(Ngọc Lan)
Sáng nay, đồng nghiệp cũ chuyển cho email này: "Tôi là độc giả trung thành của báo NGƯỜI VIỆT ONLINE hằng ngày, cũng trên 10 năm rồi. Tôi xin hỏi thăm ông, tôi thấy vắng mặt ông NGÔ NHÂN DỤNG khá lâu, các bài viết của ông rất hay. Rồi mới đây, vắng mặt ông ĐINH QUANG ANH THÁI. Còn một nhân vật thường xuyên xuất hiện trên báo, qua các bài phóng sự bằng hình, các bài viết trên báo rất hay, lôi cuốn độc giả, đó là cô Ngọc Lan dễ thương vui vẻ , không thấy cô đâu nữa... Tôi nhớ cô. Nếu có thể xin ông vui lòng cho tôi biết quý vị trên đã không còn làm việc ở báo NGƯỜI VIỆT nữa hay sao? và họ đi đâu? Sức khỏe họ còn tốt không? Xin chân thành cảm ơn ông nếu được ông trả lời.
Kính chúc ông luôn mạnh khỏe và báo NGƯỜI VIỆT luôn vững mạnh.
Kính quý,
Bà Ba.
Một Độc giả báo NGƯỜI VIỆT ONLINE"
---------------
Đọc những dòng độc giả nào đó viết trong một ngày gió mưa lạnh lẽo vừa vui vừa cảm động vừa có chút bâng khuâng... Những ân tình này, tôi luôn xem là phần thưởng không gì đánh đổi được đối với những gì mình đã làm.
Nhưng trả lời sao ta? Dĩ nhiên là tôi khỏe. Rất khỏe Tôi không còn ở đó nữa bởi tôi lọt vào danh sách thanh trừng nội bộ của họ. Chỉ có điều, họ chia phe phái triệt hạ nhau, ai mưu mô thủ đoạn thì ở lại, ai không cao tay hơn thì ra đi. Mà đó là với những người tranh chấp quyền lực và quyền lợi kìa. Còn tôi, chỉ là một phóng viên quèn, thì tại sao họ phải lo lắng về sự có mặt của tôi nhỉ? Tôi nghĩ hoài chưa ra
Hehehe, hôm trước một anh bạn dẫn tôi đi xem một ngôi nhà bị người mướn phá nát để trồng cần sa bên trong. Vào xem, tôi hỏi người quản lý ngôi nhà đó những gì tôi thắc mắc - y như cách tôi vẫn tìm hiểu thông tin cho các bài phóng sự của mình. Sau đó, nghe anh bạn kể lại rằng người quản lý ngôi nhà sau một thời gian suy ngẫm bỗng ngớ ra là "Sao cô NL đó hỏi tôi giống hỏi cung vậy?" hahahaha, chắc ý họ là sao tôi hỏi chi mà tường tận, hỏi tới hỏi tới đến khi nào người ta hết gì để nói thì thôi Hehehe, hỏi là quyền của tôi, trả lời là quyền của họ. Không hỏi thì làm sao mà biết được câu chuyện với các tình tiết rất riêng của nó
Nói như vậy để biết rằng, với chuyện tôi đột nhiên bị tống ra khỏi nơi đang làm việc, bứng ra khỏi các độc giả của mình, tôi cũng đã đi hỏi lý do, tôi muốn biết lý do. Nhưng tiếc là không có thằng cha con mẹ nào dám nói cho tôi biết lý do thật sự là gì, ngoài lý do mất dạy nhất, đó là "vì COVID-19" hahahah, hèn đến thế là cùng! Còn ai đó nói với tôi kiểu "Không đoán ra à?" thì xin lỗi, tôi không muốn đoán, đây không có gì đánh đố để mà đoán già đoán non hết.
Tóm lại, với tất cả những ai làm sếp, dù sếp to hay sếp bé, mà không dám đứng trước bất cứ cấp dưới nào của mình, để nói một cách tự tin rằng lý do thật sự họ bị sa thải là gì, thì tốt nhất đừng bao giờ mở mồm ra nói đến những chữ "tự trọng hay tư cách".
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét