Tìm bài viết

Vì Bài viết và hình ảnh quá nhiều,nên Quí Vị và Các Bạn có thể xem phần Lưu trử Blog bên tay phải, chữ màu xanh (giống như mục lục) để tỉm tiêu đề, xong bấm vào đó để xem. Muốn xem bài cũ hơn, xin bấm vào (tháng....) năm... (vì blog Free nên có thể nhiều hình ảnh bị mất, hoặc không load kịp, xin Quí Bạn thông cảm)
Nhìn lên trên, có chữ Suối Nguồn Tươi Trẻ là phần dành cho Thơ, bấm vào đó để sang trang Thơ. Khi mở Youtube nhớ bấm vào ô vuông góc dưới bên phải để mở rộng màn hình xem cho đẹp.
Cám ơn Quí Vị

Nhìn Ra Bốn Phương

Thứ Bảy, 12 tháng 5, 2018

Bản Tin Liên Hội Nhân Quyền Việt Nam ở Thụy Sĩ


                              Mi ngày là Ngày Ba Mươi ca Tháng Tư Đen
          Đi không tìm quên hay bỏ trốn .. Đi mở đường cứu lấy Quê Hương
    Bốn mươi ba năm trước, ngày 17 tháng Tư năm 1975, Phnom Penh rơi vào tay cộng sản Khmers đỏ. Pol Pot và nhiều tên cầm đầu bọn sát nhân tập thể này vốn là đồng chí, đàn em và học trò của Hồ Chí Minh từ năm 1953. Hai nước trung lập Lào và Cam Bốt bị cộng sản Bắc Việt cài người, lấn chiếm, biến đường mòn thành xa lộ. Giao nửa phần đất nước cho Bắc Kinh ‘’bảo hộ’’ và ‘’kinh doanh’’, các lãnh tụ Việt cộng đưa hết lính chính quy chủ lực vào Nam, đóng dọc theo bên kia biên giới Lào-Cam Bốt. 
<!>
Được Trung cộng đào tạo và võ trang, được Liên Sô cung cấp chiến xa và hỏa tiễn, được chỉ huy bởi đông đảo cố vấn Trung-Sô. Đến ngày 30 Tháng Tư năm 1975, bộ đội cộng sản Bắc Việt xâm lăng miền Nam Việt Nam, tiến vào Sài Gòn. Báo cộng sản Pháp ngạc nhiên không thấy "nhân dân đồng khởi". Và truy tìm không thấy một văn kiện nào của chính quyền Việt Nam Cộng Hòa chuyển nhượng hay bán đứng một phần đất nước cho Hoa Kỳ hoặc bất cứ một nhà nước nào khác. Cộng sản rao truyền rằng chúng lấy được miền Nam Việt Nam không có ‘’biển máu’’. Nhưng chúng tôi biết có nhiều con ‘’suối máu’’ và nhiều hố chôn tập thể vô danh. Lịch sử mai sau, những nhân chứng và dấu tích sẽ nói lên sự thật đầy đủ hơn. Để biết con số chính xác về những người ở miền Nam Việt Nam đã bị cộng sản hành quyết, thủ tiêu sau khi Việt Nam Cộng Hòa bị bức tử. Người dân miền Nam bị lưu đày ngay trên quê hương, trong nhà tù lớn nhứt thế giới. Chỉ vì yêu nước không theo cộng sản, nhiều trí thức, triết gia, tu sĩ, nhà thơ, văn nghệ sĩ, nhà báo, luật sư, nhiều tài năng quốc gia bị cộng sản sát hại trong các trại tù lao công cưỡng bức. Hàng triệu người phải rời bỏ quê hương, gia đình, thân quyến để ra đi tìm lẽ sống, tìm tự do nhân ái hòa bình. Bị công an cộng sản bắt lại, câu lưu để tống tiền. Bị hải tặc cưỡng hiếp và tàn sát. Bị xua đuổi, chết đuối, chết đói khát, chết vì kiệt sức. Hơn nửa triệu người tị nạn bằng thuyền mất tích trên các biển phía Nam, biển Đông và Thái Bình dương. Thay vì ‘’biển máu’’, Việt cộng đã tạo nên ‘’biển xác’’, xác người và xác thuyền.B
Cần nhắc lại : Việt Nam bị chia cắt hồi tháng Bảy năm 1954. Lần đầu tiên trong lịch sử, gần một triệu đồng bào liều chết, bỏ Thăng Long Thành, bỏ đất Bắc sắp bị lính đánh thuê cho tập đoàn cộng sản quốc tế cưỡng chiếm. Đồng bào chen chúc trên bãi biển, bến cảng, tìm ghe thuyền, tàu bè cứu vớt chạy ra biển Đông để di cư vào miền Nam Quốc Gia. Còn ở lại đằng sau, dưới chế độ cộng sản Bắc Việt, hơn 200 ngàn đến gần nửa triệu người dân vô tội đã chết uất trên các đấu trường trong cái chiến dịch khủng bố có tên gọi là ‘’Cải Cách Ruộng Đất’’ (1953-1956).
Giết, giết nữa, bàn tay không phút nghỉ
Cho ruộng đồng lúa tốt, thuế mau xong
Cho Ðảng bền lâu, cùng rập bước chung lòng
Thờ Mao chủ tịch, thờ Sít-ta-lin bất diệt (thơ Tố Hữu).
Dù tin tức bị phong tỏa, che giấu, chúng ta vẫn biết trung tuần tháng Mười Một năm 1956, nhiều sư đoàn bộ binh và công an đã đàn áp trong máu lửa cuộc nổi dậy của nhân dân Quỳnh Lưu, tỉnh Nghệ An. Vì đối kháng chế độ cộng sản cai trị độc tài dã man, ít nhứt có gần một ngàn người dân bị giết và 6000 người bị bắt, bị tra khảo và đưa đi lưu đày. Đồng thời Cộng sản tiếp tục tiêu diệt những người bị kết tội ‘’trí thức tiểu tư sản’’, Phong trào ‘’Nhân Văn Giai Phẩm’’, những thành phần xã hội chưa chịu sự lãnh đạo của giai cấp ‘’vô sản’’.
Khác với Nam Hàn và Tây Đức, hòa bình và an ninh lâu dài không hề được bảo đảm cho Việt Nam Cộng Hòa. Cộng sản Bắc Việt theo đuổi đường lối cướp chính quyền miền Nam Tự Do bằng phá hoại, khủng bố, xúi giục bất ổn chính trị và mở cuộc chiến tranh du kích.. Chuẩn bị cuộc xâm lăng, Cộng sản Bắc Việt tổng động viên toàn diện nhân lực và tài lực.. Hai mươi triệu người dân miền Bắc biến thành nô lệ. Dân công, lao công, hộ lý, nghệ sĩ nhân dân, mẹ chiến sĩ, gia đình liệt sĩ, tất cả cho cuộc chiến khủng bố ở miền Nam. Từ những mật khu trên đất Lào và Cam Bốt, Cộng sản Bắc Việt không ngừng gởi đạo quân đặc công vào Nam phá hoại và khủng bố. Chúng điên cuồng phá hoại tài nguyên và những công trình, cơ sở giáo dục, kinh tế và an sinh xã hội của một nền Cộng Hòa mới giành được tự do độc lập, thu hồi chủ quyền quốc gia. Chúng nhẫn tâm khủng bố đồng bào ruột thịt nổi tiếng bao dung, nhân ái và hiếu hòa ở miền Nam. Không thể xóa nhòa hết được những chứng tích cộng sản tàn sát, hành hình, chôn sống nhiều ngàn đồng bào. Cảnh tượng kinh hoàng nhứt là ở cố đô Huế, trong cuộc tấn công Tết Mậu Thân 1968. Đồng bào đã trải qua 26 ngày đêm trong địa ngục tử thần khủng bố của Việt cộng. Cộng sản lùng bắt, tập trung các nạn nhân, trói chân tay, cột chùm với nhau, đốt cháy bằng xăng, ngồi trên mìn cho nổ, đập đầu bằng báng súng, lưỡi cuốc, bắn vào ót, đóng cọc đến cổ, xô đạp xuống hố, chôn sống tại chỗ. Mỗi hố chôn tập thể từ 5 đến 7 người. Riêng ở Khe Đá Mài, quân khủng bố cộng sản đã dùng đủ loại súng đại, trung, tiểu liên, lựu đạn và mìn giết hơn 400 người. Tại đây còn tìm thấy 430 sọ và xương các nạn nhân chưa bị nước dưới khe cuốn đi. Tổng cộng, chỉ riêng ở tỉnh Thừa Thiên và thành phố Huế, đồng bào đã tìm thấy và nhận diện 2326 sọ người trong số gần 6 ngàn nạn nhân bị khủng bố cộng sản hành quyết tại chỗ hoặc ám sát, thủ tiêu, bắt đi biệt tích.
Một trong nhiều bản cáo trạng về hành vi tội ác cộng sản :  Ủy Hội Quốc Tế Kiểm Soát Đình Chiến đã kiểm chứng bản Báo cáo năm 1960 tổng kết những vụ Cộng sản phá hoại và khủng bố. Thực tế còn nghiêm trọng hơn nhiều : gần 300 trường học, trạm y tế, trụ sở hành chánh, cơ quan xã hội, nơi thờ phượng tổ tiên, biểu dương đức tin tôn giáo, nhà cửa, tài sản thường dân bị đốt phá. Hành vạn học sinh phải nghỉ học hoặc đổi trường học ở xa. Hàng trăm cô, thầy giáo, giáo sư bị sách nhiễu hung bạo, bị thương tích hoặc bị sát hại. Nhiều công chức hành chánh ở các  địa phương xa bị bắt cóc, thủ tiêu. Những năm kế tiếp cho tới khi miền Nam thất thủ, đặc công cộng sản đã gia tăng khủng bố nhắm vào dân chúng không có võ trang, bất kể phụ nữ, người già và trẻ con. Như những vụ Cộng sản ném lựu đạn, gài mìn, pháo kích vào các trường học, sân chơi, phòng chiếu bóng, khách sạn, bãi đậu xe hoặc cầu đường giao thông, bến tàu, quán ăn, nhà hàng v.v. Chỉ kể lại vụ thảm sát bằng đạn súng cối bắn vào trường Tiểu học Cai Lậy, tỉnh Định Tường (Mỹ Tho) cũng đủ phơi bày những bằng chứng tội ác của đặc công, hung thần cộng sản. Trang sử viết bằng máu và nước mắt của tuổi thơ : khoảng ba giờ trưa ngày 9 tháng Ba năm 1974, tại trường Tiểu học Cộng đồng Cai Lậy, giờ ra sân chơi của các em học sinh. Gần 40 trẻ em ngây thơ vô tội đã chết thảm khốc và 65 đến 70 trẻ em bị thương phải đưa vào bệnh viện. Trong số những nạn nhân được biết tiếng bị cộng sản ám sát bằng chất nổ và lựu đạn ném vào xe hơi trên đường phố Sài Gòn, chúng ta không thể quên : nhà trí thức Nguyễn Văn Bông, nguyên Viện trưởng Học Viện Quốc Gia Hành Chánh và Cố vấn Tối Cao Pháp Viện, bị sát hại ngày 10 tháng Mười Một 1971 và bác sĩ Lê Minh Trí, Bộ trưởng Giáo Dục Việt Nam Cộng Hòa, ngày 6 tháng Giêng 1969. Và còn nhiều, rất nhiều người yêu nước thương dân, nhiều tài năng quốc gia đã sớm ngã gục vì quân khủng bố cộng sản Bắc Việt.
Những hành vi tội ác đó của bọn đặc công cộng sản Bắc Việt được coi là khuôn mẫu, bài học thực tập cho các tổ chức khủng bố hồi giáo cực đoan và cuồng tín sau này. Như Taliban, djihad al-Qaïda hay salafist Daech, như Boko Haram, Hezbollah hay là Hamas. Nhưng là người Việt Nam, chúng ta có bổn phận phải nhớ và phải nói cho thế giới biết rằng hàng vạn, hàng trăm ngàn đồng bào đã chết hay mang thương tích suốt đời vì cộng sản Bắc Việt khủng bố. Trước khi thế giới bắt đầu thức tỉnh, biết xúc cảm, đau buồn, chịu tang : gần 3000 người đã thiệt mạng trong những vụ khủng bố của al-Qaïda ngày 11 tháng Chín năm 2011 ở New York, Hoa Kỳ. Biến cố thảm khốc đó đã xảy ra 6 năm sau vụ khủng bố ở Luân Đôn, vương quốc Anh khiến cho hơn 50 người thiệt mạng và 800 người bị thương. Trước khi có gần 200 người chết và 2 ngàn người bị thương vì bom của bọn khủng bố hồi giáo ở Madrid, thủ đô Tây Ban Nha. Rồi những năm gần đây, ở Paris, thủ đô Pháp với tòa báo Charlie Hebdo, với phòng ca vũ nhạc Bataclan, đầy máu và xác người bị hành quyết giữa ban ngày. Dài theo bờ biển Nice, Côte d’Azur, hơn 80 người chết, rất nhiều trẻ con, như vụ khủng bố giáo sư và học sinh tại trường học tư giữa Toulouse. Và ở phi cảng Bruxelles, vương quốc Bĩ, 22 tháng Ba 2016, chợ Giáng Sinh Bá Linh, Đức quốc ngày 19 tháng Mười Hai 2016, tổng cộng hơn 50 người chết, nhiều trăm người bị thương. Kể từ năm 2001, ở Moscou, liên bang Nga, đại hí viện, phi trường, xe lửa, xe điện hầm, hàng trăm người chết, hàng ngàn người bị thương. Hàng ngày, hàng tuần, khủng bố ở Afghanistan, Irak, Syrie, Liban. Khủng bố ở Mali, Nigeria, Somalie, Cameroun, Algérie, Niger, Côte d’Ivoire, Burkina Faso, Libye, nói chung lục địa Phi Châu, chỉ riêng năm 2017, hơn 350 vụ khủng bố, 2700 nạn nhân, so với châu Âu gần 120 người chết trong 35 vụ khủng bố.
Chúng ta cũng cần phải xác quyết rằng cuộc chiến tại miền Nam Việt Nam sau tháng Bảy năm 1954 đến ngày 30 Tháng Tư năm 1975 không phải là một cuộc nội chiến. Lại càng không phải là cuộc chiến của Hoa Kỳ. Tấn công miền Nam Tự Do, Cộng sản Bắc Việt chỉ là một thứ lính đánh thuê cho đế quốc cộng sản Trung Hoa – Nga Sô Viết. Mục tiêu tối hậu là để thống trị ba nước Cam Bốt, Lào và Việt Nam trên bán đảo Đông Dương. Cho nên, trong suốt ba thập niên 50, 60, 70, chỉ có cuộc Kháng Chiến của dân tộc Việt Nam chống lại các đạo quân viễn chinh cộng sản được tập huấn từ Trung Hoa đỏ. Chúng tôi biết ơn hơn năm vạn thanh niên Hoa Kỳ và những chiến hữu đồng minh đã hy sinh để giúp đỡ nhân dân miền Nam Việt Nam. Về người lính Việt Nam Cộng Hòa, họ đã chiến đấu và hy sinh cho Chính Nghĩa Quốc Gia Dân Tộc. Tổ Quốc Việt Nam trước nhứt và trên hết. Được ủy thác Trách Nhiệm bảo vệ Tổ Quốc Việt Nam là một niềm Danh Dự cho người lính Việt Nam Cộng Hòa. Họ không tuyên thệ trung thành với bất cứ một đảng phái chính trị, một nhân vật, lãnh tụ chính trị Việt Nam hay ngoại quốc nào. Cuộc Kháng chiến chống cộng dù đơn độc nhưng dũng cảm, chịu nhiều tổn thất đau thương, trước biển người cuồng tín ‘’sinh Bắc tử Nam’’. Hàng chục triệu thanh thiếu niên đã bị bọn lãnh tụ cộng sản lừa gạt, cưỡng bức, lùa vào cỏi chết thảm khốc. Những nạn nhân đó cũng là đồng bào, bà con, anh chị em, con cháu chúng ta, chẳng may bị buộc phải ở lại miền Bắc sau khi cộng sản tạm chiếm Hà Nội. Thủ phạm của tấn đại thảm kịch đầy máu và nước mắt của quê hương chúng ta chính là những lãnh tụ cộng sản Bắc Việt. Chúng gồm có nhứt là Hồ Chí Minh, Võ Nguyên Giáp, Phạm Văn Đồng, Trường Chinh, Lê Duẫn, Lê Đức Thọ, rồi đám cận thần, thân tín và hậu sinh của triều đình cộng sản.. Họ không phải là đoàn Vệ Quốc Quân hay anh em sinh viên, văn nghệ sĩ, trí thức bỏ Hà Nội đi vào chiến khu Việt Bắc chỉ vì lòng yêu nước sau Đệ nhị Thế chiến.
Sau khi miền Nam Việt Nam Tự Do bị cưỡng chiếm, tâm hồn và trí tuệ của một dân tộc văn minh, hiền hòa, hiếu khách và bao dung, bị quản chế, biệt giam, che mắt, bịt tai, bóp nghẹt tiếng nói. Nền văn hóa Việt Nam kết tinh từ mấy ngàn năm bị thui chột bởi một ý thức hệ ngoại lai, độc ác và không tưởng. Con người bị tẩy não, mất nhân tính, thành vong thân vong bản. Bọn vệ binh đỏ Việt cộng đã tàn phá nhiều thư viện lớn, nhiều tủ sách hiếm quý vô giá của miền Nam. Hàng triệu tác phẩm văn chương, biên khảo triết học và tôn giáo đã bị tịch thu, tiêu hủy. Hàng trăm tác giả văn học bị đấu tố, kết tội độc đoán, nhiều người đã bị hành hạ cho đến chết, cô đơn trong hầm tối. Hàng chục vạn tù chính trị, ngôn luận và lương tâm bị nhục hình trong hàng trăm trại tù tập trung khổ sai.
Lịch sử sẽ ghi đậm nét : bạo quyền Cộng sản Bắc Việt đối xử cực kỳ tàn ác, bất nhân với đồng bào miền Nam sau ngày 30 tháng Tư năm 1975. Tồi tệ, kinh khiếp hơn thời thực dân Pháp. Người dân cả nước Việt Nam phải gánh đại khổ nạn cộng sản. Nhưng người dân miền Nam vì bất khuất, được giáo dục, biết liêm sỉ và ngay thẳng, bị cộng sản hành hạ, làm nhục, giết hại nhiều hơn đồng bào miền Bắc. Đất nước Việt Nam bị nghiền nát dưới sức nặng của quân đội, công an và mật vụ cộng sản. Bạo hành và trấn áp, chà đạp Nhân Quyền và Dân Quyền, thay vì phục vụ nhân dân và bảo vệ tổ quốc, những lực lượng võ trang cộng sản bị sử dụng để duy trì một chế độ độc tài hung ác và tham nhũng khét tiếng Á Châu. Người dân lương thiện, chân thật và có lòng nhân ái, bị buộc tội là thù địch, phản động, thuộc đủ mọi giới tính, tuổi tác và giai từng xã hội. Bị tra tấn, biệt giam, bỏ đói và đau ốm nặng không thuốc men, đày xa gia đình, nhiều nạn nhân đã chết cô đơn trong địa ngục cộng sản. Nhân phẩm bị chà đạp, lao công là hàng xuất cảng rẻ tiền, trẻ con và phụ nữ bị rao bán ra ngoại quốc làm nô lệ, các bà mẹ dân oan bị chiếm nhà cướp đất. Làm sao không phẩn nộ, đau xót khi những người yêu nước, nam nữ thanh niên, sinh viên, văn nghệ sĩ, nhà báo, tu sĩ, luật sư bị công an đội lốt côn đồ hành hung, đánh đập tàn nhẫn giữa ban ngày tại Hà Nội và Sài Gòn bị tạm chiếm.
Gần đây nhứt, từ ngày 5 đến 12 tháng Tư năm 2018, 10 nhà bất đồng chính kiến, dân chủ đối kháng và người bảo vệ nhân quyền đã bị kết án tù giam nặng nề và bất công kèm thêm những năm tù quản chế khắc nghiệt. Bạo quyền đã tuyên án gần 100 năm tù giam 10 người dân yêu nước, thèm khát tự do và công bằng xã hội.* Bọn thẩm phán tay sai trung tín của chế độ độc tài chẳng những đã sớm đạt được thành tích kinh khiếp này mà sau đó còn vượt qua, dựng lên cao hơn bức tường ô nhục 100 năm tù giam. Thật là một kỷ lục thế giới đối với một Nhà nước thành viên của Tổ chức Quốc tế Pháp thoại và Hội Đồng Nhân Quyền Liên Hiệp Quốc. Chúng ta chưa quên vụ nhà nước CHXHCNVN phi nhân bản và thiếu văn hóa đã dám ra ứng cử (nhưng bị thất bại ngay vòng đầu) vào chức vụ Tổng giám đốc cơ quan Giáo Dục Khoa Học và Văn Hóa Liên Hiệp Quốc UNESCO. Cũng phải nhắc lại tội ác của cộng sản khi cái gọi là ‘’tòa án nhân dân nhạo báng công lý’’ của chúng đã áp đặt 10 năm tù giam đối với bà Mẹ Nấm Nguyễn Ngọc Như Quỳnh và 9 năm tù giam đối với bà Trần Thị Nga. Tội của các nạn nhân chỉ là đã dám tuần hành để bày tỏ sự bênh vực nhân quyền, bảo vệ môi trường môi sinh, tố cáo bất công, tham nhũng. Và đồng thời phản kháng hành vi xâm lược của Trung cộng, cùng thái độ đầu hàng và đồng lõa của bạo quyền cộng sản Hà Nội. Một lần nào đi triều cống, các lãnh tụ cộng sản Hà Nội cúi đầu nhìn xuống đất, không biết nhục nhã, hổ thẹn trước gót sắt của lãnh chúa đỏ Bắc Kinh kênh kiệu.
Ba Mươi Tháng Tư năm nay, chúng ta cùng nhau nhìn rõ mặt Nạn Ngoại Xâm. Từ đe dọa, áp lực, trải biển người chiếm đất, thu tóm tài nguyên, tràn ngập hàng tiêu dùng và thuốc men giả mạo, thực phẩm độc hại, lũng đoạn kinh tế, đến hủy hoại môi trường môi sinh, hán hóa giáo dục và ngôn ngữ (được tăng cường với Học viện Khổng Tử tại đại học Hà Nội). Từ lâu, là hung thần đối với ngư dân Việt Nam, giặc xuất quân từ một ‘’nước lạ’’ mà mọi người dân Việt Nam đều biết là Trung Cộng. Chúng chiếm dần lãnh thổ, lãnh hải bao gồm trước nhứt các quần đảo Hoàng Sa Trường Sa và vùng trời quê hương chúng ta. Đến bao giờ thì những kẻ đang nắm giữ quyền thế bất chính, bất nhân và bất nghĩa ở Việt Nam chịu tự vấn lương tâm ?. Bao giờ biết hổ thẹn và dám cúi đầu nhìn nhận những hành vi tội ác của họ trước đồng bào ?. Bao giờ mới chịu trả tự do vô điều kiện cho tất cả tù nhân chính trị, ngôn luận và lương tâm, đóng cửa tất cả các trại tù lao công cưỡng bức?.. Đến nay, các lãnh chúa Việt cộng ở Hà Nội vẫn ôm chặt cái chế độ CHXHCNVN với một đảng cộng sản vong thân, nhũng lạm từ hạ từng lên đến đỉnh cao. Chúng cam phận chư hầu của Bắc triều, đồng lõa với ngoại bang để tiếp tục độc chiếm quyền lực và vơ vét tài sản của nhân dân. Vì thế, chế độ cộng sản Hà Nội chỉ sống qua ngày bằng dối trá, ngu dân và bạo lực áp bức. Không, cộng sản Hà Nội không phải là một chính quyền của Dân, bởi Dân và vì Dân. 
Những lãnh tụ độc tài Hà Nội tiếp tục nhạo báng Công Lý mặc dầu các chuyên gia Nhân Quyền Liên Hiệp Quốc từng lên tiếng tố cáo nhà nước cộng sản vi phạm các tiêu chuẩn quốc tế về Nhân Quyền. Gần đây nhứt, ngày 12 tháng Tư năm 2018, từ Genève, các chuyên gia Nhân Quyền Liên Hiệp Quốc đồng công bố một bản Thông Cáo Chung. Trong văn bản đó, họ tố cáo những phiên tòa vi luật và bất công ở Việt Nam. Họ cũng cho biết Nhóm Công tác của Liên Hiệp Quốc về sự Giam Cầm độc đoán đã kết luận rằng việc giam cầm các ông Nguyễn Văn Đài, Phạm Văn Trội và Trương Minh Đức là tùy tiện, vi luật. Nhà nước cộng sản Việt Nam phải trả tự do tức khắc và vô điều kiện cho các nạn nhân.
Những hành vi tội ác của bạo quyền hiện hữu chưa bị trừng phạt theo công pháp quốc tế. Tuy nhiên, không một ai có quyền và có thể xóa bỏ tội ác của chế độ ‘’phát xít đỏ’’, ngụy trang dưới tên Việt Nam Dân Chủ Cộng Hòa và Cộng Hòa Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam. Cộng sản Hà Nội sẽ phải trả lời trước Tòa Án Nhân Loại về những Tội Ác vô cùng dã man, kinh khiếp, chưa từng thấy trong lịch sử Việt Nam, mà chúng đã gây ra đối với ba dân tộc anh em láng diềng Việt Nam, Lào và Cam Bốt.
Miền Nam Việt Nam bị bạo quyền Cộng sản chiếm đóng bất hợp pháp từ bốn mươi ba năm qua. Chúng tôi ra đi, biết chắc những người ở lại, và Sài Gòn dung nhan yêu dấu, ngàn năm còn đứng trông.
Đi không tìm quên hay bỏ trốn , Đi mở đường cứu lấy quê hương.
Chúng tôi sẽ trở về Việt Nam, nơi mà chân trời là biên giới mới, nơi chia tay giữa con người và bóng tối, giữa yêu thương và tội ác. Ở trong trái tim mỗi người Việt Nam chúng tôi, mỗi ngày là Ngày 30 của Tháng Tư Đen. Đêm đêm dưới ánh sao Khuê, những đàn chim Việt, trên những đường bay vòng quanh trái đất, gọi nhau cùng hướng về quê hương. Chúng tôi đếm…Bấy nhiêu sao, bao nhiêu ánh mắt, bao nhiêu dòng lệ, mưa tuôn ướt xối trên những pho tượng đá, vẫn đứng đợi người sống sót trở về. Từ Auschwitz hay Sibérie xa xăm, từ Vientiane hay Phnom Penh gần gũi, từ trại tù tập trung con tin trên đất nước Việt Nam tan vỡ...Chúng tôi đếm…bấy nhiêu ngọn nến, bao nhiêu nhánh Mặt trời Tự do sẽ mọc lại…Chúng tôi đếm…bấy nhiêu giọt sương long lanh, bao nhiêu chuổi cười ròn rã, bao nhiêu lớp người nô lệ sẽ đứng lên ***
Người đi góp sức với Người, Mở đường để thấy Mặt Trời Bao Dung.
(* Ghi chép từ những cuộc nói chuyện của nhà thơ Nguyên Hoàng Bảo Việt với các văn thi hữu và bạn đọc tại Hội Chợ Quốc Tế Sách Báo Genève những ngày cuối tháng Tư).

Không có nhận xét nào: