Người Việt có một câu nói: Mỹ là thiên đường giới trẻ, địa ngục giới già. Nay tôi đã vào cái tuổi giữa 70, câu nói này thật là thấm thía. Mỹ có tất cả những sản phẩm dành cho thanh thiếu nhi: Đồ chơi, phim ảnh, máy chơi điện tử thính thị, khu giải trí có chủ đề (theme parks). Còn đối với người già, thì chỉ có sự cô lập và nỗi cô đơn.Căn bản nếp sống của người Việt dựa vào gia đình, cộng đồng, và khi ta mất những cái đó, ta mất đi một phần lớn cái tôi. Khi còn sống ở Việt Nam, tôi không bao giờ nghĩ đến việc sinh sống tại một nơi nào khác ngoài quê hương. Ta sống và chết nơi tiền nhân đã sống và đã chết. Ta có thân nhân, giòng họ; ta có gia đình, có những miếu đền.
<!>
Năm mươi năm trước ngồi trên chiếc xà-lan tìm đường tự do sang Mỹ, không bao giờ tôi nghĩ sẽ đến thời điểm hôm nay tuổi tác của tôi đã về chiều trăng tàn Bến Ngự, sức khỏe của tôi đã sa sút hơn vua Lê Ngọa Triều. Vì thế, tôi phải diện kiến vấn đề có nên downsizing hay không.
Hoa Kỳ không những đất đai mênh mông nhà cửa rộng lớn mà đồng tiền dollar quá mạnh so với thế giới nên việc chim tha lâu cũng đầy tổ tương đối dễ dàng so với các quốc gia khác.
Khi còn độc thân, cả năm tôi không cần giường nệm chăn gối xa hoa, chỉ nằm ngủ trong một “túi ngủ” sleeping bag. Gia tài của tôi vỏn vẹn là chiếc xe Ford Maverick mà vì lần đầu tiên làm chủ một chiếc xe hơi trong đời, đối với tôi nó như là chiếc Rolls-Royce sang trọng.
Ford Maverick 1978
Dần dần rồi lấy vợ lập gia đình, nhà cửa mua đi bán lại từ nhà nhỏ sang nhà to hơn vì con cái đầy đàn, không những cần nhiều phòng ngủ mà cũng cần nhiều phòng vệ sinh. Gia đình sáu người mà chỉ có một hai hay phòng vệ sinh thì sáng sớm vợ chồng tôi phải dậy lúc 4 giờ đêm mới có đủ thì giờ sửa soạn đi làm. Đồ đạc cũng tích tụ, từ hai bàn tay trắng đến đầy ắp như đống rác ở đầu đường Nguyễn Thiện Thuật, chợ Bàn Cờ.
Nhà bên trong cần to có nhiều phòng ngủ, vườn tược đất đai bên ngoài cũng phải to để xây hồ bơi và có đất cho con cái chạy nhẩy. Xe cộ không những vợ chồng có hai chiếc, mà từ lúc có đứa con thứ hai, tôi luôn luôn có một chiếc xe minivan thứ ba để chở cả đại gia đình bác Tám đi đây đó.
Khi con cái trưởng thành lập gia đình lìa tổ ấm thì ban đầu trẻ tuổi còn sức khỏe, tôi có thể đi bộ vài cây số rao bán xí-mà-phù trên Vạn Lý Trường thành mà vẫn đủ sức mạnh Hẹc-Quyn dọn dẹp lau chùi nhà cửa, săn sóc vườn tược, duy trì hồ bơi. Thế nhưng bây giờ thì cái thời điểm huy hoàng đó đã từ từ đi về một phương trời xa xăm không bao giờ trở lại.
Vườn tược nhà tôi năm nào từ tháng 4 đến tháng 10 không tuần nào mà thùng rác dành riêng cho cây cỏ không đầy. Những cây to nhà tôi, mười cây dừa không trái “palm tree”, cây leo chung quanh tường ranh giới bên ngoài, liên tục bắt bắp thịt tôi vận động quanh năm cắt tỉa cây cỏ hoa lá cành. Dụng cụ làm vườn của tôi thì ngoại trừ cái giáo của Tề Thiên Đại Thánh và mã tấu của Trư Bát Giới tôi không có, còn không thì cái gì tôi cũng mua sắm: máy cắt cỏ, máy cắt cành cây, máy tỉa ven cỏ, cưa dài cưa ngắn, kìm kéo đủ kiểu.
Nhà càng to thì càng mệt xác. Đã đến lúc tôi thấm mệt khi tuần nào cũng phải lau đến năm phòng vệ sinh! Rest room chứ đâu phải là vợ, một hoàng hậu Dương Vân Nga là đủ rồi, cần gì có đến năm vợ?
Ở nước Mỹ, sau khi con cái đến tuổi trưởng thành rời nhà sống đời tự lập thì nhiều bố mẹ khi đến tuổi về hưu nghĩ đến việc “downsizing”: bán nhà lớn mua nhà nhỏ hay chung cư - condo hay townhouse- vì nhà rộng không cần thiết và không lo nổi nữa.
Cái lợi của downsizing là không còn lo chăm sóc vườn tược, không trả tiền điện nước phí tổn cao, không mất thì giờ dọn dẹp nhà cửa rộng lớn, mà tôi lại có thêm rủng rỉnh xu hào mua máy karaoke hạng xịn hát bài “La plus belle pour aller danser” hay “Elle était si jolie” tặng vợ.
Downsizing có một lợi lớn nữa là vợ chồng phải nằm chung một phòng. Nhà tôi hiện tại có năm phòng ngủ, cứ mỗi lần nàng cảm thấy phụng thể bất an hay giận chồng là mặc dù không phải ra chuồng heo nhưng tôi phải dọn sang phòng khác ngủ, không phải chỉ đến nửa đêm về sáng mà cả đêm cho đến sáng. Mỗi lần bị tống ra phòng khác ngủ là mỗi lần tôi trằn trọc nằm gác chân suốt đêm hát bài “Giờ này em ở đâu?” hay bài “Sao em nỡ đành quên, những đêm honeymoon mình mới lấy nhau”?
Nếu bán nhà này mua nhà mới chỉ có một phòng thì: “mỗi đêm tôi thả thuyền buồm, thuận giòng, xuôi gió, vợ chuồn đi đâu?” rất là có lý.
Nhất định tôi phải downsizing.
October 2024
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét