1/- ÐAU – KHÔNG ÐAU
Quanh qua một khúc đường, người viết bắt gặp một Cây Thánh Giá giống hệt như ở nhà Thờ. Người viết nhìn Chúa nơi Cây Thánh Giá, thỏ thẻ :
- Thưa Chúa, Chúa bị đóng đinh có đau không ?
- Ðau lắm !
- Bẫm Chúa, Chúa cho phép con được nhổ bớt từng chiếc đinh nơi thân Chúa nhé
- Ấy, không nên, đau lắm.
- Sao vậy, thưa Chúa ?
- Lâu ngày rồi, đinh quấn chặt máu thịt ta. Con nhổ đinh là con rứt luôn mau thịt ta đấy, ta chịu không nổi đâu.
- Thưa Chúa, thế từ ngày đó đến nay, bọn giả hình có đóng thêm đinh vào thân Chúa không ?
- Ồ nhiều lắm, ngày nào chúng cũng đóng cả.
- Chao ôi ! Thương quá, Chúa của con ! Chắc Chúa đau ghê lắm !
- Không chút nào.
- Sao vậy, thưa Chúa ?
-- Lâu ngày máu thịt ta biến thành đinh cả. Chúng đóng như đóng vào sắt. Ðã không đóng được mà tay chúng càng lúc càng đau thêm.
2/- CỨU RỖi – GIẢI THÓAT
Một hôm, Ðức Phật gặp Chúa Jésus trên cây ThậpTự. Phẫt bảo :
- Ngài quả là Chúa !
- Ngài quả là Phật.
- Phật, Chùa giống, khác nhau ?
- Có giống, có khác.
- Ngà ivui lòng cho biết tôn ý.
- Phật th ìđau, Chúa th ìkhổ.
- Ðúng vậy. Nhưng đau và khổ dị đồng ?
--Phật đau từ trong ra, Chúa khổ từ ngoà ivào. Ðau từ trong ra thành khổ ; khổ từ ngoài vào thành đau. Chúa cứu rỗi cái đau của Phật, Phật giải thoát cái khổ cũa Thánh.
- Tuyệt diệu. Ðau từ trong ra là Biệt nghiệp ; khổ từ ngoài vào là Cộng nghiệp. Công nghiệp đi vào Biệt nghiệp, chuyển Biệt nghiêp ra Cộng nghiệp. Con đường tiến hóa của nhân sinh là như thế.
- Chính thế. Và cuố iđường, Cứu Rỗi và Giải Thoát đồng nhiên như nhiên thị hiện.
nguyễn thùy
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét