(Phỏng tác theo truyện “Đại Úy Trường Kỳ” của nhà văn Nguyễn mạnh Côn)(Sau 1975 Nguyễn mạnh Côn tuyệt thực. Chết trong nhà tù) **Đại Tá Phan trọng Thiện, Cục Phó Cục Tâm Lý Chiến gắn cấp bậc Đại Úy cho 3 người, trong đó có tôi..Ngày đó cũng là ngày tôi trực đêm Cục tâm Lý Chiến. Nửa đêm vặn Radio nghe Chương trình: “Trước đèn đọc sách của Lê tất Điều”.. Đề tài: “Đại Úy Trường Kỳ”.Bây giờ là năm 2022. 50 năm về trước 1972, lúc đó tôi mới có 34 tuổi.
<!>
“Đại Úy Trường Kỳ”:
“Đại Học Văn Khoa, ngồi cạnh Trường Kỳ là một nữ anh thư đẹp mê hồn, con nhà giàu. Đi học có xe hơi đưa, đón... Sinh viên, hầu như cả lớp đều ngấp nghé... Chỉ riêng Trường Kỳ im lặng, lầm lì, lạnh lùng... Thái độ này đã khiến cho cô nữ sinh viên kia khó chịu...
Một ngày... “Anh ở đâu? Tôi có xe đưa anh về”… “Cám ơn, tôi có xe đạp”...
Thái độ ngang tàng, bất cần đời của anh sinh viên Trường Kỳ..Tính nết nhí nhảnh tinh nghịch, kiêu ngạo của cô sinh viên Văn Khoa con nhà giàu, vốn được cha, mẹ chiều chuộng. Cuối cùng, cả hai đã trở thành một cặp tình nhân yêu nhau muôn thuở...
Phòng nhỏ, gác trọ là nơi cặp tình nhân thường hẹn hò... ân ái... Họ trao cho nhau những tột đỉnh tuyệt vời của thế giới tình yêu... “Uống ly chanh ngọt, hôn môi em mềm.” Dìu nhau vào chốn.. thiên thai. Đưa nhau vào đời yêu đương ngây ngất....
... Một ngày... Sau khi rời gác trọ... dìu nhau trên vỉa hè thành phố... Thu Thảo nắm tay Trường Kỳ, nàng đang say sưa, chìm đắm trong cảm xúc thần tiên ân ái.. Chợt một viên gạch từ trên cao của người thợ xây rơi trúng gáy... Thu Thảo chết bất đắc kỳ tử !! Mang theo trọn vẹn âm thoa rung cảm tột đỉnh của những giây phút hoan lạc...
Trường Kỳ, sau khi tốt nghiệp Sĩ quan Thủ Đức, anh tình nguyện vào binh chủng Nhảy Dù… Đánh chí mạng.... Đánh cho chết... Nhưng không chết...
3 năm sau thăng cấp Đại Úy.. Thu Thảo, hồn không siêu thoát.. Một lòng, một dạ tìm gặp Trường Kỳ!!...
Công trường xây cất, sau đó trở thành khách sạn. Trước cửa khách sạn có hai con kỳ lân.Thu Thảo chọn một kỳ lân làm nơi trú ẩn mưa, nắng... Năm tháng ngong ngóng Trường Kỳ. Mỗi khi có một cặp tình nhân nào dìu nhau vào khách sạn, người ta lại thấy từ mũi của con kỳ lân toát ra một chất nước... sền sệt... đọng đặc.
Năm, tháng thương nhớ!! nàng quyết tâm phải đi gặp lại người yêu. Hàng ngày nhìn ra đường lộ... chờ xem có tai nạn xe cộ nào chết người. Thu Thảo sẽ mượn xác để đi gặp Trường Kỳ... Mòn mỏi, cô đơn, tuyệt vọng !!.
Chợt một ngày... Ông Giám Đốc... ăn vụng vợ.. Dẫn cô thư ký vào khách sạn.. bà Giám Đốc biết chuyện, đến đánh ghen... Cô thư ký bỏ chạy... Bà rút súng bắn. Ông Giám Đốc vội đứng chặn. Viên đạn trúng ngay tim. Ông Giám Đốc chết tại chỗ. Thu Thảo vội nhẩy vào, đánh bật linh hồn ông Giám đốc... Chiếm vội cái thân chết... trụ yên trong đó...
Tại bệnh viện Chợ Rẫy, nửa đêm, trong khu nhà xác, Thu Thảo loạng choạng đứng dậy đi tìm Trường Kỳ !!.. Đến Ngã Bẩy, đón xe đi Đà Lạt, tìm lại chốn kỷ niệm xưa:
“Thiên Thai, nơi mà ngày, tháng không qua một lần”… Tiếc thay, nửa đêm... không một bóng người... Thất vọng... nàng đi lang thang ra xa lộ Hàng Xanh. Chợt có một xe Jeep quân đội chạy qua... Thu Thảo dơ tay xin quá giang... Xe ngừng rồi lùi lại…
Một Đại Úy Nhảy Dù... lầm lì, đi nghỉ phép Đà Lạt.
Hỏi: “Đi đâu?”
Xác chết trả lời:
“Xin cho em đi... Đà Lạt... ”
Trường Kỳ giật mình... Giọng con gái… Không phải giọng người đàn ông ngồi cạnh mình...
Xác chết nhìn Trường Kỳ chăm chăm... rồi run rẩy, đưa bàn tay lạnh ngắt nắm chặt tay chàng… “Trời ơi... Em chờ anh mấy năm nay... Anh đi đâu biệt tích... Em mòn mỏi năm, tháng đợi chờ, nhớ thương anh... Anh ơi!! Đại học Văn Khoa... Gác trọ... Những giây phút thần tiên tột đỉnh yêu đương, ân ái... Anh ơi... Em yêu anh... em... thèm... anh !!
Tiếng nói thỏn thẻn, dịu dàng êm ái của người yêu tuyệt vời cùng những kỷ niệm năm xưa bên nhau say đắm, khiến Trường Kỳ mê man hồi tưởng... Quên hẳn cái xác đàn ông đang ngồi cạnh mìmh... Chỉ những khi nào... Thu Thảo tính ôm chàng hôn, Trường Kỳ mới tỉnh giấc mơ xưa... Đẩy nhẹ cánh tay xác chết qua một bên...
... Chốn Thiên Thai.. Từ Thức.. (Trường Kỳ ), và Tiên Nữ... (Thu Thảo) như xa tắp trần gian... Trong suốt đoạn đường dài..
Trời hừng sáng. Tới Đà Lạt... Thác Cam Ly... Thu Thảo:
“Anh ơi... Mình xuống đây đi... Em thèm nhớ nơi này... ”
Xe ngừng... Thu Thảo nắm tay Trường Kỳ kéo vội chàng tính vượt qua cái cầu nhỏ đến bụi rậm năm xưa... nơi 2 người mây mưa... ân ái...
Trường Kỳ hoảng hồn, bước vội trước.. Thu Thảo đuổi theo... Trường Kỳ trượt chân té ngửa trên chiếc cầu nhỏ... Thu Thảo chồm tới đè lên người chàng.. Bàn tay mò mẫm dây lưng Trường Kỳ… Bất chợt, soi gương nước suối... Thu Thảo chợt nhận ra mặt của 1 người đàn ông... Nàng ngập ngừng thất vọng!! Trường Kỳ hất vội xác chết xuống giòng suối.. đứng dậy.. Thu Thảo sướt mướt, nức nở.. linh hồn loạng choạng đi vào bụi rậm năm xưa!!
*****
Yêu cho tới chết
(Chuyện thật, không hư cấu)
Yên Bái 1978. Đại Úy Cát nằm cạnh tôi kể lại chuyện tình thê lương... Hệ lụy... “thua cuộc” của một Đại Úy Chi Khu Trưởng tỉnh Kiên Giang như sau:
Sau khi Ông Dương văn Minh tuyên bố đầu hàng. 2 Tướng Nam và Hưng tuẫn tiết thì chỉ vài giờ sau đó, tại nhà của mình, Đại Úy Cảnh, Chi Khu Trưởng cũng rút cây súng Colt bắn vào thái dương mình… Để lại vợ và 3 con thơ!!
Đại Úy Cảnh sống khiêm tốn, trong xóm, ông già, bà cả đều thương quý... Họ không gọi cấp bậc trên cổ của Cảnh mà luôn gọi hai tiếng thân yêu: Chú Ba... Cảnh chết trong thời điểm khói lửa chiến tranh nghi ngút... lũ giặc cỏ đang:
“... Giặc từ miền bắc vô đây, bàn tay nhuốm máu anh em... Giặc từ miền Bắc vô đây giết hại dân lành, đốt phá quê hương..!!”
Trong hoàn cảnh bối rối... Vợ Cảnh cứ ôm xác chồng khóc ngất. Bỏ mặc 3 con thơ cho bà con cô bác lối xóm săn sóc đám trẻ, tận tình giúp đỡ cơm nước, đồng thời vội vàng lo toan đám táng...
Chỉ 2 ngày sau, Cảnh đã nằm yên trong quan tài... Hai ngày đó, vợ Cảnh bỏ ăn uống, chỉ ôm quan tài vật vã!!! Trên đường đến nghĩa trang, vợ Cảnh nằng nặc đòi theo xe, ôm quan tài chồng!!!
Khóc ngất!!! lịm dần...
“Dậy đi.. thím Ba.. Tới nghĩa trang rồi”... Một bà bác không thấy vợ Cảnh trả lời, tưởng chị ngủ ngất. Nào ngờ, trước đó, chị Cảnh đã uống thuốc chuột để chết theo chồng!!!
Trời đổ mưa... Bà con cô bác bối rối... Một người chạy vội vào xóm nghèo, xin đỡ cái chiếu cũ, bó vội xác vợ Cảnh.
Quan tài hạ xuống huyệt trước... kế đến là xác vợ Cảnh bó gọn trong chiếc chiếu rách nằm trên... Lấp đất!!....
Trời chiều, xập tối.. Mưa rào.. mọi người hối hả ra về... Nghĩa trang vắng lạnh..!!
Chợt một bà lão la hoảng, chỉ tay về cây cổ thụ ở góc nghĩa trang... Mọi người run rẩy... “Một cặp tình nhân đang tựa vai nhau trốn mưa.!!.”
Lỗ Trí Thâm
** Chú thích: Còn nhiều chuyện tình thê lương có thật. Hệ lụy sau 30/4/1975.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét