1- KỶ NIỆM NHỮNG NGÀY QUỐC HẬN LƯU VONG ĐẦU TIÊN...SYDNEY, 15.4.2024 - KÍNH THƯA QUÝ VỊ VÀ QUÝ CHIẾN HỮU, CHÚNG TA - NHỮNG NGƯỜI TỴ NẠN CỘNG SẢN, CÒN ĐANG SỐNG LƯU VONG TẠI HẢI NGOẠI ĐANG CHUẨN BỊ TỔ CHỨC LỄ TƯỞNG NIỆM 49 NĂM QUỐC HẬN TANG THƯƠNG (1975-2024) VỚI BAO KỶ NIỆM ĐAU LÒNG. TRONG HOÀN CẢNH CUỐI ĐỜI BỆNH HOẠN, CÁ NHÂN TÔI CŨNG ĐANG SỐNG VỚI HỒI TƯỞNG QUÁ KHỨ. KÍNH XIN GỬI VÀI TẤM HÌNH CHỤP NGÀY QUỐC HẬN ĐẦU TIÊN TẠI SYDNEY (ÚC) - 1979 - VÀ HÌNH CHỤP TẠI RỪNG THÁI-LÀO, 1981, - HƠN 40 NĂM TRƯỚC
<!>
ĐÂY, KÍNH MONG CÙNG CẢM THÔNG CHUNG NỖI NIỀM VONG QUỐC.
1 - 1979 - SYDNEY : SAU KHI VƯỢT BIỂN QUA MÃ LAI, GIA ĐÌNH TÔI CÙNG 51 NGƯỜI CHUNG GHE ĐÁNH CÁ, ĐƯỢC NHẬN CHO ĐỊNH CƯ TẠI ÚC NĂM 1976. LÚC BẤY GIỜ, ĐỒNG HƯƠNG TỴ NẠN ĐƯỢC QUA ÚC RẤT ÍT, SỐNG TRONG CÁC TRUNG TÂM TẠM CƯ, LO HỌC ANH NGỮ, CHỜ KIẾM VIỆC LÀM, KHÔNG CÓ TÀI CHÁNH, KHÓ LIÊN LẠC CÙNG NHAU.
SAU KHI TÔI THÀNH LẬP TỔ CHỨC "CHÍ NGUYỆN ĐOÀN HẢI NGOẠI PHỤC QUỐC " NĂM 1978, TÔI CÙNG MỘT SỐ CHIẾN HỮU TỔ CHỨC LỄ TƯỞNG NIỆM QUỐC HẬN ĐẦU TIÊN TẠI SYDNEY (ÚC), 1979, CHÍT KHĂN TANG, TUẦN HÀNH IM LẶNG TRÊN CÁC ĐƯỜNG CHÍNH TẠI THÀNH PHỐ SYDNEY, TỰ MAY KHĂN TANG TRẮNG VÀ CỜ QUỐC GIA VNCH, NGAY CẢ CÁC EM BÉ NGỒI TRÊN XE ĐẨY CŨNG CHÍT KHĂN TANG, TƯỞNG NIỆM CỐ HƯƠNG VÀ NHỮNG NGƯỜI ĐÃ HY SINH TRONG CHIẾN TRANH, CÙNG CÁC THUYỀN NHÂN TỬ NẠN TRÊN BIỂN ĐI TÌM TỰ DO.
KÊU GỌI ĐỒNG HƯƠNG TỤ TẬP THAM GIA. CUỘC TUẦN HÀNH IM LẶNG CHẤM DỨT TẠI MỘT CÔNG VIÊN VÀ CÓ RẤT NHIỀU DÂN CHÚNG ÚC ĐẾN TÌM HIỂU, VÌ HỌ CHƯA BAO GIỜ THẤY CẢNH TƯỢNG NHƯ VẬY. TÔI ĐÃ PHÁT BIỂU GIẢI THÍCH VỀ CUỘC CHIẾN VN, VÀ LÝ DO CHÚNG TA BỊ MẤT MIỀN NAM DO CỘNG SẢN MIỀN BẮC XÂM CHIẾM. NHIỀU NGƯỜI ÚC, SAU KHI NGHE, ĐÃ ĐẾN ÔM CHÚNG TÔI, NGẬM NGÙI XÚC ĐỘNG.
2 - NĂM 1981 TẠI RỪNG THÁI-LÀO, TRÊN ĐƯỜNG KHÁNG CHIẾN PHỤC QUỐC = HÌNH NÀY VÀ NHỮNG HÌNH KHÁC TRONG RỪNG THÁI-LÀO ĐÃ CHUYỂN CÁC CUỘN PHIM VỀ HẬU CỨ KHÁNG CHIẾN LÀO CỦA TƯỚNG VANG-PAO NHỜ CHUYỂN VỀ BANGKOK VÀ GỬI VỀ ÚC CHO GIA ĐÌNH TÔI. CHẶNG ĐƯỜNG THỨ 2, QUA HẠ LÀO, KHÔNG CHỤP ĐƯỢC HÌNH NỮA VÌ AN NINH.
KÍNH MONG THÔNG CẢM VÀ TIẾP BƯỚC HÀNH TRÌNH VÌ DÂN TỘC TỰ DO NHÂN BẢN. KÍNH CHÚC BÌNH AN.
VDT (SYDNEY)
~ooOoo~
*****
2- TƯỞNG NIỆM QUỐC HẬN LẦN THỨ 6
GIỮA RỪNG THÁI-LÀO
1981 -
VÕ ĐẠI TÔN
30.4.1981- Băng rừng trở lại Quê Hương – (Trích hồi ký Tắm Máu Đen, xuất bản tại Úc Châu 1992, tái bản tại Hoa Kỳ 2000).
Hôm nay là ngày tưởng niệm Quốc Hận lần thứ sáu. Tôi và Lộc thức dậy sớm, nhìn từng vệt nắng xuyên qua lá cây rừng, bâng khuâng. Từng vũng nước mưa còn đọng lại từ tối hôm qua, dường như đang mời đám muỗi rừng, sâu bọ kéo đến điểm tâm uống nước. Tôi nói với Lộc độ 10 giờ thầy trò mình sẽ làm lễ Quốc Hận.
Cách nay 6 năm về trước, khoảng 10 giờ sáng, tướng Dương Văn Minh đã tuyên bố đầu hàng cộng sản và ra lệnh cho anh em quân nhân chúng tôi đồng loạt bỏ súng, trở thành những kẻ rã ngũ bơ vơ, không lối thoát, đưa nước Việt Nam vào chốn nghèo khổ tận cùng, bị đày đọa dưới một chế độ đảng trị độc tôn, đi thụt lùi hàng nửa thế kỷ trước sự văn minh phát triển của nhân loại. Và hôm nay, chúng tôi phải lạc loài trong khu rừng xa lạ này để mong góp công vào Cách Mạng Phục Quốc !.
Ở đây chúng tôi không có cờ để lập bàn thờ, không có nhang đèn, không có gì cả. Chỉ có những tấm lòng yêu thương Tổ Quốc và tưởng nhớ những người đã nằm xuống vì Lý Tưởng Tự Do. Tôi nói Lộc lục ba lô lấy gói đựng mấy trăm bức Tâm Thư Hải Ngoại, như một loại truyền đơn mà chúng tôi sẽ mang về quê hương, có in hình cờ vàng ba sọc đỏ, do anh Phạm Trúc Việt, ủy viên chính trị của Chí Nguyện Đoàn Hải Ngoại Phục Quốc, gửi qua khi tôi còn ở Bangkok. Thầy trò tôi mặc quân phục, cầm tờ truyền đơn, đi vào rừng sâu, treo lên một cành khô. Bàn thờ Tổ Quốc của chúng tôi đó.
Chúng tôi nghiêm chỉnh làm lễ chào quốc kỳ, mặc niệm, rồi đọc kinh cầu nguyện cho đoạn đường sắp đi và những ngày tháng sắp tới bớt chông gai, gian khổ, để làm tròn nhiệm vụ trở lại quê hương. Sau “buổi lễ” , chúng tôi đứng im lặng, ngậm ngùi. Sáng nay không có gió, lá cây rừng cũng đứng im phăng phắc. Chỉ có tiếng ve kêu như một điệu nhạc buồn, đều đều, u uất. Có lẽ trên toàn thế giới Tự Do hôm nay, đây là lễ tưởng niệm Quốc Hận Việt Nam lạ thường, ngậm ngùi và cô đơn nhất.
Tôi nhớ lại những năm trước, tôi đã chit khăn tang cùng đoàn tuần hành im lặng đi khắp thành phố Sydney ở Úc, trong những lần tưởng niệm 30 tháng 4.
Sau những phút tưởng niệm Quốc Hận cô đơn giữa khu rừng, chúng tôi quây quần ăn trưa với anh em kháng chiến Lào. Chúng tôi ăn cơm với muối mè, cá khô. Có nhiều thiếu niên du kích kháng chiến Lào chỉ độ 15. 16 tuổi, mang nặng ba lô và trang bị súng đạn đầy người. Có chú kháng chiến Lào được biệt phái giúp cơm nước cho chúng tôi, chỉ mới 17 tuổi, mà đã đi theo du kích kháng chiến Lào 6 năm rồi – 17 tuổi đời, 6 tuổi lính !. Chú tên là Prit-na, lúc nào cũng quanh quẩn bên tôi và gọi tôi là “Pho” (cha). Nghỉ trưa xong, tôi và Prit-na đi tắm, nơi một vũng nước vàng khè đầy muỗi mòng, lăng quăng và lá cây mục thối. Nước uống cũng nơi đó, mỗi lần múc lên nấu sôi vẫn còn thấy xác lăng quăng nát nhừ. Ngủ trên sập làm bằng nẹp tre rừng.
Chiều nay, bỗng nhiên tôi nghe đại úy Lào tên là Sisavang bảo lính làm thịt một con gà giò mời chúng tôi ăn, sau khi họp bàn gì đó với anh em trong trung đội dẫn đường. Ăn xong, Sisavang chậm rãi nói bằng tiếng Lào với tôi : - “Prung ní, pay Vietnam” (Ngày mai đi Việt Nam) !.
Nửa khuya, chú bé Prit-na đến chỗ tôi nằm, đòi đi theo. Tôi thương Prit-na như con, lại nghĩ đến vợ con tôi đang sống bơ vơ tại Úc, con trai tôi mới lên 2 tuổi. Vì thấy Prit-na còn nhỏ, tôi lo ngại nhiều gian lao bất trắc sẽ xảy ra, cho nên tôi không cho theo. Chú bé ôm tôi mà khóc. Tôi cũng ứa nước mắt, giữa đêm khuya rừng, Tôi lại nghĩ đến tương lai của thế hệ Trẻ, một trong những mục đích chúng tôi lên đường là để “lót đường” tìm tự do nhân bản cho tuổi trẻ mai sau.
Và… sau ngày Quốc Hận giữa rừng Thái-Lào, chúng tôi lên đường về hướng Hạ Lào (02.5.1981), trở lại quê hương…
Võ Đại Tôn.
(GHI CHÚ : VÌ CHIẾN HỮU LỘC CHỤP HÌNH CHO NÊN CHỈ CÓ HÌNH TÔI).
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét