Tìm bài viết

Vì Bài viết và hình ảnh quá nhiều,nên Quí Vị và Các Bạn có thể xem phần Lưu trử Blog bên tay phải, chữ màu xanh (giống như mục lục) để tỉm tiêu đề, xong bấm vào đó để xem. Muốn xem bài cũ hơn, xin bấm vào (tháng....) năm... (vì blog Free nên có thể nhiều hình ảnh bị mất, hoặc không load kịp, xin Quí Bạn thông cảm)
Nhìn lên trên, có chữ Suối Nguồn Tươi Trẻ là phần dành cho Thơ, bấm vào đó để sang trang Thơ. Khi mở Youtube nhớ bấm vào ô vuông góc dưới bên phải để mở rộng màn hình xem cho đẹp.
Cám ơn Quí Vị

Nhìn Ra Bốn Phương

Thứ Sáu, 16 tháng 5, 2025

Nước Mắt Thầm Lặng Tuôn Trào - Tình Hoài Hương


Bầu trời xanh lơ điểm những hoa mây trắng quỳ gối trên mặt hồ Xuân Hương sáng loáng như tráng men, rồi mây kéo lê thê bay vắt qua sườn đồi buồn thiu, mây lang thang trên con đường mòn đất đỏ vắng tanh, mây bò lên sườn dốc đầy cỏ vàng úa. Trong vùng sương mù và mây trắng xóa, tôi an phận đi và về giữa tiếng tíu tít và giọng cười nắc nẻ của các cô gái lí lắc vui tươi ôm cặp tới trường. Cái lạnh mơn man lành lạnh ơn ớn len lén bay về làm tê tê bờ môi, khiến hai gò má phụ nữ và trẻ em luôn ửng hồng. 
<!>
Những tà áo dài trắng hòa với sương mai mờ mờ lung linh quyện lẫn nhau trong màn sương mênh mông.

Mây và sương ru tôi vào mộng tưởng hoài mong luyến nhớ vô vàn... Tôi chợt cảm thấy lòng mình ấm lại những niềm vui khi ngày ngày bình an, ung dung vui vẻ từ nhà đi trên đường quen thuộc tới nơi dạy học. Tôi đã có gia đình, chồng tôi (Luật) phục vụ trong Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa. Hạnh phúc đơn sơ ấy chẳng có được bao lâu, nay sương muối mù mù nặng hột thấm ướt mái tóc. Tôi đứng lớp giảng bài thì lịch sử Việt Nam còng lưng vác trên vai những tang thương đau đớn, giày vò, bi thảm tàn khốc nhứt trong cuộc chiến tranh xâm lăng từ bọn việt cộng hung tàn.

Luật hớt hải chạy giữa khung cửa kính kêu rè rè bể loảng xoảng, nâng nỗi khiếp sợ lên giếng mắt nhau. Ngoài xa, xa tận hướng Du Sinh, Suối Vàng từng hồi pháo kích đì đùng nổ rền trời. Khói đen nghịt kéo theo mùi cháy khét, tởm lợm cùng sức nóng rợn người. Có điều gì lo nghĩ đắn đo phiền muộn hay sao, mà khi anh nhìn vô giếng mắt tôi, Luật vội vàng cúi cụp chơm chớp hai giọt mọng nước đọng trên khoé mắt, anh báo tin động trời chẳng lành:
- Mười ơi! Có lịnh báo cho quân đội di tản ông già bà lão, phụ nữ, trẻ con đi gấp. Còn toàn thể quân nhân, cảnh sát, nam công chức, tuyệt đối "phải tử thủ tại Đà Lạt".

Cảm thấy rụng rời dật dờ bàng hoàng như sét đánh ngang tai, tôi sực nhớ chuyện động trời: ngày 9 tháng 3 năm 1974, tại trường Tiểu Học Cai Lậy có loạt đạn pháo 82 ly nổ rền. Ôi! trên truyền hình có đoạn thời sự đã chiếu đi chiếu lại: thấy trăm trẻ em vô tội chết đau đớn thảm thiết, thương tâm xiết bao! Bỗng dưng tôi lại nhớ khoảng năm 1973 người ta ùn ùn leo núi Lâm Viên: xin nước của Phật Bà cho bá tánh hầu trị tà ma bịnh tật. Bà chị ruột của tôi vất vả nhọc nhằn leo núi khổ sở đi, khệ nệ bưng về mấy bình nước. Nay thì... "nước" chẳng thể dùng.

Và nữa… một số thị dân Đà Lạt đều biết: từ nhiều cánh rừng xa hun hút, suốt ngày đêm xuất hiện đàn sâu rọm nối đuôi nhau lũ lượt kéo xuống biển. Sâu chết la liệt trên đường (lúc băng qua đường). Những xe hơi đi từ Đà Lạt xuống Phan Rang… đều thấy. Tôi không biết chuyện tiên tri về đoàn sâu rọm và đoàn người bỏ núi rừng băng đường vượt sông ùn ùn ra biển, thực hư ra sao. Tuy nhiên tôi tin nếu ai đã từng sinh sống ở vùng Đà Lạt thời ấy đều biết, hoặc nghe rõ về chuyện Phật Bà hiện ra.

Chuyện mặt trời xoay quanh bà tiên mặc áo lụa trắng thắt lưng xanh, tay bồng hài nhi đứng trong vầng mây... và đoàn sâu rọm nườm nượp đi xuống vùng biển.

Tôi chưa biết tình hình náo động nầy sẽ ra sao khi ôm nhau chạy về nơi vô định, nên tôi càng run sợ tột cùng! Tôi thều thào dặn dò học sinh thu dọn sách vở lo chạy mau về với gia đình. Trường tôi có cô Túy Phùng dạy học sát bên vách lớp. Phùng xin tôi cho vợ chồng và đứa con nhỏ đi theo. Chúng tôi đồng ý cho họ đi nhờ xe nhà của mình về Nha Trang. Vì Phùng không có phương tiện di chuyển, mọi ngả đường bộ về Sài Gòn bị phong tỏa kẹt cứng. Chỉ còn quốc lộ chính từ Đà Lạt xuôi về miệt Phan Rang, Nha Trang... chưa bế tắc. Nếu ai may mắn thì chủ xe đò cho ngồi trên mui, nhưng giá tiền một người cao gấp mười lần, ngoại trừ ai có xe nhà. Chính phủ đã trưng dụng hàng không quân sự và dân sự để làm việc cấp bách cần thiết khác.

Tình Hoài Hương

Ngôi Cổ Miếu


Gã cán bộ mở ổ khoá rồi phải dùng hết sức mạnh kéo tấm cửa sắt ra. Tấm cửa nặng nề di chuyển cà lên thềm cửa gây ra tiếng kêu kèn kẹt nghe ghê cả răng. Nó rất dày, có lẽ đã trải qua thời gian hàng trăm năm nên bị sét rỉ ăn mòn đến độ đã khuyết bể đi nhiều mảng và trệ xuống. Có một mảng thủng gần đáy cửa rộng đến nỗi có thể thò tay qua lại được. Gã cán bộ đẩy tôi vào phòng, đóng cửa lại rồi khoá ổ khóa bên ngoài.

Dù đã gần tối và cửa đã đóng nhưng bên trong còn thấy được khá rõ nhờ ánh sáng rọi vào từ những mảng thủng trên mái nhà. Tôi chưa kịp quan sát chung quanh thì một người đàn ông cao lênh khênh tươi cười niềm nở bước đến chào hỏi tôi. Đó là một ông già chừng sáu mươi tuổi, mặc chiếc áo sơ mi ca-rô bỏ ngoài quần tây dài.

Ông ta khá đẹp lão, lưng còn thẳng, mắt sáng và sắc. Ông hỏi thăm tíu tít nhưng với giọng khào khào, quá nhỏ như nói thầm, rất khó nghe. Tôi phải nghênh tai mà vẫn chỉ nghe tiếng được tiếng mất. Sau một hồi nói chuyện, ông xưng là Nguyễn Trinh Đ., Linh Mục xứ đạo xã Phước Tỉnh thuộc tỉnh Phước Tuy cũ.

Căn phòng khá chật, chỉ có thể kê hai cái giường bố cá nhân song song, thừa một chút khoảng trống đầu đuôi và chừa được một lối đi hẹp ở giữa. Nhưng trong phòng chỉ có một chiếc giường của ông Đ. Giường kê sát một bên vách, có mùng chống muỗi treo sẵn thả buông thõng phía sát bên vách, phần ngoài dựng sẵn hai thanh gỗ nhỏ làm cóng mắc mùng. Phía trên trần, ông Đ. có căng một tấm poncho để che mưa.

Bốn mặt vách, ngoại trừ một khoảng kê giường của ông Đ., đều loang lổ dấu nước chảy, dấu rêu mốc và nhiều chỗ vôi lở loét hoen ố.

Nền phòng thì lại càng tệ hơn, dơ dáy, vài chỗ trơn trợt vì rêu mọc. Lớp da tô xi-măng bị tróc lên quá nhiều để lộ ra bao nhiêu mảng cát thâm ố. Nhất là ở các góc vách, cát bị trôi xói thành những kẽ hở chuột có thể chun vào ở được. Cả phòng thoang thoảng mùi ẩm mốc lẫn mùi khai khai của nước tiểu.

Phía trên mái, ngói bể trụt tạo thành nhiều lỗ hổng thấy cả trời.

Tôi thấy phần nền nhà còn nguyên vẹn nhất trong phòng lại chính là phần sát vách đối diện chỗ ông Đ. kê giường ngủ, nhờ phần trên mái chưa bị thủng. Thế là tôi chọn chỗ nằm ở đó, song song với chỗ nằm ông Đ.

Ông Đ. vẫn đứng nói chuyện và nhìn tôi sắp xếp chỗ nằm. Xong xuôi, tôi nhìn chỗ kê giường của ông Đ. và cảm thấy vừa mừng vừa ngạc nhiên. Tại sao khi trong phòng chỉ có một mình ông, ông Đ. không chọn chỗ tôi bây giờ mà lại chọn chỗ xấu như vậy? Phần trên mái phía bên ấy là chỗ bị dột nặng nhất, ông phải treo một tấm poncho cản nước khi mưa. Phần dưới nền thì lỗ hổng lỗ hê lởm chởm gần khắp. Nếu ông Đ. chiếm mất cái chỗ tốt của tôi bây giờ thì chắc tôi cũng khốn đốn vì tôi thiếu đồ trải và đồ che mưa.

Ngô Viết Trọng

Không có nhận xét nào: