“Xin hãy kiên nhẫn, nhẫn nại với tôi, lắng nghe và đọc các tâm sự đau khổ của tôi.
Trước đây mỗi năm tới ngày 30/4 tôi rất vui nên hay tổ chức gặp gỡ bạn bè. Nhiều lần tôi bay vào SG cùng đồng đội về thăm căn cứ cũ ở miền Đông, miền Tây Nam bộ. Chúng tôi thắp hương cho bè bạn đã hi sinh để bày tỏ lòng tri ân với những người đã để lại tuổi xuân ở chiến trường. Rồi chúng tôi quây quần bên nhau cùng ôn lại bao kỉ niệm buồn, vui những năm chiến tranh ác liệt. Trong lòng chúng tôi tràn ngập niềm vui và tự hào vì nghĩ rằng mình đã dâng hiến cả tuổi trẻ để góp phần giải phóng miền Nam, thống nhất đất nước.
Ngày còn trẻ khi đang phục vụ trong đoàn Văn công Giải Phóng ở chiến trường, tôi rất tha thiết được kết nạp vào đảng NHÂN DÂN CÁCH MẠNG. Ngày được kết nạp tôi đã sung sướng đến trào nước mắt. Tôi nghĩ là mình đang được đứng trong đội ngũ những người tiên phong nhất, tốt đẹp nhất, những con người dám đem cả mạng sống ra để giải phóng quê hương. Ngày ấy tôi tin mãnh liệt vào sự lãnh đạo tuyệt đối của đảng NHÂN DÂN CÁCH MẠNG. Rằng “Giải phóng miền Nam để chấm dứt chiến tranh. Sẽ xây dựng một Việt Nam ẤM NO, TỰ DO, DÂN CHỦ, HẠNH PHÚC và GIÀU MẠNH”. Vì tin tưởng mạnh mẽ cho nên tôi luôn ở trong tâm thế sẵn sàng hi sinh cho tương lai tốt đẹp của đất nước.
Những văn nghệ sĩ trên chiến trường thời ấy, cũng như tôi, ai cũng tin tưởng sau chiến tranh Việt Nam sẽ có một tương lai tươi sáng. Nhưng bây giờ, nếu nhạc sĩ Xuân Hồng còn sống, chắc ông sẽ chọc tôi: "Buồn chi, nước mắt lại trào?". Đúng, ngày xưa khóc trong niềm vui chiến thắng, nay tôi lại phải khóc 'trong nỗi đau thời cuộc', trong những nỗi buồn da diết!
"Vui sao, nước mắt lại trào" - bây giờ tôi mới thấy đó là niềm vui ngộ nhận, sai lầm rất to lớn trong đời tôi !!! Hóa ra, niềm vui, niềm tin và những hy vọng cứ sáng lên trong tôi suốt thời chiến trường khói lửa ấy là do "nghệ thuật tuyên truyền" giả dối, ma quái, xảo quyệt của Bác Hồ Tàu Chệt Hồ Tập Chương và đảng CSVN, và có lẽ chính người đi tuyên truyền thời ấy nay cũng "tâm tự vấn tâm", tự hỏi lòng mình, tâm trí mình về sự 'ngộ nhận' to lớn đó.
Mấy năm qua, mỗi lần 30/4 tôi mất hẳn cảm giác hạnh phúc, mất hẳn sự tự hào như những năm trước đây. Tôi buồn vì niềm tin trong tôi hoàn toàn đổ vỡ. Nghĩ lại, nhận rõ và xác thực hơn: Những năm tôi 'đi theo lý tưởng' Bác Đảng và bom đạn thì quả là tôi "lớn rồi mà như ngây thơ, ngu xuẩn, dại khờ ". Tôi cũng như biết bao đồng đội đã quá ngây thơ, ngu ngốc.
Đúng thế, dần dần tôi nhận ra lời tuyên bố hùng hồn của đảng CS ngày ấy nay như không hồn, vô ý nghĩa. Những điều nói và làm khác biệt nhau, trái ngược nhau, nói một đường, nhưng lại làm một ngả khác, đường khác, nẻo khác, làm ngược với nói như thế, dân Nam bộ chúng tôi đã đúc rút: "Nói dzậy mà hổng phải dzậy". Thực tế đời sống chính trị-xã hội đã hoàn toàn khác biệt trái ngược với những điều tôi hằng tâm niệm. Chỉ thấy toàn là những sự giả dối, gian trá, lọc lừa, độc ác, tham ô mà họ không dễ tự nhận biết, không dễ sám hối.
Trong cương lĩnh đảng CSVN tuyên bố “người cày có ruộng”. Vì lẽ đó nên con em nông dân đi lính, đi bộ đội đông nhất khi đất nước có chiến tranh. Ở nông thôn miền Bắc VN đóng góp quá nhiều máu xương cho các cuộc chiến. Vậy mà cho đến hôm nay có rất nhiều gia đình vẫn đói nghèo vì bị cướp đất, cướp đồng, cướp ruộng cho những dự án. Có còn xứ sở nào nhiều dân oan như ở VN không? Hiến pháp VN không công nhận quyền tư hữu ruộng đất là cố tình để những nhóm lợi ích tước đoạt ruộng đất của nông dân…
Đau xót lắm! Căm hận lắm!....
Người nông dân mất ruộng, mất đất, mất vườn, mất nhà buộc phải ra thành phố kiếm sống ở các khu công nghiệp. Các chủ nhà máy , chủ hãng xưởng bóc lột họ đến tận xương tủy.
Trong số đó có nhiều người thuộc diện gia đình có công, đáng ra họ phải được nhà nước quan tâm chăm sóc. Mỗi khi tổng động viên, chính cha, anh, chồng , con họ đã ra trận và có rất nhiều người đã không trở về. Cho tới nay có rất nhiều gia đình còn chưa lấy được hài cốt của con em và thân nhân mình. Đảng và nhà nước thật qúa bất nhân, tàn ác và phi nghĩa.
Đã 40 năm “ giải phóng Miền Nam” nhưng với người Miền Nam thì từ ngữ “ giải phóng” đầy mỉa mai. Miền Nam trước đây được biệt danh là “ hòn ngọc viễn đông”. Nhưng “ giải phóng” vô thì họ bị mất nhà cửa, mất tài sản, mất của cải, tiền bạc. Rồi chồng con bị tù đầy… Mất tất cả nên hàng triệu người miền Nam buộc phải trở thành thuyền nhân bỏ nước ra đi, chạy trốn Bác Hồ và các đảng viên Cộng Sản. Đã hàng mấy trăm ngàn người bị chết trôi trên biển, làm mồi cho cá mập. Nhưng họ vẫn tìm mọi cách để chạy đi trốn Cộng Sản. Vì sao như vậy, vì lý do nào? ... Những kẻ chiến thắng đã cư xử với người thua cuộc tàn bạo một cách tiểu nhân. Khi nhân ra được sự tồi tệ này tôi thấy vô cùng đau đớn. Tôi nhận thấy đảng, nhà nước và các lãnh đạo của Cộng Hòa Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam thật rất tồi tệ, đê hèn, ghê tởm, đáng khinh bỉ, đáng phỉ nhổ còn hơn rác, còn hơn mấy thứ rận, rệp, trùn, giun, sán chết sình, chết toi ở bờ đê, đáy ruộng, bờ tre, bờ cỏ. Không thể tưởng tượng được ...
Báo chí của đảng cứ ra rả nhận mình là “công bộc của dân”. Nhưng các “công bộc” nầy lại có đất đai, nhà cửa nguy nga, tráng lệ ở khắp nơi trong nước, ngoài nước.... Họ giàu nứt đất, nẻ đai, giàu đến nỗi gà ăn bạc, ăn tiền của họ ... Tiền bạc họ gửi ra bạc tỉ đô-la ở ngân hàng thế giới. Các “ công bộc” cấp to thì ăn công trình, dự án to. Các “ công bộc” cấp nhỏ ở nông thôn thì lùa bắt bò, dê, gà , vịt của nhân dân chạy vào chuồng nhà họ hàng đàn. Mà đó là những súc vật mà dân chúng nuôi để hỗ trợ cho chương trình xóa đói giảm nghèo ở nông thôn. Bọn họ hăm dọa sẽ trả thù những người dám tố cáo . Cái bọn “ công bộc” giả hiệu ấy chúng ăn từ dưới ăn lên, từ trên ăn xuống thì hỏi dân lành làm sao sống nổi? Con cháu các quan, các cán bộ và các đại gia nhà nước đều được đưa sang du học ở các nước tư bản tự do, nhiều nhất là ở Mỹ.... Khi trở về nước họ đều nắm giữ những chức vụ quan trọng để tiếp tục đục khoét, ăn bẩn, xơi nuốt tiền bạc của nhân dân và đè đầu , cưỡi cổ sống trên xương máu của nhân dân !!!! ....
Cái gọi là “xây dựng kinh tế định hướng XHCN” đã làm cho nhà nước thua lỗ hàng nghìn tỉ đồng ở nhiều dự án như Vinasin, Vinalines, Bauxite...Đường sá chỉ làm vài hôm đã sụt lún vì nhà thầu ăn bớt vật tư, làm ăn dối trá…Họ bán tất cả những gì có thể và giờ đây bán tiếp cây xanh ở thủ đô Hà Nội ... Họ đốn bỏ các cây cổ thụ đó để dọn đường , dọn nơi , dọn chỗ cho trống trải , quang đãng , không có gì cản trở , vấp váp để cho các trực thăng , các máy bay lên thẳng , xuống thẳng , các xe tăng , thiết giáp , các quân xa của các binh đội Cộng Sản Trung quốc sang tấn công , đánh chiếm , xâm lăng , thống trị , cai quản Việt Nam một cách thật rất dễ dàng bất cứ khi nào Trung quốc muống sang để chiếm cứ bắt VN làm nô lệ liếm nước tiểu của bọn chúng. Thật là qúa thê thảm! Qúa nham hiểm, qúa độc ác, qúa gian trá, lọc lừa, gạt gẫm toàn thể nhân dân Việt Nam.
Nhà nước tiêu tốn quá nhiều tỉ đồng cho những việc xây dựng các tượng đài chỉ nhằm để phô trương, khoe khoang khoác lác bề ngoài, thay vì dùng tiền đó để xây những chiếc cầu cho các tỉnh nghèo miền núi để trẻ em đi học qua sông không phải đu giây, không phải lội nước.
Về đường lối thì ĐCS và nhà nước VN vẫn quyết tâm xây dựng đất nước theo con đường Chủ Nghĩa Xã Hội không tưởng , phi nhân , phi nghĩa , phi lý mặc dù tổng bí thư Nguyễn Phú Trọng đã nói rằng: “ có thể trăm năm nữa XHCN cũng chưa hoàn thiện”!
Chính vì cái đường lối kì quái này mà hiện nay đất nước vẫn đói nghèo, lạc hậu, thụt lùi.
Về quan hệ quốc tế thì VN ngày càng phụ thuộc vào Trung Quốc một cách thảm hại cả kinh tế lẫn chính trị.
Biển đảo, đất đai biên giới của VN bị Trung Quốc ngang nhiên lấn chiếm mà các lãnh đạo VN cam tâm im lặng. Đáng lẽ ra VN phải kiện Trung Quốc ra tòa án quốc tế về việc TQ ngang nhiên đưa con tàu HD 981 vào hải phận VN. Không dám kiện đã là hèn. Hèn hơn nữa là thẳng tay đàn áp những ai lên tiếng phản đối. Đội ngũ công an luôn sẵn sàng khủng bố, bắt bớ, tù đầy những người chống Trung Quốc. Đám dư luận viên hung hãn như một lũ chó ghẻ điên khùng, chúng vô học, vô giáo dục, vô lương tri, chúng tấn công, chửi bới những người đi tưởng niệm các chiến sĩ đã hi sinh ở Hoàng Sa, Trường Sa...
Nhưng tôi có một niềm tin mãnh liệt vào ý chí của toàn dân VN cả trong và ngoài nước sẽ không để mặc cho những người lãnh đạo muốn làm gì cũng được. Những trí thức, đảng viên cấp tiến, những sĩ quan quân đội bên anh em trẻ trong các tổ chức xã hội dân sự cùng sát cánh trong đội ngũ xuống đường ngày càng đông. Theo xu thế văn minh tiến bộ của loài người nhất định nhân dân sẽ đòi được NHÂN QUYỀN, DÂN CHỦ, phải có hai thứ đó thì mới mong THOÁT TRUNG. Chỉ có thoát Trung thì Việt Nam mới cất cánh. Hiện nay các tỉnh phía Nam công nhân các nhà máy đã xuống đường hàng trăm ngàn người. Đó là báo hiệu đã có nhiều người bước qua nỗi sợ hãi. Tôi tin rồi sẽ tới lúc mọi người sẽ nhận ra mình phải tự cứu mình. Nhất định ngày đó sẽ tới. Các vị quan chức cao cấp hãy tin đi khi mà nhân dân đã nổi giận thì các vị sẽ mất tất cả. Nhất định nhân dân sẽ CHIẾN THẮNG. (ngưng trích)
Nghệ sĩ Kim Chi chỉ là một trong hàng triệu cánh tay đã bị bầy quỷ đỏ mê hoặc, lừa gạt dùng để bắn giết đồng bào anh em mình, để ném lựu đạn vào chợ đông người, pháo kích vào trường học giết trẻ em, giựt mìn xe đò chở khách, vân vân... nhân danh “cách mạng”, “giải phóng”, “đánh Tây, chống Mỹ”, “độc lập, tự do, hạnh phúc”... Hình ảnh của họ cũng đã được dùng để lừa gạt cả thế giới thơ ngây, với chiếc khăn rằn mộc mạc, cái mũ tai bèo đơn sơ, đôi dép râu gian khổ...trông thật là "nhân dân", là "cách mạng"!
Sau “giải phóng”, chính những người này đã được giải phóng và hầu hết đã tỉnh ngộ. Không ai chống cộng hữu hiệu bằng chính đảng viên đã sáng mắt. Và bầy quỷ đỏ lại có những cánh tay khác để bảo vệ bữa tiệc máu của chúng, nhưng cái mồi được dùng ngày nay không còn là những lý tưởng cao đẹp như trước mà là đồng tiền để mua chuộc và sai khiến.
Những đồng tiền cướp được bằng máu của nhân dân sẽ có ngày phải trả lại cho nhân dân. Đó là ngày đền tội của chúng. “Nghệ sĩ xuất sắc” Kim Chi nói đúng: “Nhất định ngày đó sẽ tới.”
Ký Thiệt
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét