Tìm bài viết

Vì Bài viết và hình ảnh quá nhiều,nên Quí Vị và Các Bạn có thể xem phần Lưu trử Blog bên tay phải, chữ màu xanh (giống như mục lục) để tỉm tiêu đề, xong bấm vào đó để xem. Muốn xem bài cũ hơn, xin bấm vào (tháng....) năm... (vì blog Free nên có thể nhiều hình ảnh bị mất, hoặc không load kịp, xin Quí Bạn thông cảm)
Nhìn lên trên, có chữ Suối Nguồn Tươi Trẻ là phần dành cho Thơ, bấm vào đó để sang trang Thơ. Khi mở Youtube nhớ bấm vào ô vuông góc dưới bên phải để mở rộng màn hình xem cho đẹp.
Cám ơn Quí Vị

Nhìn Ra Bốn Phương

Thứ Ba, 6 tháng 5, 2025

Cóc Cuối Tuần - LÃNH TUYẾT SẦU - Trần Văn Lương

Kính gửi quý vị trưởng thượng và quý anh chị con cóc cuối tuần.
Dạo:

Đông qua, Xuân ấm trở về,
Sao con tim vẫn não nề giá băng.


Cóc cuối tuần:

冷 雪 愁
獨 步 帶 愁 到 雪 山,
冷 花 飄 落 滿 巖 磐.
林 中 溪 水 號 蠻 曲,
冰 下 墓 碑 憶 舊 顏.
舉 足 登 壇 遊 遠 地,
回 頭 洒 淚 泣 鄕 關.
縱 然 冬 盡 陽 溫 盛,
亡 國 之 心 永 凍 寒.
陳 文 良
<!>

Âm Hán Việt:

Lãnh Tuyết Sầu

Độc bộ đái sầu đáo tuyết san,
Lãnh hoa phiêu lạc mãn nham bàn.
Lâm trung, khê thủy hào man khúc,
Băng hạ, mộ bi ức cựu nhan.
Cử túc đăng đàn du viễn địa,
Hồi đầu sái lệ khấp hương quan.
Túng nhiên đông tận, dương ôn thịnh,
Vong quốc chi tâm vĩnh đống hàn.

Trần Văn Lương


Dịch nghĩa:

Nỗi Sầu Tuyết Lạnh

Một mình mang nỗi buồn đến núi tuyết
Hoa lạnh rơi (phủ) đầy đá núi.
Trong rừng, nước suối gào khúc nhạc man rợ,
Dưới nước lớp đá, mộ bia nhớ đến dung nhan cũ.
Cất bước bắt đầu đi thăm đất xa lạ,
Quay đầu nhỏ lệ thương khóc quê nhà.
Cho dù mùa đông hết, hơi ấm mặt trời hưng vượng,
(Nhưng) con tim (kẻ) mất nước vĩnh viễn lạnh cóng.


Phỏng dịch thơ:

Nỗi Sầu Tuyết Lạnh

Bước lẻ gánh sầu vượt đỉnh cao,
Thạch bàn, hoa tuyết lượn xôn xao.
Nhôn nhao, nước suối trào tung tóe,
Lặng lẽ, mộ bia bể nghẹn ngào.
Chốn lạ, chân nhôn nhao rộn rã,
Quê xưa, hồn vật vã lao đao.
Lưu vong dù có bao Xuân ấm,
Lòng vẫn giá băng tự thuở nào.

Trần Văn Lương


Cali, 5/2025

Lời than của Phi Dã Thiền Sư :

Chân vui đất lạ sao lòng dạ vẫn xốn xang.
Phong cảnh thì đâu đâu cũng chẳng khác biệt
gì nhiều nhưng tâm tình lữ khách thì chắc gì
ai đã giống ai.

Trên quê người mùa Đông rồi sẽ đi qua và
mùa Xuân với nắng ấm lại về, nhưng lòng người
mất nước sao vẫn mãi lạnh căm.
Hỡi ơi!

Không có nhận xét nào: