Có lẽ sẽ chẳng ngôn từ nào đủ sức diễn tả trọn vẹn vẻ đẹp dịu dàng, thuần khiết của người con gái Việt trong tà áo dài trắng tinh khôi bên bốn mùa rực rỡ sắc hoa. Bởi một lẽ đơn giản, những hình ảnh ấy, dù chỉ nhẹ nhàng như làn gió mát, mong manh như giọt sương mai, cũng đủ gieo vào lòng người những xao xuyến khó quên…
<!>
Không phải tự nhiên mà mùa xuân là mùa bắt đầu một năm mới, cũng chẳng phải ngẫu nhiên mà người đẹp và hoa đào – loài hoa của mùa xuân miền Bắc lại trở thành nguồn cảm hứng bất tận của các nghệ sĩ như vậy. Có lẽ sẽ thật khó để trả lời thiếu nữ và hoa đào, vẻ đẹp nào thắm sắc và mỹ lệ hơn, nên chăng là hai vẻ đẹp ấy nên hỗ trợ cho nhau, tôn vinh và giao hòa cùng nhau, bởi lẽ, cả hai đều là những tuyệt phẩm của tạo hóa.“Và mùa xuân biết em. Biết em đã mang một mối tình”“Và mùa Xuân đó có em thì Xuân rất đẹp. Anh không biết Xuân về lúc nào”.Tháng 4 đến, khúc giao mùa trở nên dịu dàng và quá đỗi tinh khôi bên sắc trắng của loa kèn. Và, cô gái tháng 4 của tôi cũng ngọt ngào, thuần khiết lạ lùng…“Xin cho ta nhìn ngắm lung linh, từ đáy đôi mắt rất trong”“Đời mưa gió, em có nơi bình yên…”“Gót hồng! Dịu dàng xoay giữa khung trời. Để sắc hương xô nghiêng dòng đời…”Đất trời thay áo mới: Nàng xuân khẽ rời thành phố, nhường lại vị trí cho nàng tiên mùa hạ đến, không quên mang theo những mùa hoa rực rỡ mà vẫn quá đỗi bình yên, như chính vẻ đẹp của người con gái Việt, tỏa sáng rạng rỡ nhưng vẫn thật dịu hiền.Hoa phượng đỏ rực báo hiệu mùa thi đến, điệp vàng xao xuyến nhắc nhở giờ chia tay, bằng lăng tím cho lòng ta thổn thức, màu hoa đẹp là vậy, sao lòng cứ man mác nỗi niềm riêng?“Chùm phượng vĩ em cầm là tuổi tôi 18…”“Cánh phượng hồng ngẩn ngơ. Mùa hè đến trường khắc nỗi nhớ trên cây”“Một chiều đi trên con đường này, hoa điệp vàng trải dưới chân tôi”“Anh ra trường còn vương nỗi nhớ đầy, tìm về đây đi theo tà áo bay”Hoa sen – loài hoa “gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn” không chỉ tôn lên vẻ đẹp bản lĩnh, tràn đầy sức sống của người con gái Việt mà còn là loài hoa đại diện cho tâm hồn thanh cao, thuần khiết, tràn đầy bao dung.“Bàn tay em là cánh sen thơm, ướp trong vòng đêm mái tóc. Nụ thanh xuân còn ấp e
nơi, nét xinh áo lụa thơ ngây”
“Biết đâu cánh mây trắng yêu em gọi mời. Biết đâu gió tha thiết mang em về trời…”
“Và em sẽ cất cánh phương nào… thênh thang… mây khói”Xuân sang, hạ đến, thu về rồi đông ghé qua, mỗi mùa hoa là một mùa thương nhớ, và Hà Nội những ngày cuối thu đầu đông lại càng làm ta nhớ thương bởi tiếng gọi dịu dàng, trong veo của nàng cúc họa mi. Trên từng bông cúc trắng nhụy vàng mong manh như sương khói và trong từng làn hơi lạnh của ngày chớm đông khi đất trời vào tiết giao mùa, có ai đó đang ngẩn ngơ trước vạt áo em tung bay…“Tình em gieo ở trong anh, một mùa hoa tên em đang tỏa ngát hương…”“Dường như ta đã thấy sẽ nhớ mãi, nhớ mãi khi tóc em buông dài ….”“Và…. dường như ta luôn mong em bình yên”
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét