giúp đỡ cho hai gia đình tị nạn, họ biết ơn và kính trọng ông bà cụ. Những năm ccrđ bị cán bộ xúi dục, nhưng họ nhất quyết không đấu tố bà cụ.

Tro cốt của Linh Mục Hoàng Khang được đem về mai táng bên thánh đường giáo xứ Nghĩa Yên, Đức Thọ, Hà Tĩnh được bảo tồn và tôn kính cho đến ngày nay.

Biến cố tang thương này được đăng trên các tờ báo, và làm xôn xao trong công luận Công Giáo Pháp, đánh động lòng trắc ẩn của người Pháp, một nhà hảo tâm từ nước Pháp, khi hay tin động lòng thương, bà đã gửi tặng một số tiền lớn. Ngôi thánh đường Giáo xứ Tràng Đình được xây lại vào năm 1936 to đẹp khang trang, đã được bảo quản, tân tạo lại uy nghi kiêu hùng tới ngày gần đây. Tiếc rằng, vì nhu cầu hay vì chạy đua theo trào lưu xây dựng nhà thờ mới to lớn, nhằm phô trương hình thức, sự hào nhoáng màu mè, mới lạ một cách “hoành tráng”, đang được phổ biến, nhất là các giáo phận phía Bắc hiện nay, vô tình xóa bỏ những di tích lịch sử sự biến động gắn liền với những sự kiện mà tiền nhân đã từng đổ máu đào để bảo vệ minh chứng cho đức tin hào hùng can trường, đối diện với tà quyền vô thần đã hãm hại các thế hệ ông cha của chúng ta và Giáo Hội.


Mộ LM Phêrô Hoàng Khang tại giáo xứ Nghĩa Yên

Mỗi khi hè về, nhìn từ mặt tiền nhà thờ, hai cây phượng vĩ đua nhau nở hoa đỏ rực, hai vầng đỏ tô điểm trước tiền đình ngôi nhà thờ như nhắc nhở mọi người: Nơi đây dòng máu tử đạo đã đổ xuống cho đức tin sống mãi bất diệt! Tinh thần bất khuất của vị Mục Tử Phêrô Hoàng Khang và giáo dân trong biến cố ngày 2 tháng 5 năm 1931 tại giáo xứ Tràng Đình, lại hiện về trong tiềm thức của mỗi người.

Giáo dân giáo phận Vinh bất khuất đấu tranh trong lòng chế độ cs

“Ở đâu có áp bức thì ở đó có đấu tranh” Ông tổ cộng sản Lênin đã phán như vậy quả là đúng. Câu hỏi được đặt ra ai là kẻ áp bức? Ai là người bị áp bức đã và đang đứng lên đấu tranh? Bởi thế từ khi đảng cộng sản cai trị, áp dụng chính sách bách đạo hà khắc khiến những cộng đoàn giáo dân giáo phận Vinh lần lượt đứng lên đấu tranh bất khuất, từ những ngày đầu đảng cộng sản Việt Nam thành lập cho đến ngày hôm nay.

Sau đây là những sự kiện nổi cộm xẩy ra với giáo phận Vinh:

Năm 1952 giáo dân thuộc giáo xứ Làng Nghi, huyện Nghi Lộc, bị nhà cầm quyền cộng sản ngăn cấm, sách nhiễu, hàng ngàn giáo dân đã đồng lòng chống lại cộng sản đòi tự do tôn giáo trong nhiều ngày một cách quyết liệt.

Năm 1953 vụ Tràng Nứa, toàn bộ khu vực tòa giám mục Xã Đoài giáo phận Vinh bị cộng sản phong tỏa, quy tụ nhiều làng xã giáo dân đồng lòng nổi lên chống đối mãnh liệt với chính phủ Hồ Chí Minh, ngay trên quê hương của ông ta. Bộ đội công an, dân quân được huy động tới đàn áp khốc liệt, dẫn tới hàng trăm người bị bắt, nhiều bản án tù tội, một số án tử hình.

Vào năm 1954 giáo xứ lưu mỹ đòi hỏi phải được đi di cư vào miền Nam tự do, theo hiệp ước Geneva mà phe ông Hồ đã ký kết với ủy ban quốc tế. Giáo dân rào làng, đào giao thông hào quanh làng để tự vệ. Với vũ khí thô sơ, nhưng ý chí quật cường trăm người như một, họ dám đánh trả với những tiểu đoàn lính bộ đội chính quy, và lực lượng công an, cùng hàng ngàn dân quân tự vệ địa phương, gây tổn vong lớn cho đối phương trong nhiều tuần. Giáo dân phục kích bắt bộ đội công an làm tù binh, và ra các điều kiện yêu cầu cộng sản phải trao trả, trao đổi những người Công giáo nòng cốt bị bắt trước đó. Nhưng với chiến thuật biển người và vũ khí được trang bị đầy đủ. Lực lượng cộng sản bất ngờ hô xung phong, bắn súng vào làng và tràn ngập chiếm lĩnh giáo xứ Lưu Mỹ. Khiến một giáo dân tử vong, vì bị bắt trói quá chặt. Sau đó là những màn trấn áp bắt bớ không nương tay. Phiên tòa được mở ra ngay sau đó, nhiều án tù tội, chung thân, tử hình…

Hiệp định Geneva phân chia hai miền. Sau năm 1955-1956, tuy nằm dưới sự thống trị của đảng. Mặc cho cộng sản tăng cường đàn áp công giáo khốc liệt hơn, nhiều chục ngàn đồng bào công giáo huyện Quỳnh Lưu gồm nhiều giáo xứ trong hạt Thuận Nghĩa liên kết lại, đồng loạt cất cao tiếng nói phản kháng. Với âm thanh rộn ràng tiếng trống mõ biểu ngữ trùng điệp quanh nhà thờ hạt Thuận Nghĩa, người dân cầm trong tay gậy gộc, dao rựa thô sơ. Quân đội cộng sản cấp trung đoàn được trang bị đầy đủ vũ khí gấp rút chuyển quân về bao vây người biểu tình phản kháng. Tin báo truyền đi tới những vùng giáo dân xa xôi, một số từ tỉnh Thanh Hóa tràn về tiếp ứng, làm một vòng đai bao vây bộ đội vào vòng giữa. Sau nhiều tuần lễ giằng co, xẩy ra xô xát ẩu đả, dẫn đến thiệt mạng cho cả đôi bên. Một lần nữa Hồ Chí Minh ra lệnh tăng cường thêm lực lượng bộ đội công an, đàn áp thẳng tay phong trào Quỳnh Lưu khởi nghĩa bằng vũ lực. Tuy máu hàng ngàn dân lành lại đổ ra dưới họng súng của một đảng cuồng tín bạo ngược. Nhưng cuộc khởi nghĩa Quỳnh Lưu đã gây một tiếng vang lớn.

Tiếp nối tinh thần của giáo xứ Tràng Đình năm xưa. Tháng năm 2008, hàng ngàn dân oan giáo xứ Kẻ Mui tại Hương Sơn Hà Tĩnh đã kiên trì, bất khuất đòi lại khuôn viên nhà thờ bị nhà cầm quyền chiếm đoạt một cách ngang ngược. Lòng đoàn kết, tính kiên dũng của họ đã thành công đòi lại công lý từ tay của bạo quyền.

Trong những chuỗi năm tháng dài, người giáo dân giáo phận Vinh và số lớn hàng giáo phẩm vẫn sống hiên ngang, sẵn sàng làm chứng nhân cho niềm tin sắt đá, mà không thế lực ma qủy trần gian nào có thể lay chuyển, họ luôn âm thầm chịu đựng hy sinh thân xác, nhưng không thế lực nào cưỡng đoạt đức tin bất diệt của họ.

Tại những giáo xứ thuộc huyện Kỳ Anh tỉnh Hà Tĩnh… Sau mấy chục năm giáo dân Công Giáo liên lỉ chống đỡ với một nhà cầm quyền qua nhiều hành động đàn áp, dã man, tham tàn. Vì tính tham lam, người cộng sản cướp đoạt tài sản ruộng đất của nhà thờ, nhiều cộng đoàn giáo xứ trở thành dân oan ròng rã nhiều năm đấu tranh không biết mệt mỏi sợ hãi, hầu hết cuối cùng họ đã dành được thắng lợi.

Chính sách triệt hạ tôn giáo được đảng đẩy mạnh vào năm 1954 hiệp định geneva chia đôi đất nước là một dấu mốc để họ thực hiện triệt để một cách cực đoan hà khắc. Tại miền bắc nhà cầm quyền cộng sản nhanh chóng thành lập Uỷ ban Liên lạc Công giáo toàn quốc ở Hà Nội, tiền thân của Uỷ ban Đoàn kết. Họ dùng mọi qủy kế lôi kéo, dụ dỗ, đe dọa các Linh Mục, tu sĩ và một số giáo dân đứng đầu trong các giáo xứ, xuống tận các giáo họ vào tổ chức đã được thành lập, thành một hệ thống nhằm khống chế, kiểm soát, khuynh đảo triệt hạ giáo hội Công Giáo. Thật không may một số Linh Mục từ miền Nam bị dụ dỗ tập kết ra Bắc như các linh mục Hồ Thành Biên, Lương Minh Ký, Trần Quang Nghiêm, Võ Thành Trinh, Nguyễn Hữu Lễ… Ngày 11/3/1955. Uỷ ban do linh mục Vũ Xuân Kỷ làm chủ tịch, gồm 46 linh mục, 8 tu sĩ nam nữ, 137 trùm quản. Sau khi thành lập cái gọi là Uỷ ban Liên lạc Công giáo Toàn quốc mà giáo dân miền Bắc lúc đó gọi một cách châm biếm là "Uỷ ban Lệch lạc Công giáo", nhà cầm quyền liền tổ chức cho các linh mục thuộc Uỷ ban đến các giáo xứ để tuyên truyền, cũng như để dạy giáo lý. Nhưng, mỗi khi thấy các vị xuất hiện ở đâu, người giáo dân phản ứng bằng cách tẩy chay bỏ về bất hợp tác.

Song song với “Ủy ban liên lạc Công Giáo toàn quốc” Mặt trận tổ quốc Việt Nam còn ra lệnh xuất bản tờ báo “Chính Nghĩa“ để tuyên truyền cổ động cho “Ủy ban lệch lạc…” nói trên.

Trước năm 1975 tại miền Bắc cộng sản Việt Nam chỉ chiêu dụ được một số linh mục, giáo dân như đã nêu trên và chỉ một vị Giám Mục làm công cụ trong âm mưu triệt hạ giáo hội Công Giáo. Sau năm 1975, họ học tập và áp dụng chính sách thâm độc hơn của Trung Cộng là tác động mạnh mẽ lên hàng giám Mục, thậm chí các vị hồng Y, bằng nhiều hình thức phổ biến nhất là mua chuộc, ban cho nhiều bổng lộc, nếu các vị không thuận liền bị đe dọa, hay được hứa là sẽ được sự đồng ý của các tổ chức ngoại vị của đảng cho những ứng viên lên các phẩm truật cao hơn... Sự thành công nhất là họ giành được quyền quyết định chấp thuận các tổ chức của đảng như: Mặt trận tổ quốc VN và ban tôn giáo, trong các phẩm truật giám Mục, Hồng Y, được họ thông qua phê duyệt trước khi được toà thánh Vatican bổ nhiệm, qua các lần thỏa hiệp ngoại giao giữa tòa thánh và cộng sản Việt Nam. Điều này đã và đang minh chứng cho chúng ta thấy nhiều năm qua trong Giáo Hội Việt Nam có nhiều sự thay đổi, những biến chuyển, và nhiều sự việc xẩy ra trái khoáy, đi ngược lại với tinh thần Phúc Âm, truyền thống của Giáo Hội…

Bài của Bá Cơ sưu tầm và biên soạn.

Không có nhận xét nào: