«Trong dòng lịch sử của các nước trên thế giới, bất cứ một dân tộc nào cũng đều có những trang lịch sử vàng son oai hùng và những trang sử u buồn. Người ta không thể lúc nào cũng sống với quá khứ, vì tương lai mới cần thiết và quan trọng hơn. Có lẽ chỉ có những người cố tình muốn quên quá khứ vì có nỗi niềm riêng, hay những người bị bệnh mất trí mới quên ký ức! Ngày nay thế giới đã có nhiều thay đổi, nhất là trong lãnh vực khoa học. Sự tiến bộ vượt bực của khoa học hiện tại tỏa sáng đầy hào quang vì đã mang phúc lợi cho nhân loại, nhưng vẫn không thể thay được lịch sử và quá khứ!
<!>
Thế kỷ vừa qua nhân loại đã trải hai cuộc đại thế chiến mà hậu quả còn di hại mãi đến nay, nhưng khủng khiếp và ác độc hơn vẫn là hai chủ nghĩa: Phát Xít và Cộng Sản. Cả hai đều độc tài vì quyền lực nằm trong tay một số nhà lãnh đạo mà bản chất mang tính bạo lực nên rất dã man! Chủ nghĩa cộng sản và Phát xít đều thi hành những biện pháp mạnh nhằm củng cố quyền lực cho chế độ bằng cách trấn áp, khủng bố, thủ tiêu, tù đày v.v…
Chủ gghiã Cộng Sản chủ trương dùng bạo động để lật đổ chế độ xã hội cũ nhằm thay thế bằng một thể chế xã hội mới, mà họ gọi là làm cuộc cách mạng đem lại công bằng, tự do, dân chủ cho mọi người dân. Nhưng diễn biến lịch sử vừa qua cho thấy, kể từ khi được thành lập sau Cuộc Cách Mạng tháng 10-1917, chế độ CS tại một số nước trên thế giới chỉ là một chế độ độc tài dựa trên bạo lực mà kết quả đã đọa đầy và giết hại hàng trăm triệu người dân lành vô tội trên thế giới. Trong cuốn sách mang tựa đề Le livre Noir du communisme: Crimes tereur Répression do nhà xuất bản Robert Laffont ấn hành, quyển sách Đen về chủ nghĩa Cộng Sản:«Tội ác, Khủng bố, Đàn áp». Sách dày gần 900 trang là một tập hợp công trình biên khảo của nhiều chuyên viên, sử gia, giáo sư đại học đã tổng kết chủ nghĩa cộng sản diễn ra từ quê hương của cuộc cách mạng thágng 10 Nga đến phần đất Châu Âu nạn nhân rồi lan sang Châu Á tới Trung Quốc, Bắc Triều Tiên, Việt Nam, Lào, Cam bốt và ở các châu lục thế giới thứ ba.
Tiếp đến là cuốn “Death by Government”(Chết do chánh phủ) mà tác giả là Rudolph J. Rummel, giáo sư khoa chính trị học đại học Yale đã cho ta bản thống kê các nạn nhân của sự đàn áp tàn bạo tại một số quốc gia với con số tiêu biểu như sau:
Liên Sô 61.911.000 người. Trung Hoa cộng sản 35.236.000 người. Quân phiệt Nhật 5.964.000 người.
Thổ Nhĩ Kỳ 1.883.000 người. Cộng sản Việt Nam 1.670.000 người. Cộng sản Ba Lan 1.585.000 người.
Cộng sản Nam Tư 1.072.000 người. Căm Pu Chia dưới thòi Pol Pot 2 035 000 người.
Trong các con số tiêu biểu kể trên ta nhận thấy nạn nhân tại Liên Xô là lớn nhất, vì đó là cái nôi của chủ nghĩa CS. Người kế nghiệp Lenine là Staline đã không ngần ngại ra tay khủng bố sát hại những ai có ý chống đối chủ trương thiết lập chế độ CS, bằng chứng là trong năm 1933 Staline đã gây ra nạn đói, bỏ mặc cho hơn ba triêu nạn nhân phải chết đói chỉ vì người dân Ukraine đã không chịu chấp nhận chế độ nông trường tập thể của chủ nghĩa CS. Phải chăng đó cũng là lý do khiến lãnh tụ cấp tiến Nga Gorbachev, người đã cho giải thể Liên Bang Sô Viết, và ông phải lên tiếng "Tôi đã bỏ một nửa cuộc đời cho lý tưởng CS. Ngày hôm nay tôi phải đau buồn mà nói rằng đảng CS chỉ biết tuyên truyền và dối trá."
Thế giới đã kết tội Cộng sản là tội ác của nhân loại, do đó những tòa án về tội ác nhân loại được lập ra khắp nơi để xử tội những người có trách nhiệm. Người ta đã cho xây một Đài Tưởng Niệm Nạn Nhân Cộng Sản (Victims of Communism Memorial) tại Washington DC để tưởng niệm hang trăm triệu người đã chết vì bạo lực CS.
Chủ Nghĩa Cộng Sản Xâm Nhập VN:
Khi chủ nghĩa CS mới nhen nhúm ở miền Bắc, hàng trăm địa chủ bị sát hại qua Phong Trào Xô-Viết Nghệ Tĩnh năm 1931, tiếp đến là Phong Trào Chỉnh Huấn 1951-1956 tố giác tính dã man và sự vô ơn bạc nghĩa của đảng Cộng sản đã vắt chanh bỏ vỏ ngay những người cùng hàng ngũ sau khi lợi dụng lòng yêu nước của họ qua chiêu bài chống thực dân.Trong cuốn “Death by Government” giáo sư R.J. Rummel viết như sau:“Dưới lớp vỏ Việt Minh chống Pháp, cùng lúc họ thực hiện cuộc chiến tranh tàn sát những người quốc gia không cùng đường lối với họ. Chưa hết, họ cũng tiêu diệt những người cùng trong hàng ngũ khi họ xem những người cộng sản đó chệch hướng”.
Điển hình là vụ án Nhân Văn Giai Phẩm có biết bao trí thức văn nghệ sĩ đã có thời phục vụ dưới quyền lực của đảng họ đã bị quy tội phản động để dễ thanh trừng loại được những đối tượng không ăn cánh, hoặc để bịt miệng những trí thức văn nghệ sĩ đã phản tỉnh vì đã nhìn ra bộ mặt thật bỉ ổi của CS! Cùng thời gian ấy, Phong Trào Cải Cách Ruộng Đất phát động từ 1953-1956, theo nhật báo “Nhân Dân” của CSVN ngày 20/7/1955 sau 6 đợt cải cách ruộng đất có 10.303.004 nạn nhân. Theo bộ “Lịch Sử Kinh Tế Việt Nam 1945-2000” do Viện Kinh Tế Việt Nam xuất bản tại Hà Nội năm 2004, số người bị đấu tố lên đến 172.008 người, và sau giai đoạn sửa sai xác định trong tổng số đó có đến 132.266 người bị oan. ). Vào đầu thập niên 60 cũng xảy ra vụ án Chủ nghĩa Xét lại một vụ án tương tự như vụ Phong Trào Chỉnh Huấn loại bỏ những người theo Liên Xô, vì đảng lúc đó đang cung cúc nghe lệnh của Bắc Kinh.
Cuộc Chiến Quốc Cộng:
Chủ thuyết Cộng Sản và Tư Bản đã xâm nhập Việt Nam gây nên một cuộc chiến Ý Thức Hệ làm hao tổn biết bao xương máu của dân tộc. Các thế lực cường quốc Mỹ, Nga, Trung Cộng đã mượn dân tộc nhỏ bé nầy làm thí điểm để đọ vũ khí, mục đích là buôn bán vũ khí và duy trì thế lực của các nước mạnh trên thế giới. Cuộc Cách Mạng Tháng Tám 1945, Dảng CS dã núp dưới chiêu bài đấu tranh để dành độc lập tự do dân chủ cho đất nước. Nhưng khi nắm được quyền hành rồi họ mới để lộ mặt thật của họ khiến 1.670 000 người dân đã trở thành nạn nhân. Đó cũng là lý do khiến sau Hiệp Định Genève 20-7-1954 phân chia đất nước, hơn một triệu đồng bào đành phải rời bỏ nơi chôn nhau cắt rốn di cư vào miền Nam để được thở hít không khí tự do dân chủ. Sự phân chia đất nước đã cho thấy bộ mặt tương phản giữa hai miền Nam, Bắc:
Tại miền Nam, chính quyền Việt Nam Cộng Hòa theo thể chế đa đảng, kinh tế tư bản, với bản Hiến pháp Việt Nam Cộng Hòa ban hành ngày 26 tháng 10 năm 1956. Mặc dù thể chế còn non trẻ nhưng người dân miền Nam đã được hưởng không khí tự do, nhân bản thắm đậm tình người, nhất là dưới thời Đệ Nhất Cộng Hòa người dân được sống hạnh phúc ấm no.
Trong khi đó ở miền Bắc, chính quyền Dân Chủ Cộng Hòa được thành lập ngày 2 tháng 9 năm 1945, theo thể chế độc đảng Cộng sản, lấy dân làm chủ, nhưng đảng quyết định! Nền kinh tế miền Bắc chỉ huy, theo mô hình Liên Xô. Tất cả mọi sản xuất đều dành cho chiến trường khiến đời sống của dân tùy thuộc vào tem phiếu nên rất cơ cực! Chính quyền miền Bắc chủ trơng xâm chiến miền Nam, giải phóng toàn vẹn đất nước để tiến lên xã hội chủ nghĩa. Cố tổng bí thư Lê Duẩn trong cuộc chiến xâm lăng Miền Nam VN đã từng tuyên bố:
“Ta đánh Mỹ là đánh cho Liên Xô và Trung Cộng”.
Khi xua quân xâm chiếm niềm Nam Chủ tịch Hồ Chí Minh đã hô hào:
«Không Có Gì Quí Hơn Độc Lập Tự Do Hạnh Phúc».
Cuộc chiến Quốc Cộng kéo dài hơn hai mươi năm làm hao tổn biết bao xương máu của dân tộc, ngoài những hy sinh, mất mát của những người lính ở hai phía, trong đó còn có bao dân lành! Trong suốt thời gian dài ấy, hễ nơi nào có bộ đội Ccộng sản xuất hiện là người dân bồng bế nhau chạy trốn lửa đạn, họ không sợ bộ đội nhưng sợ phải sống chung với CS mất tự so, nên đã chạy về phía quân đội quốc gia để được hưởng sự tự do.
Ngày đó, vì quyền lợi của các cường quốc khiến tình hình chính trị của quốc tế thay đổi, chính quyền Việt Nam Cộng Hòa bị đồng minh bội ước bỏ rơi, dù quân đội VNCH vẫn chiến đấu can trường và rất hào hùng, nhưng thiếu súng đạn nên đành buông theo vận nước! Tinh thần của bộ đội Bắc Việt đã được học tập tuyên truyền nên khí thế dâng cao, lại được các nước Cộng sản Đông Âu yểm trợ vũ khí tối đa nên chiến thắng. Cuộc chiến bằng vũ trang chấm dứt vào 30 tháng tư năm 1975 nhưng sự tranh chấp tư tưởng giữa người Việt Quốc Gia và người Việt Cộng Sản vẫn còn âm ỉ đến nay đã 50 năm.
Ngày Thống Nhất:
Ngừng tiếng súng chiến tranh chấm dứt người dân Việt tưởng rằng được sống an bình, chiếc cầu Bến Hải Nam Bắc thông thương xóa bỏ đi những hận thù. Những giọt nước mắt vui mừng của người mẹ già gặp lại đứa con sau bao năm xa cách, cũng như của những người thân trong gia đình ở hai miền tìm gặp lại nhau còn hoen nước mắt, thì các vết thương trên da thịt quê hương lại rỉ máu! Ước vọng của toàn dân sau bao năm chiến tranh là được sống an bình để cùng nhau xây dựng lại đất nước. Nhưng ước mơ đó bị tan thành mây khói vì sự thật quá phũ phàng dưới sự cai trị độc tài của đảng Cộng sản, đã biến đất nước trở thành đói rách và sợ hãi!
Những Nỗi Niềm Sau Ngày Miền Nam Giải Phóng:
Những hệ lụy của ngày 30 tháng 04 năm 1975 không riêng của VN, mà còn liên quan đến sự thay đổi cục diện chính trị quốc tế, lý do: Ngày đó đã khai nhãn đối với nhân dân miền Bắc sau bao năm bị tuyên truyền:
« Miền Nam mất tự do, bị bóc lột kìm kẹp bởi đế quốc Mỹ và bè lũ tay sai khiến nhân dân miền Nam cơm không có mà ăn, áo không đủ mặc, trại tù nhiều hơn trường học và bệnh xá, đĩ điếm trộm cắp đông như rươi!».
Cũng vì nghe theo những lời tuyên truyền đó, nên sau ngày 30 tháng 04 năm 75 rất nhiều người lính bộ đội trong đoàn quân chiến thắng tiến chiếm Sài Gòn đã phải sửng sốt khi nhìn thấy sự phồn thịnh kinh tế của Sài Gòn, người miền Nam vẫn giữ được những giá trị đạo đức, những nét đẹp cổ truyền của văn hóa, nhất là một nền giáo dục khai phóng. Trong buổi giao thời ấy, do tình máu mủ ruột thịt người dân miền Bắc đã lũ lượt vào Nam tìm thân nhân, họ mang theo từ cân đường, lạng đậu, ký khoai, vài ống gạo, ít chén bát đất…để chia sẻ cho người thân trong Nam. Nhưng họ đã quá ngỡ ngàng về sự giàu sang phú qúy của người dân trong Nam. Họ đã xấu hổ không biết cất mớ chén đất đi đâu, vứt đi thì tiếc, vì đây là tài sản của họ sau bao năm sống dưới chế độ Xã Hội Chủ Nghĩa, mà đem tặng thì ngượng! Ðồng bào miền Nam rất cảm động những tấm lòng tình nghĩa ấy, nhưng lại ngậm ngùi chua xót khi nghĩ đến thận phận mình ngày mai sẽ ra sao dưới chế độ Xã Hội Chủ Nghĩa?
Cố Tổng thống VNCH Nguyễn Văn Thiệu đã có một câu để đời :«Đừng nghe những gì Cộng Sản nói, mà hãy nhìn những gì Cộng Sản làm!».
Ngày Khó Quên:
Ngày 30 tháng 04 năm 1975 phơi trần tính cách dối trá phỉnh gạt của CS miền Bắc đối với nhân dân cả nước và quốc tế về bô mặt xâm lược. Ðiều mà đảng CSVN thường tuyên bố với báo chí quốc tế là không hề có bộ đội miền Bắc tham dự trong Nam ; cuộc chiến đấu hoàn toàn do người dân miền Nam phẫn uất vùng lên giải phóng. Chính quân bộ đội Bắc Việt đã vào dinh Ðộc Lập cướp quyền của chính phủ miền Nam lúc bấy giờ.
Cũng chính ngày này chiếc mặt nạ của Mặt Trận Giải Phóng Miền Nam bị đánh rơi, đó chỉ là công cụ của CS Bắc Việt. Chỉ ít lâu sau «ngày giải phóng» toàn bộ của Mặt Trận Giải Phóng miền Nam bị CS Bắc Việt giải thể, ngay đến «Câu Lạc Bộ Kháng Chiến Cũ» của nhóm này cũng bị cấm hoạt động. Nhữgng nhân vật có công trong MTGPMN như Trương Như Tản phải đào thoát, bs Dương Quỳnh Hoa bị cô lập, (sau này bà trả thẻ đảng).. vv…
Ngày 30 tháng tư năm 1975 đã mở mắt cho thế giới thấy được sự bạo tàn của CS và khát vọng tự do của người dân sống dưới chế độ CS. Khi hàng triệu người VN thuộc đủ mọi thành phần đã bỏ nước ra đi bất chấp mọi nguy hiểm, dù phải chết trên biển cả hay trong rừng sâu trên đường đào thoát. Chính ngày đó bao cuộc sống trù phú của dân miền Nam biến mất và chịu nhận một sự đổi đời bi thảm: Những trại cải tạo được lập ra để nhốt tù những thành phần ưu tú gồm hàng trăm ngàn sĩ quan và công chức chế độ cũ. Ðánh tư bản mại sản vơ vét chiếm hữu tiền của những người giàu. Ðổi tiền, thành lập Hợp tác xã, biến nông dân thành kẻ làm công ; khi mà ruộng đất, lúa gạo chính là huyết mạch của họ cũng phải đưa vào hợp tác xã. Khi có giỗ chạp, ma chay, cưới hỏi, người nông dân muốn lấy lúa gạo ra theo tiêu chuẩn cho mỗi hộ đều phải xin phép lên xã, mới được phép rút ra, nhưng mấy ai được cấp phát theo đơn xin! Sách lược kinh tế mới là hình thức cướp tài sảm của lớp người giàu có, cô lập để dễ kiểm soát những đối tượng được quy là mầm mống của sự hậu thuẫn «phản động » và đày họ đi kinh tế mới để chiếm nhà cướp của.
Ngày 30 tháng 04 năm 1975 cũng là ngày «đổi đời» của chính đảng CS bằng chiếm hữu tài sản của miền Nam để tự biến thành «tư bản đỏ» ; và từ đó nạn quan liêu tham nhũnng hối lộ ngày trở nên trầm trọng và đã thành quốc nạn hôm nay! Cũng chính khởi đi từ ngày này và cho đến hôm nay, người dân miền Nam đã nhận rõ tính chất dối trá, phản bội, lừa lọc của ý nghĩa hai chữ «Ðồng Minh», và sự nhẹ dạ ngây thơ của thế giới tự do vì tư lợi đã ngả theo các phong trào phản chiến đặt lòng nhân đạo không đúng chỗ để ủng hộ CS lên án Mỹ và VNCH! Ðây cũng ngày mà người dân miền Nam khám phá ra vô số những bộ mặt trá hình, hai lòng, núp bóng trong tôn giáo, đảng phái, quân đội, viên chức chính quyền miền Nam «Ăn cơm quốc gia thờ ma cộng sản». Ðó cũng là ngày mở mắt cho số người miền Nam từng tin tưởng vào chủ nghiã xã hội và đã che chở, nuôi dưỡng cho CS ẩn trú trong thành phố, xóm làng.
Sự Bẽ Bàng:
Trên các đài truyền thanh truyền hình và báo chí, ở khắp nẻo đường, bích chương, những chiếc loa phóng thanh luôn hô hào khẩu hiệu:«Chí Công Vô Tư, Cần Kiệm Liêm Chính» ca ngợi tình người, réo gọi lương tâm dân tộc bằng những lời:
«Lấy tình thương lấp sông Bến Hải để hàn gắn vết thương dân tộc và cùng nhau xây dựng lại đất nước». Nhưng cố tổng bí thư đảng cộng sản VN Đỗ Mười lại nói:
“ Giải phóng miền Nam, chúng ta có quyền tịch thu tài sản, trưng dụng nhà cửa, hãng xưởng, ruộng đất của chúng nó. Xe chúng nó ta đi. Vợ chúng nó ta lấy, con chúng nó ta bắt làm nô lệ. Còn chúng nó thì ta đầy đi làm lao động khổ sai tại vùng kinh tế mới hay nơi rừng sâu nước độc. Chúng nó sẽ chết dần, chết mòn”.
Thực chất đã chứng minh, kẻ chiến thắng đã vơ vét cướp đoạt hết nhà cửa, tài sản những người giàu có, rồi trấn áp và đuổi hàng triệu người thuộc chế độ cũ đi kinh tế mới nơi rừng thiêng nước độc. Đây là sự lưu đầy trá hình, rất nhiều người trong số đó vì chịu không nổi nên đã quay lại thành phố tìm mưu sinh như những kẻ mất hồn vì phải sống vất vưởng nơi những vĩa hè, đầu đường xó chợ, hay dựng những túp lều sơ xài bằng bao cát trong các nghĩa trang để sống lay lất qua ngày!
Ngay từ lúc người CS mới chiếm được miền Nam, trong tâm trí người dân lúc nào cũng lo lắng sợ hãi vì trong quá khứ họ đã trông thấy những tội ác do CS gây ra khắp nơi trên quê hương như vụ thảm sát Tết Mậu Thân năm 68 ở Huế khiến hàng ngàn dân vô tội bị đập đầu và chôn sống!
Với những bài học quá hãi hùng đã xảy ra trên quê hương làm cho người dân miền Nam bỏ của chạy lấy người cố tìm đường vượt biên bằng đường bộ,hay đường biển cho dù phải trả một giá rất đắt trên con đường bôn tẩu. Hơn nửa triệu người đã bỏ mình trong lòng đại dương, và bao người đã gục ngã làm mồi cho muôn thú, cho bọn hải tặc. Cuộc ra đi tìm tự do của người VN là một thảm cảnh bi đát nhất trong lịch sử chạy trốn của nhân loại!
Việt Nam Mở Cửa:
Hơn hai mươi năm sau kể từ ngày «giải phóng » đến khi bức tường Bá Linh sụp đổ toàn khối Liên Bang Xô Viết tan rã, chế độ Cộng Sản tại Liên Xô cáo chung, Việt Nam vẫn triền miên đói rách, và là một trong những nước nghèo nhất thế giới! Chính quyền và đảng CSVN hoảng sợ nên đã vội vã mở cửa kêu gọi thế giới vào đầu tư, và réo gọi tình dân tộc để mồi chài những Việt kiều bằng ngôn ngữ thân thương những khúc ruột ngàn dặm mà trước nay đảng đã không tiếc lời thóa mạ, hãy trở về xây dựng đất nước và cứu nguy đảng.
Hòa Hợp Hoà Giải Dân Tôc̣:
Biến cố 20-07-1954 đã chia đôi đất nước bằng một lằn ranh Ý Thức hệ làm hai nửa đối chọi nhau, những tư tưởng xoay quanh ý thức hệ ấy chỉ là vay mượn được chính quyền hai phía áp dụng triệt để. Nhưng đối với người dân hai miền lại rất thờ ơ, họ chỉ đau lòng vì sự chia cắt đất nước. Biến cố 30-04-1975, dòng sông Bến Hải được nối liền, mẹ con, vợ chồng, anh em gặp lại nhau trong tình nghĩa ruột thịt sau nhiều năm bị phân chia trong ranh giới thù nghịch. Chẳng có một tư tưởng, chủ thuyết nào định cắt chia tình người mà tồn tại nên sự hoà hợp là cái sẵn có của tính dân tộc, nhưng đảng cộng sản không thực lòng hòa giải. Cụm từ hoà giải, nếu phải thực hiện thì trước tiên đảng nên hoà giải với những người lính đang yên nghỉ nơi các nghiã trang Liệt sĩ và nghĩa trang Tử sĩ Quân đội Biên Hòa trong tình dân tộc. Kkhông thể để có sự cách biệt giữa nghĩa trang của những người lính chiến thắng được chăm sóc đẹp đẽ, còn với nghĩa trang của những người bại trận thì bị bỏ hoang phế tiêu điều, mà cần tu sửa lại mộ phần người đã khuất.
Đất Nước Đổi Mới :
Chính sách đổi mới của CS đã lôi kéo được nhiều người nổi tiếng thời chế độ cũ thuộc lãnh vực chính trị, văn hóa, tôn giáo hiện nay đang ti nạn CS ở hải ngoại, họ vì quyền lợi riêng tư nên đã thỏa hiẹp với CS về nước hợp tác, sau đó ra hải ngoại đánh bóng tuyên truyền cho chế độ! Chính quyền Hà-Nội đã tung nghị quyết 36 một chiêu thức hoà hợp hoà giải để dụ những thành phần cơ hội, Hiến pháp Cộng Hòa Xã Hội Chủ Nghĩa VN quy định duy nhất chỉ có đảng CSVN là được quyền lãnh đạo nhân dân, những đảng phái khác đều không được phép hoạt động. Hãy xem những nhà trí thức, văn nghệ sĩ và tôn giáo trong nước mới chỉ lên tiếng, muốn nói tiếng nói của lương tâm đã bị bịt mồm và bắt đầu cầm tù ngay thì làm gì có sự hoà hợp với người khác chính kiến!
Kinh Tế Thị Trường:
Nền kinh tế miền Bắc g trong thời chiến tranh được nhà nước hoạch định, người dân được hưởng nhu yếu phẩm theo chế độ bao cấp, thực chất là do Trung Quốc, Liên Xô và Đông Âu viện trợ. Sau năm 1975 Việt Nam là một quốc gia kém phát triển nền kinh tế vô cùng khó khăn, phương tiện sản xuất lạc hậu, còn bị các nước tư bản bao vây cấm vận nên đời sống dân chúng đói nghèo đến cùng cực! Năm 1986 đất nước lâm vào khủng hoảng kinh tế - xã hội, đảng bắt buộc phải đổi mới tư duy “Kinh tế thị trường theo định hướng xã hội chủ nghĩa”. Thế kỷ mới thế giới chuyển mình toàn cầu hóa, Việt Nam cũng phải biến theo sự chuyển động đó nên đã được gia nhập vào khối cựu thù ASEAN cho dù sự hội nhập có khập khễnh nửa xã hội chủ nghĩa nửa kinh tế thị trường. Từ khi nhà cầm quyền CS Hà Nội đưa chính sách đổi mới kinh tế bộ mặt đất nước có khởi sắc, nhưng so với các con rồng Á châu VN còn thua xa! Những người lãnh đạo CS VN bất chấp sự trì trệ phát triển của đất nước nên đổi mới nửa vời, sãn sàng hy sinh mọi quyền lợi dân tộc kể cả phải nhượng một phần đất và biển cho ngoại bang vẫn không chịu đổi đảng. Cố Tổng Bí Thư Nguyễn Văn Linh đã nói: “Tôi cũng biết rằng, dựa vào Trung Quốc là mất nước, nhưng còn hơn mất Đảng”
Để có chỗ dựa vào Trung quốc nhằm duy trì quyền lực đảng, ngày 30-12-1999 cố chủ tịch nước CSVN Trần Đức Lương đã ký Hiệp Định Biên Giới với Trung Cộng dâng 789 km2 lãnh thổ VN dọc biên giới hai tỉnh Cao Bằng và Lạng Sơn cho Trung Cộng. Ngày 25-2-2000, Việt Nam lại ký thêm một Hiệp Ước dâng cho Trung Cộng 10000 km2 (tức 10%) lãnh hải VN vùng Vịnh Bắc Việt.Trong đó có khu biển Bạch Long Vỹ là vị trí quan trọng để bảo vệ Bắc Việt.
. Đảng và bộ máy đàn áp thẳng tay bịt miệng những tiếng nói đòi dân chủ, trù dập và bỏ tù những người yêu nước khi họ lên tiếng về họa xâm lăng của Trung cộng, nhiều người trong số đó là phụ nữ, thanh niên, người gìa chỉ vì họ dám nói Hoàng Sa Trường Sa là của VN nên đã bị hệ lụy!
Những bước thay đổi mới:
Ý nghĩa cao đẹp của sự Tự Do Dân Chủ mà những bọn con buôn quốc tế và bọn hoạt đầu chính trị thường nói chỉ là sự lừa dối để trao đổi mua bán tìm lợi nhuận cho quyền lợi cá nhân và phe nhóm! Lợi dụng tình trạng nghèo đói của đất nước do sự quản lý kém của tầng lớp cán bộ lãnh đạo CS, giới tài phiệt quốc tế bắt được thời cơ đã đem tiền của đổ vào biến VN thành một nơi tiêu thụ rửa tiền, và thuê đất thuê rừng để lập nên những công kỹ nghệ tiêu thụ như: Xí nghiệp may mặc, công xưởng làm giày dép, công xưởng lắp ráp đồ điện tử, công ty du lịch, bãi biển, hotel, nhà hàng, sòng bạc, vũ trường, buôn bán địa ốc xây cất nhữngkhu vực nhà cao tầng đắt tiền… cũng từ những công trình đó cán bộ CS có thể cắp xén, tham nhũng làm giàu. Để kiểm soát tư tưởng và kiềm hãm sự bất mãn dẫn đến xung đột, đấu tranh, đảng khai thác tính ủy mị để người dân mất tính đề kháng, quên đi tình trạng thiếu tự do dân chủ, vận mạng của dân tộc đang rơi xuống đáy thẳm vì họa Trung Cộng. Trong lãnh vực giải trí trò chơi điện tử, phim ảnh, những nơi cờ bạc như lôtô, xổ số, cá ngựa, số đề, bóng đá cá độ. Những quán nhậu, nhà hàng, bia ôm, quán karaoké, vũ trường mọc ra như nấm để thanh niên vui chơi say đắm trong men rượu, hưởng thụ những lạc thú, tệ hại hơn nữa là dịch vụ buôn bán ma túy, nạn hút sách khắp nơi. Để duy trì quyền lực, đảng đã bất chấp thủ đoạn thi hành chính sách hai mặt xiết chặt chính trị trấn áp đối kháng kiểm soát chặt chẽ thông tin báo chí, mặt khác nới lỏng tự do, biến đất nước thành khu vực ăn chơi thụ hưởng khiến tệ đoan xã hội càng ngày càng trầm trọng. Ngày nay sự trụy lạc, tha hóa gấp ngàn lần thời thuộc địa và chế độ cũ, nạn mãi dâm, hút sách xảy ra khắp nơi, đạo đức suy đồi nền giáo dục băng hoại!
Khoảng Cách Giàu Nghèo:
Những năm gần đây nhờ tiền của ngoại quốc đổ vào đầu tư bộ mặt của một số thành phố có thay đổi, xã hội cũng trở nên càng bất công hơn. Sự chênh lệch giàu nghèo giữa giai cấp mới tư bản đỏ tỷ phú, triệu phú dollar và tầng lớp dân chúng nghèo quá rõ nét. Những dãy biệt thự sang trọng, những khu nghỉ mát lộng lẫy dành cho giai cấp tư bản đỏ, và những dãy nhà cao tầng trong các phố thị dành cho ngoại quốc mướn. Chỉ riêng những người Việt ở hải ngoại gởi về hàng năm lên đến mười mấy tỷ dollar góp phần nâng mức sống dân chúng, trong đó có nững căn nhà lầu, những ngôi biệt phủ nguy nga ở làng quê. Một số cán bộ đảng viên nhờ tham nhũng trở nên giàu có thành đại gia nên có điều kiện tiêu xài phung phí đã khiến thanh niên bắt chước đua theo lao vào ăn chơi. Dân số Việt Nam hôm nay lên đến 100 triệu, đa số là tuổi thanh niên, đó là tiềm năng qúy của đất nước, số thanh niên học xong đại học khá nhiều nhưng ra trường lại khó kiếm được việc làm. Vì xã hội theo lối sống thực dụng nên người lừa lọc nhau làm giàu khiến đạo đức suy đồi. Sự tha hóa của xã hội cùng cực con người chỉ biết chạy theo vật chất, khoảng cách giàu nghèo quá xa, đời sống của những người dân nghèo ở thôn quê, vùng sâu vùng xa càng khó khăn hơn khiến những trẻ em dưới vị thành niên bỏ học vì cha mẹ không có tiền nuôi con ăn học! Số thanh niên ở thành phố bỏ học vì gia cảnh nghèo không đủ tiền đóng học phí, số còn lại chỉ vì thích đua đòi với chúng bạn mà tiền bạc lại khó kiếm, gia đình phải chạy gạo từng bữa nên các em đã sẵn sàng bán thâm kiếm tiền hầu bắt kịp mode thời đại, thỏa mãn cơn say vật chất thời kinh tế thị trường ràn ngập hàng ngoại quốc lậu, hàng nhái!
Cho dù chiến tranh đã chấm dứt từ lâu, nhưng đến nay các thế lực cường quốc đó vẫn muốn lôi kéo VN vào phe nhóm! Riêng Trung cộng đã chiếm đảo Hoàng Sa và một phần đảo Trường Sa của Việt Nam nhưng chính quyền Việt Nam vẫn im lặng, trong khi nhiều nước trên thế giới đã lên tiếngvề sự xâm chiếm biển Đông. Sau một thời gian dài im lặng đến nay chính quyền VN mới dám lên tiếng phản đối sự xâm chiếm của Trung cộng.
Sau bao biến cố, người dân Việt hôm nay bừng tỉnh cơn đắm say vật chất khi nhận thức cái họa mất nước gần kề, vì những tài nguyên, đất đai, bờ biển đang bị mất dần do mộng bá quyền của Trung Quốc, nên rất nhiều người đứng lên đấu tranh cho tự do, đòi đa nguyên đa đảng, trong đó gồm đủ mọi thành phần từ trí thức, văn nghệ sĩ đến người công nhân, nông dân, cựu chiến binh bộ đội, đảng viên hưu trí, vì thấy xã hội quá nhiều bất công nên can đảm dám xé thẻ đảng, trả thẻ đảng đứng về phía dân tộc chống lại bạo uyền CS qua các phong trào dân chủ, dân oan không sợ đảng, sợ công an bắt cầm tù. Họ đình công bãi thị, đòi nhà, đòi đất, đòi nhân quyền, tự do tôn giáo nhưng đảng vẫn làm ngơ trước nỗi tình của những người dân oan. Đó là những người dân thấp cổ bé miệng, mà trong số đó có người trước kia từng là đảng viên, bộ đội nay đã phục viên về mưu sinh nhờ mảnh đất, căn nhà, thửa vườn là mồ hôi nước mắt của họ bấy lâu đã cố công tạo dựng, nay bị đảng cướp sạch!
Việt Nam hôm nay:
Việt Nam hôm nay có nhiều thay đổi, tuy có phát triển trên mặt kinh tế nhưng về xã hội trong các lãnh vực văn hóa, giáo dục, đạo đức ngày càng suy đồi. Sự chênh lệch giàu nghèo quá rõ nét khiến khoảng cách giữa cán bộ và nhân dân lại càng xa. Nạn quan liêu, bè phái, tham nhũng đang đục khoét tận xương tủy chế độ! Dân trí của Việt Nam ngày nay khá hơn nhưng người dân chỉ lo cho cái bao tử, làm ngơ trước bao nghịch cảnh của xã hội nênthờ ơ đến chính trị, đến vận nước, mặc dù họ vẫn biết những nhà lãnh đạo đảng vì tham nhũng đã làm mất đất, mất lãnh hải về tay Trung Cộng. Ở thành phố, người nào khá giả một chút chỉ lo ăn chơi, đi du lịch nước ngoài, thành phần trí thức đa số thụ động, cầu an. Số người dấn thân thì quá ít, có người nào đứng ra đòi hỏi đấu tranh thì bị trù dập, hoặc bị CS tung hỏa mù để người quốc gia ở hải ngoại nghi ngại là «phản ỉnh trá hình» đâm ra tranh cãi rồi tự phân hóa nhau. Trong cộng đồng người Việt ở hải ngoại, mãi đến hôm nay 50 năm sự phân hóa trong hàng ngũ quốc gia ngày càng nặng, nguyên nhân của sự chia rẽ, phân hóa đố kỵ bôi nhọ lẫn nhau khởi đi từ ý nghĩa «quốc cộng». Trong số đó có hàng trăm ngàn người đã chết trên xứ người mà chưa một lần trở lại quê hương, cho dù đã có hơn hàng trăm ngàn người Việt hải ngoại trở về thăm quê hương, nhưng rất ít người chịu ở lại, và cũng có rất nhiều con cháu cán bộ cộng sản và cán bộ ở trong nước tìm đủ mọi cách ra định cư ở nước ngoài thỉnh thoảng lại trở về thăm quê hương.
Sau nửa thế kỷ đất nước VN mới thoát ra khỏi bảng xếp loại những nước nghèo của thế giới, nhưng khoảng cách giàu nghèo lại quá chênh lệch giữa cán bộ đảng có tài sản hàng tỷ dollar so với dân thường lao động kiếm cơm từng bữa! Nạn tham nhũng đã ăn vào tận xương tủy của xã hội từ các tướng lãnh đến các cán bộ cao cấp bộ trưởng, thứ trưởng, bí thư đảng ủy huyện, tỉnh, trung ương đến các chức sắc làng xã đều có người bị đi tù vì tham nhũng. Trong kỷ nguyên mới, mạng lưới tin học được phổ biến khắp nơi, không có quốc gia nào trên thế giới hiện nay có thể che dấu bưng bít sự thật. Thế hệ trẻ nhờ đã tiếp cận với thế giới bên ngoài bằng phương tiện internet nên đã mở mang trí tuệ biết được cái hay cái đẹp của xứ người, do đó không còn sợ hãi trước bạo lực, họ can đảm dấn thân không sợ tù đày. Ngày nay cách nhìn về đất nước đã thay đổi, người đảng viên cộng sản đã tỉnh ngộ nhận thức được là trên thế giới không có thiên đường xã hội chủ nghĩa! Chủ nghĩa cộng sản chỉ đưa xã hội đến nghèo đói, chậm tiến. Sau 50 năm ý thức của người không cộng sản ở hải ngoại được biểu trưng cho sự tự do dân chủ, nhưng ý thức cộng sản của người theo cộng vì lý tưởng ở trong nước đã nhạt dần. Cái chuyên chính vô sản năm xưa của người cộng sản hôm nay chỉ còn lại cái nhãn hiệu, mà thực chất là tư bản đỏ. Câu: “Tư bản giẫy chết“ được lãnh tụ phong trào cách mạng vô sản Nga Lênin đã viết trong tác phẩm: “Chủ nghĩa đế quốc là giai đoạn tột cùng của chủ nghĩa tư bản » đã thành chiếc bóng!
Trên đời, chẳng có một chế độ nào dù mạnh mà trường tồn mãi. Sẽ có một ngày chủ thuyết CS bị vứt vào xó tối, ngày đó quê hương mới thật sự tự do dân chủ, dân tộc Việt thoát được ách cộng sản Tàu, đất nước thật sự giàu mạnh.
Đỗ Bình
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét