Có công văn khẩn từ phủ đường xuống các sở, ban, ngành. Nhằm tạo không khí phấn khởi, hào hứng, góp phần cổ vũ, động viên tinh thần thể thao cho các vận động viên môn Bóng đá nước nhà, tuần phủ lệnh cho các sở, ban, ngành: 1) Huy động lực lượng cán bộ, công chức, viên chức (tối thiểu 10 người/đơn vị) dự xem truyền hình trực tiếp 2 trận chung kết môn bóng đá Nữ và Nam giữa An Nam và Xiêm La. Thời gian: 19h ngày 21/5 (thứ Bảy) và 19h ngày 22/5 (Chủ nhật). Địa điểm: Công viên Bách Thú. 2) Giao Giám đốc sở, Thủ trưởng cơ quan ban, ngành đốc suất lực lượng tham dự nghiêm túc theo quy định. Trước khi tập trung, cần diễn tập vỗ tay và phất cờ cho đều để quay phim. Nay sức, Tuần phủ Lê Đồng
Trưởng phòng giáo dục thừa lệnh Giám đốc sở đến tận nhà trẻ để điều động lực lượng. Cô giáo nhăn nhó nói với Trưởng phòng: – Thưa sếp, sếp làm phúc tha cho em. Cả tuần em đi sớm về muộn để chăm lũ trẻ. Cả ngày thứ bảy, chủ nhật cũng phải làm thêm, vì lương 3 củ một tháng không đủ sống. Chỉ có ban đêm là được ở nhà với chồng con. Tối thứ bảy, chủ nhật mà vắng nhà, chồng em nó đánh chết.
Trưởng phòng cau mặt, lắc đầu: – Kệ cô. Theo lệnh trên, lần này cô được chọn trong số 10 cô giáo xinh đẹp làm bình phong…
– Xem và cổ vũ bóng đá thì ai xem và cổ vũ chẳng được, cần gì đến cô giáo xinh đẹp? – Cô lên mà hỏi quan tuần phủ. Tôi chỉ biết làm theo lệnh. Mà quan phủ có thương cô thì mới chỉ định vậy. Cô không đi thì cô mất việc, mà tôi cũng mất chức…
Cô giáo nghe mất việc thì sợ đến đái trong quần.
Trưởng phòng nhìn bộ dạng của cô giáo và nhắc: – Nhớ khi đi mặc áo dài, bôi tí nước hoa cho thơm tho. Chứ mặc cái bộ đồ ở nhà trẻ mang mùi chua chua thủm thủm mà ngồi bên cạnh quan trên là viêm mũi quan đấy!
***
Chiều tối, Giám đốc sở đích thân đến nhà cô thư ký, nhưng cô thư ký đi vắng.
Anh chồng pha trà và nhã nhặn mời, nhưng Giám đốc xua tay: – Việc gấp. Không cần khách sáo. Tối thứ bảy và chủ nhật, vợ anh thuộc diện điều động đi xem và cổ vũ bóng đá. Có cơ hội đựợc ngồi bên cạnh các quan phủ đấy. Nhớ mặc áo dài. Mà phải mặc áo màu đỏ cho nó hên. Anh chồng hoảng hốt, nhưng cố điềm tĩnh: – Thưa sếp… hay là để em đi thay? Vợ em nó không mê bóng đá. Vả lại, con em còn nhỏ, tối ở nhà với em nó khóc dữ lắm!
– Ai bảo phải mê bóng đá mới làm cổ động viên? Đàn ông hết chỗ rồi, đã ưu tiên cho quan trên. Anh mà ngồi bên cạnh quan thì quan còn hứng đâu mà xem bóng đá? – Dạ, xem bóng đá chứ có phải xem đàn bà đâu ạ? Vợ chồng em xem tại nhà. Nhà em nghèo nhưng cũng có tivi để xem…
– Anh tưởng quan phủ ta sắm màn hình to ở công viên cho chó nó xem à? Đài truyền hình vác máy đến nhà anh quay vợ chồng anh sút nhau? Anh tưởng quan trên xem bóng đá như cái bộ dạng cù lần của anh sao? Xem xong dân xuống đường đi bão thì quan cũng phải được hầu rượu mừng chiến thắng chứ chỉ vỗ tay là xong ư?
– Vậy thì em càng không thể cho vợ em đi được!
– Vậy thì từ tuần sau, vợ anh ở nhà với anh luôn nhé, không phải đi làm nữa…
– Dạ, sếp đã nói vậy thì em sẽ động viên vợ em đi.
– Nhớ đến sớm. Đến cái khu dành riêng cho quan lớn đấy. Cứ xem chỗ có bảng tên ghi danh và chức vụ của quan mà ngồi chen vào.
***
Chiều thứ bảy. Mới 16 giờ mà trời hậu giang tù và dậy rúc, phèng kêu la trống giục vang đồng… Tinh thần thể thao bừng bừng khí thế. Những chiếc dùi cui lùa dân một cách có trật tự vào vườn Bách Thú. Trong vườn Bách Thú, một màn hình to đến mức tính chi phí phải thuộc mức dự án lớn bạc tỉ. Các quan đã ngồi trước màn hình chờ. Trước mặt các quan là bảng tên ghi rõ họ tên, chức vụ của từng quan. Cứ một ghế các quan là một ghế bên cạnh chừa trống. Chờ đến 19 giờ, khi truyền hình trực tiếp trận đấu bắt đầu thì các ghế trống vẫn trống. Quan tuần phủ gọi giám đốc sở và trưởng phòng đến mắng: – Mẹ kiếp! Sao giờ này chưa thấy em nào?
Giám đốc sở gãi đầu: – Em đến tận nhà từng nhân viên, nhưng vướng phải mấy anh chồng tỏ ra không muốn cho vợ đi.
Trưởng phòng thì ngứa ngáy toàn thân nên gãi luôn cả háng: – Mấy cô giáo trẻ ngoài mặt thì chấp thuận, nhưng bên trong thì có vẻ thoái thác…
Quan tuần phủ chửi: – Chỉ vui vẻ thôi, mà vui vẻ miễn phí, chứ ai làm đếch gì chúng đâu mà thoái thác? Xem và cổ vũ bóng đá là nhiệm vụ chính trị mà chúng dám coi thường à? Cứ tình hình này mà nói vận nước đang lên là lên cái con mẹ gì? Tối nay An Nam mà thua Xiêm La thì đuổi việc hết cho tôi!
Giám đốc sở nói: – Nhỡ chúng phát đơn kiện tập thể thì sao ạ?
Trưởng phòng cũng nói: – Công chức viên chức bây giờ hở chút là kiện tụng đấy ạ! Em sợ lắm!
Rất khí khái, quan tuần phủ phất tay phán luôn như một quan toà: – Không hoàn thành nhiệm vụ chính trị thì đuổi việc hết, rõ ràng, sòng phẳng, mẹ nó, sợ gì…!
Chu Mộng Long
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét